Chung Vệ cười một tiếng: "Có gì đâu."
Sau khi ký xong là coi như không còn việc gì quan trọng nữa, cơn nghiện thuốc lá của Chung Vệ lại đến, ông bật lửa, nhả khói rồi mới chậm rãi hỏi Thư Thời: "Lần trước đọc kịch bản, cháu thấy sao?"
Thư Thời nhớ lại nội dung lần trước, mím môi: "Nặng nề, đè nén, mù mịt."
Chẳng qua vì sao đạo diễn Chung đột nhiên hỏi cái này?
Chung Vệ: "Lần trước tôi xem cháu diễn thử máy, ý tưởng khá mới lạ, định là sẽ sửa kịch bản lại một chút."
"Dạ?"
Đề tài chuyển đổi quá nhanh, Thư Thời có hơi choáng váng.
Chung Vệ nói hết ý: "Đến lúc đó cháu sẽ biết, kịch bản sau cải biên sẽ khó hơn nhiều, chẳng qua tôi sẽ dõi theo cháu."
Lúc này Thư Thời mới hiểu "nguyên nhân khác" trong lời của Chung Vệ vốn là nói cảm hứng sửa kịch bản ông lấy từ cậu.
Chung Vệ suy nghĩ, lại nói thêm: "Nhưng nếu bỏ qua cái đó, bàn về diễn xuất thì cũng sẽ chọn cháu."
Ông nói xong, nhìn Thư Thời một cách sâu xa: "Tự tin vào năng lực một chút, đôi khi làm diễn viên không thể quá dè dặt, phải có khí thế kiểu "diễn như không diễn" ấy. Cháu nhìn Triệu Tùng xem, ta giảng diễn cho cậu ấy, lúc nào cũng hững hờ, có lúc cũng nghe, có lúc lại coi lời tôi như đánh rắm vậy."
"Nghe theo lời dạy của tiền bối."
Thư Thời mới vào ngành, thực tế thì cũng không quá hiểu nhiều thứ, nhưng Chung Vệ nói đến vậy, tuy không hiểu lắm nhưng cậu vẫn gật gật tỏ vẻ đã khắc ghi.
Cậu còn một thắc mắc cuối cùng: "Lúc cháu thử máy, chú cứ cau mày suốt là do..."
Chung Vệ "À" một tiếng: "Lúc đó tôi thấy cháu diễn, lại nghĩ đến chuyện sửa kịch bản, có thể vì thế mà vô thức như vậy. Đừng để ý."
Thư Thời: "..." Ra là thế hả, làm cậu lo sốt vó.
*
Sáng Diệp Vọng nhận được cuộc gọi của Cô Hoạch Điểu, báo là hồ ly ngốc tha giấy từ trong thư phòng hắn ra ngoài.
Hắn biết hồ ly ngốc nhát gan, không đủ can đảm làm chuyện xấu cho nên cũng không lo về chuyện này.
Quảng cáo
Chập tối về đến nhà, Diệp Vọng theo thường lệ vuốt lông hồ ly ngốc một lát rồi đến thư phòng.
Quả nhiên vị trí sách lại bị di chuyển.
Hơn nữa, nếu không ngoài dự đoán, hôm nay hẳn là hồ ly ngốc đã làm bài kiểm tra.
Diệp Vọng mở trang mình gập kia, sau khi thấy xong, hắn nheo mắt.
Toàn bộ ô trống đều sạch sẽ, không có dấu vết viết lên hay tẩy xóa.
Hắn không khỏi nhớ lại lời của Cô Hoạch Điểu, hiểu ra sự tồn tại của tờ giấy nọ.
Xem ra hồ ly ngốc học khôn rồi.
Diệp Vọng vuốt phẳng chỗ bị gấp, sau đó gấp sách lại, chậm rãi rời khỏi thư phòng đến phòng khách.
Trong phòng khách, Thư Thời làm bộ đang xem TV không rời mắt.
Cậu cảm thấy hiện tại mình rất không được tự nhiên, như thể là có rất nhiều ý nghĩ khác với đại mỹ nhân nên cực kỳ xấu hổ.
Vừa rồi được vuốt lông cũng vậy, cậu cảm thấy mình không còn thản nhiên và càn rỡ khi được đại mỹ nhân phục vụ nữa.
Nghĩ vậy, Thư Thời thở dài xa xăm.
TV nói đúng, tình yêu, quả thực là tra tấn người (hồ).
Quảng cáo
Sau khi nghe thấy tiếng đại mỹ nhân ra khỏi thư phòng, đầu Thư Thời vốn gục xuống ngay lập tức ngóc dậy, ánh mắt nhìn đắm đuối cái TV, ai không biết còn tưởng TV đang chiếu phóng sự hồ ly.
Diệp Vọng thấy một màn này, cong khóe môi, đi qua thật tự nhiên ôm hồ ly ngốc vào lòng, vừa vuốt lông cho cậu vừa nói: "Còn nhớ người lần trước ta nói với ngươi không?"
Giờ phút này lực chú ý của Thư Thời đều tập trung ở bàn tay của đại mỹ nhân đang vuốt trên lưng mình, chợt nghe câu này thì không kịp phản ứng.
Người?
Người nào?
Diệp Vọng thấy sự mờ mịt trong mắt cậu, nhắc: "Người ta thích."
Vừa nghe lời này, lông đuôi Thư Thời dựng cả lên!
Đừng có nói trắng ra trước mặt hồ đương sự chứ!
Hơn nữa lời như vậy có thể nói tùy tiện thế à! Không phải nên dè dặt, rồi tự nghĩ ngợi này kia sao!
Sao mà nói ra như vậy, nhưng lại dùng giọng điệu như đang nói về thời tiết, cứ thế nói ra câu làm hồ hốt hoảng kia.
Thư Thời quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Vọng, mặt tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Quảng cáo
Diệp Vọng híp mắt, không giấu đi ý cười nhạt bên trong.
"Lâu không gặp rồi, hôm nay ta muốn gặp cậu ấy."
Thư Thời quay đầu lại, nghĩ thầm, ngày nào cũng biến thành hồ lắc lư dưới mí mắt, chỉ là anh không thấy mỗi "người" thôi.
Cậu cảm thấy tai lại nóng lên.
Diệp Vọng từ tốn ném câu, "Ngươi nói xem, đêm nay ta có nên mượn cớ mời ăn tối, ăn với cậu ấy một bữa cơm không?"
Chân Thư Thời bất giác cào cào lên quần âu của đại mỹ nhân, để lại mấy vệt trắng.
Ai da, nếu đại mỹ nhân thực sự muốn ăn tối với mình, vậy mình có nên đồng ý không đây?
Hay là dè dặt một chút, chờ hỏi thêm lần nữa rồi mới đồng ý?
Trong lúc Thư Thời còn đang xoắn xuýt, Diệp Vọng đã quyết định, hắn ôm Thư Thời đứng lên: "Hay là vậy đi, ta mang cơm tối tới cửa, ngươi đi với ta đến gặp cậu ấy, vừa hay làm quen một chút. Tính ra thì ngươi phải gọi cậu ấy là anh."
Diệp Vọng nói từ "Anh" rất nhẹ nhàng, nhưng Thư Thời lại cảm thấy tai mình như bị giọng nói đại mỹ nhân vờn quanh, có hơi ngứa.
Chẳng qua cậu nhanh chóng tỉnh táo lại thoát khỏi lời đường mật này, lập tức căng thẳng lên.
Quảng cáo
Cậu là một con hồ, còn chưa có học thuật phân thân thì làm sao có thể đi cùng đại mỹ nhân đến gặp "anh" cơ chứ!
Nhưng [Diệp Thời] thì không nói được tiếng người, cậu cũng không thể tỏ ra rằng mình không muốn gặp "anh hàng xóm", chỉ có thể trơ mắt nhìn đại mỹ nhân ôm mình, đơn giản quyết định: "Lát nữa chúng ta đi."
Nói xong, Diệp Vọng cất bước, dự định đi vào phòng bếp, xem chừng là muốn vào dặn Cô Hoạch Điểu chuẩn bị cặp lồng với thức ăn.
Trong khoảng thời gian ngắn Thư Thời không nghĩ ra được cách nào hay, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể nhảy khỏi tay đại mỹ nhân, chạy vào nằm trong biệt thự nhỏ, đóng cửa lại, xây dựng hình tượng "tự bế" không muốn gặp người không quen biết.
Diệp Vọng bị cậu vứt ở phía sau, khóe miệng nhếch một cái, chậm rãi theo sau, làm bộ đẩy cửa biệt thự nhỏ hai lần, thấy hồ ly ngốc không có động tĩnh mới nói: "Đã vậy thì để lần sau mang ngươi đi."
Nói xong, Diệp Vọng dừng một nhịp, nói một câu sâu xa: "Sau này còn nhiều cơ hội cho hai bên gặp nhau, giờ thì không vội."
Thư Thời ghé vào ổ, mặt tỏ vẻ khó xử, xong rồi, theo ý của đại mỹ nhân thì có thể sau này sẽ tìm cách dẫn cậu đi gặp "người mình thích".
Làm sao bây giờ?
Nhưng hiện tại cậu cũng không nghĩ nhiều được vậy, cậu vểnh tai nghe ngóng, hẳn là Cô Hoạch Điểu đã nấu gần xong.
Quảng cáo
Cậu phải tranh thủ, sắp không kịp nữa rồi!
Nghe tiếng bước chân dần xa của đại mỹ nhân sau đó hòa vào âm thanh trong phòng bếp, Thư Thời tính toán, lúc này hẳn là đại mỹ nhân đã vào bếp, vì thế cậu nhanh chóng chui ra khỏi ổ, "phóc" một cái chuồn khỏi phòng ngủ, nhảy qua cửa sổ, vô tình còn đạp đổ một món trang trí nhỏ ngã lăn trên đất.
Cô Hoạch Điểu trong phòng bếp đang tẻ nước nấu xương sườn, đột nhiên tai giật một cái, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn ra cửa phòng bếp, "Tiên sinh, vừa rồi có phải có tiếng gì từ phòng khách hay không?"
Hiếm khi Diệp Vọng vào phòng bếp lúc đang nấu ăn, hơn nữa từ đầu đến cuối vẫn luôn đưa lưng vào cửa bếp.
Giờ nghe Cô Hoạch Điểu nói vậy, vẻ mặt hắn hờ hững đáp: "Không, ngươi nghe lầm."
"À." Cô Hoạch Điểu không nghi ngờ, quay đầu nấu tiếp.
Đồng thời trong lòng bà cũng dâng lên một nỗi lo, mình cũng không phải yêu quá lớn tuổi, tại sao lại nghe lầm rồi?
Làm đồ ăn xong, Cô Hoạch Điểu lần lượt xếp đồ ăn vào cặp lồng, sau đó hơi lo lắng hỏi Diệp Vọng: "Tiên sinh, tiểu tiên sinh giờ còn chưa ra, ngài xem..."
Thường thường đúng giờ cơm là đã có mặt ở cửa, giờ thì không biết tại sao, lúc này còn nằm trong ổ, không có động tĩnh gì.
Diệp Vọng khẽ rũ mắt, sắp xếp thức ăn, bày biện vào mỗi tầng lồng.
Quảng cáo
Đồng thời cũng thờ ơ nói: "Không cần lo, kệ nó. Cứ chừa đồ ăn lại, chờ ta về rồi nói sau."
"Vâng."
Diệp Vọng sắp xếp xong thì mang theo cặp lồng qua nhà bên.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Thư Thời còn đang vội vội vàng vàng mặc quần áo, cực kì luống cuống.
Sao đại mỹ nhân tới nhanh thế!
Diệp Vọng đứng trước cửa lớn, cực kì kiên nhẫn cứ ba mươi giây lại ấn chuông một lần. Ấn đến lần thứ ba thì cửa mở.
Thư Thời khẽ thở gấp đứng sau cửa, trên trán còn vã mồ hôi.
Trong mắt Diệp Vọng đúng tình hợp lý xuất hiện sự ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy?"
Thư Thời hít sâu vài cái: "Không có gì, chỉ là có hơi – vội."
Ngạc nhiên trong mắt Diệp Vọng không giảm, hạ tầm mắt, chỉ chỉ vào xương quai xanh cậu, Thư Thời cúi đầu thì phát hiện, mình mặc ngược áo rồi.
Cậu bối rối, trên mặt ửng hồng: "Đây, đây là do tôi vừa ngủ dậy, không, không để ý..."
Ánh mắt Diệp Vọng có chút sâu xa: "Ra là vậy."
Quảng cáo
Thư Thời cực kỳ xấu hổ, đây là lần đầu gặp sau khi biết tâm ý, thế mà cậu mặc đồ ngược, mất mặt quá rồi!
Vì thế cậu mời Diệp Vọng vào nhà, để lại một câu: "Anh cứ ngồi trước!" rồi xoay người đi vào phòng ngủ.
Đến khi Thư Thời đi ra đã là năm phút sau.
Cậu đã thay quần áo, dáng vẻ cũng thong thả hơn nhiều, chỉ là phần ửng hồng trên mặt kia vẫn chưa tán.
Thư Thời hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười tươi, gắng sức khiến mình trông tự nhiên một chút, "Sao, tự nhiên lại đột nhiên đến đây?"
Diệp Vọng đưa tay ý bảo cậu ngồi xuống: "Chợt nhớ ra lâu rồi chúng ta chưa ăn cùng nhau, nên tới đây. Nhân tiện gỡ một khúc mắc trong lòng."
Tay Thư Thời đang cầm đũa khựng lại một chút, sắc mặt có chút căng thẳng.
Gỡ khúc mắc?
Có phải đại mỹ nhân đang ám chỉ điều gì không? Ví dụ như mình thích hình mẫu như thế nào? Hoặc là cảm thấy hắn ra sao?
Thư Thời gắp một miếng sườn, thăm dò: "Khúc mắc gì thế?"
Diệp Vọng bình tĩnh dùng cơm, hờ hững đáp: "Giờ đã có đáp án rồi."
Nếu không quan tâm đến việc gặp mình, hồ ly ngốc có thể nằm ở nhà, chuyến ghé thăm nhà bên không vô ích là tốt rồi, không cần phải tạo thêm sức ép.
Quảng cáo
Cho nên nghĩ lại, hồ ly ngốc làm bài kiểm tra độ yêu thích kia, có lẽ điểm không thấp, ít nhất là cũng vượt tiêu chuẩn.
Lúc này Thư Thời đang gắp một miếng sườn, khó khăn dùng đũa đưa lên miệng, chứ không phải bốc tay.
Lần đầu cậu ăn sườn chật vật như thế, không biết đại mỹ nhân có thấy mình kỳ quặc hay không...
Nhưng giờ cậu không muốn giống trước kia, bất chấp hình tượng nữa.
Diệp Vọng nhìn hành động có hơi mất tự nhiên của hồ ly ngốc, đáy mắt như có điều suy nghĩ.
Chẳng qua, điểm đó thuộc mức độ nào rồi?
