Tung Hoành Cổ Đại

Chương 207: Không Hề Vui Vẻ



CHƯƠNG 207: KHÔNG HỀ VUI VẺ

Gia Cát Minh rất vui vì mình có suy nghĩ như vậy, cuối cùng, chàng cũng không ghen ghét Tống Vĩnh Kỳ nữa.

Trước kia trong lòng luôn cất giấu suy nghĩ riêng, nghĩ rằng nếu bọn họ không thể ở bên nhau, vậy thì mình có thể có cơ hội, nhưng bây giờ, chàng chỉ cảm thấy đáng tiếc. Có lẽ, trải qua nhiều năm chứng kiến nhiều chuyện như vậy, đã khiến cho tình cảm của chàng với Ôn Yến thăng hoa, không còn cố chấp phải ở bên nàng nữa, chỉ quan tâm nàng có hạnh phúc hay không.

Ôn Yến nằm trên giường trong cung của Hoàng thái hậu ngủ một giấc, cũng cho Quý thái phi trở về ngủ, từ khi Hoàng thái hậu bị bệnh đến nay, hơn phân nửa thời gian là bà ở bên giường hầu hạ, bà thật sự quan tâm tỷ muội già này. Khi tiên đế còn sống thì ghen tuông, tranh giành tình cảm, tiên đế băng hà thì tất cả cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Khoảng canh năm, Hoàng thái hậu tỉnh.

Nghe tiếng động, Bát Nương vội bước lên, khẽ nói: “Thái hậu, cảm thấy thế nào?”

Hoàng thái hậu ngủ một đêm, tinh thần đã tốt hơn nhiều so với hôm qua, thấy Ôn Yến nằm bên đầu giường, không khỏi đau lòng: “Đêm qua nàng không về nghỉ ngơi ư?”

“Sau khi nói chuyện với Hoàng thượng, liền ngủ ở đây, cũng mới vừa vào một lát thôi, nô tì thấy nàng còn có chuyện muốn làm.” Bát Nương hạ giọng nói.

Hoàng thái hậu nghe nàng nói chuyện với Hoàng thượng, khẽ thở dài: “Hôm qua sau khi nàng nói chuyện với Hoàng thượng xong, có vẻ mất hứng không? Hoàng thượng đâu? Vẻ mặt Hoàng thượng thế nào?”

Bát Nương nói khẽ: “Tối hôm qua nô tì đi ra ngoài nghe một hồi, hai người ở trong điện cười cười nói nói, bầu không khí rất tốt, có điều lúc Hoàng thượng rời đi, chủ tử... Ôn đại phu liền có vẻ hơi buồn bã, còn Hoàng thượng, nói xong thì đi, nô tì cũng không nhìn thấy ngài ấy.”

Hoàng thái hậu khẽ thở dài, đang muốn nói chuyện, chợt thấy Ôn Yến nhúc nhích, vội ngừng lời, thở dài một tiếng, kêu Bát Nương đừng lộ ra, để nàng ngủ thêm một lát.

Ôn Yến cũng đã tỉnh, nàng mở đôi mắt lin dim ra, thấy trong màn có bóng người đi lại, biết Bát Nương đang ở trong hầu hạ, liền đứng dậy đi qua: “Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”

Sắc mặt Hoàng thái hậu vẫn tái nhợt như trước, nhưng đúng là đã tốt hơn nhiều so với hôm qua, bà mỉm cười nhìn Ôn Yến: “Hôm nay cảm thấy khỏe hơn một chút, ngươi mệt không? Có muốn ngủ tiếp một lát không?”

“Không cần, đủ rồi.” Ôn Yến ngồi bên giường, bắt đầu bắt mạch, mấy năm nay hơn phân nửa thời gian đều sống như vậy, thiếu ngủ nghiêm trọng, gặp người bệnh nặng, có khi phải thức trắng hai ba đêm để trông nom.

Sau khi Ôn Yến bắt mạch xong, liền nói: “Hôm nay ta sẽ kiểm tra kĩ càng hơn cho người, ngoài ra, tôi cũng sẽ lấy máu của người làm xét nghiệm, xác định nguyên nhân gây bệnh của người.”

Hoàng thái hậu ngước lên, nói: “Ngươi cứ kiểm tra đi, đời này ai gia coi như không còn gì tiếc nuối.”

Bà nhìn Ôn Yến, trong mắt có vẻ hớn hở: “Một lát bọn nhỏ tỉnh ngủ, lập tức đưa đến đây.”

“Được, bọn chúng cũng rất nhớ nơi này.” Ôn Yến cười nói: “Ở đây có đồ ăn vặt ăn mãi không hết.”

“Bát Nương, mau đi chuẩn bị nhiều một chút.” Hoàng thái hậu nghe nói bọn trẻ thích, vội sai bảo.

Ôn Yến ngăn cản: “Không thể nuông chiều, ăn nhiều đồ ngọt không tốt cho răng.”

Hoàng thái hậu không thích nghe lời này: “Ăn nhiều bao nhiêu? Ăn nhiều quá chính nó cũng ngán, không bao giờ đụng vào nữa.”

Thái hậu có cháu trai, trong lòng đến giờ vẫn còn vui mừng, nói đến cháu nội, khuôn mặt bà cũng sáng lên, cười ngọt ngào, ánh mắt như rót mật, phát ra ánh sáng dịu dàng.

Ôn Yến không nói nữa, thế hệ con cháu, cơ bản đều sẽ được cưng chiều.

Cũng được, thỉnh thoảng chiều chuộng một chút cũng không sao.

Ôn Yến bắt đầu lấy máu của Hoàng thái hậu làm xét nghiệm, máu đặt trong một bình nhỏ, nàng nhỏ một vài giọt gì đó vào bình, sau đó cất bình thật kỹ.

Sau khi làm xong tất cả, nàng nói: “Ta muốn xuất cung một chuyến, đêm nay sẽ vào cung trở lại.”

“Đi ư?” Hoàng thái hậu kinh ngạc: “Đứa nhỏ cũng mang đi?”

“Không, đứa nhỏ tạm thời ở lại trong nội cung, ta cũng không tiện mang theo bên cạnh,” Ôn Yến nói.

“Vậy đêm nay ngươi lại đến?”

“Ừ, ta đến phủ Trấn quốc vương, nhìn cục cưng nhỏ An Nhiên của ta, còn có quận chúa nhỏ.” Ôn Yến mỉm cười nói.

Hoàng thái hậu cũng không biết chuyện quận chúa nhỏ bị mù, chỉ nghĩ nàng đến thăm một chuyến, liền nói: “Được, vậy ngươi đi nhanh về nhanh.”

“Bát Nương, ngươi đi mời Lam ngự y tới đây quan sát. Tối hôm qua ta đã viết đơn thuốc, để trên bàn, sau khi uống thuốc, để Lam ngự y trông coi bên cạnh, ghi chép lại tất cả triệu chứng.”

“Vâng, nô tì đã biết.” Bát Nương vội nói.

Ôn Yến đeo hòm thuốc, nói với Hoàng thái hậu: “Ngài nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi trước, bọn trẻ có đến cũng đừng để bọn chúng gây ồn ào quá, thân thể ngài bây giờ không cho phép.”

“Được rồi, ai gia biết rồi.” Hoàng thái hậu nhìn Ôn Yến, như thể không chắc chắn mà hỏi lại: “Đêm nay ngươi sẽ đến?”

“Đương nhiên.” Ôn Yến nở nụ cười: “Nếu ta đã trở về, thì sẽ không đi sớm như vậy, nếu phải đi chắc chắn sẽ đến chào tạm biệt với ngài.”

Hoàng thái hậu khẽ thở dài: Chỉ sợ ai gia mới là người phải chào tạm biệt các ngươi.”

Ôn Yến nhíu mày: “Đừng nói bậy, bệnh tình của người không nghiêm trọng đến thế.”

Hoàng thái hậu nói: “Chỉ mong là vậy, ai gia bây giờ đã có cháu, không nỡ bỏ.”

Một câu “không nỡ bỏ” cực kỳ ảm đạm, khiến Ôn Yến nghe xong cảm thấy rất khó chịu.

Nàng không nói gì nữa, lưng đeo hòm thuốc đi ra ngoài.

Thiên Sơn chờ ở cửa, nói: “Tối hôm qua tiểu chủ nhân ở cạnh điện, ta để Tiểu Thiển tới đây hầu hạ họ.”

“Tiểu Thiển vẫn còn trong nội cung?” Ôn Yến nghe Thiên Sơn nhắc đến người xưa, trong lòng thầm xúc động.

“Còn chưa tới tuổi xuất cung, đương nhiên vẫn ở đây.” Thiên Sơn bước lên trước: “Đến phủ Trấn quốc vương ư?”

“Đúng vậy.”

Thiên Sơn dẫn nàng lên xe ngựa, vừa bước lên xe, liền thấy rất nhiều người đẹp váy hoa lộng lẫy đang bước tới.

Thiên Sơn khẽ thở dài: “Đám nương nương đến thỉnh an.”

Ôn Yến không vén rèm lên xem, chỉ khẽ nói: “Các nương nương này cũng thật là có tâm.”

“Có tâm cái gì? Ai quan tâm bệnh của Hoàng thái hậu? Chẳng qua là làm cho Hoàng thượng xem mà thôi.” Thiên Sơn nói.

Tối hôm qua Ôn Yến đúng là đã nhìn thấy đám Thiện Phi cười cười nói nói mà đi.

Chỉ là, có thể trách các nàng ấy ư?

Cả đời chôn vùi trong nơi thâm cung này, không thể trông mong gì hơn, sao còn hy vọng các nàng ấy có thể hào phóng lương thiện, dịu dàng kính cẩn?

Thiên Sơn không hiểu được suy nghĩ của nàng, chỉ cho rằng nàng chú ý sự tồn tại của những nữ nhân này, liền nói: “Hoàng thượng thật ra vẫn không hề sủng hạnh ai, người không cần buồn khổ.”

Ôn Yến giận tái mặt: “Ngươi đừng nói như vậy với ta, những câu này nghe vào tai ta, giống như đang trách tội ta vậy.”

Những lời này, nàng đã từng nghe Gia Cát Minh nói, hôm nay lại nghe được từ miệng Thiên Sơn, bọn họ đều có ý tốt, muốn nàng đừng để ý những nữ nhân kia, nhưng lại không biết nàng nghe xong chỉ thấy càng khó chịu hơn, như bị kim đâm.

Nàng là cô gái đến từ hiện đại, tiếp nhận các loại giáo dục cao cấp, mặc dù đã sinh sống ở thời đại này rất nhiều năm, nhưng vẫn không có cách nào dùng lối suy nghĩ của thời đại này để nhìn nhận vấn đề.

Nàng và Tống Vĩnh Kỳ đã xa nhau năm năm. Trong năm năm ấy, mỗi người đều có cuộc sống riêng. Nhưng mà, nghĩ đến có nhiều người sống dưới cái bóng tình yêu giữa nàng và Tống Vĩnh Kỳ như vậy, nàng cảm thấy rất buồn bã.

Như một đôi vợ chồng ly hôn, người chồng đã lấy vợ mới, lại bởi vì vợ cũ mà lạnh nhạt với người mới, như vậy có công bằng với mọi người hay không?

Thiên Sơn không biết vì sao nàng đột nhiên tức giận, nhưng cũng không dám hỏi, cưỡi xe ngựa xuất cung.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...