Tung Hoành Cổ Đại
Chương 62: Tắm Cho Bản Vương
Trí Viễn Vương gia chậm rãi nói: “Trước kia quan hệ giữa Hoàng đệ và Bạch Lan vẫn không tốt, thêm vào hắn vừa mới nhậm chức, đại khái là chưa đề cập vấn đề này với Bạch Lan.”Người hoàng thất kiêm nhiệm chức quan, ở các triều đại đều là chuyện thường tình. Nhưng Công bộ Thượng thư lại là chức vị vô cùng quan trọng, nếu không có bản lĩnh thực sự, coi như là ái tử của hoàng đế, cũng không cách nào đảm nhiệm được. Xem ra, Tống Vĩnh Kỳ cũng đúng là người có khả năng.Ôn Yến biết Trí Viễn Vương gia giải vây giúp mình, liền kinh hoảng cúi đầu, chán nản giải thích: “Đúng, là nhi thần không tốt, bởi vì chuyện Vương gia cưới trắc phi, vẫn bất mãn không vui, thậm chí không muốn nói chuyện với Vương gia, đại khái vì vậy, Vương gia vẫn chưa nói với nhi thần chuyện này.”Nàng tự thừa nhận mình ghen như vậy, hoàng đế đương nhiên tin tưởng, bằng không nàng đã không cần hạ mình như vậy.Hoàng đế thở dài một tiếng: “Chuyện phu thê các ngươi, trẫm cũng không thể hỏi đến, chỉ là, Bạch Lan, từ xưa đến này, nam nhân dân gian còn có năm thê bảy thiếp, đừng nói nó là Vương gia, lại kiêm chức Công bộ Thượng thư, bên ngoài còn bao nhiêu con mắt dõi theo nó, con làm Vương phi, phải quan tâm thông cảm mới phải.”Ôn Yến cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Nhi thần đã biết.”Hoàng đế ừ một tiếng, nói: “Được.” Ngài nói với Chung Chương: “Ngươi đi mời Công bộ Thị lang Dương đại nhân vào đi, giờ hắn đang ở ngay bên ngoài.”Ôn Yến nghe nhắc đến người liên quan đến Tống Vĩnh Kỳ, liền muốn mượn cơ hội này tới thăm chàng, nhân tiện nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn thượng lượng một chút với Vương gia, không bằng mời Dương đại nhân cùng đến Chiêu Dương điện.”Hoàng đế nhíu mày: “Chuyện này…”“Hoàng thượng, nhi thần biết tâm trạng Vương gia không tốt, nhưng nhi thần biết chàng là người công tư phân minh, chàng sẽ không vì chuyện riêng mà ảnh hưởng tới chuyện lớn của triều đình.” Dứt lời, nàng lại nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, nhi thần muốn nhân cơ hội này, để phát huy chút tài năng cua mình, giảm đi cảm giác thất bại, mệt mỏi trong lòng chàng. Muốn cho một người có cảm giác tồn tại, không bằng để người đó bộc lộ tài năng.”Lần thứ hai hoàng đế dùng ánh mắt kì dị nhìn nàng, ngạc nhiên nói: “Bạch Lan, con luôn khiến trẫm bất ngờ.”Ôn Yến buồn rầu lùi lại, che nước mắt, cúi đầu nói: “Nhi thần cáo lui.”Trí Viễn Vương gia và Ôn Yến cùng lui ra, Công bộ Thị lang Dương đại nhân theo Ôn Yến và Trí Viễn Vương đi vào Chiêu Dương điện, cùng Tống Vĩnh Kỳ thảo luận công việc.Mới đi tới ngoài điện Tống Vĩnh Kỳ tạm ở, liền nghe được bên trong truyền ra tiếng lốp bốp, nương theo đó là tiếng gào thét của Tống Vĩnh Kỳ. Trong lòng Ôn Yến đau xót, ngày ấy gặp chàng, chàng còn có vẻ rất hờ hững, giống như không đem cái chân bị thương để trong lòng chút nào.Ngày đó, đại khái chàng cũng ngụy trang thật khổ cực phải không?Ôn Yến xoay người, nói với Trí Viễn Vương gia: “Hai vị xin ở đây chờ một chút, ta vào xem xem.”Trí Viễn Vương ừ một tiếng, vẻ mặt có chút thương cảm, nói: “Hiện giờ tính tình hắn rất không tốt, ngươi phải gánh vác nhiều trách nhiệm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương