Tuổi 17 Nổi Loạn
Chương 33
Mất sáu tiếng đồng hồ đi tới biển Nha Trang, cảnh vật thật đẹp và đầy lãng mạng, nơi đây là một nơi lý tưởng để các cặp đôi đi chơi. Trên đường tới đây hắn đã đặt mua một căn nhà để cả đám nghỉ ngơi, nói căn nhà cho vui vậy thôi chứ thật ra là một căn biệt thự đẹp tuyệt mĩ đầy sang trọng được thiết kế theo phong cách Châu Âu. Hắn chạy xe vào trong sân, mọi người đều bước xuống xe tham quan căn nhà. Bảo và Hân vừa bước xuống xe đã nhanh chạy đi chơi không cần xin phéo và cảm thấy xa lạ ở đây. (đúng rồi, 2 ông bà này đi ra đây nhiều lần mà các bậc phụ huynh không biết đó thôi) Nhõ vỗ nhẹ lên vai nó-Mày không định yêu lại tên đó hả? Tao thấy tên đó từ khi biết mày có con của hắn, tao không thấy hắn yêu một ai mà chú tâm làm việc rồi lúc rãnh rỗi đưa 2 đứa nhỏ đi chơi. Mày nên quay lại với tên đó là vừa- Nhõ thì thầm vào tai nó, khuôn mặt nó xuất hiện ba vạch đen rồi từ từ quay sang nhìn nhõ-Mày muốn vào bệnh viện sống thì cứ nói tao tống khứ mày đi. Chuyện của tao, tao tự giải quyết không cần mày lo đâu ha!- Nó nói phũ phàng rồi đi theo 2 đứa nhỏ-Xí…để tao chóng mắt lên xem mày khi nào chịu quay lại với hắn ta- Nhõ nói vọng theo khiến hắn và nó sau khi nghe xong câu nói của nhõ thì đỏ hết cả mặt và muốn đập chết nhõ mới hả giậnSau khi tham quan nhà xong thì cả đám ăn trưa ròi chuẩn bị ra biển chơi-Ra ngoài biển chơi thôi!- Bảo mặc chiếc quần bơi chạy từ tầng hai xuống tầng trệt-Anh hai mặc đồ đàng hoàng lại đi rồi đi chơi!- Hân mặc quần jean ngắn và áo croptop-Hai đứa từ từ thôi! Chờ tiêu hóa đồ ăn xong hãy đi được chứ?- Nó xoa đầu Hân và Bảo, cả hai đứa đều hiếu động giống hắn nhưng lại nhiều kế hoạch giống nó-Em thấy mẹ An nói đúng á! Chờ tiêu hóa xong thức ăn đi rồi ra biển chơi với lại giờ này ngoài đó nắng muốn cháy cả da- Nhật Khang lên tiếng thì bị 2 anh em song sinh này liếc một phát muốn cháy da hơn cả việc ra ngoài biển bị nắng ăn da-Vậy nha! Tiêu hóa đồ ăn xong rồi ra ngoài chơi được chứ?- Nhõ xoa đầu cả ba đứa nhóc nàyHân gật đầu đồng ý còn Bảo thì im lặng không nói gì ra vẻ hờn giận, Nhật thì im lặng không dám nói câu gì vì sợ nói ra sẽ bị hai anh chị cho một vé máy bay miễn phí vào bệnh viện hoặc chuyển thẳng xuống gặp Diêm Vương mà không cần trạm dừng chân. Hắn đi tới xoa đầu hai đứa song sinh đáng yêu như tạc một bức tượng tuyệt đẹp của một họa sĩ tài ba là hắn và nó. Nói thật thì do thừa hưởng gen dit ruyền từ ba mẹ nên hai nhóc này mới có nét đẹp tuyệt trần như thế. Hân quay mặt lên nhìn hắn, khuôn mặt đáng yêu với đôi má hồng hào và đôi môi trái tim mỉm cười rất xinh xắn, Bảo thì khoanh tay trước ngực vờ hờn giận không nhìn hắn dù chỉ một giây. Nó và nhõ cười rồi đi vào bếp dọn dẹp chén bát, cậu thì ngồi chơi điện thoại với cậu con trai yêu quýSau một tiếng đồng hồ dọn dẹp và tiêu hóa đồ ăn xong mới có thể ra ngoài biển chơi. Mặt sóng biển thổi vào bờ mỗi lúc một khác, có khi nhẹ nhàng như một cơn gió, có khi lại mạnh bạo như một cơn bão xô vào bờ. Ánh nắng chiếu xuống dưới mặt nước biển, hình ảnh một cậu bé chạy đuổi theo một cô bé trên bãi biển, khuôn mặt của cả hai đứa trẻ đều nở một nụ cười hạnh phúc. Trên bờ, hắn nằm dài trên chiếc ghế và cây dù che nắng cho hắn, nó đi dạo mua đồ ăn với nhõ sẵn tiện bàn công việc, cậu ngồi xây lâu đài cát với cậu con trai bé nhỏ của mình. Hân và Bảo chạy chơi cho đã rồi đi về một phía cách xa chỗ của hắn và cậu bàn kế hoạch “yêu thương” ngàn nắm có một.-Anh Bảo, em giao cho anh nhiệm vụ nói kế hoạch này cho ba Minh và mẹ Ngân biết, nói cho thằng nhóc Khang nữa. Về việc chuẩn bị thì để em, sẽ có một buổi party nho nhỏ trên biển- Hân ra kế hoạch-Anh nghĩ đừng nên làm party, theo anh nên tổ chức một buổi tiệc nướng trên biển với những món nướng cực ngon như xúc xích nướng, thịt nướng, cá viên nướng, gà nướng, thịt nướng, cá…-STOP!!! Bộ trong đầu anh chỉ có đồ ăn thôi hả? không có thứ gì hơn mấy cái món ăn à?- Hân chen ngang vào nói, trí óc tưởng tượng của Bảo đang dồi dào đã bị cắt ngang, miệng của cậu bé còn chảy cả nước miếng vì những món ngon đang tưởng tượng-Anh cần em đem anh ra nướng luôn không?- Hân nói lạnh-Nếu ngon anh cũng sẽ đồng ý…Hả?!? Ý của mày là đem anh mày ra nướng hả?- Bảo vẫn còn đang tưởng tượng sâu xa khi nghe Hân nói đem mình ra nướng thì vội tỉnh ngộ nhìn cô em gái đáp lại cho anh là một cái gật đầu cực kì lạnh-Khụ Khụ…Vào chủ đề chính đi, không nên giỡn nữa!- Bảo trở nên nghiêm túc hơn-Làm một buổi tiệc nướng trên biển và tạo không gian riêng cho cả hai người. Nếu tiến triển tốt thì cứ tiếp tục thực hiện còn không thì nghĩ sang kế hoạch khác- Hân-OK!- Bảo gật đầu rồi cười, tay đưa lên xoa đầu cô em gái đáng yêu của mình-Nhưng còn kế hoạch nào không?- Bảo chợt nhận ra chỉ mới nghĩ ra được có một kế hoạch-Chưa nghĩ ra thôi! Nhưng nếu nói có thì chắc chắn sẽ cóHân trả lời rồi quay bước đi trước để Bảo ở lại một mình, cậu bé bĩu môi nhìn cô em gái rồi bước đi theo đứa em “quái quỷ” của mình, hiện tại trong đầu 2 nhóc này nghĩ gì thì cũng không ai có thể đoán được vì vẻ ngoài ngây thơ như thế thì ai có thể nghi ngờ cho được. Cả 2 anh em vừa về căn biệt thự thì nhìn thấy một đống lộn xộn trước mắt, máu bắt đầu sôi và dâng lên tới não. Nhật Khang đi ra từ nhà bếp, trên tay cầm một gói bim bim vừa ăn vừa đi ra ngoài phòng khách, từ lúc 2 anh em nói chuyện bàn về kế hoạch “to lớn” của mình thì không để ý thằng nhóc Khang về nhà lúc nào. Nhóc Khang khi nhìn thấy 2 anh em này thì cảm giác có 1 luồng sát khí đầy lạnh giá đang lan tỏa quanh mình-Hì hì! Hai anh chị mới về hả?- Nhật Khang cười trừ-Là nhóc biến ngôi nhà này thành bãi rác đó hả?- Bảo nhìn Nhật Khang bằng anh nhìn đầy “yêu thương”-Em xin lỗi!- Nhật Khang cúi đầu xin lỗi-Em giỏi ghê ha! Dám biến nhà của chị thành bãi rác luôn hả?- Hân cốc 1 cái rõ đau vào đầu của Nhật KhangNhật Khang nhìn Hân rồi bật khóc, nét đáng yêu của cậu nhóc này khiến cô bé không chịu được nên nhéo yêu đôi má ửng đỏ của cậu nhóc, Bảo cười rồi đưa tay xoa đầu Khang. Nhìn cả 3 đứa trẻ này trong thật đáng yêu và dễ thương, đẹp như vẽ một bức tranh hoàn mĩ do một nhà họa sĩ tài ba đã vẽ. Khang nhìn thấy 2 anh chị này quá cưng chiều mình nên càng khóc lớn hơn. Hân cười trừ rồi quay lưng bỏ đi lên phòng để lại Bảo và Khang đứng đơ ra 1 chỗ-Mẹ về rồi đây!- Nhõ đi vào nhà, theo sau là nó-Đứa nào khiến nhà thành ổ rác vậy hả?- Nhõ sau khi định thần lại sự việc đang diễn ra thì hỏi 2 thằng nhóc trước mắt mình-Là anh Bảo/ thằng Khang- Hai nhóc này cùng đồng thanh-Nói tóm lại là ai?- Nhõ hỏi lại 1 lần nữa-Là anh Bảo/thằng Khang- Đồng thanh tập 2-Là ai hả?- Nhõ gằn giọng hơn 1 chút-Là Hân!- Đồng thanh tập 3 (Ể? Người ta đâu có làm gì đâu mà đổ lỗi cho người ta, Đúng thật là tốt bụng)-Vậy Hân đâu?- Nhõ nhìn vẻ hơi nghi ngờ 2 nhóc này-Trên phòng!- Đồng thanh tập 4-Lý do?-Cảm nắng/Bệnh- Đồng thanh tâp 5 mà lại sai đáp án-Hiểu rồi!- Nhõ cười hiểu-Á….- Tiếng la thất thanh của 2 cậu nhóc này vang lên vì bị nhõ nhéo tai với tội nói “thật”-Hai đứa ra ngoài chạy 1 vòng quanh nhà xong rồi tưới cây và tắm cho con Su- Nó ra lệnh khiến 2 nhóc này đành ngậm ngùi đi làm theo việc nó ra (Su là con chó mới mua sáng nay của bé Hân và được nó đặt tên)-À mẹ ới! Tối nay làm BBQ nha mẹ!- Bảo nhớ lại kế hoạch liền chạy vào nói với nó, nó chỉ cười rồi đi chuẩn bị thức ăn cho buổi BBQ tối nayVề phía bé Hân thì… Cô bé ngồi ở ban công ngoài phòng nhìn 2 nhóc kia đang làm nhiệm vụ cao cả mà nó giao cho thì cười như một đứa tự kỉ. Bảo ngước lên nhìn con em đang ngồi ung dung tự tại cười vui vẻ mà khiến cậu nhóc tức tới mức nổi đóa lên muốn chạy lên đập chết con em đáng yêu, rỗi việc đó của mình. Làm xong hết công việc mà nó giao cho thì 2 cậu nhóc này chạy vào nhà tắm, thay đồ xong thì đi ra ngồi chờ ăn BBQ do nó đích thân ra tay. Hân thì phụ nó và nhõ dọn chén đũa ra bàn, hắn và cậu đi về lại biệt thự, trên tay cầm 2 túi đồ do nó nhờ mua giúp. Bảo vui vẻ chạy tới giúp Hân, thì thầm vào tai cô bé rồi cả 2 đứa cười như là mấy đứa điên mới trốn viện ra chưa kịp để bác sĩ cho uống thuốc tránh tái phát bệnh. Khang nhìn chả hiểu 2 anh chị ấy đang nói gì tính xen ngang vào thì bị cậu lôi đi giúp nhõ làm đồ ăn cho buổi BBQ. Buổi tiệc được bắt đầu-Chị Hân sao chị ăn “thịt” của em!- Khang chạy đuổi theo Hân dành lại miếng “thịt” nướng của mình bị cô bé ăn-Chị ăn chút mà! Trên bàn còn nhiều đồ ăn mà, em ăn đi đừng đòi của chị nữa!- Hân nhất định không chịu trả-Hai cái đứa này! Có tin anh mày cho ăn roi hông?- Bảo giơ tay lên định cốc đầu Hân và Khang thì 2 đứa nhóc này đưa ánh mắt cún con nhìn làm siêu lòng-Mấy đứa nhóc này đúng là…- Nhõ không còn từ nào diễn tả đến 3 đứa nhóc quậy này nổiĐang chơi vui vẻ thì…-Ui da…- Bảo ôm bụng mặt nhăn nhó mất vẻ điển trai thường ngày-Con sao vậy Bảo?- Hắn lo lắng hỏi cậu nhóc-Con hơi đau bụng…- Bảo-Hôm nay con có ăn gì bậy không đó?- Nó lo lắng nhìn cậu con trai yêu quý-Kh…Không ạ…-Mẹ ơi, hay là con đưa anh hai về nhà nghỉ ngơi nha!- Hân quay sang đỡ Bảo-Để mẹ/ba đi với 2 đứa!- Nó và hắn cùng đồng thanh-Không sao đâu ạ! Co với thằng Khang đưa anh hai về được rồi!- Hân cười-Hay để tao với anh Minh đưa cả 3 đứa này về! Với lại có gì để tao xem lại thử thằng nhóc này bị sao được không?Mày cứ ở lại dọn dẹp đi!- Nhõ nói rồi cùng cậu đưa cả 3 nhóc này về lại biệt thựTrên biển, ánh hoàng hôn buông xuống soi rõ hình ảnh của 2 con người nhìn thấy rất gần nhau nhưng khoảng cách lại quá xa nhau. Cả hai đứng cạnh nhau nhưng lại như người dưng đi lướt qua nhau trên con đường dài vô tận mang tên hạnh phúc. Nó ở cạnh bên hắn, muốn được ôm hắn nhưng lại không thể vì cả hai giờ chẳng còn là gì của nhau nữa cả thì làm gì nó có thể ôm hắn được như lúc trước-An nè! Làm sao để anh có thể chạm vào nơi trái tim em?- Hắn dừng công việc đang làm quay sang hỏi nó-Anh lo làm xong rồi về xem thằng Bảo bị sao kìa! Đừng có hỏi linh tinh!- Nó trả lời lại câu hỏi của hắn mà tim lại nhói lên từng cơn-Anh hỏi thật! Chúng ta có thể quay lại được chứ?- Hắn nhìn nó với ánh mắt đầy hi vọng-Không!- Câu trả lời của nó như gội một xô nước lạnh vào mặt hắn-Tại sao?- Hắn nhìn nó bằng ánh mắt đầy yêu thương-Em xin lỗi nhưng không thể! Em đã hết yêu anh lâu rồi!Nó nói rồi đem đồ về biệt thự, bóng hoàng hôn chiếu xuống hiện lên nét lạnh lung và kiên quyết của nó nhưng cũng hiện rõ sự đau đớn nơi đang rỉ máu của nó. Hắn nhìn theo bóng dáng của người con gái mình luôn yêu thương thì không nói gì, nơi tim khẽ thắt lên nhói đau, hắn dọn sạch hết phần còn lại và trở về biệt thự…-----------------To Be Continued----------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương