Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
Chương 93: Tình Yêu Sai Lầm
Ngữ khí nàng thành khẩn lại nghiêm túc, không chứa nửa điểm ý tứ đùa giỡn.Hắn biết bản thân không còn đường lui. Tim hắn như trùng xuống, sau đó kéo vai nàng qua, ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ sâu sắc gọi nàng: “Cẩn Nhi ~” có chút khó xử nhíu mày nói với nàng: “Nhất định phải dạng này sao?”Xem ra, bản thân nàng thật sự đã làm khó hắn. Trong lòng Nam Phác Cẩn có chút bồn chồn. Nàng cũng biết rõ bản thân có chút cưỡng cầu. Vì thế, nàng cố nuốt nước mắt chực trào ra, mang theo giọng mũi, ngượng ngùng cười nói: “Ha ha, ngươi nhìn ngươi xem. Biểu tình của ngươi còn nghiêm túc hơn ta. Dật ca ca, ngươi quá ngu ngốc rồi.”Sau một khắc hoảng hốt, hắn buông bả vai nàng ra, trong lòng không rõ là tư vị gì, cúi đầu cười, thuận theo nàng: “Đúng a. Dật ca ca thật quá ngốc rồi….”Kỳ thật, không phải ta qua ngu ngốc, mà ngươi yêu sai rồi…..Tâm hắn đã bị người nọ hoàn toàn xâm chiếm, làm sao hắn có thể yêu thêm nàng. Hận hắn cũng thế, hắn nhật định phải cô phụ một mảnh tình ý của nàng …Sau khi thu hồi tất cả cảm xúc, Nam Phác Cẩn lúc này rất xấu hổ, nàng nhẹ nhàng ngáp một cái, sau đó hơi hơi duỗi eo lười biếng nói: “Hô ~ ta gần đây mệt rã rời. Dật ca ca về trước đi. Cẩn Nhi muốn nghỉ ngơi.”Trong lòng hắn biết nàng lúc này có bao nhiêu thương tâm, Gia Cát Dật sao có thể không biết dụng ý của nàng. Sự tình trở nên như vậy, chắc hắn là đang tìm một cớ đuổi mình đi mà thôi. Nghĩ đến nếu tiếp tục ở lại chỉ càng khiến nàng khổ sở thêm mà thôi, vì thế hắn khẽ gật đầu nói: “Được! Vây ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi. Ta về trước.”Khi bước chân hắn nặng nề đi tới cửa, bỗng dừng lại, quay đầu bổ sung một câu: “Ngươi nhỡ kỹ vừa mới đáp ứng Dật ca ca, mỗi ngày đều phải vui vẻ.”Mà nàng, sớm đã vùi thân mình vào trong chăn, quay người đi, không có động tĩnh.Hắn thở dài một hơi, cuối cùng cũng bước ra khỏi Di Tâm Uyển. Trong lòng nghĩ liệu lời nói vừa rồi của mình có phải hay không quá tuyệt đường lui của nàng, có lẽ, bản thân hắn không biết cách lừa gạt để dỗ nữ nhân, lại làm sai một lần nữa rồi.Mà trên thực tế, kỳ thật sai không phải ở hắn. Hắn biết rõ trong lòng không yêu nàng, làm thế nào có thể dối mình dối người mà sống chung với nàng một đời. Hắn vô pháp thân mật cùng nàng, hắn lại lấy gì cho nàng hạnh phúc. Thật không muốn làm chậm trễ chung thân của nàng, không bằng quyết đoán uyển chuyển cự tuyệt.Yên chi lệ. Tương lưu túy. Bao lâu sầu.Gia Cát Dật đi được không lâu, Nam Phác Cẩn cuối cùng không thể che giấu được nội tâm khổ sở, vùi đầu vào trong chăn, nàng khóc to một trận.Nàng mãi không nghĩ ra nàng có chỗ nào không tốt. Hắn vì cái gì mà chướng mắt nàng. Dung mạo khuynh quốc. Thân thế hoàng tộc. Trong mắt người khác huyết thống nàng có bao nhiêu tôn quý, so với những nữ tử khác, nàng không biết bản thân nàng chiếm bao nhiêu ưu thế.Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vốn đơn thuần, đến cuối cùng chỉ tìm được lý do duy nhất chính là: bản thân nàng bệnh tật ốm yếu, cưới vào phủ cũng chỉ là con chồng trước.Nhất định là vì lý này.Nàng cơ hồ tự khẳng định nguyên nhân.Đợi đến khi Gia Cát Dật đến thăm nàng lần thứ hai. Nàng như đổi thành một người khác. So với hai ngày trước, khí sắc Nam Phác Cẩn chuyển biến tốt đẹp rõ ràng.Nhưng căn bản cũng không phải là chuyển biến tốt đẹp kia, là do nàng đánh son phấn thật dày, mới miễn cưỡng che đi sắc mặt tiều tụy.Lại còn có, nàng ngày thường thuần túy thẳng thắn, chưa nói đến lời nói cử chỉ đều có chút non nớt cùng nghịch ngợm. Vậy mà lúc này đây, nàng bỗng có thêm chút khí chất đoan trang hiền thục. Đôi với việc này, hắn xác thực cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng sau khi cảm giác kỳ quái qua đi, hắn trước sau vẫn không nắm được nàng đến tột cùng vì sao như thế.Mà hắn không biết chính là, nguyên nhân nàng biến thành như vậy bởi một câu nói vô tâm của hắn hai ngày trước.Ôn nhu hiền huệ là được.Nhìn bề ngoài của nàng thì tinh thần tỏa sáng, mặt như hoa đào. Kỳ thật thân thể nàng đã như dầu hết đèn tắt, giống như một thân cây nhỏ mọc đầy sâu mọt, không nhìn ra manh mối từ lớp vỏ bên ngoài, nhưng bên trong cây đã sớm bị ăn mòn hầu như không còn.Không ai biết thân thể nàng rốt cuộc đã hư đến nông nỗi nào. Ngay cả Nam Phác Nguyệt cũng không rõ ràng. Mà nàng giấu hết thảy mọi người, ai cũng không nói. Lần này vì muốn có được tâm Gia Cát Dật, nàng thật sự đã dùng hết sức lực của mình.Một ngày này, Gia Cát Dật ở bên cạnh Nam Phác Cẩn, lại bị nàng giữ lại dùng cơm chiều ở vương phủ. Hắn vốn muốn thoái thác, nhưng cuối cùng chịu thua sự nài nỉ của nàng, chung quy vẫn đáp ứng nàng.Cũng tại một đêm này, một số điều vi diệu bắt đầu nảy mầm, lớn lên trong lòng Nam Phác Cẩn, thật lâu sau cũng không thể vứt được.Ngoài cửa trăng lạnh như nước, tinh quang đầy trời, trong thiện phòng, lụa xanh tung bay, ánh nến ấm áp.Ban người ngồi xung quanh bên thực án, điều thú vị chính là Nam Phác Nguyệt ngồi độc một bên, kết hợp với hai người ở phía đối diện, y giống như một bóng đèn xanh dư ra, mà y cũng không để ý này đó, dù sao bản thân y cũng ăn không hết mấy miếng khẳng định sẽ rời đi.Trên án dọn lên đủ loại thức ăn tinh xảo, các món ăn đều trông không tầm thường, thoạt nhìn thập phần dụng tâm. Đây đều là Nam Phác Cẩn cố ý phân phó hạ nhân làm. Nàng biết Gia Cát Dật thích mặn, vì thế các món ăn đều dặn dò cho nhiều muối hơn một chút.“Nào! Nếm thử món này.”“Còn có món này!”“Món này cũng không tồi!”Nam Phác Cẩn nhiệt tình gắp thức ăn cho hắn, lúm đồng tiền như hoa.Gia Cát Dật lịch sự cảm tạ, ngay sau đó gắp lên lá rau trông rất ngon mắt. Sau đó lại nhìn qua Nam Phác Nguyệt ở đối diện, chỉ thấy y chôn mắt trên mặt án bằng gỗ tử đàn, hoàn toàn xem hắn như vô hình. Sắc mặt bình tĩnh kia, muốn thờ ơ bao nhiêu có bấy nhiêu thờ ơ. Sau khi y tự gắp cho mình một khối thịt cá trắng tuyết, thong dong đưa vào miệng, còn chưa nhai được hai cái, sắc mặt lập tức lóe lên một tia không đúng. Y hơi nhăn mi lại, bộ dạng nhai lại không muốn kia, rõ ràng là khó nuốt.Mặn ~Đây chính là phản ứng đầu tiên của Nam Phác Nguyệt.Nhưng mà kỳ thực đồ ăn cũng không mặn. Đối với gia đình bình thường mà nói cũng không khác lắm. Chỉ là Nam Phác Nguyệt và Nam Phác Cẩn đã quen dùng thức ăn thanh đạm từ nhỏ, nên mới cảm thấy khẩu vị có chút nặng.Mà Nam Phác Nguyệt lại có tiếng bắt bẻ kén ăn. Gia Cát Dật liếc mặt một cái liền nghĩ ra. Bất đắc dĩ, hắn quan tâm nói: “Có muốn phân phó nhà bếp làm lại mấy món khác không?”Y mặt không gợn sóng quét mắt liếc hắn một cái, trong lòng chửi thầm: Còn không phải do ngươi. Nhất định là ngươi, tôn Bồ Tát, khiến Cẩn Nhi cũng không để ý một thân ca ca y.Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng y ngoài miệng đành phải nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không ngại! Bổn vương không hà khắc như vậy. Không cần phiền toái. Tạm chấp nhận dùng đi.” Nói xong túy ý nhai hai cái rồi nuốt xuống.Y không ngờ nuốt quá gấp, một xương cá thật nhỏ châm vào trong yết hầu. Khó chịu quay đầu đi bắt đầu ho không ngừng.“Ca….” Nam Phác Cẩn vừa muốn đứng dậy.Gia Cát Dật thấy vậy, trước khi nàng lên tiếng đã đứng dậy đi qua, giúp y vỗ vỗ sau lưng, khẩn trương vội vàng quan tâm hỏi: “Sao không cẩn thận như vậy. Rất đau sao?”Mặt Nam Phác Nguyệt không biết do xấu hổ hay trướng lên mà tức khắc nổi lên một ít phấn hồng. Y xua xua tay, ý bảo không có việc gì, nhưng cổ họng vẫn khó chịu như cũ.Gia Cát Dật sao có thể yên tâm, vì thế sai tỳ nữ vào phòng bếp mang chút dấm lên đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương