Tửu Thần (Âm Dương Miện)
Chương 39-2: Kỹ Kinh Tứ Tọa (Hạ)
Dạ Thương nhìn về phía ba người Cơ Động rời đi, ánh mắt lóe lên một tia quang mang:- Thiên Can học viện? Cơ Động, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.Trần Tiêu trầm giọng hạ lệnh:- Mang cái bàn này vào Công Hội, không được làm rơi vãi một giọt rượu nào cả.Trong đám người đang đứng xem xung quanh đã có mấy người lên tiếng muốn mua chín ly rượu này, nhưng Trần Tiêu căn bản là không có tâm tư để ý tới, trong lòng hắn mơ hồ cảm giác được chín ly rượu mà Cơ Động để lại có tác dụng trọng yếu đối với tương lai của Công Hội. Hắn cũng nóng lòng muốn thưởng thức chín ly rượu được điều chế bằng thủ pháp thần kỳ kia rốt cuộc có hương vị đến như thế nào.o0o- Lão Đại, ngươi quá giỏi. Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng có được cảm giác nở mày nở mặt như vậy.Tất Tô hưng phấn cầm tay Cơ Động, sùng bái nhìn hắn. Nếu muốn dùng một từ ngữ nào đó để hình dung ra bộ dáng hiện tại của hắn, vậy thì, tại kiếp trước của Cơ Động có một từ ngữ thích hợp để dùng, fan cuồng nhiệt.Không chỉ có Tất Tô, Tạp Nhĩ đồng dạng cũng có cảm giác không thể kiềm nén được, cầm lấy cánh tay kia của Cơ Động, cười hắc hắc ngây dại:- Lão Đại, khi nào rảnh pha chế cho chúng ta loại rượu vừa rồi đi. Đừng nói là uống, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thỏa mãn rồi.Cơ Động cười khổ nhìn hai gã huynh đệ của mình:- Các ngươi đừng có lắc nữa, người ta muốn rã ra luôn rồi nè. Đợi lát nữa ta pha chế cho các người là được chứ gì. Ta bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ nào đó ăn uống chút gì, sau đó nghỉ ngơi một chút. Ngồi xe ngựa nhiều ngày như vậy, các ngươi không thấy mệt hay sao?Tất Tô cười ha ha, nói:- Chúng ta hưng phấn quá không để ý đến mệt nhọc nữa. Vậy chúng ta đến lữ điếm kia đi.Vừa nói, hắn vừa giơ tay chỉ về phía trước.Nhìn về phía tay hắn chỉ, Cơ Động và Tạp Nhĩ không khỏi sửng sốt một chút, sau đó quay nhìn lại Tất Tô, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc.Đó là một tòa lữ điếm cao năm tầng, hình dạng vuông vức, trang trí hết sức huy hoàng. Giữa ban ngày mà có một cảm giác sang trọng bức nhân, kiến trúc tuy không được xem là hết sức đặc sắc, nhưng chất liệu sử dụng tuyệt đối là tốt nhất. Mặt ngoài do từng khối đá hoa cương to lớn cùng màu xây thành. Nơi cửa chính còn có tám cây trụ lớn làm bằng đá Hán Bạch Ngọc chạm trổ mà thành, càng thể hiện rõ địa vị và sự xa hoa của nó.Dù rằng nơi này là đệ nhất thành thị của đại lục, loại kiến trúc với cấp bậc như thế này cũng rất hiếm thấy. Không thể nghi ngờ, giá cả của nó nhất định là phải tương xứng với vẻ bề ngoài của nó. Mà bất luận là Cơ Động hay Tạp Nhĩ, bọn họ đều không hề giàu có chút nào.- Tất Tô, ngươi không lầm đó chứ? Chúng ta ở đó sao?Tạp Nhĩ trầm giọng hỏi.Tất Tô cười ha ha nói:- Đương nhiên không lầm, nơi này điều kiện rất tốt, hơn nữa rất rẻ, trước kia ta đã ở đó rồi, yên tâm đi.- Rất rẻ?Lần này đến phiên Cơ Động không khỏi sinh nghi trong lòng.Tất Tô lôi kéo bọn họ:- Các ngươi cứ đi theo ta là được.Tạp Nhĩ và Cơ Động không biết làm sao, đã bị Tất Tô kéo vào trong lữ điếm nhìn thế nào cũng không thể rẻ được kia.Vừa vào tới cửa, bọn họ đầu tiên cảm nhận được chính là một vùng vàng rực, tất cả các trang trí trong đại sảnh đều lấy màu vàng làm chủ đạo. Loại không khí sang trọng, quí phái phả vào mặt gây nên hiệu quả rung động rất lớn.Ba thiếu niên tuổi không bao nhiêu tiến vào, lập tức thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ trong đại sảnh. Một nhân viên phục vụ tiến tới định nói gì đó, Tất Tô đã sờ vào chiếc nhẫn trên tay mình, lấy ra một tấm thẻ có màu đen, hoa văn màu vàng đưa ra, nói:- Cho hai gian phòng.Nhìn thấy tấm thẻ, sắc mặt nhân viên phục vụ lập tức thay đổi, cung kính nhận lấy, đưa ba người đến trước quầy đăng ký.Cơ Động trong lòng khẽ động, nói:- Tất Tô, trước giờ vẫn chưa hỏi qua ngươi, gia đình ngươi làm gì vậy?Tất Tô cười hì hì, nói:- Kinh doanh nhỏ thôi.- Kinh doanh nhỏ?Cơ Động nhướng mày, giơ tay chỉ vào tấm bảng ghi giá cả phía sau quầy:- Ở đây, phòng rẻ nhất cũng có giá là ba mươi kim tệ một đêm, gia đình người kinh doanh nhỏ đến mức nào mà có thể dẫn chúng ta vào ở nơi này? Mắc như vậy, chúng ta ở không nổi. Tạp Nhĩ, ta thấy chúng ta nên đi chỗ khác thôi.Tạp Nhĩ gật đầu:- Đúng vậy, chúng ta khẳng định ở không nổi.Nói xong liền quay đầu cùng Cơ Động bước ra ngoài.Tất Tô khẩn trương, vội giữ chặt hai người lại:- Được được, ta khai thật là được chứ gì? Nhà ta kinh doanh cũng không nhỏ lắm, Hỏa Đỉnh Thương Hội là do ông nội ta sáng lập, lữ điếm này cũng là thuộc nhà ta, chúng ta ở chỗ này không tốn xu nào đâu.Nghe được bốn chữ Hỏa Đỉnh Thương Hội, Cơ Động còn khá một chút, dù sao hắn cũng không hiểu biết nhiều lắm về thế giới này, nhưng mà sắc mặt của Tạp Nhĩ lại đại biến:- Khốn kiếp, Hỏa Đỉnh Thương Hội là của gia đình ngươi? Đó dù gì cũng là một trong mười thương hội lớn nhất đại lục, kinh doanh kéo dài từ Nam Hỏa Đế Quốc chúng ta đến tận Bắc Thủy Đế Quốc ở tuốt phương bắc xa xôi. Ngươi là ông chủ nhỏ của Thương hội? Được rồi, vậy chúng ta ở lại đây đi.Cơ Động hiếu kỳ hỏi:- Nhà Tất Tô giàu lắm sao? Giàu tới mức nào?Tạp Nhĩ đưa lên bốn ngón tay:- Dùng bốn chữ hình dung là được, phú khả địch quốc (giàu như một quốc gia), thằng khốn này là một kẻ không cùng giai cấp đó! Hiện tại ta muốn xử nó đây, lừa chúng ta đến tận bây giờ.Tất Tô mặt đầy ủy khuất nói:- Ta rất là oan uổng đó. Nếu ta nói sớm cho ngươi, ngươi còn có thể xem ta là bằng hữu hay sao? Gia đình ta kinh doanh thì quan hệ gì tới ta. Ngoại trừ có được vài tấm thẻ bài có thể ăn ở miễn phí tại các điểm kinh doanh của gia tộc, khi ta rời nhà, phụ thân cũng chỉ cho ta có ba trăm kim tệ thôi. Cha ta còn nói, nếu như ta không làm nên trò trống gì trong Thiên Can Học Viện, như vậy, ta cũng không cần phải trở về nhà nữa. Gia tộc ta có quy định, một khi đã mười tám tuổi, tất cả mọi chuyện đều phải tự dựa vào chính mình. Phải tự mình cố gắng, sau đó đạt được thành tích gì nhất định, mới có tư cách tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc. Cho nên, những thẻ bài miễn phí của ta, cũng chỉ có thể dùng thêm được bốn năm nữa mà thôi, có quyền không dùng, hết hạn là bỏ. Lão Đại, Tạp Nhĩ, các ngươi ngàn vạn lần không cần khách khí với ta.Cơ Động nói:- Nói vậy, ngươi sau này nhất định sẽ làm thương nhân?Tất Tô gãi gãi đầu nói:- Hiện tại cũng khó nói, nhưng mà, ta là con trai độc nhất, sau này phải kế thừa gia nghiệp.Cơ Động gật đầu:- Coi như sau này cũng phải kinh doanh, hiện giờ học tập tu luyện thêm một chút năng lực của Ma sư cũng không tệ, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình.Sau khi nhận phòng, tuy rằng lữ điếm là của nhà mình, nhưng Tất Tô lại ở chung phòng với Tạp Nhĩ, Cơ Động ở riêng một phòng. Ba người đi đường đều đã mệt, đơn giản ăn một chút, mỗi người trở về phòng mình mà nghỉ ngơi. Ngày mai là khảo thí nhập học, bọn họ đều muốn bảo trì trạng thái tốt nhất, như vậy mới có thể sẵn sàng nghênh đón khảo hạch khẳng định không đơn giản ngày mai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương