Rượu đã qua ba tuần, Thẩm Tú bỗng đứng dậy, nói rằng nàng ta có một khúc múa kiếm muốn dâng lên Hoàng thượng và Thái hậu.
Hoàng thượng có vẻ thích thú nhìn nàng ta, thốt ra một chữ: "Chuẩn."
"Tiểu nữ có chút nghiên cứu về kiếm thuật, nhưng dù sao năng lực vẫn có hạn."
Nàng ta vừa cười vừa nói, ánh mắt lướt qua, rồi dừng lại trên người ta.
"Tiểu nữ sớm đã nghe danh Lục cô nương phủ Thái phó có tài gảy đàn tuyệt đỉnh.
Không biết A Tú có may mắn được cô nương đàn cho một khúc để múa kiếm hay không?"
Hai chữ "A Tú" khiến ta nhíu mày, lời từ chối suýt nữa đã bật ra khỏi miệng.
Nhưng ta còn chưa kịp trả lời thì Tạ Trọng Lâu đã mở miệng: "Nếu ngươi muốn múa kiếm, trong cung tự có nhạc sư, sao lại sai khiến người khác như thế, xem hoàng cung này là Tuyên Bình hầu phủ của nhà ngươi rồi sao?"
Một lời nói nặng nề như vậy khiến Thẩm Tú dù sắc mặt khó coi nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể căm hận trừng mắt nhìn ta một cái, rồi tự mình bắt đầu múa kiếm.
Tạ Trọng Lâu lại bảo vệ ta trước mặt Thẩm Tú ư?
Ta ngây người nhìn hắn, ký ức kiếp trước và hiện thực kiếp này đan xen trong đầu ta, trở thành một mớ hỗn độn.
Thẩm Tú từ nhỏ đã luyện võ, múa kiếm đương nhiên rất đẹp mắt, thậm chí kiếp trước Tạ Trọng Lâu còn thường xuyên lấy chuyện này ra để làm nhục ta.
Nhưng giờ đây, trong đại điện, ánh mắt của mọi người đều bị dáng múa của Thẩm Tú thu hút, hắn lại chỉ ngồi đối diện, chăm chú nhìn ta, không rời mắt.
Tình ý trong đôi mắt ấy quá sâu nặng và chân thành, như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt về phía ta.
Nhưng những hồi ức lạnh lẽo lại như cơn mưa trút xuống, gần như xé nát ta thành hai nửa.
Ta run rẩy, gần như không cầm nổi chén rượu trong tay.
Tạ Trọng Lâu nhíu mày, đột nhiên đứng dậy.
Đúng lúc này, Thẩm Tú vừa kết thúc khúc múa kiếm, nàng ta hướng về phía Hoàng thượng và Thái hậu hành lễ, rồi nhìn Tạ Trọng Lâu với ánh mắt long lanh.
Tạ Trọng Lâu lại không để ý đến Thẩm Tú, chỉ cáo lỗi với Hoàng thượng, rồi tự mình bước đến gần ta.
Trước ánh mắt của mọi người, hắn chống tay lên bàn, cúi người xuống.
"Chiêu Chiêu."
Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai ta, cùng với hơi thở ấm áp phả vào, "Nếu nàng cảm thấy không khỏe, ta sẽ đưa nàng về phủ trước."
Thái hậu ngồi trên cao nghe hắn nói vậy, vội vàng lên tiếng: "Nếu vậy, Trọng Lâu hãy đưa Chiêu Ý về phủ Thái phó trước đi.
Sớm đã nghe nói đứa nhỏ này mấy ngày trước bị bệnh một trận, có lẽ vẫn chưa khỏi hẳn.
Kim ma ma, truyền ý chỉ của ta, để Tô thái y cũng đi theo."
Trước mắt ta là một màn sương mù dày đặc, ánh sáng lấp lánh bay loạn xạ.
Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Trọng Lâu, cắn chặt môi, thốt ra một câu: "Tại sao?"
"...!Cái gì?"
"Tình cảm của con người, tại sao có thể thay đổi triệt để như vậy?"
Không biết vì sao, sương mù dày đặc, ta gần như không nhìn rõ mặt Tạ Trọng Lâu, liền nhích người lên phía trước một chút.
Nhưng thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng.
Mùi hương thanh trúc quen thuộc thoang thoảng, ta bỗng nhiên nhận ra.
Hắn đã ôm ta vào lòng.
"Tạ Trọng Lâu..." Ta run rẩy nói, "Ngươi làm vậy là rất thất lễ..."
"Ôm chặt vào, không được nói nữa."
Giọng hắn mang theo một chút ngang ngạnh, "Nếu không ta còn có những hành động thất lễ hơn nữa cơ, Lục Chiêu Ý, nàng cứ thử xem."
Cuối cùng, ta cũng không nói gì nữa.
Lúc thái y đến bắt mạch, Tạ Trọng Lâu đứng đợi bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn ta.
"Hẳn là do Lục cô nương ưu tư quá độ dẫn đến sốt cao, ta sẽ viết một đơn thuốc, lấy vài thang uống vài ngày, ta sẽ đến bắt mạch lại."
Tô thái y cùng Tiểu Chức đi bốc thuốc, sương mù trước mắt ta dần tan đi, cuối cùng, ta lại một lần nữa nhìn rõ gương mặt Tạ Trọng Lâu.
Trên trán hắn còn đọng lại một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt sáng như sao, khi nhìn ta, lông mày lại khẽ nhíu lại.
"Ưu tư quá độ..."
Tạ Trọng Lâu vịn mép giường, từ từ cúi người xuống, "Lục Chiêu Ý, rốt cuộc nàng có điều gì ưu tư?"
Một thân áo đỏ phản chiếu trong mắt ta, như ngọn lửa rực cháy.
Ta có điều gì ưu tư ư?
Những ưu tư của ta đều liên quan đến hắn, liên quan đến kiếp trước kiếp này ly kỳ, làm sao ta có thể nói cho hắn biết.
Thấy ta không trả lời, hắn càng tiến lại gần hơn, đáy mắt ánh lên vẻ thăm dò nghiêm túc: "Hay nói cách khác...!lý do nàng nhất quyết muốn từ hôn với ta, rốt cuộc là gì?".
Tuý Kinh Hoa - Viên Chocolate Ngọt Ngào
Chương 4: Chương 4
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương