Ánh nắng chói chang, những giọt mồ hôi trên trán hắn, nốt ruồi son nơi đuôi mắt hắn, bộ đồ đỏ phấp phới trên người hắn, cùng nhau tạo nên một bức tranh với màu sắc rực rỡ đến cực điểm.
Ta nhìn vào đôi mắt long lanh như sóng nước của hắn, trong phút chốc có chút ngây người.
Tỉnh táo lại, ta lại cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Cái gì mà ban hôn lại, Tạ Trọng Lâu, ta còn chưa nói muốn gả cho ngươi đâu!"
"Lục Chiêu Ý."
Hắn đột nhiên gọi tên ta, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Ta ngẩn người một lúc, rồi thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn tiến lại gần, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi ta.
"Cho ta một cơ hội chuộc lỗi."
Ta hơi sững sờ: "...!Chuộc lỗi gì?"
"Chuộc lỗi cho Tạ Trọng Lâu trong giấc mơ của nàng." Hắn vẫn ôm ta, ánh mắt nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời, "Ta phải để nàng biết, những ngày tháng sau khi thành thân với Tạ Trọng Lâu, không hề như vậy."
........
Tạ Trọng Lâu đưa ta vào trường luyện võ, những tướng sĩ dưới trướng hắn định đến xem náo nhiệt, đều bị Tạ Trọng Lâu đuổi đi hết.
"Nàng ngồi đây đi, ta sẽ luyện một bài kiếm pháp cho nàng xem."
Mùa xuân năm ngoái, lần đầu tiên Tạ Trọng Lâu dẫn quân ra trận, đã dùng một đội quân ba ngàn người đánh úp, chiến thắng quân đội gần vạn người của Bắc Cương.
Tin chiến thắng truyền về kinh thành, Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, ngay lập tức phong cho hắn chức tướng quân chính nhị phẩm.
Cho dù đặt hắn vào giữa chốn kinh kỳ, nơi anh tài xuất hiện lớp lớp, hắn vẫn là bậc công tử thế gia trẻ tuổi kiệt xuất nhất.
Sau khi Tạ Trọng Lâu được phong tướng quân, khi ta tham dự những buổi yến tiệc của các tiểu thư khuê các trong kinh, không ít lần nghe người ta nhắc đến chuyện hôn nhân của ta và hắn: "Tạ tiểu tướng quân tuấn tú hơn người, tuổi còn trẻ đã lập nhiều chiến công hiển hách, khắp kinh thành này tìm đâu ra người chồng tốt như vậy."
Ta tất nhiên biết hắn là người có trăm ngàn ưu điểm tốt đẹp.
Nhưng ta là Lục Chiêu Ý, ta cũng chưa từng thua kém ai.
Thuở bé, ta học đọc học viết luôn nhanh hơn hai người khác.
Lên bảy, đọc xong kinh sử, ta đã có thể tập tành làm vài bài văn thô sơ.
Lớn thêm chút nữa, mỗi khi Tạ Trọng Lâu luyện kiếm lại gọi ta đến, còn lén dạy ta vài chiêu.
"Ta biết các tiểu thư khuê các nơi kinh thành không ai học thứ này." Lúc ấy, hắn lau vội mồ hôi trên trán, nhướng mày cười với ta: "Nhưng muội là Lục Chiêu Ý, muội khác họ."
Kiếm phong xé gió rít lên từng tiếng.
Ta chăm chú nhìn một hồi, chợt nhận ra bộ kiếm pháp hắn đang luyện chính là bộ năm ta mười hai tuổi, hắn vì vụng về mà lỡ tay làm ta bị thương, sau đó lại lén đưa ta ra ngoài dạy cho ta.
Chỉ là những động tác giờ đây so với bốn năm trước đã trở nên nhuần nhuyễn, sắc bén hơn, trong từng chiêu thức đều ẩn chứa sát khí lạnh lẽo không chút che giấu.
Kết thúc bài luyện, hắn thu kiếm, từng bước tiến về phía ta.
Khi hắn gần đến, ta vừa mở miệng định nói thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh: "Tạ tiểu tướng quân!"
Là Thẩm Tú.
Hôm nay, nàng ta mặc một bộ trang phục đỏ rực, tay cầm trường kiếm, trông thật xứng đôi với Tạ Trọng Lâu.
Thế nhưng vừa nhìn thấy nàng ta, sắc mặt Tạ Trọng Lâu liền lạnh lùng: "Sao ngươi dám tự tiện xông vào trường luyện võ của ta? Quan phó tướng, đưa nàng ta ra ngoài!"
"Tạ tiểu tướng quân không biết rồi, tiểu nữ đến đây là phụng mệnh ý chỉ của Hoàng thượng."
"Ồ." Tạ Trọng Lâu thản nhiên nói, "Nếu đã vậy, ngoại ô kinh thành có biết bao nhiêu là trường luyện võ, ngươi cứ chọn đại một cái là được.
Nơi này của ta không chào đón ngươi."
Lời từ chối thẳng thừng không chút nể nang khiến Thẩm Tú sững người, nụ cười trên môi nàng ta gần như không giữ được nữa: "Chẳng lẽ Tạ tiểu tướng quân cho rằng một nữ nhi như ta không xứng đáng đặt chân vào trường luyện võ của người? Ngay cả Hoàng thượng cũng..."
Tạ Trọng Lâu không buồn để ý đến nàng ta, sải bước đến bên cạnh ta: "Dù cho ngươi có nói gì đi chăng nữa thì trường luyện võ của ta cũng không tiếp đón nữ nhân.
Nếu bất mãn, cứ việc đi tâu với Hoàng thượng!"
Thẩm Tú liếc xéo về phía ta, đột nhiên lên tiếng: "Tạ tiểu tướng quân, người đã nói trường luyện võ của người không cho nữ nhân vào, tại sao Lục cô nương lại có thể vào? Người quá thiên vị rồi!"
Tạ Trọng Lâu sa sầm nét mặt: "Bớt lắm lời.
Ngươi đã muốn vào như vậy, thì đừng nghĩ mấy chiêu hoa quyền túy cước đó có thể lay chuyển ta.
Lại đây, nếu ngươi có thể chống đỡ mười chiêu dưới tay ta mà không thua, ta sẽ đồng ý cho ngươi vào."
Tuy thời gian ta học võ không được lâu, nhưng cũng có thể nhìn ra Thẩm Tú không có nội lực, chiêu thức phù phiếm.
Kiếm vũ trên cung yến, cũng chỉ là vài đường múa may.
Kiếp trước cũng như vậy, nhưng kiếp trước Tạ Trọng Lâu lại coi nàng ta như châu như ngọc, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng võ nghệ của nàng ta để chế giễu ta: "Lục đại tiểu thư, cái loại chim hoàng yến nuôi trong khuê các như ngươi, làm sao biết được sự mạnh mẽ quyến rũ của nữ trung hào kiệt?"
Hắn dường như đã quên mất rằng, trước kia, mình đã từng dạy kiếm pháp và cách cưỡi ngựa cho ta..
Tuý Kinh Hoa - Viên Chocolate Ngọt Ngào
Chương 6: Chương 6
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương