Tuý Tổng Nhặt Vợ
Chương 10: Hãy giữ lấy hạnh phúc của mình
Bà Lãnh Điệp vì không liên lạc được với Tuý Khuynh Thành nên rất lo lắng, ăn ngủ không yên...
Cốc...cốc...cốc!
Lãnh Phong đang ngủ say, nghe tiếng gõ cửa thì ngồi dậy xuống giường ra mở cửa..."kìa chị, nửa đêm rồi còn tìm em là có việc gì?"
Bà Lãnh Điệp mặt mày hiện rõ nét âu lo "Lãnh Phong, em có thể dẫn chị đến làng phù dung không? Hơn một tháng rồi chị không tin tức gì của Khuynh Thành, trong lòng chị không yên".
Lãnh Phong nhìn chị gái mình lo lắng mà cũng xót xa "được rồi chị về ngủ đi, ngày mai chúng ta lo thủ tục rồi đi đến làng phù dung".
Bà Lãnh Điệp thở phào nhẹ nhõm "vậy em ngủ ngon, chị về phòng đây".
Dạ! Chị cứ ngủ đi...ngày mai rồi tính.
Ừm! Bà Lãnh Điệp lúc này mới an lòng hơn một chút, bà xoay bước trở về phòng.
Làng phù dung!
Tuý Khuynh Thành ngồi đánh cờ cùng Ngô Sở Thiên...cả hai người đàn ông một già, một trẻ này xem ra rất hợp với nhau.
Hoàng Hân ngồi trên chiếc chõng tre, đút cháo cho Hoàng Liêu ăn "đứa bé tám tháng, đang tập ăn và cũng đang tập nói bi bi, bô bô...chẳng ai hiểu nó nói gì, nhưng nó cứ nói luyên thuyên. Bé Hoàng Liêu rất đẹp trai, tuy bé hơi gầy nhưng ai nhìn thấy cũng yêu, nét điển trai của nó không ai có thể bắt bẻ được".
Lãnh Điệp cùng Lãnh Phong bước vào sân, bà nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt thì không khỏi rơm rớm nước mắt "lẽ ra Khuynh Thành của bà cũng có được một bước tranh hạnh phúc như thế này, nhưng với nửa khuôn mặt bị hủy dung của Khuynh Thành thì cả đời này sẽ không ai dám lấy, hai chữ hạnh phúc này đối với Khuynh Thành mà nói thì nó trở nên quá xa xỉ. Bà Lãnh Điệp lau nước mắt để giấu đi ưu phiền!"
Lãnh Phong lớn tiếng bảo "thằng khỉ Khuynh Thành kia, mẹ mày thì lo lắng ăn ngủ không yên...lặn lội đi tìm mày, còn mày ngồi đây uống trà, đánh cờ...mày biết thưởng thức thú vui nhân gian quá nhỉ!"
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn bà Lãnh Điệp và Lãnh Phong đang đứng.
Hoàng Hân thoáng u buồn "người nhà Khuynh Thành đến, họ sẽ chấp nhận cô sao? Dù gì cô cũng là một người có con riêng, mặt cô tắt hẳn nụ cười, ngồi yên bất động".
Tuý Khuynh Thành nhìn thấy Hoàng Hân không vui thì anh nhíu mày! Mẹ, sao mẹ lại đến đây?
Bà Lãnh Điệp thở dài "là mẹ không liên lạc được với con nên thấy không an lòng, mẹ muốn đến tìm con để xem con có ổn không".
Lãnh Phong gặp lại Ngô Sở Thiên thì rất vui "cả hai cùng rất vui, nói gì thì Lãnh Phong cũng từng ở lại ngôi nhà nhỏ này của Ngô Sở Thiên hơn một năm trời để chữa bệnh, ít nhiều gì cũng có tình cảm với nhau, cả hai vui vẻ hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời".
Bà Lãnh Điệp nhìn Hoàng Hân, bà gật đầu chào Hoàng Hân!
Hoàng Hân lễ phép cúi đầu rồi khẽ lên tiếng "con chào bác".
Bà Lãnh Điệp cười hiền hoà "cô tên gì?"
Dạ con tên là Hoàng Hân!
Bà Lãnh Điệp dịu dàng bảo "Hoàng Hân xinh đẹp lắm".
(mẹ của bà Lãnh Điệp cũng là người nước V, được bán đến Hoa Hạ làm thiếp nhà giàu, bà đã từng sống rất khổ bên cạnh mẹ mình, bà và mẹ luôn bị vợ cả của bà mình ức hiếp, ngôn ngữ nước V cũng là được mẹ mình dạy nói, tuy không nói được nhiều nhưng có thể giao tiếp trong cuộc sống hàng ngày).
Tuý Khuynh Thành cong môi cười và khẽ hỏi bà Lãnh Điệp "thế mẹ có thích cô ấy không?"
Bà Lãnh Điệp gật đầu "có, mẹ rất thích Hoàng Hân".
Tuý Khuynh Thành cười toe toét "vậy nếu cô ấy làm con dâu của mẹ thì mẹ thấy thế nào?"
Hoàng Hân lo lắng đến nín thở "bà ấy sẽ chấp nhận mình chứ!"
Bà Lãnh Điệp cười tươi như hoa "được vậy thì mẹ rất vui".
Tuý Khuynh Thành nắm tay mẹ mình đi đến gốc cây mận giữa sân, mùa này mận trổ nhiều hoa, trắng xoá cả một vùng, hương hoa mận thơm dịu dàng càng khiến cho người ta thêm thoải mái tinh thần hơn.
Bà Lãnh Điệp khẽ hỏi Tuý Khuynh Thành "có phải con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?"
Tuý Khuynh Thành gật đầu "mẹ à, con hy vọng mẹ có thể chấp nhận hai me con Hoàng Hân, hoàn cảnh cô ấy đáng thương lắm".
Bà Lãnh Điệp nhíu mày "ý con là đứa con riêng của Hoàng Hân sao?"
Tuý Khuynh Thành gật đầu!
Bà Lãnh Điệp thở phào "mẹ còn tưởng là chuyện gì, trẻ con là vô tội, nếu con đã tìm được người con yêu và người ấy cũng yêu con thì lý do gì mà mẹ phải ngăn cản con chứ? Sống ở đời không nên quan tâm quá nhiều những thứ bất hạnh của người khác, như vậy sẽ làm tổn thương đến họ, hãy tôn trọng nhau để mà sống. Con yên tâm đi! Hãy giữ lấy hạnh phúc của mình".
Tuý Khuynh Thành rất vui mừng khi nghe những lời này của mẹ mình, thật ra thì những ngày qua anh luôn thầm nghĩ "nếu mẹ anh chấp nhận Hoàng Hân thì anh sẽ rất mang ơn mẹ, mà nếu mẹ anh thật sự không chấp nhận Hoàng Hân thì anh cũng sẽ bất chấp tất cả mọi thứ để cưới cô. Anh yêu cô, anh cần cô, cuộc sống này của anh nếu không có cô thì sẽ trở thành vô vị".
Cốc...cốc...cốc!
Lãnh Phong đang ngủ say, nghe tiếng gõ cửa thì ngồi dậy xuống giường ra mở cửa..."kìa chị, nửa đêm rồi còn tìm em là có việc gì?"
Bà Lãnh Điệp mặt mày hiện rõ nét âu lo "Lãnh Phong, em có thể dẫn chị đến làng phù dung không? Hơn một tháng rồi chị không tin tức gì của Khuynh Thành, trong lòng chị không yên".
Lãnh Phong nhìn chị gái mình lo lắng mà cũng xót xa "được rồi chị về ngủ đi, ngày mai chúng ta lo thủ tục rồi đi đến làng phù dung".
Bà Lãnh Điệp thở phào nhẹ nhõm "vậy em ngủ ngon, chị về phòng đây".
Dạ! Chị cứ ngủ đi...ngày mai rồi tính.
Ừm! Bà Lãnh Điệp lúc này mới an lòng hơn một chút, bà xoay bước trở về phòng.
Làng phù dung!
Tuý Khuynh Thành ngồi đánh cờ cùng Ngô Sở Thiên...cả hai người đàn ông một già, một trẻ này xem ra rất hợp với nhau.
Hoàng Hân ngồi trên chiếc chõng tre, đút cháo cho Hoàng Liêu ăn "đứa bé tám tháng, đang tập ăn và cũng đang tập nói bi bi, bô bô...chẳng ai hiểu nó nói gì, nhưng nó cứ nói luyên thuyên. Bé Hoàng Liêu rất đẹp trai, tuy bé hơi gầy nhưng ai nhìn thấy cũng yêu, nét điển trai của nó không ai có thể bắt bẻ được".
Lãnh Điệp cùng Lãnh Phong bước vào sân, bà nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt thì không khỏi rơm rớm nước mắt "lẽ ra Khuynh Thành của bà cũng có được một bước tranh hạnh phúc như thế này, nhưng với nửa khuôn mặt bị hủy dung của Khuynh Thành thì cả đời này sẽ không ai dám lấy, hai chữ hạnh phúc này đối với Khuynh Thành mà nói thì nó trở nên quá xa xỉ. Bà Lãnh Điệp lau nước mắt để giấu đi ưu phiền!"
Lãnh Phong lớn tiếng bảo "thằng khỉ Khuynh Thành kia, mẹ mày thì lo lắng ăn ngủ không yên...lặn lội đi tìm mày, còn mày ngồi đây uống trà, đánh cờ...mày biết thưởng thức thú vui nhân gian quá nhỉ!"
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn bà Lãnh Điệp và Lãnh Phong đang đứng.
Hoàng Hân thoáng u buồn "người nhà Khuynh Thành đến, họ sẽ chấp nhận cô sao? Dù gì cô cũng là một người có con riêng, mặt cô tắt hẳn nụ cười, ngồi yên bất động".
Tuý Khuynh Thành nhìn thấy Hoàng Hân không vui thì anh nhíu mày! Mẹ, sao mẹ lại đến đây?
Bà Lãnh Điệp thở dài "là mẹ không liên lạc được với con nên thấy không an lòng, mẹ muốn đến tìm con để xem con có ổn không".
Lãnh Phong gặp lại Ngô Sở Thiên thì rất vui "cả hai cùng rất vui, nói gì thì Lãnh Phong cũng từng ở lại ngôi nhà nhỏ này của Ngô Sở Thiên hơn một năm trời để chữa bệnh, ít nhiều gì cũng có tình cảm với nhau, cả hai vui vẻ hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời".
Bà Lãnh Điệp nhìn Hoàng Hân, bà gật đầu chào Hoàng Hân!
Hoàng Hân lễ phép cúi đầu rồi khẽ lên tiếng "con chào bác".
Bà Lãnh Điệp cười hiền hoà "cô tên gì?"
Dạ con tên là Hoàng Hân!
Bà Lãnh Điệp dịu dàng bảo "Hoàng Hân xinh đẹp lắm".
(mẹ của bà Lãnh Điệp cũng là người nước V, được bán đến Hoa Hạ làm thiếp nhà giàu, bà đã từng sống rất khổ bên cạnh mẹ mình, bà và mẹ luôn bị vợ cả của bà mình ức hiếp, ngôn ngữ nước V cũng là được mẹ mình dạy nói, tuy không nói được nhiều nhưng có thể giao tiếp trong cuộc sống hàng ngày).
Tuý Khuynh Thành cong môi cười và khẽ hỏi bà Lãnh Điệp "thế mẹ có thích cô ấy không?"
Bà Lãnh Điệp gật đầu "có, mẹ rất thích Hoàng Hân".
Tuý Khuynh Thành cười toe toét "vậy nếu cô ấy làm con dâu của mẹ thì mẹ thấy thế nào?"
Hoàng Hân lo lắng đến nín thở "bà ấy sẽ chấp nhận mình chứ!"
Bà Lãnh Điệp cười tươi như hoa "được vậy thì mẹ rất vui".
Tuý Khuynh Thành nắm tay mẹ mình đi đến gốc cây mận giữa sân, mùa này mận trổ nhiều hoa, trắng xoá cả một vùng, hương hoa mận thơm dịu dàng càng khiến cho người ta thêm thoải mái tinh thần hơn.
Bà Lãnh Điệp khẽ hỏi Tuý Khuynh Thành "có phải con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?"
Tuý Khuynh Thành gật đầu "mẹ à, con hy vọng mẹ có thể chấp nhận hai me con Hoàng Hân, hoàn cảnh cô ấy đáng thương lắm".
Bà Lãnh Điệp nhíu mày "ý con là đứa con riêng của Hoàng Hân sao?"
Tuý Khuynh Thành gật đầu!
Bà Lãnh Điệp thở phào "mẹ còn tưởng là chuyện gì, trẻ con là vô tội, nếu con đã tìm được người con yêu và người ấy cũng yêu con thì lý do gì mà mẹ phải ngăn cản con chứ? Sống ở đời không nên quan tâm quá nhiều những thứ bất hạnh của người khác, như vậy sẽ làm tổn thương đến họ, hãy tôn trọng nhau để mà sống. Con yên tâm đi! Hãy giữ lấy hạnh phúc của mình".
Tuý Khuynh Thành rất vui mừng khi nghe những lời này của mẹ mình, thật ra thì những ngày qua anh luôn thầm nghĩ "nếu mẹ anh chấp nhận Hoàng Hân thì anh sẽ rất mang ơn mẹ, mà nếu mẹ anh thật sự không chấp nhận Hoàng Hân thì anh cũng sẽ bất chấp tất cả mọi thứ để cưới cô. Anh yêu cô, anh cần cô, cuộc sống này của anh nếu không có cô thì sẽ trở thành vô vị".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương