Tuyển Tập Các Mẩu Truyện Ngôn Tình(Sủng, Ngược)
Chương 6 :Sủng Và Ngược
Tôi yêu anh lắm thằng ngốc! Nhưng tôi cũng đau lắm....mỗi lúc anh bên cạnh cô ấy...tim em như muốn xé làm hai.... "Anh đừng qua lại với cô ấy nữa, cô ấy không như vẻ ngoài đâu!!" "Hà My! Em đừng có quá đáng như vậy chứ!! Cô ấy là người anh yêu! Người anh chọn! Em đừng có làm phiền cô ấy nữa!! Anh tin cô ấy không phải loại người như thế" "Anh...tin cô ấy? Vậy còn em? Anh không tin em hả?" Cô nhìn anh, ánh mắt buồn bã, tuyệt vọng nhìn người con trai trước mắt này đây "Em đừng làm anh khó xử nữa được không!?" Anh tức giận sau đó quay phắt đi Gió thổi xào xạc....trong không gian đó chỉ còn tiếng gió và.....tiếng nức nở của cô. Cô là một người con gái mạnh mẽ, từ bé tới lớn cô chỉ khóc vì anh. Họ là thanh mai trúc mã, anh hơn cô 1 tuổi, lúc nào cô cũng lẽo đẽo theo anh nói một câu' em thích anh lắm' như cơm bữa. Nhưng anh nghe cũng chỉ mỉm cười mà thôi. Cô ngốc lắm không hiểu đâu! Cô không hiểu anh từ chối hay đồng ý! Cô cố chấp tiếp tục theo đuổi anh...Cho đến một ngày biết anh đang quen một cô gái, cô mới tỉnh ngộ và quyết định bỏ cuộc. Thế nhưng cô gái đó lại là một cô gái lẳng lơ, cô rất sợ anh đau khổ, sợ anh thất vọng nên khuyên anh chia tay với cô ấy. Dù làm gì đi nữa....anh vẫn không tin cô....anh thà tin một cô gái mới quen 1 tháng còn hơn tin cô, người đã sống từ nhỏ với anh. Cô lo lắng cho anh mà còn bị gắn cái mác kẻ thứ ba....tất cả mọi người sao đối xử tàn nhẫn với cô như thế! ••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••• Hôm đi sinh nhật cũng thế, cô nào có cố ý làm váy cô ấy bẩn nhưng anh lại to tiếng với cô trước đám đông. Đúng!!! Cô kiên cường...kiên cường đến nỗi người khác hiểu lầm rằng cái gì cô cũng sai!! Tất cả đều cô ấy đúng, cô ấy dịu dàng, nhỏ nhắn khiến người ta muốn bảo vệ, muốn che chở, muốn yêu thương. Cô muốn khóc lắm chứ!! Muốn khóc để giải toả nỗi buồn, để cho anh biết cô đau khổ đến mức nào... nhưng đứng trước mặt anh...cô lại không thể khóc được!! Cô không muốn lộ vẻ yếu đuối trước mặt anh!! Thật mâu thuẫn làm sao!! ••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••• Cha cô là chủ của một công ty xe hơi lớn, nên rất không đồng ý việc cô theo đuổi anh bởi cô phải gả cho Văn thiếu gia- có thế lực về chính trị. Cô luôn cãi lời cha để theo đuổi anh, chăm sóc, lo lắng cho anh nhưng....cô được nhận cái gì? Chỉ nhận được ánh mắt thất vọng của anh! Nhận được những vết cắt từng tí từng tí một sâu trong trái tim này!! Cho đến một hôm cô nhận được một sự thật!! Cô sắp chết! Cô bị mắc một căn bệnh quái ác. Thời gian cô không còn nhiều nữa. Cô cũng mệt mỏi rồi, những thời gian này cô nên nghĩ cho mình nhiều hơn!! ————————————————— "Sao cậu lại đánh tôi?" Vốn sĩ cô muốn nói chuyện với cô ta một chút, muốn cô buông tha cho anh nhưng tại sao cô ta lại la lên? Cô có làm gì đâu? "Cô điên hả??" Tất cả như được sắp đặt, anh bỗng xuất hiện. "Kiều kiều!! Em không sao chứ!!" Anh chạy lại gần bên cô ta, ôm ấp rồi lo lắng. Anh quay sang bên cô, nhìn cô với ánh mắt xa lạ. "Thẩm Hà My!! Cô độc ác tới mức nào nữa đây!!!" Cô mệt mỏi rồi.... Cho đến lúc cận kề cái chết, cô đều lo nghĩ cho anh. Muốn giúp anh lần cuối nhưng anh sao lại đối xử như thế với cô!! Cô hít thở thật sâu sau đó mỉm cười nhìn anh nói "Anh nhất định phải hạng phúc đó...em sẽ không làm phiền anh nữa...nhưng em thật sự khuyên anh đừng tin người phụ nữ kia nữa..." Im lặng một lúc cô nói tiếp " anh không nhất thiết phải tin em đâu! Em chỉ muốn anh hạnh phúc thôi! Em yêu anh và....tạm biệt anh...." Nói xong cô bước đi, đi càng xa càng tốt! Nếu còn ở lại cô sẽ không kìm nỗi nước mắt mà khóc oà trước mặt anh. 'Em yêu anh va....tạm biệt anh....' câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Tim anh bỗng nhói đau, lần đầu tiên anh thấy cô buồn như thế! Sự buồn bã, ưu thương đó làm cho anh cảm thấy lạ lẫm đến sợ hãi! Tựa như.... cô sắp đi đâu đó....ròi khỏi tầm nhìn của anh; khỏi cuộc đời của anh Từ bé tới lớn cô luôn lèo đẽo theo anh; luôn miệng nói thích anh. Chẳng lẽ từ đây, sau lưng anh sẽ không có cô gái bé nhỏ kiên cường đó nữa "Anh! Chúng ta đi về đi" Vân Kiều nói làm cắt đứt suy nghĩ của anh, tâm trạng rất lo lắng về bí mật của mình bị anh nghi ngờ. ••••€•••••••••€••••••••••••€••••••••••€•€•••••• 1 tháng sau..... 'Em ở đâu vậy chứ Hà My....anh nhớ em lắm em biết không?' Anh ngồi trên chiếc sofa mơ hồ nói, trên bàn bao nhiêu chai rượu chất đầy. "Anh nói xin lỗi rồi mà...." "Haha. Đúng! Anh có tư cách gì mà xin lỗi em? Anh ngu quá đúng không...." "Sao em không chờ anh? Anh bảo đợi mà sao lại đi nhanh thế...." Anh ghì chặt tấm hình của cô lúc trước, nước mắt làm ướt cả tấm ảnh. Anh muốn lấy rượu để quên đi sự thật cô đã mất! Nhưng sao hình ảnh cô gục trước mặt anh rồi cứ thế rời xa anh!! Tất cả anh đều nhớ rõ mồn một. Anh đã quá tin tưởng cô ta, mà làm tổn thương cô. '.....anh hạnh phúc là được rồi....' "Hạnh phúc?? Anh đau lắm!! Mất em rồi...hạnh phúc anh cũng chẳng biết nó như thế nào....anh... muốn đi với em.." 'Đợi anh nhé! Người anh yêu....Hà My...' -------------------------------------------------------------------------------------------------------Tôi và anh là một đôi bạn thân,...nhiều lúc mọi người còn tưởng rằng chúng thôi đang yêu nhau... Tôi luôn nghĩ rằng liệu tình cảm của tôi có phải là thích?? Hay yêu?? Hay chỉ là sự chiếm hữu.? Mùa hè năm cuối, tôi quyết định tỏ tình anh....nhưng có lẽ tôi đã muộn rồi. Cô bé năm hai đã tỏ tình anh và được anh đồng ý. Tim tôi đau thật sự!! Chưa bao giờ tôi có nguy cơ mất đi anh như thế. Tôi ước..giá như tôi quả quyết hơn, tôi hận lắm?! Tôi hận bản thân tôi.... Nếu tôi nói với anh rằng' Em thích anh' liệu anh có đồng Ý? Liệu tình bạn giữa hai chúng tôi còn vững chắc?? Đúng vậy, tôi suy nghĩ nhiều lắm...đôi lúc tôi còn suy nghĩ rất nhiều điều sau khi tôi bày tỏ vs anh... tôi đã do dự!! Để rồi vụt mất anh. Năm cuối đó, tôi quyết định quen một bạn nam lớp kế bên, cậu ấy rất chu đáo, cậu ấy....đã nói thích tôi. Và tôi đồng ý...tôi hiểu cái cảm giác tỏ tình rồi bị từ chối...cái cảm giác tương tự cảm giác của tôi khi nhìn anh cùng cô bé kia thân mật. Tôi đồng cảm và lừa dối bản thân để 'thích' cậu ấy. Và liệu tôi có thể quên đi anh? Quên đi cái cảm giác như tim bị đục thủng như thế? Ngày nào cũng như ngày nào, tôi đi chung với anh và cô bé kia cùng về nhà. Đi trên con đường nhiều người thế cơ mà sao tôi thấy trên thế giới này chỉ có mình tôi?? Đầu óc trống rỗng đi theo bóng của hai người đó...giờ tôi muốn có ai đó mang tôi đi đi.!!! Từ lúc quen cậu ấy, tôi hình như có cười nhiều hơn! Tâm trang có chút vui hơn! Hôm nay tôi quyết định để cậu ấy đưa về...có lẽ sẽ không làm phiền hai người họ nữa. "Hàn Thiên!! Cậu về trước đi nhé! Tớ sẽ về sau với bạn!" Tôi gượng cười nói. "Bạn sao? Ai thế?" Tôi bây giờ mới biết được, thường ngày anh rõ ràng không có bao giờ quan tâm tôi cả. Anh không biết mỗi ngày mỗi ngày tôi đều ở bên cạnh cậu ấy? Không một câu hỏi thăm? Không một câu nghi vấn? Ha! Thật nực cười...tôi chỉ là một đứa bạn thân không hơn không kém!! Tôi có thể đòi hỏi cái gì chứ!! Ngẫm lại tôi chính là một đứa ích kỷ. "Nhiễm Nhiễm! Cậu đợi lâu chưa?" Cậu ấy hớt hãi chạy đến, đầu chảy đầy mồ hôi. "Không đâu! Tớ mới tới đây thôi!" Tôi đưa khăn cho cậu ấy rồi nói. Tôi quay sang nói với anh "thôi tớ đi trước đây! Cậu đi đi kẻo em ấy chờ!" Tôi cầm tay cậu ấy đi gắng nuốt nước mắt vào trong Ánh mắt lúc đó của anh là gì thế? Tại sao tôi thấy sự đau lòng trong đó! Ánh mắt anh như thể muốn nói 'em đừng đi'. Sao anh cứ làm tôi rung động thế. Tôi muốn bỏ cuộc! Tôi muốn ngừng yêu anh..... ______________________ Bắt đầu tốt nghiệp, tôi và cậu ấy đã chia tay bởi tôi không muốn cấu ấy phải đau khổ vì một người như tôi. Ngày tốt nghiệp diễn ra, ngày đó tôi đã bảo anh lên sân thượng....muốn nói với anh một điều mà tôi luôn cất giấu. "Tớ yêu cậu...Hàn Thiên! Nhưng cậu không cần trả lời đâu! Tớ hiểu mà...tớ chỉ muốn nói vậy thôi....tớ muốn cậu biết là tớ yêu cậu..." Tôi can đảm nói những điều trong lòng ra với anh như thế đấy. . .. . . . "Tớ chờ câu này của cậu lâu rồi đấy!!" Anh nói xong rồi đang tay ôm lấy tôi. Tôi ngạc nhiên lắm! Tôi không thể ngờ được anh lại nói thế vs tôi! "Cậu biết không? Lúc cậu ngày ngày bên cạnh cậu ta, tớ tức giận lắm!! Tớ hận không thể đến để bồng cậu đi!! Tớ yêu cậu lắm! Chỉ là tớ sợ! Sợ vì tớ mà tình bạn chúng ta không còn..sợ cậu sẽ lơ tớ....ghét tớ!" Anh tựa đầu vào vai tôi khóc? Đúng thế, là khóc! Tôi có cảm giác ươn ướt trên vai. "Tớ cứ nghĩ .....cậu yêu cô gái đó! Tớ đã nghĩ có bạn trai sẽ quên đi cậu! Nhưng cậu vẫn cứ lì lợm nằm trong tim mình." "Tớ yêu cậu, cô bé ngốc!! -------------------------------------------------------------------------------------------------------Ngày đó.... cô dường như mất hết tất cả, mất người thân, gia đình, bạn bè,....tất cả như biến mất. Trên con đường hiu hắt...cô như người vô hồn đi và chỉ biết đi.... Giật mình một người con trai xuất hiện...lướt qua anh cô như cảm thấy có điều gì đó kì lạ lắm....như gặp được một người cùng cảnh ngộ với bản thân, như gặp được tri kỉ... ' phịch' cô giật mình quay ra sau, người con trai đó đã gục xuống. Anh ta đã ngất?? "Này...anh kia?" Cô lay lay người con trai ấy, gọi. •••••••••••••••••••••• Đây là một căn hộ cũ cô thuê lúc trước,...tuy nhà trước kia có lớn hơn một chút nhưng ở đây cũng không thể gọi là chật hẹp được! "Ưm..." người con trai ấy than nhẹ, như mấp máy môi. "Anh không bị sao chứ??" . . . . "Tôi....là ai?" Mất trí nhớ?? Thật ư?? "Anh không nhớ mình là ai ư?" Cô hoang mang hỏi "Cô? Á" người con trai ôm đầu la lên, hình như có cái gì đó cứ len lỏi trong đầu anh ——————————————— Vài ngày sau đó, cô đưa anh đi bệnh viện để xem bệnh tình, là mất trí nhớ tạm thời nhưng cũng có thể là mãi mãi. Chẳng lẽ cô phải nuôi anh sao???? Có lẽ ông trời gửi một người bạn đến cho cô ư? Đúng vậy, cô đã mất tất cả, giờ đây ông trời đã thương cảm cô nên tặng cô một người để bầu bạn? "Từ giờ anh tên là Triết Phi!!" "Triết...phi?" Cô gật đầu cười tươi nhìn khuôn mặt vẫn còn ngây ngốc của anh. Đã năm tháng trôi qua,...cuộc sống cô lúc đầu có vẻ rất cực khổ nhưng hiện tại có thể nói rất ấm áp, cô đã có thai 2 tháng. Từ lúc gặp anh, cô thực sự bất ngờ, rồi chuyển sang phiền não. Dần dần tình cảm của cô với anh chính là tình yêu. Cô là một người không còn gì...anh lại là người mất đi quá khứ... cô yêu anh, yêu con người của anh, yêu cái cách anh quan tâm cô. Tuy chưa làm lễ cưới nhưng cô không cần?! Cô không cần lễ cưới lòng trọng gì...chỉ cần ở bên anh, cùng nhau chăm sóc lũ trẻ. Thế mà..... sóng gió lại đến. Vào một đêm không trăng...anh lại biến mất!! Không một lời nào! Cứ như chưa từng tồn tại.... Phải chăng ông trời đã mang anh đi....sao lại không cho cô một hạnh phúc trọn vẹn chứ??!? ———————————— Nắng? Nắng lên rồi sao cô cảm thấy lạnh thế này..... lạnh lẽo đến đáng sợ! Anh...còn ở đây không? Hay thực sự chỉ là một giấc mơ... Không!!! Trong bụng cô...đã nói rằng tất cả đều là sự thật chỉ là...anh đâu rồi? 'Ting ting' cô nghe tiếng chuông liền vui mừng chạy ra mở cửa "Đồ cô đặt ngày trước đây ạ" "Ừ...m" cô tuyệt vọng mang thùng hàng vào nhà, quỳ xuống sàn khóc "Anh đâu rồi Triết!!" 'Đừng bỏ em được không? Tại sao tất cả đều quay lưng với em? Cả anh cũng vậy!' ————————— Mới đó đã 1 tháng trôi qua kể từ khi anh đi, đứa bé đã có vẻ lớn dần lên. Nếu không có nó chắc có lẽ cuộc sống này không còn ý nghĩa nữa. "Tr..iết!" Cô thất thần nhìn ở phía trước, đó là anh!! Người đàn ông cô yêu. Cô chạy nhanh đến đó cầm chặt lấy tay anh. "Cô là ai?" Anh giật tay lại. Làm cho cô gục ngã...tuyệt vọng đan xen đau khổ. Sao anh nhìn cô lạ lẫm thế. Cô chưa kịp nói đã có một người phụ nữ cắt ngang. "Này!! Cô là ai vậy hả? Sao lại cầm tay hôn phu của tôi??" Hôn phu?? Đây là Triết Phi của cô mà! Cha của đứa trẻ! "Không mà!! Triết à. Anh không nhớ em ư? Làm ơn hãy nhớ đi mà!" Cô lay lay cánh tay anh nhưng đổi lại là một ánh mắt lạnh lùng, anh hắt tay và đi vào xe gần đó. Mặc cô gào thét, đau khổ khóc ở nơi đó. ————————-—-————––– Lại một lần nữa,... cô lại gặp anh khi đang làm việc ở cửa hàng. Anh sắp kết hôn?? Kết hôn với cô gái ấy. "Lại là cô à??" Cô gái giọng nói có vài phần tức giận nói "Xin chào quý khách..." "Hay mình đi chỗ khác đi anh.." cô gái nũng nịu ôm chặt tay anh nói. "Mẹ bảo muốn mua ở đây!" Cô gái nghe lời đi thử từng bộ áo cưới mỹ lệ. "Đẹp không?" "Em đẹp lắm bảo bối!" Hai người ân ái, lại không để ý đến cô, nhói!! Mỗi một hành động, câu nói của anh đều làm tim cô nhói đau! "Gói tôi hai bộ này!" Anh lạnh giọng nhìn cô nói, như là cảnh cáo! Cô chỉ gật đầu, không nhìn thẳng mặt anh, vì.....mắt cô bây giờ đỏ hoe, tràn đầy nước mắt. "Em ra xe trước đi!" Anh quay đầu nói với cô gái đó. Im ắng!! Anh bỗng cất tiếng " Khanh Khanh.! Chúng ta kết thúc được rồi. Anh sắp kết hôn rồi...xin lỗi em! Đây là tiền để em và con tự lo sau này!" . . Anh không quên cô?? Cô thực không thể tin vào mắt mình!! "Anh....là Triết đúng chứ?" Cô chạy nhanh đến bên anh ôm anh dụi mặt vào lòng anh.... đã bao lâu rồi cô được ôm anh như thế này? Anh gắng bỏ cô ra nói "Chúng ta chia tay đi!! Anh không yêu em! Người anh yêu là cô ấy!" "..." cô thật muốn nói lắm nhưng sao cổ họng như bị đông cứng lại. Anh đi rồi! Bước qua cánh cửa đó cô và anh sẽ không còn là gì nữa. "Triết!! Em xin anh! Hãy ở bên em được không? Con của chúng ta cần anh!! Làm ơn!!" Cô chạy thộc mạng đuổi theo anh, ra sức gào lớn. 'Rầm' Anh chưa kịp quay lại đã nghe thấy tiếng 'rầm' người con gái đó đã nằm xuống, máu chảy ra khắp đường, tất cả như nhuộm một màu đỏ. Anh hốt hoảng, tay chân cứng đờ!! "KHÔNG!!" Anh lao nhanh đến ôm cô bế cô đến bệnh viện gần đó! Cả bộ áo vest bảnh bao bây giờ lại một màu máu lẫn màu của nước mắt. "KHANH KHANH cố lên!!! Anh sẽ cứu em và con được không?" "..." Tay phải cô đang đặt trên cổ anh như mất hết trọng lực làm anh giật mình. Không!!! Không phải!!! Cô vẫn còn sống!!!! "KHÔNG!!!!! Đừng bỏ anh mà" Anh điên cuồng áp mặt cô vào ngực khóc mà gào lên. Vốn dĩ anh muốn cô tuyệt vọng!! Không muốn cô phải mất mạng!! Muốn cô và đứa con của họ sống trong an toàn!! Anh đã làm tổn thương cô. Anh không muốn mẹ mình giết cô!!! Cô là nguồn sống của anh. Thế nhưng...tại sao lại trở thành thế này!!! Cô là nguồn sống của anh!!! Bây giờ cô đi rồi, sự sống đối với anh? Còn ý nghĩa sao?? "Làm ơn quay về đi....Khanh của anh....-HẾT-Xin lỗi vì đăng truyện này chưa xin phép, mong tác giả bỏ qua cho, vì mị thấy nó hay quá, nên muốn chia sẻ vói các bạn khác!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương