Tuyển Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Chi Ri Đại Đại Ngốc
Chương 22: Đói Khát - Phần 4
Phần 4 Tôi muốn uống một chút nước trước khi đi học, nhưng bây giờ nó phải do chính tay tôi tự làm, trước đây, mỗi sáng đi học, mẹ tôi sẽ mỉm cười và đưa cho tôi một cốc nước rất tuyệt, chúng có màu đỏ như dâu tây và vị cũng mang máng vậy, tôi nghĩ mẹ tôi có thể đã pha chế thêm một vài thành phần dinh dưỡng giúp tôi có đủ năng lượng cho việc học. Tôi rất ít khi đi chợ, công việc đó hầu hết do mẹ tôi tự làm, bà luôn luôn mỉm cười mỗi khi nhìn tôi: "Yuun, lần này là lần cuối nhé, mẹ không muốn con tiếp xúc với những thứ con không nên tiếp xúc trực tiếp." Bà ấy nói đúng, mỗi lần nhìn những miếng thịt đỏ tươi được xếp đều đặn trên những gian hàng thịt, cổ họng tôi khô rát, một cái hành động vô thức đã khiến mọi người chú ý đến tôi ngay sau đó. Tôi liếm môi nhìn miếng thịt sống và bọn họ nghĩ tôi là kẻ lập dị. Sau lần đó, tôi không đi chợ nữa, nhưng tôi được biết, mẹ tôi có khả năng che giấu cảm xúc của mình, bà rất giỏi, điều đó càng khiến tôi thêm yêu thương bà. Trước khi bà ấy vào tù đã xếp rất nhiều thịt vào tủ lạnh cho tôi, bây giờ có thêm một phần thịt nữa, tôi nghĩ có thể trong mấy tháng này tôi sẽ không cần lo thiếu thức ăn. Tôi ăn khá ít vì buổi sáng tôi chỉ cần uống một cốc nước mà mẹ tôi pha chế, buổi trưa có một bữa ăn thịnh soạn và thường thường tối tôi sẽ ra ngoài ăn cùng đám bạn thân vì mẹ tôi thường hay làm việc vào buổi đêm, thế nên mọi người ai cũng nghĩ tôi rất hạnh phúc vì cuộc sống không khuôn phép như các bậc phụ huynh khác yêu cầu con gái mình. Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng tôi thích những nơi yên tĩnh hơn, nó đem lại cho tôi cảm giác rất yên bình. Sáng nay đi học, như thường lệ, tôi pha cho mình một cốc nước dâu, lấy một chai nước đỏ đậm mà mẹ tôi thường dùng để pha chế, à, tôi biết điều này là vì trước khi đi mẹ có để lại cho tôi một bức thư, nó căn dặn tôi rất nhiều thứ. Mẹ tôi có nói, trong khoảng thời gian cảnh sát điều tra, bà dặn tôi đem tủ lạnh cùng một vài thứ trong phòng bà cất xuống nhà kho, chờ đến khi hết thời hạn điều tra hãy đặt tất cả vào vị trí cũ. Cũng thật may, nhà kho được đặt trong một tầng hầm, nếu không điều tra kĩ thì không thể tìm ra được cửa vào tầng hầm nên cảnh sát đã bị mẹ tôi vượt mặt. Nhưng bà vẫn muốn tôi có một cuộc sống yên bình, bà nhận tội nhưng yêu cầu cảnh sát không được làm khó dễ tôi và giữ kín bí mật này. Nhưng tôi nghĩ bà không yêu cầu thì cảnh sát cũng tự động làm vậy vì... Tôi ngừng suy nghĩ, đưa miệng uống một ngụm cho đến hết, cảm giác nóng ran khô rát ở cổ đã xua đi được phần nào, tôi cầm chai nước đỏ đậm kia lên uống. Nó rất đặc, thế nhưng mùi vị thì ngon tuyệt, tôi uống một ngụm lớn mới tiếc nuối cất lại nó vào tủ lạnh."Yuun, tối nay cậu có muốn tham dự một buổi party nào đó không?" Tôi đang chăm chú đọc sách, ngẩng đầu lên đã thấy cô bạn cùng bạn nhìn tôi cười thật tươi. "Cậu xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều chàng trai để ý!" Cô ấy nháy mắt với tôi, tên là Iko. Tôi không quen với cái nhộn nhịp đông vui, càng không thích những nơi âm thanh làm nhức tai nhức óc, chỉ cần một góc bình yên, tôi sẽ thấy vui rồi. Thế nên, tôi từ chối. Nhưng Iko không như vậy, cô ấy mè nheo tôi suốt cả buổi học, tôi ghét điều đó, vì không muốn cô ấy lèo nhèo trong mấy ngày tới, tôi đồng ý tham dự. Thật ra, nếu cô ấy mời tôi đi uống cà phê, tôi sẽ không chần chừ đồng ý. Buổi tối đó thật náo nhiệt, khi tôi đến, mọi tầm nhìn đều chăm chú dõi theo tôi, đặc biệt là những cậu con trai học chung khối hoặc trên tôi mấy lớp, tôi khá ngại về điều đó, sau khi nhìn thấy Iko đang tán tỉnh anh chàng nào đó, tôi đã lôi cậu ấy đến một nơi khuất bóng. "Iko! Party mà cậu nói đây sao? Tớ không hiểu!" Cậu ấy trong chiếc váy ngắn bó sát người, thân hình quyến rũ khẽ đưa đẩy theo điệu nhạc cùng những người xa lạ, thật tệ, tôi không muốn mình cũng trở nên như vậy. Iko nhìn tôi, rất nhanh bàn tay cậu mấy mềm mại chạm vào vai tôi một cái, ngón tay vẽ một vòng tròn trước ngực tôi, cô ấy nháy mắt. "Sẽ rất tuyệt đấy. A! Watashi, cậu hãy trông chừng người bạn này giúp tớ." Cậu ta bỏ đi, tôi và người đàn ông kia đứng nhìn nhau. Chúng tôi đang đứng trong một căn phòng tối, đèn bên ngoài kia nhấp nháy nhấp nháy đủ màu sắc. "Yuun, cậu có muốn...?" Cậu ta tiến gần đến tôi, khuôn mặt rất dễ nhìn, nhưng nụ cười càn rở kia lại khiến tôi cảm thấy khủng khiếp, tôi thụt lùi lại phía sau. Mạch máu trong người tôi sôi trào, tôi nhìn hắn ta thật lạnh lùng, khóe môi dâng lên điệu cười khinh khỉnh. Khi người tôi chạm vào tường, bàn tay tôi đã lần ở bên cạnh, một vật sắc nhọn, tôi rờ rờ quanh nó, đây hình như là một chiếc dao gọt hoa quả. Hay lắm, tôi cho hắn ta ba giây để quyết định, một là hắn lùi lại, hai, tôi sẽ đâm hắn. Ba... Hai... Một... Xoẹt! Một đường dao lia qua da nghe 'xiết' mạnh một đường, hắn ta la lên, tôi thấy hắn lùi ra phía sau định lao về phía hắn. Con dao lao lên trong không trung, mũi nhọn chĩa về lưng hắn. Một lát nữa thôi, tôi sẽ được uống nó, thứ nước tươi ngon đó. Tôi liếm môi thành một đường, con dao vừa chạm vào da thịt. "Yuun?" Giọng nam trầm ấm, rất đỗi quen thuộc, nó như từ một nơi xa xăm vọng về. Tôi dừng ngay động tác, con dao rơi xuống đất, cả người tôi cũng theo đó mà ngã xuống, cả người tôi vô lực. Bóng tối đó bao trùm mọi thứ xung quanh tôi, tất cả, tất cả đều là bóng tôi, chỉ duy nhất một mình cậu ấy. Chỉ duy nhất một mình cậu ấy là ánh sáng nhỏ mong manh yếu ớt của tôi. Hắn ta ôm máu chạy đi, miệng chửi rủa. Còn cái bóng kia vẫn chưa biến mất, đứng im ở đó một lúc lâu, tiếng bước chân chầm chậm tiến về phía tôi. Tôi nắm lấy con dao trong tay, bất cứ lúc nào người kia có ý đồ gì tôi đều có thể chính tay giết chết hắn ta. Tôi sợ... "Yuun, cậu không sao chứ?" Cậu ta quỳ gối xuống dưới đất, bàn tay to lớn nắm lấy tay tôi đỡ tôi dậy, cậu ấy còn nắm luôn bàn tay đang cầm dao của tôi. Cậu ấy không sợ. "Nguy hiểm lắm, không phải tớ đã nói, con gái đẹp như cậu ra ngoài phải cẩn thận sao?" Trong giọng nói của cậu ấy có mấy phần trách móc, thế nhưng thật tình thì đó đều là lo lắng cho tôi. Tôi lắc lắc đầu, lại cố gắng nhìn khuôn mặt cậu ta. Trong ánh đèn nhấp nháy, âm thanh bao trùm toàn bộ thính giác của tôi, kèm theo đó là ánh mắt tôi vẫn chưa rời khỏi cậu ấy. Cậu ấy thật ấm, không giống như những người khác, mọi thứ đều ấm áp, đều thân quen như thế. "Nakoto, cậu về rồi." Hai mắt tôi ướt nhòe, những kí ức xa xăm, kể cả tôi và cậu đều giống như một cơn ác mộng vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương