Tuyệt Ái Nô Phi
Chương 62: Hôn ta (TT)
“A… !”Ngay sau đó, Mặc Uyên cắn cái lưỡi bối rối muốn lùi bước của nàng, trước lúcnàng thét ra tiếng thì nhiệt liệt phản công, chiếm lấy môi của nàng!Trời đất quay cuồng, Lạc Cơ Nhi chỉ có thể gắt gao bám víu bờ vai của hắnmới không ngả ngửa, cái lưỡi nóng như lửa của hắn cuốn lấy cái lưỡi mềmmại của nàng, hung hăng hấp trụ khiến toàn thân nàng cảm thấy như bị hỏathiêu, bất lực muốn giãy dụa lùi bước, ngay sau đó, nàng mất đi trọng tâm, bịngã xuống trên giường tuyết trắng mềm mại!Dục hỏa bừng bừng!Mặc Uyên say sưa hôn thân hình xinh đẹp dưới thân, sự khiêu khích một cáchngây ngô của nàng giống như độc dược, mê hoặc thần trí hắn da diết! Ngọnđèn dầu bùng cháy hắt bóng hai người lên vách tường, nàng rên rỉ, giống nhưđang bị một con thú nhỏ điên cuồng cắn nuốt, không thể động đậy ở dưới thânhắn, chỉ có thể mặc hắn hôn lên yết hầu của nàng một cách hung mãnh…“A…” Một cảm giác đau đớn nóng rực liên tục đánh úp lại, Lạc Cơ Nhi đau đếnnỗi nức nở thành tiếng, nhưng môi bị hắn ngăn chặn, run rẩy trong tuyệt vọng…Đột nhiên, môi bị buông ra, đầu của nàng lập tức nghiêng sang một bên, nhưngười chết đuối đang thở hổn hển, ngực phập phồng không ngừng…Ngay sau đó, cằm bị hắn giữ lại, một lần thở gấp gáp, môi lại lần nữa bị ngănchặn!Lúc này đây, trong khi môi và răng giao nhau thì có một viên dược mát lạnh…Trong đau đớn nàng hoảng hốt biết đây là cái gì, theo bản năng mà nuốt xuống,viên dược mát lạnh kia trôi xuống dạ dày, chậm rãi, cơn đau như lửa đốt giảmbớt, lòng nàng căng như dây đàn rốt cục cũng trầm tĩnh lại…Cả người bủn rủn vô lực làm Lạc Cơ Nhi mỏi mệt không chịu nổi, bàn tay nhỏbé tái nhợt gắt gao nắm quần áo hắn chậm rãi khôi phục huyết sắc, vô ý thứcmà bám víu bờ vai của hắn, nụ hôn của hắn không có dừng, ngược lại càngthêm dai dẳng, dịu dàng triền miên khiến thân thể nàng vừa mới thả lỏng liềnrun rẩy trở lại.Cảm giác bất lực lên tới đỉnh tột cùng.Hơi thở nóng bỏng của hắn, bàn tay đang làm bừa, tiếng thở dồn dập.Thân thể lại bắt đầu nóng lên, chẳng qua, cơn nóng này, là từ trong thân thểphát ra, bị hắn khơi mào, không thể ngăn cản .Nàng biết hắn đang muốn làm cái gì…Nàng quá quen với loại cảm giác bất lực này…Mềm mại, bỗng nhiên có một vật cứng rắn nóng bỏng!“Không được…” Môi bị hôn gian nan khẽ than, cánh tay nàng đang bám víu bảvai hắn biến thành chống cự, theo bản năng muốn tránh đi dục vọng của hắn.Hắn mạnh mẽ quá mức, nàng mỏi mệt cực độ, thân thể căn bản là không thểthừa nhận…“Dám kháng cự ta…” Dục hỏa bị khơi mào, lòng bàn tay hắn như lửa nóngtham tiến vào tấm tuyết nhung, xé y bào màu xanh lơ của nàng, vuốt ve tấmlưng non nớt mềm mại, “Tin ta, ngươi sẽ thích mà …”Giọng nói mềm nhẹ bao trùm lấy căn phòng, ngay cả ánh nến cũng trở nên mậpmờ.Mỏi mệt, giãy dụa, chống cự, giống như bị hắn phóng một mồi lửa hoàn toànđốt sạch, chỉ còn lại có khát vọng nguyên thủy, cuồn cuộn sôi trào…Ngoài cửa sổ, một cái thẻ tre bị nội lực cường đại hung hăng đánh vào thâncây! Nháy mắt nát bấy!!!Tiểu công công đi theo bên cạnh sợ tới mức hai chân vô lực, hai tròng mắt kinhhãi giống như bị sét đánh nhìn đế vương trước mắt ——Lúc nửa đêm, hắn không có kinh động bất luận kẻ nào, một mình đi vào ThầnHi điện, vẫn đứng ở ngoài cửa sổ xem đến bây giờ… Tiểu công công hoàntoàn không biết bên trong đã xảy ra cái gì, chính là thật cẩn thận mà quan sátsắc mặt Thánh Thượng, chỉ thấy hắn sắc mặt càng ngày càng lo lắng, thẻ trenắm trong tay cứ như vậy đột nhiên bay ra ngoài, đánh vào thân cây, rơi vụngtan tác!“Hoàng, Hoàng Thượng…” Tiểu công công run run khẽ gọi, sợ lại chọc giậnhắn.Đôi mắt Mặc Húc chứa đựng sự phẫn nộ khiếp người, hai tay nắm chặt đến độkhớp xướng trở trắng.Hắn chưa bao giờ lường trước cảnh tượng này.Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn bị ôm lấy cùng tấm chăn tuyết nhung, sắc mặt táinhợt suy yếu nhưng vẻ mỹ lệ vẫn không hề suy giảm nữa phần, nàng rơi lệ,người kia thì đau lòng, nàng nghẹn ngào, người kia liền hôn môi của nàng,thậm chí…Hắn còn thấy, nàng hôn hắn ta…Nụ hôn ấy, ngây ngô đến cỡ nào, bất lực đến cỡ nào, hắn chưa bao giờ thấynàng như vậy, không biết hành động mê người như vậy không hề có nam nhânnào có thể kháng cự! Lửa giận cứ như vậy tích lũy trong lòng rồi bùng phát,từng chút từng chút một, vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương