Tuyết Biển Ngập Ngàn – Nghiêm Tuyết Giới

Chương 61: Thế giới sau trận tuyết



Nghe xong lời Ngu Cốc Thu nói, Thang Tuấn Niên nhất thời không phân rõ đây có phải là đang trong mơ hay không.

Anh nghi ngờ tiếng vật nặng rơi xuống đất mình nghe thấy chỉ là ảo giác do thần kinh tạo ra, ảo giác rằng anh đã bật dậy khỏi giường, đi vào phòng cô, mà cô cũng không hề chống cự khi anh đến gần; họ hôn nhau trong bóng tối, ôm lấy nhau, thậm chí cô còn tỏ tình với anh. Tất cả như một giấc mộng đẹp không sai vào đâu được, thậm chí còn có chút ý vị xuân mộng. Một cơn bất an bất chợt trào lên.

Ngu Cốc Thu thấy Thang Tuấn Niên ngẩn ra một lúc, nhìn trân trân lên trần nhà rồi nói: “Thì ra ở trong mơ mà biết mình đang mơ lại là cảm giác như vậy à.”

Cô sững người, phản ứng lại rồi bật cười trong nước mắt, đưa tay ra mạnh bạo véo mặt anh: “Đau không, anh thật sự nghĩ mình đang nằm mơ à?”

Khuôn mặt Thang Tuấn Niên bị cô véo đến méo như bọt biển, anh líu ríu phản bác: “Thật sự… không phải đang mơ à?”

Ngu Cốc Thu thu tay về: “Vậy anh cứ coi như đang mơ đi.”

Cô vừa xoay người định rời đi, Thang Tuấn Niên hoảng hốt kéo cô lại.

“Vậy lúc nãy em nói thích anh… không phải nói đùa chứ?”

“Em sẽ không lấy chuyện thích anh ra đùa.”

Thang Tuấn Niên nhìn cô không chớp mắt: “Vậy sao lúc đó em lại đi?”

Ngu Cốc Thu khi nói ra chữ ‘thích’ thì đã chuẩn bị sẵn tâm thế để thổ lộ thật lòng, không định giấu thêm nữa.

Thật ra, trước đó cô luôn canh chừng từng ly từng tí, thậm chí còn lo nếu trên đường lỡ phát bệnh động kinh thì phải làm sao. May là chuyến đi sắp kết thúc rồi, điều cô lo sợ đã không xảy ra.

Cô hoàn toàn có thể coi như không có gì xảy ra, kết thúc chuyến đi, trở về như thường ngày, tiếp tục để Thang Tuấn Niên bị bịt mắt trong bóng tối. Đó vốn là kế hoạch của cô từ đầu tới cuối, một kiểu yêu tự cho là vì anh.

Nhưng khi nhìn thấy nước mắt Thang Tuấn Niên rơi xuống, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy như vậy quá bất công.

Tình yêu có nên tồn tại sự che giấu không, dù là nhân danh điều tốt cho người kia, để người ấy phải cắn răng xoay vòng trong nỗi nghi ngờ “có yêu hay không yêu”, như con thú bị vây mà giằng co đến kiệt quệ.

Thứ cô trao cho anh không phải là yêu, mà là tổn thương.

Cô là một kẻ hoàn toàn non nớt trong chuyện yêu đương, không hề thành thạo trong tình cảm, chỉ dựa vào tưởng tượng để phân tích đúng sai, rồi dần trở nên tự cho là mình hiểu tất cả. Dù đến lúc này cô vẫn không biết rốt cuộc tình yêu là gì, phải làm thế nào mới là tốt nhất. Vậy thì hãy coi tình yêu như một thứ phải đi theo trực giác, không thể nghĩ ngợi quá nhiều, cứ đi theo cảm giác, trái tim sẽ cho cô câu trả lời.

“Trước đây vì muốn nhận nuôi Phi Phi, em đã làm một cuộc khám tổng quát…” Ngu Cốc Thu nói gọn nhẹ, giải thích cho anh tình trạng bệnh của mình.

Không cần thêm lời nào nữa, ngay khoảnh khắc đó Thang Tuấn Niên đã hiểu trọn vẹn tất cả những lựa chọn cô từng đưa ra.

Anh không nói gì, chỉ mạnh mẽ kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy, dùng hành động thay cho lời nói, chính vì anh hiểu, nên anh sẽ không buông tay.

Ngu Cốc Thu vỗ nhẹ lưng anh. Cô đã thẳng thắn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ thay đổi quyết định của mình.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...