Tuyệt Đại Long Y
Chương 225: Cô bé rất có ánh mắt!
Ông cười nói: “Cha con sẽ dùng hình thức tự ngược để tăng lên thực lực của mình, sau đó dùng tất cả mọi cách có thể để đi thu thập kẻ thù.”
“Ông ta không bình tĩnh được như con. Ông ta là kiểu người nóng tính, lại còn cực kì tự tin.” Kiều Hãn cười nói.
“Mẹ con chưa từng nói cho con nghe những chuyện này.” Triệu Lâm nhìn mẹ mình đang chơi với mèo, nói.
“Chị ấy không cố ý gạt con. Chị ấy chỉ là sợ cuộc đời của con sẽ phải vất vả thôi.” Kiều Hãn nói đầy ẩn ý.
Ngay lúc này, Kiều Phương cuối cùng cũng thấy hai người trong vườn hoa. “Vậy ông ấy đối xử tốt với mẹ con không?” Triệu Lâm hỏi.
“Người làm em vợ như cậu cảm thấy khá tốt.” Kiều Hãn cười đáp lời, sau đó vẫy tay với Kiều Phương, rồi thong thả đi về phía Kiều Phương.
Trần Thi Mạn nhìn thấy Triệu Lâm và Kiều Hấn đi tới thì hơi thay đổi sắc mặt. Cô ta không nhịn được dừng tầm mắt trên người Kiều Hãn một lát.
Người đàn ông này... trông có vẻ quen quen? Dường như là cô ta từng gặp ở đâu rồi?
“Đây là em trai ruột của dì.” Kiều Phương chủ động giới thiệu với Trần Thi Mạn.
“Chào chú.” Trần Thi Mạn lịch sự chào hỏi. “Con là con của ai vậy?” Kiều Hãn cười hỏi. “Cha con là Trần Cửu Kỳ!” Trần Thi Mạn nhẹ giọng nói.
“Khá tốt, con đính hôn chưa? Cháu trai của chú không tệ, con có hứng thú hay không?” Kiều Hãn trêu ghẹo.
Triệu Lâm bình tĩnh mà nhìn. Anh đã quen với tính tình của cậu anh rồi.
Trần Thi Mạn nhếch môi, vô thức liếc sang Triệu Lâm một cái, không dám trả lời.
“Nói bừa cái gì vậy? Em đừng ở đây mai mối lung tung!” Kiều Phương nói.
Kiều Hãn vẫn cứ cười hớn hở.
“Vậy chú dì trò chuyện đi, con vừa lúc có chuyện cần làm.” Trần Thi Mạn thấy bọn họ đều là người một nhà, chỉ có mình là người ngoài, liền đoán được là bọn họ có chuyện muốn nói, bèn thuận thế nói đi.
Kiều Hãn nhìn đối phương đi xa, cười nói: “Cô bé rất có ánh mắt!”
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Nhìn sắc mặt em không tốt lắm, chắc chắn là vội vàng đến đây, đi suốt một đường không chịu nghỉ ngơi, đúng không?” Kiều Phương thấy bọng mắt Kiều Hãn thâm đen, đôi mắt có chút đục ngầu, liền biết là Kiều Hãn sốt ruột đi đường.
Ông chính là người có tính tình như vậy.
“Không có đâu, em chỉ thuận đường đến thăm chị thôi.” Kiều Hãn cười phủ nhận.
“Nói hươu nói vượn.” Kiều Phương oán trách một câu.
Kiều Hãn vẫn cứ cười như cũ, rồi dời tầm mắt về phía con mèo hoa nằm trên mặt cỏ ở cách đó không xa đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm ba người bọn họ.
“Ơ? Con mèo kia..."
Kiều Hãn cảm thán.
“Em cũng thích động vật nhỏ hả?”
Kiều Phương ngạc nhiên.
Bà nhớ rõ em trai mình không hề thích các loại động vật nhỏ.
“Em lúc nào cũng thích, thích đến mức ngày nào cũng phải gặp mới được.” Kiều Hãn nghiêm trang nói.
Triệu Lâm cong môi cười.
Kiều Phương cũng cười đánh ông một cái.
Kiều Hãn cười ha ha, giải thích: “Trước đó mẹ rảnh nên nuôi một con mèo hoa chơi với mình. Lúc đầu cha có chút bài xích, không thích mèo nhiều lông, có khi còn cảm thấy mèo hung dữ. Chị đoán xem sau đó thế nào?”
“Thế nào?”
Kiều Phương vô thức hỏi lại.
“Hiện giờ cha đi đâu cũng phải ôm theo con mèo, coi nó như là con mình vậy. Mẹ còn vì con mèo mà cãi nhau rất nhiều lần với cha.” Kiều Hãn cười nói.
Nghe vậy, Kiều Phương sửng sốt.
Triệu Lâm rũ mắt xuống, cái đầu của cậu mình thật là lợi hại, mới tới đây nói có vài câu thôi là đã dời đề tài đến trên người mẹ mình rồi.
Ông đang nói mèo đấy hả?
Không phải! Rõ ràng là đang nói ông nội đã thay đổi thái độ với mẹ mình rồi!
“Ông ta không bình tĩnh được như con. Ông ta là kiểu người nóng tính, lại còn cực kì tự tin.” Kiều Hãn cười nói.
“Mẹ con chưa từng nói cho con nghe những chuyện này.” Triệu Lâm nhìn mẹ mình đang chơi với mèo, nói.
“Chị ấy không cố ý gạt con. Chị ấy chỉ là sợ cuộc đời của con sẽ phải vất vả thôi.” Kiều Hãn nói đầy ẩn ý.
Ngay lúc này, Kiều Phương cuối cùng cũng thấy hai người trong vườn hoa. “Vậy ông ấy đối xử tốt với mẹ con không?” Triệu Lâm hỏi.
“Người làm em vợ như cậu cảm thấy khá tốt.” Kiều Hãn cười đáp lời, sau đó vẫy tay với Kiều Phương, rồi thong thả đi về phía Kiều Phương.
Trần Thi Mạn nhìn thấy Triệu Lâm và Kiều Hấn đi tới thì hơi thay đổi sắc mặt. Cô ta không nhịn được dừng tầm mắt trên người Kiều Hãn một lát.
Người đàn ông này... trông có vẻ quen quen? Dường như là cô ta từng gặp ở đâu rồi?
“Đây là em trai ruột của dì.” Kiều Phương chủ động giới thiệu với Trần Thi Mạn.
“Chào chú.” Trần Thi Mạn lịch sự chào hỏi. “Con là con của ai vậy?” Kiều Hãn cười hỏi. “Cha con là Trần Cửu Kỳ!” Trần Thi Mạn nhẹ giọng nói.
“Khá tốt, con đính hôn chưa? Cháu trai của chú không tệ, con có hứng thú hay không?” Kiều Hãn trêu ghẹo.
Triệu Lâm bình tĩnh mà nhìn. Anh đã quen với tính tình của cậu anh rồi.
Trần Thi Mạn nhếch môi, vô thức liếc sang Triệu Lâm một cái, không dám trả lời.
“Nói bừa cái gì vậy? Em đừng ở đây mai mối lung tung!” Kiều Phương nói.
Kiều Hãn vẫn cứ cười hớn hở.
“Vậy chú dì trò chuyện đi, con vừa lúc có chuyện cần làm.” Trần Thi Mạn thấy bọn họ đều là người một nhà, chỉ có mình là người ngoài, liền đoán được là bọn họ có chuyện muốn nói, bèn thuận thế nói đi.
Kiều Hãn nhìn đối phương đi xa, cười nói: “Cô bé rất có ánh mắt!”
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Nhìn sắc mặt em không tốt lắm, chắc chắn là vội vàng đến đây, đi suốt một đường không chịu nghỉ ngơi, đúng không?” Kiều Phương thấy bọng mắt Kiều Hãn thâm đen, đôi mắt có chút đục ngầu, liền biết là Kiều Hãn sốt ruột đi đường.
Ông chính là người có tính tình như vậy.
“Không có đâu, em chỉ thuận đường đến thăm chị thôi.” Kiều Hãn cười phủ nhận.
“Nói hươu nói vượn.” Kiều Phương oán trách một câu.
Kiều Hãn vẫn cứ cười như cũ, rồi dời tầm mắt về phía con mèo hoa nằm trên mặt cỏ ở cách đó không xa đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm ba người bọn họ.
“Ơ? Con mèo kia..."
Kiều Hãn cảm thán.
“Em cũng thích động vật nhỏ hả?”
Kiều Phương ngạc nhiên.
Bà nhớ rõ em trai mình không hề thích các loại động vật nhỏ.
“Em lúc nào cũng thích, thích đến mức ngày nào cũng phải gặp mới được.” Kiều Hãn nghiêm trang nói.
Triệu Lâm cong môi cười.
Kiều Phương cũng cười đánh ông một cái.
Kiều Hãn cười ha ha, giải thích: “Trước đó mẹ rảnh nên nuôi một con mèo hoa chơi với mình. Lúc đầu cha có chút bài xích, không thích mèo nhiều lông, có khi còn cảm thấy mèo hung dữ. Chị đoán xem sau đó thế nào?”
“Thế nào?”
Kiều Phương vô thức hỏi lại.
“Hiện giờ cha đi đâu cũng phải ôm theo con mèo, coi nó như là con mình vậy. Mẹ còn vì con mèo mà cãi nhau rất nhiều lần với cha.” Kiều Hãn cười nói.
Nghe vậy, Kiều Phương sửng sốt.
Triệu Lâm rũ mắt xuống, cái đầu của cậu mình thật là lợi hại, mới tới đây nói có vài câu thôi là đã dời đề tài đến trên người mẹ mình rồi.
Ông đang nói mèo đấy hả?
Không phải! Rõ ràng là đang nói ông nội đã thay đổi thái độ với mẹ mình rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương