Tuyệt Mệnh Pháp Y
Chương 160: ?�o đạc
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Tôi xin chịu trách nhiệm về mức độ trung thực của dữ liệu.”◎
Trung tâm giám định pháp y của cục thành phố, gần cuối tuần.
Gần đây không nhiều vụ án lắm, nghĩ đến cuối tuần sắp tới, tâm trạng Cố Ngôn Sâm không khỏi tốt lên. Hắn một đường đi tới văn phòng pháp y, chuẩn bị đón Thẩm Quân Từ về nhà.
Pháp y Thẩm tắt máy tính: “Đợi một chút, em mang đồ đến phòng thí nghiệm xong là về được.”
Cố Ngôn Sâm chủ động hỏi: “Em định mang cái gì?”
Pháp y Thẩm chỉ vào một chiếc hộp nhỏ trên mặt đất: “Chính là nó.”
Cái hộp trong suốt, bên trong có một thứ chất lỏng gì đó, vừa đỏ vừa vàng, được đóng gói trong túi nhựa.
Cố Ngôn Sâm chủ động bê hộp lên, sau một thời gian dài kinh nghiệm, Cố Ngôn Sâm đã duy trì một thói quen tốt là không bao giờ hỏi có gì trong văn phòng pháp y.
Hắn và Thẩm Quân Từ vừa nói chuyện về vụ án gần đây, vừa mang đồ đến phòng thí nghiệm.
Đội trưởng Cố hôm nay tính toán sai, hắn không chủ động hỏi, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không nói.
Cố Ngôn Sâm đưa đồ đạc đến, nhân viên mới trong phòng pháp y nhận lấy nói: “Ồ, đây là bộ nội tạng bị vỡ nát kia ạ?”
Trong chớp mắt, cơ thể Cố Ngôn Sâm cứng đờ, nuốt lại câu: “Tối nay em muốn ăn gì?”. Hắn cảm thấy đầu ngón tay mình có chút tê dại.
“Ừ, nhưng chỉ có gan và dạ dày bị dập nát thôi, những bộ phận khác thì không thấy đâu.” Pháp y Thẩm nói ra tất cả những điều này với giọng điệu bình tĩnh.
Đồng nghiệp nhỏ kia đánh dấu xong nói: “Bốn mươi tám giờ nữa mới có kết quả, máy tính sẽ thông báo cho anh sau.”
Cố Ngôn Sâm nhìn tay mình, đi ngang qua phòng rửa tay chủ động đi vào rửa.
Thẩm Quân Từ nắm bắt được những thay đổi trong cảm xúc của Cố Ngôn Sâm, vỗ vỗ bả vai hắn như một sự an ủi.
Cố Ngôn Sâm rửa tay tận hai lần, sau đó hắn nghĩ, cái hộp này nếu hôm nay không phải hắn bê, thì chính là Thẩm Quân Từ bê, thôi, thà để hắn bê còn hơn.
Nghĩ vậy, tâm trạng của hắn lại tốt lên.
Hai người xuống lầu, cùng nhau lên xe.
Cố Ngôn Sâm khởi động xe, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên quay đầu nói: “Ngôn Sâm, em có chuyện muốn bàn với anh, anh có thể giúp em một việc được không.”
Đội trưởng Cố vì giọng điệu khách khí này có chút khẩn trương, đặc biệt là Thẩm Quân Từ lại không gọi thêm họ của hắn, hắn cảm giác trong miệng giống như bị người ta nhét vào một viên đường.
Lần đầu tiên Thẩm Quân Từ nhờ hắn giúp là lần ở huyện Xương Tây, hắn giúp cậu cưa hộp sọ một cô bé, sau đó là đến hiện trường vụ tai nạn xe cộ, xúc cỗ thi thể nát be nát bét trên đường. Bình thường vận chuyển thi thể gì đó càng là chuyện thường thấy, chưa từng nói đến từ giúp.
Bây giờ Thẩm Quân Từ lại nói…
Cố Ngôn Sâm thân kinh bách chiến, nhanh chóng chuẩn bị tâm lý: “Đừng khách sáo như vậy, anh giúp em là chuyện đương nhiên mà, không phải sao?”
Thẩm Quân Từ mím môi cười: “Đừng căng thẳng, lần này không liên quan gì đến thi thể.”
Sau đó, pháp y Thẩm giải thích: “Là như vậy, gần đây khoa pháp y đang làm một hạng mục cơ sở dữ liệu, thu thập dữ liệu, ngoại trừ phần dữ liệu về xương khớp, còn cần một ít dữ liệu từ các tình nguyện viên.”
Đây là sự kết hợp giữa dữ liệu và nhân chủng học pháp y, có ý nghĩa thực tiễn to lớn.
Ví dụ như, nếu pháp y tìm được một bộ xương vô danh, gặp dữ liệu bị thiếu, họ có thể tìm một người cùng giới tính, chiều cao và cân nặng tương tự như thi thể đó, để ước tính tình trạng thể chất cụ thể của nạn nhân, bổ sung số liệu thiếu sót.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Ý của em là, muốn thu thập dữ liệu của anh?”
Thẩm Quân Từ gật đầu: “Quá trình thu thập sẽ do em làm, sau khi đưa vào hệ thống thống nhất sẽ để chế độ ẩn danh. Nếu anh không muốn, có thể từ chối.”
Cố Ngôn Sâm nghe xong lời này của cậu thì yên lòng: “Không sao, em cần thu thập gì thì cứ thu thập.”
Thẩm Quân Từ thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt rũ xuống: “Em sợ anh thấy phiền.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Tổng cộng em cần thu thập bao nhiêu người?”
Thẩm Quân Từ nói: “Bọn em cần thu thập tổng cộng 500 mẫu, hầu hết dữ liệu đều do bệnh viện hợp tác cung cấp. Bọn rm chỉ cần đo một số dữ liệu chính.”
Cố Ngôn Sâm mỉm cười: “Không phải chỉ là thu thập dữ liệu sao? Anh sẽ cống hiến hết mình vì khoa học.”
Hai người về đến nhà, như thường lệ là Cố Ngôn Sâm nấu cơm, hắn hỏi Thẩm Quân Từ sẽ đo lúc nào.
Pháp y Thẩm dựa vào tường nhìn hắn bận rộn: “Không cần gấp, đợi buổi tối trước khi đi ngủ đo là được. Tổng cộng sẽ mất khoảng nửa tiếng.”
Tối nay là một ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi, Cố Ngôn Sâm hấp một con cá, sau đó lại xào thêm hai món.
Thẩm Quân Từ giúp lấy bát đũa, bữa tối phong phú bày lên bàn.
Thẩm Quân Từ vừa ăn vừa khen ngợi: “Cá này ngon.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Làm theo công thức của lão Lâm đấy.”
Kể từ khi Thẩm Quân Từ phát hiện ra hồ sơ bí mật của Lâm Hướng Lam, cậu đã sắp xếp lại đông công thức món ăn trong đó, Cố Ngôn Sâm bèn in thành một quyển sách nhỏ, nấu theo công thức nấu ăn trong đó.
“Trước đây ông ấy chưa từng nấu món này cho em ăn.” Thẩm Quân Từ nói, “Không ngờ tới công thức nấu ăn ông ấy thu thập lại thành chuẩn bị cho anh.”
“Có lẽ đây là bí tịch ông ấy để lại cho anh.” Cố Ngôn Sâm nói.
Trong công thức nấu ăn có rất nhiều món, nhưng lão Lâm tự làm thì không nhiều. Ông quá bận rộn với công việc, phần lớn thời gian đều đến quán ăn nhỏ gọi đồ ăn ngoài.
Có rất nhiều món ăn trong đó, lão Lâm đã chấm một từ: “khó”.
Một số khác thì chấm: “rất khó”.
Có món ăn còn khoa trương đến nỗi được gắn mác: “Khó hơn lên trời”.
Mãi cho tận mặt sau của cuốn nhật ký, Lâm Hướng Lam viết: “Bố giúp một nhà phá được một vụ án oan, hôm nay bọn họ tặng bố một lá cờ gấm, trên đó ‘Thanh Thiên Bến Viễn’’ Xem ra sau này bố không thể tùy tiện nói cái từ ‘khó hơn lên trời’ kia nữa rồi.”
Vì vậy, các nhãn phía sau được thay đổi thành: “khó hơn cả thiết mộc lan ra hoa”, “khó hơn mò kim đáy bể”.
Tổng cộng tính ra, món không khó làm thì đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ trong món súp gà viết: “Đối với tôi, một đầu bếp, quá ư là dễ! So easy!”
Cố Ngôn Sâm rõ ràng có thiên phú hơn trong phương diện nấu ăn, bây giờ hắn đã khiêu chiến đến mức độ khó, chuẩn bị sau này, nếu có thời gian sẽ tăng lên một mức độ khó khác.
Ăn xong bữa tối, chính là thời gian dắt chó đi dạo và chơi với mèo.
Cố Ngôn Sâm hô: “Tuyết Nha!” Mèo con lạch bạch chạy tới, Cố Ngôn Sâm lấy cây chọc mèo chơi với nó, sau đó lại nói, “Đi gọi Vô Lượng.”
Mèo con nghe hiểu, chạy đến ban công gọi Vô Lượng ra.
Cố Ngôn Sâm nói với mèo con: “Trông nhà nhé.”
Hai người đeo vòng cổ cho chó, xuống lầu đi dạo một vòng, trở về lau sạch chân cho Vô Lượng.
Tuyết Nha đã lớn hơn một chút, cao đến đầu gối Vô Lượng, mèo con hiện đang ở thời kỳ nghịch nhất, thỉnh thoảng chạy tới nhảy dựng lên rồi cào Vô Lượng một cái, đợi Vô Lượng xoay người nhìn nó, mèo con lại quắp đuôi bỏ chạy.
Cố Ngôn Sâm nhìn không nổi nữa, xách mèo con lên phê bình: “Cái thói trêu xong rồi chạy của mày là học từ ai thế?”
Tiểu Tuyết Nha ngửa đầu, nhỏ yếu, đáng thương, bất lực.
Nó dường như cũng nhận ra sai lầm của mình, tiến đến bên cạnh Vô Lượng, ngẩng đầu lên nhìn cổ Vô Lượng, mèo ta chớp chớp đôi mắt to, dường như nhận ra lỗi lầm của mình đến xin lỗi.
Làm một cảnh khuyển đã nghỉ hưu, Vô Lượng đương nhiên không thèm chấp nhặt mèo còn, nó cúi đầu, vẻ mặt chiều chuộng nhìn mèo con, sau đó nó cúi người xuống, nằm trên đệm.
Tuyết Nha thuận thế dán tới, cọ vào cổ Vô Lượng, ngẩng đầu lên, li3m lông trên cổ Vô Lượng.
Vô Lượng hình như thấy ngứa, ngửa đầu híp mắt, vươn một móng vuốt đặt trên người mèo con.
Mèo con màu bạc được một tấc tiến một thước, càng thêm hăng hái, còn liên tục gặm c ắn, thế tấn công của nó đối với Vô Lượng giống như đang gãi ngứa, móng vuốt của chú chó lại đổi vị trí, nhẹ nhàng vuốt v e bụng mèo con …
Cố Ngôn Sâm cúi đầu nhìn, càng ngày càng cảm thấy sự phát triển này không đúng cho lắm.
Một mèo một chó…
Thẩm Quân từ nghiêng người hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ kỹ nên dùng từ nào để hình dung cảnh tượng trước mắt: “Phim con mèo? ……”
Vượt qua giống loài, có một loại k1ch thích khác, mang đến cảm giác cấm kỵ.
Thẩm Quân Từ khẽ cau mày, giống như đang tự hỏi, anh hóa ra còn đói khát đến mức muốn xem cái này?
Cậu kéo Cố Ngôn Sâm lên nói: “Đi, chúng ta vào phòng làm chính sự, phải bắt đầu đo đạc rồi.”
Hôm nay Thẩm Quân Từ chưa thay quần áo, vẫn mặc nguyên bộ đồng phục pháp y, bên trong là áo sơ mi màu trắng, thoạt nhìn thật sự rất giống một bác sĩ.
Mặc dù trước đó cậu nói đùa muốn kiểm tra sức khỏe cho Cố Ngôn Sâm, nhưng Thẩm Quân Từ vẫn chưa làm, bây giờ hai người ngồi nghiêm chỉnh đối diện nhau, Thẩm Quân Từ dùng vẻ mặt nghiêm túc mở laptop ra, vào trang trống của hệ thống, chuẩn bị bắt đầu điền số liệu.
Bước đầu tiên, là đo chiều cao, cân nặng và tỷ lệ mỡ cơ thể, cân ở trong nhà là cân chuyên nghiệp.
Câu đầu tiên của pháp y Thẩm là: “Anh c ởi quần áo ra.”
Cố Ngôn Sâm: “…”
Mới bắt đầu đã k1ch thích thế rồi sao?
Hắn đang định tháo thắt lưng và c ởi quần thì…
Thẩm Quân Từ nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Ý em là áo khoác.” Sau đó cậu nhìn nhìn, “Nếu cởi hết ra thì hơi lạnh, anh mặc đồ mỏng thôi, như vậy cân nặng mới chuẩn.”
Bước thứ hai là đo nhịp tim và mạch đập.
Thẩm Quân Từ đặt những ngón tay mảnh khảnh và mát lạnh của mình lên cổ tay của Cố Ngôn Sâm, hết sức chăm chú đếm mạch.
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu nhìn cậu.
Mèo và chó bị nhốt ngoài ban công, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Sau khi đếm một phút, Thẩm Quân Từ có chút kỳ quái: “Nhịp tim của anh nhanh thế … hơn tám mươi lận.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Không thể nào, anh luyện bắn tỉa, quanh năm rèn luyện, trước kia đo chưa từng vượt qua sáu mươi.”
Sau đó hắn tìm được vấn đề, hắn và Thẩm Quân Từ ở gần đến mức hắn có thể cảm nhận được nhịp tim của mình.
Thẩm Quân Từ không nhận ra chuyện này, cậu không tìm được ống nghe, lễ phép hỏi: “Anh không cần lo quá đâu, em áp tai lên ngực anh nghe nhịp tim được không?”
Cố Ngôn Sâm tưởng tượng ra hình ảnh, tim đập đến mức sắp nổ tung, vội vàng ngăn cậu lại: “Em mà áp vào ngực anh. nhịp tim nhảy lên đến 100 cũng không biết chừng.”
Cậu hít sâu một hơi, xoay người ngồi ngược lại trên ghế nói: “Em không nhìn nữa, đo lại.”
Lần này Cố Ngôn Sâm lấy điện thoại ra lướt Weibo, Thẩm Quân Từ im lặng một hồi nói: “58 lần, hóa ra có thể kém nhiều đến như vậy…”
Sau đó chính là đo kích thước tỉ mỉ, Thẩm Quân Từ đã chuẩn bị tất cả các công cụ chuyên nghiệp từ lâu, đo từ hộp sọ, xương cổ, cột sống, từng chút từng chút đo xuống. Vừa đo vừa ghi chép.
Không thể không nói, Cố Ngôn Sâm có tướng mạo vô cùng tốt, sống mũi cao thẳng, quai hàm rõ ràng, eo thon, chân dài.
Cậu bảo Cố Ngôn Sâm cởi áo.
Gặp phải chỗ có vết sẹo, Thẩm Quân Từ sẽ vươn tay sờ một cái.
Ấn đến một nơi nào đó, tay cậu có chút lạnh, Cố Ngôn Sâm sẽ cười nói: “Ngứa quá.”
Thẩm Quân Từ lại vô cùng nghiêm túc: “Đừng trốn, sắp xong rồi.”
Cuộc sống thực sự rất thú vị, từ sự gặp gỡ của hai tế bào, có thể từng chút một sao chép và phát triển, trở thành một cuộc sống tốt đẹp. Thẩm Quân Từ cảm thấy người trước mắt giống như một quyển sách, cậu cần kiên nhẫn đọc hết cuốn sách đó.
Sau khi hoàn thành phép đo dữ liệu cơ bản, Thẩm Quân Từ chỉ vào hạng mục cuối cùng trên biểu mẫu nói: “Còn cái này nữa.”
Đo kích thước.
Cố Ngôn Sâm trong nháy mắt hiểu ra, vì sao mà Thẩm Quân Từ nói, chỉ có mình cậu đo, cũng hiểu vì sao cậu lại sợ hắn từ chối.
Chuyện này quả nhiên phải c ởi quần ra mới được.
Thẩm Quân Từ vừa cầm dụng cụ vừa nói: “Em đã giải phẫu rất nhiều thi thể nam giới, nhưng không nhiều thi thể được như anh, rất có ý nghĩa nghiên cứu.”
Đây không phải là lần đầu tiên hai người thẳng thắn nói chuyện như vậy, nhìn ánh mắt tha thiết của Thẩm Quân Từ, Cố Ngôn Sâm vẫn âm thầm niệm trong lòng, đây là cống hiến hết mình vì sự nghiệp pháp y.
Ghi lại số liệu, khuôn mặt Thẩm Quân Từ hơi đỏ lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng, nhìn thấy bộ dạng của cậu, Cố Ngôn Sâm lại cười khẽ.
Cuối cùng cũng hoàn thành, Thẩm Quân Từ tải dữ liệu lên, đóng màn hình laptop lại nói: “Nếu số liệu này không được nhìn thấy tận mắt, em sẽ không tin đâu.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Vậy hả? Lần đầu em thấy à?”
Thẩm Quân Từ suy nghĩ một chút nói: “Dùng và đo là hai chuyện khác nhau.”
Cố Ngôn Sâm vươn tay kéo eo Thẩm Quân Từ, khàn giọng nói: “Anh giúp em hoàn thành việc đo đạc, bây giờ đến lượt em giúp anh.”
Pháp y Thẩm khẽ rên một tiếng, bị môi Cố Ngôn Sâm chặn lại.
Cố Ngôn Sâm đưa tay ấn tắt đèn, trong bóng tối, giọng của Thẩm Quân Từ run run không kiểm soát được.
❁❁❁
Thứ hai đi làm, Thẩm Quân Từ bước vào phòng pháp y.
Phó chủ nhiệm Liễu đang hướng dẫn các pháp y mới vào: “Đo lường dữ liệu là một nhiệm vụ nghiêm túc, liên quan đến việc xây dựng ngân hàng dữ liệu của ngành pháp y, tuyệt đối không thể bịa lung tung. Một số dữ liệu quá phóng đại, tôi nhìn vào đã biết là giả!”
Tống Thiển Thành nhỏ giọng nói: “Bọn em đều đối chiếu cẩn thận lắm…”
Liễu Thù Vinh nói: “Chàng trai trẻ, hy vọng có dáng người tốt thì tôi hiểu, nhưng vẫn phải dựa trên cơ sở khoa học… Đặc biệt là con số 147 này, ai đã đo rồi tải lên vậy?!”
Ngày hôm qua anh đã nhìn thấy phần tư liệu này, mọi số liệu đều gần như hoàn mỹ, và cả số liệu cuối cùng cũng quá phóng đại, anh chuẩn bị coi đây là một ví dụ tiêu cực.
Tống Thiển Thành và Thích Nhất An thấy Thẩm Quân Từ bước vào, cả hai đều nháy mắt với Liễu Thù Vinh.
Liễu Thù Vinh hoàn toàn không hiểu: “Hai cậu đang làm gì vậy? Nghiêm túc đi!”
Thẩm Quân Từ nhịn không được nói: “Là do tôi đo.”
Liễu Thù Vinh: “…”
Thẩm Quân Từ: “Tôi xin chịu trách nhiệm về mức độ trung thực của dữ liệu.”
Để đo được số liệu này, pháp y Thẩm đã phải trả một cái giá nặng nề, hai ngày cuối tuần không xuống được giường, đến bây giờ còn có chút đau lưng mỏi chân.
Liễu Thù Vinh quay ngoắt 180 độ: “Tôi đã nói rồi, phần tư liệu này thông tin rất chi tiết, thu thập dữ liệu rất chuyên nghiệp, chính xác đến hai chữ số thập phân, các cậu nhớ dựa trên tiêu chuẩn này để đo đạc!”
===========================
◎ “Tôi xin chịu trách nhiệm về mức độ trung thực của dữ liệu.”◎
Trung tâm giám định pháp y của cục thành phố, gần cuối tuần.
Gần đây không nhiều vụ án lắm, nghĩ đến cuối tuần sắp tới, tâm trạng Cố Ngôn Sâm không khỏi tốt lên. Hắn một đường đi tới văn phòng pháp y, chuẩn bị đón Thẩm Quân Từ về nhà.
Pháp y Thẩm tắt máy tính: “Đợi một chút, em mang đồ đến phòng thí nghiệm xong là về được.”
Cố Ngôn Sâm chủ động hỏi: “Em định mang cái gì?”
Pháp y Thẩm chỉ vào một chiếc hộp nhỏ trên mặt đất: “Chính là nó.”
Cái hộp trong suốt, bên trong có một thứ chất lỏng gì đó, vừa đỏ vừa vàng, được đóng gói trong túi nhựa.
Cố Ngôn Sâm chủ động bê hộp lên, sau một thời gian dài kinh nghiệm, Cố Ngôn Sâm đã duy trì một thói quen tốt là không bao giờ hỏi có gì trong văn phòng pháp y.
Hắn và Thẩm Quân Từ vừa nói chuyện về vụ án gần đây, vừa mang đồ đến phòng thí nghiệm.
Đội trưởng Cố hôm nay tính toán sai, hắn không chủ động hỏi, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không nói.
Cố Ngôn Sâm đưa đồ đạc đến, nhân viên mới trong phòng pháp y nhận lấy nói: “Ồ, đây là bộ nội tạng bị vỡ nát kia ạ?”
Trong chớp mắt, cơ thể Cố Ngôn Sâm cứng đờ, nuốt lại câu: “Tối nay em muốn ăn gì?”. Hắn cảm thấy đầu ngón tay mình có chút tê dại.
“Ừ, nhưng chỉ có gan và dạ dày bị dập nát thôi, những bộ phận khác thì không thấy đâu.” Pháp y Thẩm nói ra tất cả những điều này với giọng điệu bình tĩnh.
Đồng nghiệp nhỏ kia đánh dấu xong nói: “Bốn mươi tám giờ nữa mới có kết quả, máy tính sẽ thông báo cho anh sau.”
Cố Ngôn Sâm nhìn tay mình, đi ngang qua phòng rửa tay chủ động đi vào rửa.
Thẩm Quân Từ nắm bắt được những thay đổi trong cảm xúc của Cố Ngôn Sâm, vỗ vỗ bả vai hắn như một sự an ủi.
Cố Ngôn Sâm rửa tay tận hai lần, sau đó hắn nghĩ, cái hộp này nếu hôm nay không phải hắn bê, thì chính là Thẩm Quân Từ bê, thôi, thà để hắn bê còn hơn.
Nghĩ vậy, tâm trạng của hắn lại tốt lên.
Hai người xuống lầu, cùng nhau lên xe.
Cố Ngôn Sâm khởi động xe, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên quay đầu nói: “Ngôn Sâm, em có chuyện muốn bàn với anh, anh có thể giúp em một việc được không.”
Đội trưởng Cố vì giọng điệu khách khí này có chút khẩn trương, đặc biệt là Thẩm Quân Từ lại không gọi thêm họ của hắn, hắn cảm giác trong miệng giống như bị người ta nhét vào một viên đường.
Lần đầu tiên Thẩm Quân Từ nhờ hắn giúp là lần ở huyện Xương Tây, hắn giúp cậu cưa hộp sọ một cô bé, sau đó là đến hiện trường vụ tai nạn xe cộ, xúc cỗ thi thể nát be nát bét trên đường. Bình thường vận chuyển thi thể gì đó càng là chuyện thường thấy, chưa từng nói đến từ giúp.
Bây giờ Thẩm Quân Từ lại nói…
Cố Ngôn Sâm thân kinh bách chiến, nhanh chóng chuẩn bị tâm lý: “Đừng khách sáo như vậy, anh giúp em là chuyện đương nhiên mà, không phải sao?”
Thẩm Quân Từ mím môi cười: “Đừng căng thẳng, lần này không liên quan gì đến thi thể.”
Sau đó, pháp y Thẩm giải thích: “Là như vậy, gần đây khoa pháp y đang làm một hạng mục cơ sở dữ liệu, thu thập dữ liệu, ngoại trừ phần dữ liệu về xương khớp, còn cần một ít dữ liệu từ các tình nguyện viên.”
Đây là sự kết hợp giữa dữ liệu và nhân chủng học pháp y, có ý nghĩa thực tiễn to lớn.
Ví dụ như, nếu pháp y tìm được một bộ xương vô danh, gặp dữ liệu bị thiếu, họ có thể tìm một người cùng giới tính, chiều cao và cân nặng tương tự như thi thể đó, để ước tính tình trạng thể chất cụ thể của nạn nhân, bổ sung số liệu thiếu sót.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Ý của em là, muốn thu thập dữ liệu của anh?”
Thẩm Quân Từ gật đầu: “Quá trình thu thập sẽ do em làm, sau khi đưa vào hệ thống thống nhất sẽ để chế độ ẩn danh. Nếu anh không muốn, có thể từ chối.”
Cố Ngôn Sâm nghe xong lời này của cậu thì yên lòng: “Không sao, em cần thu thập gì thì cứ thu thập.”
Thẩm Quân Từ thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt rũ xuống: “Em sợ anh thấy phiền.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Tổng cộng em cần thu thập bao nhiêu người?”
Thẩm Quân Từ nói: “Bọn em cần thu thập tổng cộng 500 mẫu, hầu hết dữ liệu đều do bệnh viện hợp tác cung cấp. Bọn rm chỉ cần đo một số dữ liệu chính.”
Cố Ngôn Sâm mỉm cười: “Không phải chỉ là thu thập dữ liệu sao? Anh sẽ cống hiến hết mình vì khoa học.”
Hai người về đến nhà, như thường lệ là Cố Ngôn Sâm nấu cơm, hắn hỏi Thẩm Quân Từ sẽ đo lúc nào.
Pháp y Thẩm dựa vào tường nhìn hắn bận rộn: “Không cần gấp, đợi buổi tối trước khi đi ngủ đo là được. Tổng cộng sẽ mất khoảng nửa tiếng.”
Tối nay là một ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi, Cố Ngôn Sâm hấp một con cá, sau đó lại xào thêm hai món.
Thẩm Quân Từ giúp lấy bát đũa, bữa tối phong phú bày lên bàn.
Thẩm Quân Từ vừa ăn vừa khen ngợi: “Cá này ngon.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Làm theo công thức của lão Lâm đấy.”
Kể từ khi Thẩm Quân Từ phát hiện ra hồ sơ bí mật của Lâm Hướng Lam, cậu đã sắp xếp lại đông công thức món ăn trong đó, Cố Ngôn Sâm bèn in thành một quyển sách nhỏ, nấu theo công thức nấu ăn trong đó.
“Trước đây ông ấy chưa từng nấu món này cho em ăn.” Thẩm Quân Từ nói, “Không ngờ tới công thức nấu ăn ông ấy thu thập lại thành chuẩn bị cho anh.”
“Có lẽ đây là bí tịch ông ấy để lại cho anh.” Cố Ngôn Sâm nói.
Trong công thức nấu ăn có rất nhiều món, nhưng lão Lâm tự làm thì không nhiều. Ông quá bận rộn với công việc, phần lớn thời gian đều đến quán ăn nhỏ gọi đồ ăn ngoài.
Có rất nhiều món ăn trong đó, lão Lâm đã chấm một từ: “khó”.
Một số khác thì chấm: “rất khó”.
Có món ăn còn khoa trương đến nỗi được gắn mác: “Khó hơn lên trời”.
Mãi cho tận mặt sau của cuốn nhật ký, Lâm Hướng Lam viết: “Bố giúp một nhà phá được một vụ án oan, hôm nay bọn họ tặng bố một lá cờ gấm, trên đó ‘Thanh Thiên Bến Viễn’’ Xem ra sau này bố không thể tùy tiện nói cái từ ‘khó hơn lên trời’ kia nữa rồi.”
Vì vậy, các nhãn phía sau được thay đổi thành: “khó hơn cả thiết mộc lan ra hoa”, “khó hơn mò kim đáy bể”.
Tổng cộng tính ra, món không khó làm thì đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ trong món súp gà viết: “Đối với tôi, một đầu bếp, quá ư là dễ! So easy!”
Cố Ngôn Sâm rõ ràng có thiên phú hơn trong phương diện nấu ăn, bây giờ hắn đã khiêu chiến đến mức độ khó, chuẩn bị sau này, nếu có thời gian sẽ tăng lên một mức độ khó khác.
Ăn xong bữa tối, chính là thời gian dắt chó đi dạo và chơi với mèo.
Cố Ngôn Sâm hô: “Tuyết Nha!” Mèo con lạch bạch chạy tới, Cố Ngôn Sâm lấy cây chọc mèo chơi với nó, sau đó lại nói, “Đi gọi Vô Lượng.”
Mèo con nghe hiểu, chạy đến ban công gọi Vô Lượng ra.
Cố Ngôn Sâm nói với mèo con: “Trông nhà nhé.”
Hai người đeo vòng cổ cho chó, xuống lầu đi dạo một vòng, trở về lau sạch chân cho Vô Lượng.
Tuyết Nha đã lớn hơn một chút, cao đến đầu gối Vô Lượng, mèo con hiện đang ở thời kỳ nghịch nhất, thỉnh thoảng chạy tới nhảy dựng lên rồi cào Vô Lượng một cái, đợi Vô Lượng xoay người nhìn nó, mèo con lại quắp đuôi bỏ chạy.
Cố Ngôn Sâm nhìn không nổi nữa, xách mèo con lên phê bình: “Cái thói trêu xong rồi chạy của mày là học từ ai thế?”
Tiểu Tuyết Nha ngửa đầu, nhỏ yếu, đáng thương, bất lực.
Nó dường như cũng nhận ra sai lầm của mình, tiến đến bên cạnh Vô Lượng, ngẩng đầu lên nhìn cổ Vô Lượng, mèo ta chớp chớp đôi mắt to, dường như nhận ra lỗi lầm của mình đến xin lỗi.
Làm một cảnh khuyển đã nghỉ hưu, Vô Lượng đương nhiên không thèm chấp nhặt mèo còn, nó cúi đầu, vẻ mặt chiều chuộng nhìn mèo con, sau đó nó cúi người xuống, nằm trên đệm.
Tuyết Nha thuận thế dán tới, cọ vào cổ Vô Lượng, ngẩng đầu lên, li3m lông trên cổ Vô Lượng.
Vô Lượng hình như thấy ngứa, ngửa đầu híp mắt, vươn một móng vuốt đặt trên người mèo con.
Mèo con màu bạc được một tấc tiến một thước, càng thêm hăng hái, còn liên tục gặm c ắn, thế tấn công của nó đối với Vô Lượng giống như đang gãi ngứa, móng vuốt của chú chó lại đổi vị trí, nhẹ nhàng vuốt v e bụng mèo con …
Cố Ngôn Sâm cúi đầu nhìn, càng ngày càng cảm thấy sự phát triển này không đúng cho lắm.
Một mèo một chó…
Thẩm Quân từ nghiêng người hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ kỹ nên dùng từ nào để hình dung cảnh tượng trước mắt: “Phim con mèo? ……”
Vượt qua giống loài, có một loại k1ch thích khác, mang đến cảm giác cấm kỵ.
Thẩm Quân Từ khẽ cau mày, giống như đang tự hỏi, anh hóa ra còn đói khát đến mức muốn xem cái này?
Cậu kéo Cố Ngôn Sâm lên nói: “Đi, chúng ta vào phòng làm chính sự, phải bắt đầu đo đạc rồi.”
Hôm nay Thẩm Quân Từ chưa thay quần áo, vẫn mặc nguyên bộ đồng phục pháp y, bên trong là áo sơ mi màu trắng, thoạt nhìn thật sự rất giống một bác sĩ.
Mặc dù trước đó cậu nói đùa muốn kiểm tra sức khỏe cho Cố Ngôn Sâm, nhưng Thẩm Quân Từ vẫn chưa làm, bây giờ hai người ngồi nghiêm chỉnh đối diện nhau, Thẩm Quân Từ dùng vẻ mặt nghiêm túc mở laptop ra, vào trang trống của hệ thống, chuẩn bị bắt đầu điền số liệu.
Bước đầu tiên, là đo chiều cao, cân nặng và tỷ lệ mỡ cơ thể, cân ở trong nhà là cân chuyên nghiệp.
Câu đầu tiên của pháp y Thẩm là: “Anh c ởi quần áo ra.”
Cố Ngôn Sâm: “…”
Mới bắt đầu đã k1ch thích thế rồi sao?
Hắn đang định tháo thắt lưng và c ởi quần thì…
Thẩm Quân Từ nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Ý em là áo khoác.” Sau đó cậu nhìn nhìn, “Nếu cởi hết ra thì hơi lạnh, anh mặc đồ mỏng thôi, như vậy cân nặng mới chuẩn.”
Bước thứ hai là đo nhịp tim và mạch đập.
Thẩm Quân Từ đặt những ngón tay mảnh khảnh và mát lạnh của mình lên cổ tay của Cố Ngôn Sâm, hết sức chăm chú đếm mạch.
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu nhìn cậu.
Mèo và chó bị nhốt ngoài ban công, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Sau khi đếm một phút, Thẩm Quân Từ có chút kỳ quái: “Nhịp tim của anh nhanh thế … hơn tám mươi lận.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Không thể nào, anh luyện bắn tỉa, quanh năm rèn luyện, trước kia đo chưa từng vượt qua sáu mươi.”
Sau đó hắn tìm được vấn đề, hắn và Thẩm Quân Từ ở gần đến mức hắn có thể cảm nhận được nhịp tim của mình.
Thẩm Quân Từ không nhận ra chuyện này, cậu không tìm được ống nghe, lễ phép hỏi: “Anh không cần lo quá đâu, em áp tai lên ngực anh nghe nhịp tim được không?”
Cố Ngôn Sâm tưởng tượng ra hình ảnh, tim đập đến mức sắp nổ tung, vội vàng ngăn cậu lại: “Em mà áp vào ngực anh. nhịp tim nhảy lên đến 100 cũng không biết chừng.”
Cậu hít sâu một hơi, xoay người ngồi ngược lại trên ghế nói: “Em không nhìn nữa, đo lại.”
Lần này Cố Ngôn Sâm lấy điện thoại ra lướt Weibo, Thẩm Quân Từ im lặng một hồi nói: “58 lần, hóa ra có thể kém nhiều đến như vậy…”
Sau đó chính là đo kích thước tỉ mỉ, Thẩm Quân Từ đã chuẩn bị tất cả các công cụ chuyên nghiệp từ lâu, đo từ hộp sọ, xương cổ, cột sống, từng chút từng chút đo xuống. Vừa đo vừa ghi chép.
Không thể không nói, Cố Ngôn Sâm có tướng mạo vô cùng tốt, sống mũi cao thẳng, quai hàm rõ ràng, eo thon, chân dài.
Cậu bảo Cố Ngôn Sâm cởi áo.
Gặp phải chỗ có vết sẹo, Thẩm Quân Từ sẽ vươn tay sờ một cái.
Ấn đến một nơi nào đó, tay cậu có chút lạnh, Cố Ngôn Sâm sẽ cười nói: “Ngứa quá.”
Thẩm Quân Từ lại vô cùng nghiêm túc: “Đừng trốn, sắp xong rồi.”
Cuộc sống thực sự rất thú vị, từ sự gặp gỡ của hai tế bào, có thể từng chút một sao chép và phát triển, trở thành một cuộc sống tốt đẹp. Thẩm Quân Từ cảm thấy người trước mắt giống như một quyển sách, cậu cần kiên nhẫn đọc hết cuốn sách đó.
Sau khi hoàn thành phép đo dữ liệu cơ bản, Thẩm Quân Từ chỉ vào hạng mục cuối cùng trên biểu mẫu nói: “Còn cái này nữa.”
Đo kích thước.
Cố Ngôn Sâm trong nháy mắt hiểu ra, vì sao mà Thẩm Quân Từ nói, chỉ có mình cậu đo, cũng hiểu vì sao cậu lại sợ hắn từ chối.
Chuyện này quả nhiên phải c ởi quần ra mới được.
Thẩm Quân Từ vừa cầm dụng cụ vừa nói: “Em đã giải phẫu rất nhiều thi thể nam giới, nhưng không nhiều thi thể được như anh, rất có ý nghĩa nghiên cứu.”
Đây không phải là lần đầu tiên hai người thẳng thắn nói chuyện như vậy, nhìn ánh mắt tha thiết của Thẩm Quân Từ, Cố Ngôn Sâm vẫn âm thầm niệm trong lòng, đây là cống hiến hết mình vì sự nghiệp pháp y.
Ghi lại số liệu, khuôn mặt Thẩm Quân Từ hơi đỏ lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng, nhìn thấy bộ dạng của cậu, Cố Ngôn Sâm lại cười khẽ.
Cuối cùng cũng hoàn thành, Thẩm Quân Từ tải dữ liệu lên, đóng màn hình laptop lại nói: “Nếu số liệu này không được nhìn thấy tận mắt, em sẽ không tin đâu.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Vậy hả? Lần đầu em thấy à?”
Thẩm Quân Từ suy nghĩ một chút nói: “Dùng và đo là hai chuyện khác nhau.”
Cố Ngôn Sâm vươn tay kéo eo Thẩm Quân Từ, khàn giọng nói: “Anh giúp em hoàn thành việc đo đạc, bây giờ đến lượt em giúp anh.”
Pháp y Thẩm khẽ rên một tiếng, bị môi Cố Ngôn Sâm chặn lại.
Cố Ngôn Sâm đưa tay ấn tắt đèn, trong bóng tối, giọng của Thẩm Quân Từ run run không kiểm soát được.
❁❁❁
Thứ hai đi làm, Thẩm Quân Từ bước vào phòng pháp y.
Phó chủ nhiệm Liễu đang hướng dẫn các pháp y mới vào: “Đo lường dữ liệu là một nhiệm vụ nghiêm túc, liên quan đến việc xây dựng ngân hàng dữ liệu của ngành pháp y, tuyệt đối không thể bịa lung tung. Một số dữ liệu quá phóng đại, tôi nhìn vào đã biết là giả!”
Tống Thiển Thành nhỏ giọng nói: “Bọn em đều đối chiếu cẩn thận lắm…”
Liễu Thù Vinh nói: “Chàng trai trẻ, hy vọng có dáng người tốt thì tôi hiểu, nhưng vẫn phải dựa trên cơ sở khoa học… Đặc biệt là con số 147 này, ai đã đo rồi tải lên vậy?!”
Ngày hôm qua anh đã nhìn thấy phần tư liệu này, mọi số liệu đều gần như hoàn mỹ, và cả số liệu cuối cùng cũng quá phóng đại, anh chuẩn bị coi đây là một ví dụ tiêu cực.
Tống Thiển Thành và Thích Nhất An thấy Thẩm Quân Từ bước vào, cả hai đều nháy mắt với Liễu Thù Vinh.
Liễu Thù Vinh hoàn toàn không hiểu: “Hai cậu đang làm gì vậy? Nghiêm túc đi!”
Thẩm Quân Từ nhịn không được nói: “Là do tôi đo.”
Liễu Thù Vinh: “…”
Thẩm Quân Từ: “Tôi xin chịu trách nhiệm về mức độ trung thực của dữ liệu.”
Để đo được số liệu này, pháp y Thẩm đã phải trả một cái giá nặng nề, hai ngày cuối tuần không xuống được giường, đến bây giờ còn có chút đau lưng mỏi chân.
Liễu Thù Vinh quay ngoắt 180 độ: “Tôi đã nói rồi, phần tư liệu này thông tin rất chi tiết, thu thập dữ liệu rất chuyên nghiệp, chính xác đến hai chữ số thập phân, các cậu nhớ dựa trên tiêu chuẩn này để đo đạc!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương