Tuyệt Phẩm Cuồng Y
Chương 25: Người xuất thân từ xã hội đen
Dương Lượng tức giận lao xuống lầu, ông ta muốn xem thử người nào mà hống hách đến vậy, dám đánh người trong địa bàn của ông ta.
Ở một nơi như Hương Giang, những người quen biết ông ta đều biết rằng nếu ông ta mà trở nên tàn nhẫn thì ai mà chẳng sợ?
Người xuất thân từ xã hội đen, trên người ai mà chẳng có sự ngang ngược?
Ông ta cũng quen biết Phạm Lạc Thiên, Dương Lượng và cha của anh ta cũng có mối quan hệ khá tốt, cùng đi tắm chung với nhau.
Phạm Lạc Thiên nằm trên mặt đất, hiện giờ không còn hung hăng càn quấy nữa, liên tục bị Lâm Phi Vũ đánh, răng cũng bị rơi mất mấy cái, lúc này mà vẫn không biết nhẫn nhịn thì đúng là đồ ngu.
Biết rõ rằng hiện giờ không thể làm gì người ta, đương nhiên anh ta cũng sẽ không mở miệng nói linh tinh.
Bởi vì động tĩnh bên Lâm Phi Vũ khá lớn nên Vu Nhược Hy cũng đến đây, bên cạnh còn có Phùng Lãng Khôn đã đưa họ vào đây.
“Lâm Phi Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vu Nhược Hy thấy người đánh nhau là Lâm Phi Vũ thì giật thót tim.
Đây là Hương Giang, cô sợ Lâm Phi Vũ sẽ chịu thiệt.
“Sếp Vu, không sao, cứ có một vài người thích ăn đòn.” Cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Phi Vũ cũng nở nụ cười.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười của Lâm Phi Vũ, trong lòng Vu Nhược Hy đột nhiên có cảm giác rất an toàn.
Lúc này cô mới nhớ ra mối quan hệ giữa Lưu Đông Lâm và Lâm Phi Vũ, dựa vào địa vị của Lưu Đông Lâm ở Hương Giang, Lâm Phi Vũ sẽ không đến mức phải chịu thiệt.
Sau đó cô đi đến bên cạnh Lâm Phi Vũ và thì thầm nói: “Dù thế nào thì anh cũng không thể ra tay đánh người ở những nơi như thế này chứ.”
“Sếp Vu, anh ta ra tay trước.” Lâm Phi Vũ chỉ vào Phạm Lạc Thiên trên mặt đất và nói.
Nghe vậy, Vu Nhược Hy liền sầm mặt.
Thư ký của cô chỉ có cô được phép bắt nạt, anh ta dựa vào cái gì mà dám bắt nạt anh?
Nghĩ đến đây, Vu Nhược Hy đi đến bên cạnh Phạm Lạc Thiên và đạp mạnh lên mu bàn tay của anh ta, đôi giày cao gót của Vu Nhược Hy rất nhọn, làm sao Phạm Lạc Thiên có thể chịu đựng được chứ.
A...
Phạm Lạc Thiên đau đớn lăn lộn, anh ta đau đến mức chảy cả nước mắt.
Những hành động này của Vu Nhược Hy khiến Lâm Phi Vũ sững sờ.
“Anh là người của tôi, anh ta dám ra tay với anh, tôi cũng sẽ không khách sáo đâu.” Thấy Lâm Phi Vũ nhìn mình với ánh mắt quái lạ, Vu Nhược Hy tự động giải thích một câu,
Mục đích cô làm như vậy là để trói mình lại với Lâm Phi Vũ, đồng nghĩa với việc cô cũng tham gia vào việc đánh Phạm Lạc Thiên.
Phùng Lãng Khôn nhìn đến mức ngẩn người, thế này thì làm thế nào mới tốt đây.
Lâm Phi Vũ gây chuyện thì ông ta không thể quản được, nhưng Vu Nhược Hy gây chuyện là tội lỗi của ông ta.
Hành động của Vu Nhược Hy khiến cách nhìn đời của người vây xem sụp đổ.
Nghe thấy Vu Nhược Hy nói như vậy, Lâm Phi Vũ mỉm cười không nói gì, Vu Nhược Hy làm như thế khiến Lâm Phi Vũ rất cảm động.
Mặc dù Vu Nhược Hy cứ luôn giận dõi anh nhưng lúc nào cũng bảo vệ anh.
Hai người họ có mối quan hệ trên dưới là bà chủ và nhân viên, nhưng lại chậm rãi để lộ sự khác thường.
Ở một nơi như Hương Giang, những người quen biết ông ta đều biết rằng nếu ông ta mà trở nên tàn nhẫn thì ai mà chẳng sợ?
Người xuất thân từ xã hội đen, trên người ai mà chẳng có sự ngang ngược?
Ông ta cũng quen biết Phạm Lạc Thiên, Dương Lượng và cha của anh ta cũng có mối quan hệ khá tốt, cùng đi tắm chung với nhau.
Phạm Lạc Thiên nằm trên mặt đất, hiện giờ không còn hung hăng càn quấy nữa, liên tục bị Lâm Phi Vũ đánh, răng cũng bị rơi mất mấy cái, lúc này mà vẫn không biết nhẫn nhịn thì đúng là đồ ngu.
Biết rõ rằng hiện giờ không thể làm gì người ta, đương nhiên anh ta cũng sẽ không mở miệng nói linh tinh.
Bởi vì động tĩnh bên Lâm Phi Vũ khá lớn nên Vu Nhược Hy cũng đến đây, bên cạnh còn có Phùng Lãng Khôn đã đưa họ vào đây.
“Lâm Phi Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vu Nhược Hy thấy người đánh nhau là Lâm Phi Vũ thì giật thót tim.
Đây là Hương Giang, cô sợ Lâm Phi Vũ sẽ chịu thiệt.
“Sếp Vu, không sao, cứ có một vài người thích ăn đòn.” Cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Phi Vũ cũng nở nụ cười.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười của Lâm Phi Vũ, trong lòng Vu Nhược Hy đột nhiên có cảm giác rất an toàn.
Lúc này cô mới nhớ ra mối quan hệ giữa Lưu Đông Lâm và Lâm Phi Vũ, dựa vào địa vị của Lưu Đông Lâm ở Hương Giang, Lâm Phi Vũ sẽ không đến mức phải chịu thiệt.
Sau đó cô đi đến bên cạnh Lâm Phi Vũ và thì thầm nói: “Dù thế nào thì anh cũng không thể ra tay đánh người ở những nơi như thế này chứ.”
“Sếp Vu, anh ta ra tay trước.” Lâm Phi Vũ chỉ vào Phạm Lạc Thiên trên mặt đất và nói.
Nghe vậy, Vu Nhược Hy liền sầm mặt.
Thư ký của cô chỉ có cô được phép bắt nạt, anh ta dựa vào cái gì mà dám bắt nạt anh?
Nghĩ đến đây, Vu Nhược Hy đi đến bên cạnh Phạm Lạc Thiên và đạp mạnh lên mu bàn tay của anh ta, đôi giày cao gót của Vu Nhược Hy rất nhọn, làm sao Phạm Lạc Thiên có thể chịu đựng được chứ.
A...
Phạm Lạc Thiên đau đớn lăn lộn, anh ta đau đến mức chảy cả nước mắt.
Những hành động này của Vu Nhược Hy khiến Lâm Phi Vũ sững sờ.
“Anh là người của tôi, anh ta dám ra tay với anh, tôi cũng sẽ không khách sáo đâu.” Thấy Lâm Phi Vũ nhìn mình với ánh mắt quái lạ, Vu Nhược Hy tự động giải thích một câu,
Mục đích cô làm như vậy là để trói mình lại với Lâm Phi Vũ, đồng nghĩa với việc cô cũng tham gia vào việc đánh Phạm Lạc Thiên.
Phùng Lãng Khôn nhìn đến mức ngẩn người, thế này thì làm thế nào mới tốt đây.
Lâm Phi Vũ gây chuyện thì ông ta không thể quản được, nhưng Vu Nhược Hy gây chuyện là tội lỗi của ông ta.
Hành động của Vu Nhược Hy khiến cách nhìn đời của người vây xem sụp đổ.
Nghe thấy Vu Nhược Hy nói như vậy, Lâm Phi Vũ mỉm cười không nói gì, Vu Nhược Hy làm như thế khiến Lâm Phi Vũ rất cảm động.
Mặc dù Vu Nhược Hy cứ luôn giận dõi anh nhưng lúc nào cũng bảo vệ anh.
Hai người họ có mối quan hệ trên dưới là bà chủ và nhân viên, nhưng lại chậm rãi để lộ sự khác thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương