Tuyệt Phẩm Cuồng Y
Chương 41: Cũng biết một chút
Bành Tiêu Vũ cười ngượng nghịu và nói:
"Có lẽ ở Trung Quốc không có quy tắc như vậy. Tôi mới trở về từ bên đó, ở đó có quy tắc như thế”
Lâm Phi Vũ cười thâm sau khi nghe anh ta nói vậy, anh cũng không để tâm tới chuyện này.
Từ lúc anh bước vào, dường như Bành Tiêu Vũ có chút thù địch đối với anh, Lâm Phi Vũ không hiểu tại sao người này lại kỳ lạ như vậy.
Bản thân muốn nổi bật rồi lợi dụng khuyết điểm của người khác để thể hiện bản thân mình rất sảng khoái sao?
Chu Dao thấy bầu không khí không ổn, cô ấy cố ý chuyển chủ đề, nhìn về phía Vu Nhược Hy và cười nói: “Nhược Hy, bạn trai cậu biết tiếng Đức à?”
Đến chính Vu Nhược Hy cũng không biết, cô cười gật đầu nói: "Ừm, cũng biết một chút."
"Quá giỏi, học y rồi còn học cả ngoại ngữ, xem ra sau này sẽ hướng đến y học quốc tế." Chu Dao khen ngợi.
Chu Dao chỉ là đang nói đệm vài câu nhưng khi những lời này lọt vào tai của Bành Tiêu Vũ lại có chút khác biệt.
Phụ nữ của anh ta lại đi khen ngợi người đàn ông khác khiến anh ta cảm thấy cực kỳ chói tai, anh ta khẽ cười khẩy và nói với giọng điệu nồng đậm sự châm biếm:
"ồ... Y học quốc tế không dễ dàng thế đâu. Hiện nay trình độ y học tiên tiến của Trung Quốc đều là từ nước ngoài nhập vào. Dù tùy tiện mời một chuyên gia hạng ba đến thì các bệnh viện lớn trong nước sẽ cung kính như ông ngoại, còn y học gì chứ."
Chu Dao và Vu Nhược Hy đều không nói gì, tuy lời nói của Bành Tiêu Vũ nghe có vẻ khó chịu nhưng quả thực là sự thật.
"Tây y ở Trung Quốc vốn bắt đầu muộn và đã phải nỗ lực rất nhiều để có được như ngày hôm nay. Nhìn khắp thế giới, chưa có quốc gia nào đạt được tốc độ nhanh như Trung Quốc. Đừng nhìn sự việc từ một phía mà hãy nhìn từ góc độ tổng thể”
"Hơn nữa, Trung Quốc còn có trung y, đây là một nền văn minh kế thừa, anh muốn người nước ngoài học thì cũng không thể học được. Anh nói như thể người nước ngoài cao thượng trong mắt anh ấy nhỉ?”
Nghe được sự khinh thường trong giọng điệu của Bành Tiêu Vũ, Lâm Phi Vũ mở miệng phản bác.
Nước ngoài tốt như thế thì sao còn về nước để phát triển?
Còn không phải là do không cố nổi nữa, hoặc là thấy trong nước phát triển tốt nên muốn trở về kiếm tiền à.
"Tôi không phủ nhận sự thật mà anh nói, tây y ở Trung Quốc phát triển trong thời gian ngắn, có được trình độ này đúng là rất tốt. Nhưng anh đừng lấy đó làm cái cớ cho trung y, xấu hổ lắm."
Bành Tiêu Vũ bắt đầu đối chọi gay gắt.
"Trung y thì sao? Có rất nhiều bệnh mà tây y không thể chữa khỏi và vẫn có thể chữa được bằng trung y." Vu Nhược Hy phản bác lại, cô là người có quyền lên tiếng nhất đối với chuyện này.
Đối với bệnh tim của ông ngoại cô thì tây y chỉ có thể khoanh tay chịu chết, nhưng phương pháp điều trị bằng trung y của Lâm Phi Vũ đã trực tiếp diệt trừ tận gốc.
Mang hai loại này ra so sánh, cái nào tốt cái nào xấu thì nhìn một cái là biết ngay!
"Đừng lấy ví dụ ra để nói tổng thể." Trong lòng Bành Tiêu Vũ càng cảm thấy không vui khi Vu Nhược Hy giúp Lâm Phi Vũ nói chuyện.
Đồ tốt bị chó xơi thì cũng thôi đi, lại còn người tung kẻ hứng.
Chu Dao cảm thấy hơi nhức đầu, không hiểu sao một bữa cơm vui vẻ cùng nhau lại biến thành đại hội tranh luận, cô ấy đang định lên tiếng thì Lâm Phi Vũ đã nói: “Đúng là tôi học trung y, không bằng bây giờ tôi khám thử cho anh xem nhé?"
Khi Lâm Phi Vũ nói chuyện, trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Đều nói bớt đi vài câu đi, đây không phải là vấn đề chúng †a quan tâm, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ, sao phải xa lạ như vậy chứ." Chu Dao tìm được cơ hội, cô ấy lên tiếng nói lời giảng hòa.
Bành Tiêu Vũ phớt lờ lời khuyên của Chu Dao, anh ta thấy Lâm Phi Vũ chủ động muốn mất mặt thì cười nói: "Được, anh xem cho tôi đi."
Anh ta đã được kiểm tra sức khỏe toàn diện ở nước ngoài, cơ thể rất tốt, ngoài việc thận có chút hư nhược ra thì không có vấn đề gì khác.
Về phần nguyên nhân khiến thận hư thì bản thân anh ta cũng biết rõ là do đâu, chỉ là anh ta không biết cách tiết chế sinh hoạt cá nhân của mình.
“Tiêu Vũ.” Chu Dao đẩy anh ta.
"Không sao, thảo luận với anh ta một chút mà thôi." Bành Tiêu Vũ có chút không vui trừng mắt nhìn Chu Dao.
Vu Nhược Hy còn biết giúp bạn trai nói chuyện, mà bạn gái của anh ta chỉ biết khuyên nhủ anh ta.
Nghĩ tới đây, Bành Tiêu Vũ không khỏi có chút tức giận đối với Chu Dao.
"Anh bị bệnh, có phải anh thường xuyên cảm thấy mệt mỏi và dễ buồn ngủ không? Có đôi khi anh cảm thấy dù có ngủ nhiều bao nhiều thì tinh thần cũng vẫn uể oải, đặc biệt là ban ngày khi thức dậy sẽ cảm thấy đau nhức phần thắt lưng, cơ thể nặng nề?"
“Hơn nữa anh khó ngủ về đêm, nước tiểu trong, đi tiểu liên tục, tiểu ít hoặc tiểu đêm nhiều lần. Ngoài ra, anh còn thường xuyên cảm thấy ù tai, khó thở và đặc biệt vào mùa hè này, anh còn có thể cảm thấy lạnh quanh vùng thắt lưng.”
Lâm Phi Vũ nói ra các triệu chứng của Bành Tiêu Vũ, sau đó còn chỉ vào thắt lưng của anh ta.
Bành Tiêu Vũ vô thức chạm vào, quả thực rất lạnh, sau đó sắc mặt của anh ta thay đổi.
"Sao lại như thế?" Bành Tiêu Vũ buột miệng hỏi.
"Có lẽ ở Trung Quốc không có quy tắc như vậy. Tôi mới trở về từ bên đó, ở đó có quy tắc như thế”
Lâm Phi Vũ cười thâm sau khi nghe anh ta nói vậy, anh cũng không để tâm tới chuyện này.
Từ lúc anh bước vào, dường như Bành Tiêu Vũ có chút thù địch đối với anh, Lâm Phi Vũ không hiểu tại sao người này lại kỳ lạ như vậy.
Bản thân muốn nổi bật rồi lợi dụng khuyết điểm của người khác để thể hiện bản thân mình rất sảng khoái sao?
Chu Dao thấy bầu không khí không ổn, cô ấy cố ý chuyển chủ đề, nhìn về phía Vu Nhược Hy và cười nói: “Nhược Hy, bạn trai cậu biết tiếng Đức à?”
Đến chính Vu Nhược Hy cũng không biết, cô cười gật đầu nói: "Ừm, cũng biết một chút."
"Quá giỏi, học y rồi còn học cả ngoại ngữ, xem ra sau này sẽ hướng đến y học quốc tế." Chu Dao khen ngợi.
Chu Dao chỉ là đang nói đệm vài câu nhưng khi những lời này lọt vào tai của Bành Tiêu Vũ lại có chút khác biệt.
Phụ nữ của anh ta lại đi khen ngợi người đàn ông khác khiến anh ta cảm thấy cực kỳ chói tai, anh ta khẽ cười khẩy và nói với giọng điệu nồng đậm sự châm biếm:
"ồ... Y học quốc tế không dễ dàng thế đâu. Hiện nay trình độ y học tiên tiến của Trung Quốc đều là từ nước ngoài nhập vào. Dù tùy tiện mời một chuyên gia hạng ba đến thì các bệnh viện lớn trong nước sẽ cung kính như ông ngoại, còn y học gì chứ."
Chu Dao và Vu Nhược Hy đều không nói gì, tuy lời nói của Bành Tiêu Vũ nghe có vẻ khó chịu nhưng quả thực là sự thật.
"Tây y ở Trung Quốc vốn bắt đầu muộn và đã phải nỗ lực rất nhiều để có được như ngày hôm nay. Nhìn khắp thế giới, chưa có quốc gia nào đạt được tốc độ nhanh như Trung Quốc. Đừng nhìn sự việc từ một phía mà hãy nhìn từ góc độ tổng thể”
"Hơn nữa, Trung Quốc còn có trung y, đây là một nền văn minh kế thừa, anh muốn người nước ngoài học thì cũng không thể học được. Anh nói như thể người nước ngoài cao thượng trong mắt anh ấy nhỉ?”
Nghe được sự khinh thường trong giọng điệu của Bành Tiêu Vũ, Lâm Phi Vũ mở miệng phản bác.
Nước ngoài tốt như thế thì sao còn về nước để phát triển?
Còn không phải là do không cố nổi nữa, hoặc là thấy trong nước phát triển tốt nên muốn trở về kiếm tiền à.
"Tôi không phủ nhận sự thật mà anh nói, tây y ở Trung Quốc phát triển trong thời gian ngắn, có được trình độ này đúng là rất tốt. Nhưng anh đừng lấy đó làm cái cớ cho trung y, xấu hổ lắm."
Bành Tiêu Vũ bắt đầu đối chọi gay gắt.
"Trung y thì sao? Có rất nhiều bệnh mà tây y không thể chữa khỏi và vẫn có thể chữa được bằng trung y." Vu Nhược Hy phản bác lại, cô là người có quyền lên tiếng nhất đối với chuyện này.
Đối với bệnh tim của ông ngoại cô thì tây y chỉ có thể khoanh tay chịu chết, nhưng phương pháp điều trị bằng trung y của Lâm Phi Vũ đã trực tiếp diệt trừ tận gốc.
Mang hai loại này ra so sánh, cái nào tốt cái nào xấu thì nhìn một cái là biết ngay!
"Đừng lấy ví dụ ra để nói tổng thể." Trong lòng Bành Tiêu Vũ càng cảm thấy không vui khi Vu Nhược Hy giúp Lâm Phi Vũ nói chuyện.
Đồ tốt bị chó xơi thì cũng thôi đi, lại còn người tung kẻ hứng.
Chu Dao cảm thấy hơi nhức đầu, không hiểu sao một bữa cơm vui vẻ cùng nhau lại biến thành đại hội tranh luận, cô ấy đang định lên tiếng thì Lâm Phi Vũ đã nói: “Đúng là tôi học trung y, không bằng bây giờ tôi khám thử cho anh xem nhé?"
Khi Lâm Phi Vũ nói chuyện, trong mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Đều nói bớt đi vài câu đi, đây không phải là vấn đề chúng †a quan tâm, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ, sao phải xa lạ như vậy chứ." Chu Dao tìm được cơ hội, cô ấy lên tiếng nói lời giảng hòa.
Bành Tiêu Vũ phớt lờ lời khuyên của Chu Dao, anh ta thấy Lâm Phi Vũ chủ động muốn mất mặt thì cười nói: "Được, anh xem cho tôi đi."
Anh ta đã được kiểm tra sức khỏe toàn diện ở nước ngoài, cơ thể rất tốt, ngoài việc thận có chút hư nhược ra thì không có vấn đề gì khác.
Về phần nguyên nhân khiến thận hư thì bản thân anh ta cũng biết rõ là do đâu, chỉ là anh ta không biết cách tiết chế sinh hoạt cá nhân của mình.
“Tiêu Vũ.” Chu Dao đẩy anh ta.
"Không sao, thảo luận với anh ta một chút mà thôi." Bành Tiêu Vũ có chút không vui trừng mắt nhìn Chu Dao.
Vu Nhược Hy còn biết giúp bạn trai nói chuyện, mà bạn gái của anh ta chỉ biết khuyên nhủ anh ta.
Nghĩ tới đây, Bành Tiêu Vũ không khỏi có chút tức giận đối với Chu Dao.
"Anh bị bệnh, có phải anh thường xuyên cảm thấy mệt mỏi và dễ buồn ngủ không? Có đôi khi anh cảm thấy dù có ngủ nhiều bao nhiều thì tinh thần cũng vẫn uể oải, đặc biệt là ban ngày khi thức dậy sẽ cảm thấy đau nhức phần thắt lưng, cơ thể nặng nề?"
“Hơn nữa anh khó ngủ về đêm, nước tiểu trong, đi tiểu liên tục, tiểu ít hoặc tiểu đêm nhiều lần. Ngoài ra, anh còn thường xuyên cảm thấy ù tai, khó thở và đặc biệt vào mùa hè này, anh còn có thể cảm thấy lạnh quanh vùng thắt lưng.”
Lâm Phi Vũ nói ra các triệu chứng của Bành Tiêu Vũ, sau đó còn chỉ vào thắt lưng của anh ta.
Bành Tiêu Vũ vô thức chạm vào, quả thực rất lạnh, sau đó sắc mặt của anh ta thay đổi.
"Sao lại như thế?" Bành Tiêu Vũ buột miệng hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương