Tuyệt Phẩm Cuồng Y
Chương 55: Đỗ Mỹ Thanh
“Anh ấy chính là bạn trai của tôi, Lâm Phi Vũ. Anh Chu, chúng ta không hợp nhau, sau này xin đừng làm phiền tôi nữa. Tôi rất yêu bạn trai của tôi.” Đỗ Mỹ Thanh nói xong, cô bước tới và ôm lấy cánh tay của Lâm Phi Vũ.
Chu Vĩ nheo mắt lại, nhìn Lâm Phi Vũ cười nói: “Mỹ Thanh, cô không cần phải mời một diễn viên quần chúng đến làm người xấu, đừng gây rối nữa”
Chụt.
Đỗ Mỹ Thanh hôn lên mặt Lâm Phi Vũ, hai tay ôm chặt anh, trợn to hai mắt nhìn Chu Vĩ nói: “Anh Chu, tôi và anh ấy đã sống chung với nhau, tôi không có lừa anh”
Sau khi Đỗ Mỹ Thanh nói xong, cô thì thầm vào tai Lâm Phi Vũ: “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, anh phải nấu ăn cho tôi một năm để đền bù cho tôi đấy.”
Hơi ấm bên tai và sự mềm mại của cánh tay truyền đến khiến Lâm Phi Vũ cảm thấy trong lòng dâng lên một làn sóng lớn, anh cố kìm nén những gợn sóng trong lòng, nhìn Đỗ Mỹ Thanh và nói: “Mỹ Thanh, tên ngốc này là ai vậy?”
Chu Vĩ nhìn thấy Đỗ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ thể hiện tình cảm nồng thắm, còn nói rằng họ đang sống cùng nhau, anh ta lập tức nổi giận.
Giống như bắp cải mà bạn hằng mong ước, gần chín rồi lại bị lợn nhà hàng xóm ăn mất, bạn có muốn giết lợn để ăn thịt không?
Lúc này Chu Vĩ chính là như vậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Phi Vũ, gần từng chữ một: “Được lắm, đã lâu không gặp một người kiêu ngạo như vậy.”
“Tôi cho anh một lời khuyên, hãy tránh xa Mỹ Thanh của tôi ra. Sau này nếu tôi còn nghe thấy anh quấy rầy cô ấy, đừng trách sao tôi không khách sáo.” Lâm Phi Vũ phớt lờ cơn tức giận của Chu Vĩ, cảnh cáo.
Lâm Phi Vũ không nói đùa, mà là cảnh cáo thật sự.
Tất nhiên, những gì Lâm Phi Vũ nói chỉ là một trò đùa trong mắt Chu Vĩ.
“Ha ha... Lâm Phi Vũ phải không? Chờ đó, tôi mong là lát nữa anh cũng có thể mạnh miệng như vậy.” Nói xong, Chu Vĩ quay người đi ra khỏi phòng.
Đỗ Mỹ Thanh nhìn Chu Vĩ hung ác bước ra khỏi phòng, cô ấy lại thấy hối hận và sợ hãi.
Sợ sau này Chu Vĩ sẽ trả thù, cô ấy hối hận vì đã liên lụy đến Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ đến từ nông thôn, vẫn đang làm nhân viên bảo vệ, anh nào có đủ sức mạnh để đối đầu trực tiếp với Chu Vĩ chứ.
“Mỹ Thanh, Chu Vĩ sẽ trả thù. Cô và bạn trai nên rời đi càng sớm càng tốt đi.” Chử Tiểu Vũ đi tới khuyên nhủ.
“Đúng vậy, hai người đi trước đi, tôi sẽ thanh toán.” Đào Bân Thần vội vàng nói.
Mọi người mỗi người nói một câu, ai cũng kêu Đỗ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ đi trước.
Đỗ Mỹ Thanh cũng kéo Lâm Phi Vũ và ra hiệu cho anh rời đi trước.
Lâm Phi Vũ vỗ nhẹ vào cánh tay của Đỗ Mỹ Thanh và nói: “Trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai, trốn tránh là điều vô dụng nhất. Mỹ Thanh còn phải ở lại công ty hàng không làm việc, hôm nay nhất định phải giải quyết gọn gàng.”
Đỗ Mỹ Thanh thấy Lâm Phi Vũ nói như vậy, nhất thời không nói nên lời, vội nói: “Lâm Phi Vũ, xin anh đừng gây chuyện nữa. Chu Vĩ này nhà lớn nghiệp lớn, không phải là người bình thường, cầu xin anh đó, để tôi dẫn anh đi.”
Những người khác hơi thất vọng khi thấy Lâm Phi Vũ lúc này vẫn đang giả vờ mạnh mẽ.
Suy cho cùng, đàn ông cầm được buông được, cần gì phải giả bộ thể hiện chứ?
“Tin tôi đi” Lâm Phi Vũ kéo Đỗ Mỹ Thanh ngồi xuống, nhìn cô ấy bằng ánh mắt bình tĩnh.
Đỗ Mỹ Thanh sửng sốt một lúc, cô ấy không biết mình lấy dũng khí từ đâu để thực sự tin tưởng Lâm Phi Vũ.
“Ôi... tôi phục hai người luôn đó.” Đào Bân Thần nhìn hai người, thở dài.
Cho dù lúc này Lâm Phi Vũ muốn rời đi thì cũng đã muộn, cửa phòng lại bị đẩy mạnh ra, Chu Vĩ dẫn theo hai ba tên đàn ông kiêu ngạo bước vào.
“Ai dám đắc tội với anh Chu, đứng ra đây cho ông nội mày coi.” Gã đàn ông cầm đầu ngạo mạn bước tới, hếch mặt lên tận trời.
Vừa nhìn đã biết ngay đây là những kẻ tàn nhẫn trong xã hội, tất cả mọi người ở đây đều là nhân viên bình thường, chưa từng tiếp xúc với loại người này bao giờ, ai nấy cũng bị doạ sợ đến nỗi không dám lên tiếng.
Đỗ Mỹ Thanh ôm chặt Lâm Phi Vũ bằng cả hai tay.
“Anh Lượng, chính là thằng nhãi này.” Chu Vĩ chỉ vào Lâm Phi Vũ đang dựa sát vào Đỗ Mỹ Thanh.
Lúc này A Lượng mới nhìn kỹ hơn. Chó chất...
A Lượng vừa nhìn thoáng qua đã mất hồn mất vía, suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.
Đây không phải là người ngày đó đã bắt đại ca của mình quỳ trong phòng sao?
Chu Vĩ nheo mắt lại, nhìn Lâm Phi Vũ cười nói: “Mỹ Thanh, cô không cần phải mời một diễn viên quần chúng đến làm người xấu, đừng gây rối nữa”
Chụt.
Đỗ Mỹ Thanh hôn lên mặt Lâm Phi Vũ, hai tay ôm chặt anh, trợn to hai mắt nhìn Chu Vĩ nói: “Anh Chu, tôi và anh ấy đã sống chung với nhau, tôi không có lừa anh”
Sau khi Đỗ Mỹ Thanh nói xong, cô thì thầm vào tai Lâm Phi Vũ: “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, anh phải nấu ăn cho tôi một năm để đền bù cho tôi đấy.”
Hơi ấm bên tai và sự mềm mại của cánh tay truyền đến khiến Lâm Phi Vũ cảm thấy trong lòng dâng lên một làn sóng lớn, anh cố kìm nén những gợn sóng trong lòng, nhìn Đỗ Mỹ Thanh và nói: “Mỹ Thanh, tên ngốc này là ai vậy?”
Chu Vĩ nhìn thấy Đỗ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ thể hiện tình cảm nồng thắm, còn nói rằng họ đang sống cùng nhau, anh ta lập tức nổi giận.
Giống như bắp cải mà bạn hằng mong ước, gần chín rồi lại bị lợn nhà hàng xóm ăn mất, bạn có muốn giết lợn để ăn thịt không?
Lúc này Chu Vĩ chính là như vậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Phi Vũ, gần từng chữ một: “Được lắm, đã lâu không gặp một người kiêu ngạo như vậy.”
“Tôi cho anh một lời khuyên, hãy tránh xa Mỹ Thanh của tôi ra. Sau này nếu tôi còn nghe thấy anh quấy rầy cô ấy, đừng trách sao tôi không khách sáo.” Lâm Phi Vũ phớt lờ cơn tức giận của Chu Vĩ, cảnh cáo.
Lâm Phi Vũ không nói đùa, mà là cảnh cáo thật sự.
Tất nhiên, những gì Lâm Phi Vũ nói chỉ là một trò đùa trong mắt Chu Vĩ.
“Ha ha... Lâm Phi Vũ phải không? Chờ đó, tôi mong là lát nữa anh cũng có thể mạnh miệng như vậy.” Nói xong, Chu Vĩ quay người đi ra khỏi phòng.
Đỗ Mỹ Thanh nhìn Chu Vĩ hung ác bước ra khỏi phòng, cô ấy lại thấy hối hận và sợ hãi.
Sợ sau này Chu Vĩ sẽ trả thù, cô ấy hối hận vì đã liên lụy đến Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ đến từ nông thôn, vẫn đang làm nhân viên bảo vệ, anh nào có đủ sức mạnh để đối đầu trực tiếp với Chu Vĩ chứ.
“Mỹ Thanh, Chu Vĩ sẽ trả thù. Cô và bạn trai nên rời đi càng sớm càng tốt đi.” Chử Tiểu Vũ đi tới khuyên nhủ.
“Đúng vậy, hai người đi trước đi, tôi sẽ thanh toán.” Đào Bân Thần vội vàng nói.
Mọi người mỗi người nói một câu, ai cũng kêu Đỗ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ đi trước.
Đỗ Mỹ Thanh cũng kéo Lâm Phi Vũ và ra hiệu cho anh rời đi trước.
Lâm Phi Vũ vỗ nhẹ vào cánh tay của Đỗ Mỹ Thanh và nói: “Trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai, trốn tránh là điều vô dụng nhất. Mỹ Thanh còn phải ở lại công ty hàng không làm việc, hôm nay nhất định phải giải quyết gọn gàng.”
Đỗ Mỹ Thanh thấy Lâm Phi Vũ nói như vậy, nhất thời không nói nên lời, vội nói: “Lâm Phi Vũ, xin anh đừng gây chuyện nữa. Chu Vĩ này nhà lớn nghiệp lớn, không phải là người bình thường, cầu xin anh đó, để tôi dẫn anh đi.”
Những người khác hơi thất vọng khi thấy Lâm Phi Vũ lúc này vẫn đang giả vờ mạnh mẽ.
Suy cho cùng, đàn ông cầm được buông được, cần gì phải giả bộ thể hiện chứ?
“Tin tôi đi” Lâm Phi Vũ kéo Đỗ Mỹ Thanh ngồi xuống, nhìn cô ấy bằng ánh mắt bình tĩnh.
Đỗ Mỹ Thanh sửng sốt một lúc, cô ấy không biết mình lấy dũng khí từ đâu để thực sự tin tưởng Lâm Phi Vũ.
“Ôi... tôi phục hai người luôn đó.” Đào Bân Thần nhìn hai người, thở dài.
Cho dù lúc này Lâm Phi Vũ muốn rời đi thì cũng đã muộn, cửa phòng lại bị đẩy mạnh ra, Chu Vĩ dẫn theo hai ba tên đàn ông kiêu ngạo bước vào.
“Ai dám đắc tội với anh Chu, đứng ra đây cho ông nội mày coi.” Gã đàn ông cầm đầu ngạo mạn bước tới, hếch mặt lên tận trời.
Vừa nhìn đã biết ngay đây là những kẻ tàn nhẫn trong xã hội, tất cả mọi người ở đây đều là nhân viên bình thường, chưa từng tiếp xúc với loại người này bao giờ, ai nấy cũng bị doạ sợ đến nỗi không dám lên tiếng.
Đỗ Mỹ Thanh ôm chặt Lâm Phi Vũ bằng cả hai tay.
“Anh Lượng, chính là thằng nhãi này.” Chu Vĩ chỉ vào Lâm Phi Vũ đang dựa sát vào Đỗ Mỹ Thanh.
Lúc này A Lượng mới nhìn kỹ hơn. Chó chất...
A Lượng vừa nhìn thoáng qua đã mất hồn mất vía, suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.
Đây không phải là người ngày đó đã bắt đại ca của mình quỳ trong phòng sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương