Tuyệt Phẩm Cuồng Y
Chương 6: Ông có cần giúp đỡ không?
Lâm Phi Vũ thấy Lưu Minh cứ dặn đi dặn lại mãi, cười nói: “Anh Lưu, tôi biết rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi chạy lên tầng tám làm gì chứ?”
“Ừ, biết vậy là tốt. Nơi nào nên nhìn cũng đã nhìn rồi, tự cậu đi kiểm tra thêm cho quen đi.” Lưu Minh dặn dò xong thì quay người bỏ đi.
Lâm Phi Vũ lại đi thêm một lượt nữa, ngày đầu tiên chỉ làm quen với môi trường mới là được.
Ngày hôm sau, để thuận tiện, Lâm Phi Vũ đã mặc bộ đồng phục bảo vệ của công ty xây dựng Trúc Khê đi làm.
Lâm Phi Vũ xuống xe bus, đang chờ đèn xanh đèn đỏ, công ty ở bên kia đường.
Lúc này, đèn xanh trên vỉa hè bật lên, Lâm Phi Vũ đang đi trên vỉa hè cùng đám đông vội vã, bất ngờ người phía trước dừng lại, một người đàn ông khoảng 50 tuổi bỗng che ngực, từ từ quỳ rạp xuống đất.
Nhìn thấy có người đột nhiên ngã xuống đất, mọi người xung quanh đều lùi lại ba bước, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không ai dám tiến lên giúp đỡ.
“Gọi 120 đi.”
“Ông bị sao thế? Không khoẻ ở đâu hả?”
“Ông có cần giúp đỡ không?”
Mọi người xung quanh ông ta không biết tình huống gì, ai nấy đều lo lắng hỏi thăm.
Lúc này, chỉ thấy môi của người đàn ông này đã bắt đầu chuyển sang màu tái xanh, đã bắt đầu bị shock.
Những người xung quanh đều dừng lại và gọi cảnh sát và 120.
Dù không ai dám tiến lên đỡ ông ta nhưng đây là một xã hội nhân đạo, mọi người vẫn chung tay giúp đỡ, không hề có hành động máu lạnh, bỏ qua sự việc.
“Tôi biết một ít y thuật, để tôi xem.”
Trong khi mọi người đang lo lắng, Lâm Phi Vũ chen vào và đi về phía người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
“Cậu nhóc, cậu còn trẻ vậy mà còn biết y thuật à?”
“Đúng rồi, cậu mặc bộ đồng phục này thì không thể là người biết y thuật được.”
“Bây giờ vào giờ cao điểm buổi sáng, xe cứu thương không thể đến ngay được. Lỡ người ta biết thật thì sao?”
“Hiện giờ tình hình rất nguy cấp, chút lòng thành này đều đáng tôn kính.”
Những người xung quanh nhìn thấy Lâm Phi Vũ ngồi xổm bên cạnh người đàn ông thì mỗi người nói một câu.
Lâm Phi Vũ kiểm tra mạch đập, người đàn ông này bị đau tim, hiện tại đang bị sốc, nếu không chữa trị kịp thời, có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Vì vấn đề cấp bách nên Lâm Phi Vũ đã hành động không chút do dự.
Đầu tiên, anh ép lên người đàn ông vài cái, nhìn đám đông và nói: “Có ai giúp tôi đến hiệu thuốc đối diện mua một hộp kim bạc được không? Tình hình khẩn cấp.”
“Để tôi, để tôi.” Một thanh niên nghe vậy, chạy về phía đối diện.
Vu Nhược Hy lái chiếc Porsche màu xanh, đang đợi đèn giao thông, khi cô rẽ vào một góc đường đi đến công ty, chợt thấy trên vỉa hè có một nhóm người tụ tập, cô thấy hình như có người ngất xỉu nên theo bản năng xuống xe để liếc nhìn.
Khi Vu Nhược Hy đi tới, cô tình cờ nhìn thấy Lâm Phi Vũ đang ấn vào vị trí trái tim của người đàn ông đang bất tỉnh.
Điều khiến Vu Nhược Hy tò mò là người đàn ông này đang mặc bộ đồng phục bảo vệ của công ty mình.
Trong lúc Vu Nhược Hy đang tò mò, chàng trai trẻ vừa đi mua kim bạc chạy tới, thở hổn hển đưa kim bạc cho Lâm Phi Vũ nói: “Mua… được rồi đây.”
Lâm Phi Vũ không kịp nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu với anh ta, sau đó tháo cây kim bạc ra nhanh chóng cắm vào huyệt đạo của người đàn ông trước mặt.
Mọi người nhìn vào thủ pháp lưu loát của Lâm Phi Vũ, ai nấy đều ngạc nhiên.
Sự hoài nghi trong lòng họ vừa rồi đã biến mất.
Quần chúng ăn dưa không hiểu y thuật, đặc biệt là y học cổ truyền Trung Quốc, chủ đề này quá cao cấp, nhưng thủ pháp khiến người ta hoa cả mắt kia không thể giả được, nếu không khổ luyện nhiều năm thì khó mà đạt được đến trình độ như thế.
Có vẻ cậu thanh niên trước mặt mọi người cũng có tài, nhưng sao lại mặc một bộ đồng phục bảo vệ thế nhỉ?
Trong khi mọi người đang xem náo nhiệt thì trong mắt Vu Nhược Hy tràn ngập sự kinh ngạc.
Cô không ngờ trong đội bảo vệ của công ty mình lại có một nhân tài như vậy.
Người đàn ông trung niên đang bị sốc đã từ từ tỉnh lại, sau đó Lâm Phi Vũ rút cây kim bạc ra, nhìn ông ta hỏi: “Ông thấy thế nào rồi?”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Người đàn ông tỉnh dậy vội cảm ơn rối rít.
“Không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Lâm Phi Vũ nói xong cũng đứng dậy.
Bộp bộp bộp…
Đám đông vây xem xung quanh vỗ tay nồng nhiệt, có vài người lớn tuổi khen ngợi: “Anh bạn trẻ, giỏi lắm.”
Lâm Phi Vũ mỉm cười và đi về phía công ty đối diện.
Vu Nhược Hy đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Lâm Phi Vũ, sau đó nhẹ nhàng bước lên xe.
Loại chuyện này đối với Lâm Phi Vũ mà nói không đáng nhắc tới, giống như anh vừa nói, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, lương y như từ mẫu.
Anh không muốn nhắc đến, nhưng có người lại muốn. Sau khi Vu Nhược Hy quay lại văn phòng, cô gọi cho thư ký của mình và nói: “Đưa thông tin của những người trong đội bảo vệ cho tôi.”
“Vâng, thưa sếp Vu.” Thư ký trả lời.
Một lúc sau, thư ký mang một xấp tài liệu đến, mỗi phần tài liệu đều kèm theo một bức ảnh, Vu Nhược Hy xem qua từng cái một.
Sau khi lật qua vài trang, cô đã tìm thấy thông tin của Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ, nam, cao 1m78, nặng 75kg, người thôn quê, chưa có kinh nghiệm làm việc, số điện thoại liên hệ: 139....
Vu Nhược Hy tò mò cầm lấy thông tin của Lâm Phi Vũ xem một lượt, cô rất tò mò, thông tin đó nhìn có vẻ bình thường, thậm chí còn khiến người ta không vừa ý, nhưng một người bình thường như vậy lại càng khiến cô tò mò hơn.
Ông ngoại của Vu Nhược Hy mắc bệnh tim, vì tuổi cao nên không dám mạo hiểm phẫu thuật, vì vậy vẫn luôn mời một nhân viên y tế đến ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc cho ông ấy.
Ông ấy cũng đã uống thuốc bắc một thời gian nhưng hiệu quả không mấy khả quan.
Vu Nhược Hy vừa tận mắt chứng kiến y thuật của Lâm Phi Vũ, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng.
Cô muốn Lâm Phi Vũ khám bệnh giúp ông ngoại.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai nói gì cô cũng sẽ không tin, nhưng bây giờ cô không thể không tin.
Sau khi xác nhận xong, Vu Nhược Hy lại gọi thư ký, dặn dò: “Cất những tài liệu này đi đi, sẵn tiện đến phòng bảo vệ gọi một người tên là Lâm Phi Vũ đến văn phòng của tôi.”
“Vâng, sếp Vu.” Trong lòng thư ký đầy nghi ngờ, nhưng không dám đặt câu hỏi.
Thư ký Lưu đến bộ phận bảo vệ, tìm An Lập Đông nói: “Lâm Phi Vũ của bộ phận bảo vệ các anh đâu? Sếp Vu muốn gặp anh ta.”
“Sếp Vu muốn gặp Lâm Phi Vũ ư?" An Lập Đông nghe xong cũng kinh ngạc mà cất cao giọng hỏi.
Lâm Phi Vũ vừa đến bộ phận bảo vệ, mới đi làm được hai ngày mà đã được sếp Vu gọi đi gặp mặt.
Chắc chắn tên này quen biết với sếp Vu, giả bộ trà trộn vào bộ phận bảo vệ của công ty, may mà anh ta chưa đắc tội với anh.
“Có vấn đề gì à?” Thư ký Lưu hỏi.
“Không, không, tôi sẽ đi tìm cậu ta ngay.” An Lập Đông nói xong lập tức chạy ra ngoài tìm Lâm Phi Vũ.
Lúc này Lâm Phi Vũ đang ở cửa ra vào phòng tiếp khách, An Lập Đông vừa đi tới, anh ta còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Phi Vũ đã lên tiếng trước, gọi: “Đội trưởng.”
“Trời ạ, đừng có hở chút là đội trưởng nữa, cứ gọi tôi là lão An được rồi. Anh là đại ca của tôi, anh đi theo tôi nào, sếp Vu muốn gặp anh đấy.”
An Lập Đông đoán chắc chắn Lâm Phi Vũ không hề đơn giản, cứ thiết lập mối quan hệ cho tốt trước đã rồi nói chuyện sau.
Trong thời đại này, không có kẻ chống lưng thì khó mà làm nên chuyện.
“Ừ, biết vậy là tốt. Nơi nào nên nhìn cũng đã nhìn rồi, tự cậu đi kiểm tra thêm cho quen đi.” Lưu Minh dặn dò xong thì quay người bỏ đi.
Lâm Phi Vũ lại đi thêm một lượt nữa, ngày đầu tiên chỉ làm quen với môi trường mới là được.
Ngày hôm sau, để thuận tiện, Lâm Phi Vũ đã mặc bộ đồng phục bảo vệ của công ty xây dựng Trúc Khê đi làm.
Lâm Phi Vũ xuống xe bus, đang chờ đèn xanh đèn đỏ, công ty ở bên kia đường.
Lúc này, đèn xanh trên vỉa hè bật lên, Lâm Phi Vũ đang đi trên vỉa hè cùng đám đông vội vã, bất ngờ người phía trước dừng lại, một người đàn ông khoảng 50 tuổi bỗng che ngực, từ từ quỳ rạp xuống đất.
Nhìn thấy có người đột nhiên ngã xuống đất, mọi người xung quanh đều lùi lại ba bước, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không ai dám tiến lên giúp đỡ.
“Gọi 120 đi.”
“Ông bị sao thế? Không khoẻ ở đâu hả?”
“Ông có cần giúp đỡ không?”
Mọi người xung quanh ông ta không biết tình huống gì, ai nấy đều lo lắng hỏi thăm.
Lúc này, chỉ thấy môi của người đàn ông này đã bắt đầu chuyển sang màu tái xanh, đã bắt đầu bị shock.
Những người xung quanh đều dừng lại và gọi cảnh sát và 120.
Dù không ai dám tiến lên đỡ ông ta nhưng đây là một xã hội nhân đạo, mọi người vẫn chung tay giúp đỡ, không hề có hành động máu lạnh, bỏ qua sự việc.
“Tôi biết một ít y thuật, để tôi xem.”
Trong khi mọi người đang lo lắng, Lâm Phi Vũ chen vào và đi về phía người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
“Cậu nhóc, cậu còn trẻ vậy mà còn biết y thuật à?”
“Đúng rồi, cậu mặc bộ đồng phục này thì không thể là người biết y thuật được.”
“Bây giờ vào giờ cao điểm buổi sáng, xe cứu thương không thể đến ngay được. Lỡ người ta biết thật thì sao?”
“Hiện giờ tình hình rất nguy cấp, chút lòng thành này đều đáng tôn kính.”
Những người xung quanh nhìn thấy Lâm Phi Vũ ngồi xổm bên cạnh người đàn ông thì mỗi người nói một câu.
Lâm Phi Vũ kiểm tra mạch đập, người đàn ông này bị đau tim, hiện tại đang bị sốc, nếu không chữa trị kịp thời, có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Vì vấn đề cấp bách nên Lâm Phi Vũ đã hành động không chút do dự.
Đầu tiên, anh ép lên người đàn ông vài cái, nhìn đám đông và nói: “Có ai giúp tôi đến hiệu thuốc đối diện mua một hộp kim bạc được không? Tình hình khẩn cấp.”
“Để tôi, để tôi.” Một thanh niên nghe vậy, chạy về phía đối diện.
Vu Nhược Hy lái chiếc Porsche màu xanh, đang đợi đèn giao thông, khi cô rẽ vào một góc đường đi đến công ty, chợt thấy trên vỉa hè có một nhóm người tụ tập, cô thấy hình như có người ngất xỉu nên theo bản năng xuống xe để liếc nhìn.
Khi Vu Nhược Hy đi tới, cô tình cờ nhìn thấy Lâm Phi Vũ đang ấn vào vị trí trái tim của người đàn ông đang bất tỉnh.
Điều khiến Vu Nhược Hy tò mò là người đàn ông này đang mặc bộ đồng phục bảo vệ của công ty mình.
Trong lúc Vu Nhược Hy đang tò mò, chàng trai trẻ vừa đi mua kim bạc chạy tới, thở hổn hển đưa kim bạc cho Lâm Phi Vũ nói: “Mua… được rồi đây.”
Lâm Phi Vũ không kịp nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu với anh ta, sau đó tháo cây kim bạc ra nhanh chóng cắm vào huyệt đạo của người đàn ông trước mặt.
Mọi người nhìn vào thủ pháp lưu loát của Lâm Phi Vũ, ai nấy đều ngạc nhiên.
Sự hoài nghi trong lòng họ vừa rồi đã biến mất.
Quần chúng ăn dưa không hiểu y thuật, đặc biệt là y học cổ truyền Trung Quốc, chủ đề này quá cao cấp, nhưng thủ pháp khiến người ta hoa cả mắt kia không thể giả được, nếu không khổ luyện nhiều năm thì khó mà đạt được đến trình độ như thế.
Có vẻ cậu thanh niên trước mặt mọi người cũng có tài, nhưng sao lại mặc một bộ đồng phục bảo vệ thế nhỉ?
Trong khi mọi người đang xem náo nhiệt thì trong mắt Vu Nhược Hy tràn ngập sự kinh ngạc.
Cô không ngờ trong đội bảo vệ của công ty mình lại có một nhân tài như vậy.
Người đàn ông trung niên đang bị sốc đã từ từ tỉnh lại, sau đó Lâm Phi Vũ rút cây kim bạc ra, nhìn ông ta hỏi: “Ông thấy thế nào rồi?”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Người đàn ông tỉnh dậy vội cảm ơn rối rít.
“Không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Lâm Phi Vũ nói xong cũng đứng dậy.
Bộp bộp bộp…
Đám đông vây xem xung quanh vỗ tay nồng nhiệt, có vài người lớn tuổi khen ngợi: “Anh bạn trẻ, giỏi lắm.”
Lâm Phi Vũ mỉm cười và đi về phía công ty đối diện.
Vu Nhược Hy đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Lâm Phi Vũ, sau đó nhẹ nhàng bước lên xe.
Loại chuyện này đối với Lâm Phi Vũ mà nói không đáng nhắc tới, giống như anh vừa nói, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, lương y như từ mẫu.
Anh không muốn nhắc đến, nhưng có người lại muốn. Sau khi Vu Nhược Hy quay lại văn phòng, cô gọi cho thư ký của mình và nói: “Đưa thông tin của những người trong đội bảo vệ cho tôi.”
“Vâng, thưa sếp Vu.” Thư ký trả lời.
Một lúc sau, thư ký mang một xấp tài liệu đến, mỗi phần tài liệu đều kèm theo một bức ảnh, Vu Nhược Hy xem qua từng cái một.
Sau khi lật qua vài trang, cô đã tìm thấy thông tin của Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ, nam, cao 1m78, nặng 75kg, người thôn quê, chưa có kinh nghiệm làm việc, số điện thoại liên hệ: 139....
Vu Nhược Hy tò mò cầm lấy thông tin của Lâm Phi Vũ xem một lượt, cô rất tò mò, thông tin đó nhìn có vẻ bình thường, thậm chí còn khiến người ta không vừa ý, nhưng một người bình thường như vậy lại càng khiến cô tò mò hơn.
Ông ngoại của Vu Nhược Hy mắc bệnh tim, vì tuổi cao nên không dám mạo hiểm phẫu thuật, vì vậy vẫn luôn mời một nhân viên y tế đến ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc cho ông ấy.
Ông ấy cũng đã uống thuốc bắc một thời gian nhưng hiệu quả không mấy khả quan.
Vu Nhược Hy vừa tận mắt chứng kiến y thuật của Lâm Phi Vũ, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng.
Cô muốn Lâm Phi Vũ khám bệnh giúp ông ngoại.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai nói gì cô cũng sẽ không tin, nhưng bây giờ cô không thể không tin.
Sau khi xác nhận xong, Vu Nhược Hy lại gọi thư ký, dặn dò: “Cất những tài liệu này đi đi, sẵn tiện đến phòng bảo vệ gọi một người tên là Lâm Phi Vũ đến văn phòng của tôi.”
“Vâng, sếp Vu.” Trong lòng thư ký đầy nghi ngờ, nhưng không dám đặt câu hỏi.
Thư ký Lưu đến bộ phận bảo vệ, tìm An Lập Đông nói: “Lâm Phi Vũ của bộ phận bảo vệ các anh đâu? Sếp Vu muốn gặp anh ta.”
“Sếp Vu muốn gặp Lâm Phi Vũ ư?" An Lập Đông nghe xong cũng kinh ngạc mà cất cao giọng hỏi.
Lâm Phi Vũ vừa đến bộ phận bảo vệ, mới đi làm được hai ngày mà đã được sếp Vu gọi đi gặp mặt.
Chắc chắn tên này quen biết với sếp Vu, giả bộ trà trộn vào bộ phận bảo vệ của công ty, may mà anh ta chưa đắc tội với anh.
“Có vấn đề gì à?” Thư ký Lưu hỏi.
“Không, không, tôi sẽ đi tìm cậu ta ngay.” An Lập Đông nói xong lập tức chạy ra ngoài tìm Lâm Phi Vũ.
Lúc này Lâm Phi Vũ đang ở cửa ra vào phòng tiếp khách, An Lập Đông vừa đi tới, anh ta còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Phi Vũ đã lên tiếng trước, gọi: “Đội trưởng.”
“Trời ạ, đừng có hở chút là đội trưởng nữa, cứ gọi tôi là lão An được rồi. Anh là đại ca của tôi, anh đi theo tôi nào, sếp Vu muốn gặp anh đấy.”
An Lập Đông đoán chắc chắn Lâm Phi Vũ không hề đơn giản, cứ thiết lập mối quan hệ cho tốt trước đã rồi nói chuyện sau.
Trong thời đại này, không có kẻ chống lưng thì khó mà làm nên chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương