Tuyệt Phẩm Cuồng Y
Chương 62: Anh tới nhà bạn anh ăn cơm hả?
Người anh em này của anh có thể làm ông nội của Vu Nhược Hy rồi.
Vu Nhược Hy nghe Lâm Phi Vũ nói như vậy, trong lòng nổi lên tính toán, ngược lại càng kích thích ý nghĩ muốn đi của cô: "Chỉ cần tôi không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là mấy người.”
“Vậy được, chúng ta cùng đi thôi.” Lâm Phi Vũ cười nói.
Dù sao chỉ là ăn cơm với sư huynh mà thôi, dẫn theo Nhược Hy tới đó cũng không sao.
Vu Nhược Hy nghe xong, sắc mặt vô cùng vui vẻ, vội vàng bỏ công việc xuống, cầm túi xách đi ra ngoài cùng Lâm Phi Vũ.
Vu Nhược Hy đi theo cũng được, như vậy anh không phải ngồi xe một mình qua đó.
Vu Nhược Hy lái xe chở Lâm Phi Vũ đến khu nhà tập thể của công nhân viên chức bệnh viện tỉnh.
Hiện tại Vu Nhược Hy hoàn toàn trở thành tài xế chuyên trách của Lâm Phi Vũ, Lâm Phi Vũ đi đâu cô sẽ đưa đến đó.
Khu nhà tập thể của công nhân viên chức bệnh viện tỉnh cách công ty cũng không quá xa, lái xe đến đó mất khoảng nửa tiếng.
Sau khi xuống xe, Vu Nhược Hy nhìn Lâm Phi Vũ hỏi: "Anh tới nhà bạn anh ăn cơm hả?"
“Đúng vậy.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
Đột nhiên, Vu Nhược Hy có cảm giác muốn rút lui, đến nhà người khác ăn cơm quả thực rất xấu hổ, hơn nữa còn là tới tay không.
Nhìn Vu Nhược Hy do dự, Lâm Phi Vũ cười nói: "Sao thế? Bây giờ sếp Vu cảm thấy xấu hổ rồi à?”
Vu Nhược Hy ra vẻ nói: "Sao tôi phải xấu hổ?”
Nói xong cô mở cốp xe lấy ra hai bình rượu ngon cầm trên tay, rượu này là Vu Nhược Hy mua cho cha cô, vừa vặn để ở trên xe, hiện tại có thể phát huy công dụng rồi.
Lâm Phi Vũ thấy thế cũng không nhiều lời, dẫn Vu Nhược Hy đi về phía nhà của Trương Hoành Bác.
“Sư huynh” Đi tới trước cửa Trương Hoành Bác, Lâm Phi Vũ gõ cửa.
Vu Nhược Hy sửng sốt, sư huynh?
Lúc trước ở nhà họ Lý, thấy Lý Đạo Minh quỳ gối trước mặt Lâm Phi Vũ gọi sư phụ nên cô cũng không mấy tò mò về việc Lâm Phi Vũ gọi sư huynh.
Cánh cửa mở ra, Trương Hoành Bác ngạc nhiên nói: "Phi Vũ tới rồi à”
Lúc này ông ấy mới chú ý tới Vu Nhược Hy đi theo bên cạnh Lâm Phi Vũ, ánh mắt Trương Hoành Bác nhìn qua nhìn lại giữa hai người, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
“Sư huynh, để sư đệ giới thiệu, đây là bà chủ Vu Nhược Hy của tôi, bọn tôi đúng lúc ở cùng nhau nên cùng tới đây luôn.”
Lâm Phi Vũ chủ động giới thiệu Vu Nhược Hy với Trương Hoành Bác.
“Được được được.” Ánh mắt Trương Hoành Bác không hề rời khỏi hai người, ông ấy tương đối hài lòng người em dâu này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Nhược Hy đỏ bừng, cô hoàn toàn không biết nên gọi Trương Hoành Bác như thế nào.
“Chào ngài.” Vu Nhược Hy hơi khom lưng, chào hỏi Trương Hoành Bác.
“Được được được” Ánh mắt Trương Hoành Bác không hề rời khỏi hai người, ông ấy tương đối hài lòng người em dâu này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Nhược Hy đỏ bừng, cô hoàn toàn không biết nên gọi Trương Hoành Bác như thế nào.
“Chào ngài.” Vu Nhược Hy hơi khom lưng, chào hỏi Trương Hoành Bác.
Vu Nhược Hy nghe Lâm Phi Vũ nói như vậy, trong lòng nổi lên tính toán, ngược lại càng kích thích ý nghĩ muốn đi của cô: "Chỉ cần tôi không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là mấy người.”
“Vậy được, chúng ta cùng đi thôi.” Lâm Phi Vũ cười nói.
Dù sao chỉ là ăn cơm với sư huynh mà thôi, dẫn theo Nhược Hy tới đó cũng không sao.
Vu Nhược Hy nghe xong, sắc mặt vô cùng vui vẻ, vội vàng bỏ công việc xuống, cầm túi xách đi ra ngoài cùng Lâm Phi Vũ.
Vu Nhược Hy đi theo cũng được, như vậy anh không phải ngồi xe một mình qua đó.
Vu Nhược Hy lái xe chở Lâm Phi Vũ đến khu nhà tập thể của công nhân viên chức bệnh viện tỉnh.
Hiện tại Vu Nhược Hy hoàn toàn trở thành tài xế chuyên trách của Lâm Phi Vũ, Lâm Phi Vũ đi đâu cô sẽ đưa đến đó.
Khu nhà tập thể của công nhân viên chức bệnh viện tỉnh cách công ty cũng không quá xa, lái xe đến đó mất khoảng nửa tiếng.
Sau khi xuống xe, Vu Nhược Hy nhìn Lâm Phi Vũ hỏi: "Anh tới nhà bạn anh ăn cơm hả?"
“Đúng vậy.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
Đột nhiên, Vu Nhược Hy có cảm giác muốn rút lui, đến nhà người khác ăn cơm quả thực rất xấu hổ, hơn nữa còn là tới tay không.
Nhìn Vu Nhược Hy do dự, Lâm Phi Vũ cười nói: "Sao thế? Bây giờ sếp Vu cảm thấy xấu hổ rồi à?”
Vu Nhược Hy ra vẻ nói: "Sao tôi phải xấu hổ?”
Nói xong cô mở cốp xe lấy ra hai bình rượu ngon cầm trên tay, rượu này là Vu Nhược Hy mua cho cha cô, vừa vặn để ở trên xe, hiện tại có thể phát huy công dụng rồi.
Lâm Phi Vũ thấy thế cũng không nhiều lời, dẫn Vu Nhược Hy đi về phía nhà của Trương Hoành Bác.
“Sư huynh” Đi tới trước cửa Trương Hoành Bác, Lâm Phi Vũ gõ cửa.
Vu Nhược Hy sửng sốt, sư huynh?
Lúc trước ở nhà họ Lý, thấy Lý Đạo Minh quỳ gối trước mặt Lâm Phi Vũ gọi sư phụ nên cô cũng không mấy tò mò về việc Lâm Phi Vũ gọi sư huynh.
Cánh cửa mở ra, Trương Hoành Bác ngạc nhiên nói: "Phi Vũ tới rồi à”
Lúc này ông ấy mới chú ý tới Vu Nhược Hy đi theo bên cạnh Lâm Phi Vũ, ánh mắt Trương Hoành Bác nhìn qua nhìn lại giữa hai người, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
“Sư huynh, để sư đệ giới thiệu, đây là bà chủ Vu Nhược Hy của tôi, bọn tôi đúng lúc ở cùng nhau nên cùng tới đây luôn.”
Lâm Phi Vũ chủ động giới thiệu Vu Nhược Hy với Trương Hoành Bác.
“Được được được.” Ánh mắt Trương Hoành Bác không hề rời khỏi hai người, ông ấy tương đối hài lòng người em dâu này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Nhược Hy đỏ bừng, cô hoàn toàn không biết nên gọi Trương Hoành Bác như thế nào.
“Chào ngài.” Vu Nhược Hy hơi khom lưng, chào hỏi Trương Hoành Bác.
“Được được được” Ánh mắt Trương Hoành Bác không hề rời khỏi hai người, ông ấy tương đối hài lòng người em dâu này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Nhược Hy đỏ bừng, cô hoàn toàn không biết nên gọi Trương Hoành Bác như thế nào.
“Chào ngài.” Vu Nhược Hy hơi khom lưng, chào hỏi Trương Hoành Bác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương