Tuyệt Phẩm Cuồng Y
Chương 84: Bí thư của Liễu Thành?
Chu Bỉnh là người của bộ phận đặc biệt, quyền lực rất lớn, chuyện này nhất định phải nói cho Chu Bỉnh biết.
Khi Chu Bỉnh nghe tin sư công của mình bị gài bãy, lập tức nổi giận, mang theo người của mình đến đó ngay.
Sau khi Lâm Phi Vũ được đưa đến đồn cảnh sát, anh và Đỗ Mỹ Thanh được tách ra để lấy lời khai.
Hai người đầu khai thống nhất số tiền này là do chính La Vĩnh Ba tự đưa cho mình.
Vốn dĩ là anh ta tự đưa, Lâm Phi Vũ không hề nói dối.
“Lâm Phi Vũ, chúng tôi có đây đủ bằng chứng, anh có ngụy biện cũng vô ích. Nhân chứng và vật chứng đều ở đây, có camera giám sát thấy rõ anh đã đá La Vĩnh Ba ngã xuống đất. Tất cả những điều này đều là bằng chứng.”
Người cảnh sát đang xử lý vụ án trưng ra tất cả bằng chứng, nhìn Lâm Phi Vũ vẫn đang ngụy biện, nói một cách nghiêm túc.
“Tuỳ anh vậy.” Lâm Phi Vũ xòe tay ra nói.
Đợi người có thể nói chuyện tới đây rồi hằng nói tiếp, nếu không anh sẽ không nhịn được mà nổi bão cũng không hay lắm.
“Anh tự ký vào đi, hôm nay anh và bạn gái sẽ phải bị tạm giam” Một người trong số họ đặt tờ giấy đồng ý bắt giam tới trước mặt Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ nói: “Tôi cũng không muốn làm khó dễ mấy người, mọi người làm việc cũng chẳng dễ dàng gì. Đưa điện thoại của tôi đây, tôi muốn gọi điện thoại.”
“Anh không thể gọi điện thoại.” Một người trong số họ nói.
“Nếu không được gọi thì tôi sẽ không ký. Tôi nói rồi, tôi tôn trọng công việc của mấy người, mấy người không làm chủ được thì nói chuyện với cấp trên đi.”.
||||| Truyện đề cử: Buông Rèm Pha Lê |||||
Lâm Phi Vũ kiên nhẫn nói.
Hai người này xử lý vụ án theo đúng thủ tục bình thường, chứng cứ trong tay quả thực không có lợi cho họ nên Lâm Phi Vũ sẽ không làm khó họ.
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của họ.
Nhưng tự ý xử oan người khác, tự tiện bịa đặt một chứng cớ hoặc ra tay đánh người thì ý nghĩa sẽ không giống nhau.
Con người đều cần tôn trọng lẫn nhau, nếu họ không cố ý làm khó Lâm Phi Vũ thì anh cũng sẽ không làm khó họ.
“Lâm Phi Vũ, tôi thấy anh và bạn gái cũng không giống người xấu. Nói thật, chứng cớ này rất bất lợi cho anh, tốt nhất anh nên tìm một luật sư để biện hộ.”
Trong đó có một người nhịn không được, anh ta đã gặp loại chuyện này quá nhiều, nhưng phá án phải dựa vào chứng cớ, bọn họ có muốn giúp Lâm Phi Vũ cũng không dễ dàng gì.
“Đúng vậy, hơn nữa cấp trên cũng rất coi trọng chuyện này, chúng tôi cũng đang làm theo quy trình, anh đừng làm khó chúng tôi nữa.” Một người khác nói.
“Tôi biết, cho nên tôi cũng không nói gì, tôi chỉ cần gọi điện thoại thôi” Lâm Phi Vũ gật đầu.
Anh vẫn rất ngưỡng mộ kiểu cảnh sát có trách nhiệm này.
“Như vậy đi, anh nói cho tôi biết số điện thoại nào, tôi sẽ ra ngoài gọi cho anh.” Một người trong đó nói.
“Được, điện thoại của tôi không có mật khẩu, gọi cho một người tên là Trương Hoàn.” Lâm Phi Vũ trả lời.
Hai người nhìn nhau, một người đứng dậy bước ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, người đàn ông lấy điện thoại di động của Lâm Phi Vũ và mở danh bạ để gọi cho một người tên là Trương Hoàn.
Anh ta luôn cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng anh ta cũng không thực sự quan tâm, dù sao cũng có quá nhiều người trùng tên với nhau.
Sau đó anh ta bấm số điện thoại của Trương Hoàn, điện thoại reo hai lần mới có người bắt máy.
“Sư thúc.” Giọng nói cung kính của Trương Hoàn từ điện thoại di động truyền đến.
Sư thúc?
Tên cảnh sát sửng sốt một lúc, cách gọi này khiến anh ta rất kinh ngạc.
“Xin chào, tôi là Triệu Trụ, cảnh sát của đồn cảnh sát Nam
Thành. Bạn của ông... sư thúc của ông đang phối hợp điều tra với chúng tôi tại đồn cảnh sát, anh ta kêu tôi gọi điện cho ông”
Triệu Trụ kể lại chuyện của Lâm Phi Vũ cho ông ta nghe. “Triệu Trụ phải không? Tôi là bí thư Trương Hoàn của Liễu Thành, người mà các anh đang tạm giữ là sư thúc của tôi, tôi sẽ qua đó ngay lập tức.”
Trương Hoàn nghe xong lập tức choáng váng, sau đó ngay lập tức tự giới thiệu, cũng tỏ vẻ mình sẽ đến đó ngay.
Bí thư của Liễu Thành?
Triệu Trụ sửng sốt một lúc, suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm, vội đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng, hỏi lại:
“Ông là bí thư Trương à?”
Khi Chu Bỉnh nghe tin sư công của mình bị gài bãy, lập tức nổi giận, mang theo người của mình đến đó ngay.
Sau khi Lâm Phi Vũ được đưa đến đồn cảnh sát, anh và Đỗ Mỹ Thanh được tách ra để lấy lời khai.
Hai người đầu khai thống nhất số tiền này là do chính La Vĩnh Ba tự đưa cho mình.
Vốn dĩ là anh ta tự đưa, Lâm Phi Vũ không hề nói dối.
“Lâm Phi Vũ, chúng tôi có đây đủ bằng chứng, anh có ngụy biện cũng vô ích. Nhân chứng và vật chứng đều ở đây, có camera giám sát thấy rõ anh đã đá La Vĩnh Ba ngã xuống đất. Tất cả những điều này đều là bằng chứng.”
Người cảnh sát đang xử lý vụ án trưng ra tất cả bằng chứng, nhìn Lâm Phi Vũ vẫn đang ngụy biện, nói một cách nghiêm túc.
“Tuỳ anh vậy.” Lâm Phi Vũ xòe tay ra nói.
Đợi người có thể nói chuyện tới đây rồi hằng nói tiếp, nếu không anh sẽ không nhịn được mà nổi bão cũng không hay lắm.
“Anh tự ký vào đi, hôm nay anh và bạn gái sẽ phải bị tạm giam” Một người trong số họ đặt tờ giấy đồng ý bắt giam tới trước mặt Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ nói: “Tôi cũng không muốn làm khó dễ mấy người, mọi người làm việc cũng chẳng dễ dàng gì. Đưa điện thoại của tôi đây, tôi muốn gọi điện thoại.”
“Anh không thể gọi điện thoại.” Một người trong số họ nói.
“Nếu không được gọi thì tôi sẽ không ký. Tôi nói rồi, tôi tôn trọng công việc của mấy người, mấy người không làm chủ được thì nói chuyện với cấp trên đi.”.
||||| Truyện đề cử: Buông Rèm Pha Lê |||||
Lâm Phi Vũ kiên nhẫn nói.
Hai người này xử lý vụ án theo đúng thủ tục bình thường, chứng cứ trong tay quả thực không có lợi cho họ nên Lâm Phi Vũ sẽ không làm khó họ.
Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của họ.
Nhưng tự ý xử oan người khác, tự tiện bịa đặt một chứng cớ hoặc ra tay đánh người thì ý nghĩa sẽ không giống nhau.
Con người đều cần tôn trọng lẫn nhau, nếu họ không cố ý làm khó Lâm Phi Vũ thì anh cũng sẽ không làm khó họ.
“Lâm Phi Vũ, tôi thấy anh và bạn gái cũng không giống người xấu. Nói thật, chứng cớ này rất bất lợi cho anh, tốt nhất anh nên tìm một luật sư để biện hộ.”
Trong đó có một người nhịn không được, anh ta đã gặp loại chuyện này quá nhiều, nhưng phá án phải dựa vào chứng cớ, bọn họ có muốn giúp Lâm Phi Vũ cũng không dễ dàng gì.
“Đúng vậy, hơn nữa cấp trên cũng rất coi trọng chuyện này, chúng tôi cũng đang làm theo quy trình, anh đừng làm khó chúng tôi nữa.” Một người khác nói.
“Tôi biết, cho nên tôi cũng không nói gì, tôi chỉ cần gọi điện thoại thôi” Lâm Phi Vũ gật đầu.
Anh vẫn rất ngưỡng mộ kiểu cảnh sát có trách nhiệm này.
“Như vậy đi, anh nói cho tôi biết số điện thoại nào, tôi sẽ ra ngoài gọi cho anh.” Một người trong đó nói.
“Được, điện thoại của tôi không có mật khẩu, gọi cho một người tên là Trương Hoàn.” Lâm Phi Vũ trả lời.
Hai người nhìn nhau, một người đứng dậy bước ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, người đàn ông lấy điện thoại di động của Lâm Phi Vũ và mở danh bạ để gọi cho một người tên là Trương Hoàn.
Anh ta luôn cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng anh ta cũng không thực sự quan tâm, dù sao cũng có quá nhiều người trùng tên với nhau.
Sau đó anh ta bấm số điện thoại của Trương Hoàn, điện thoại reo hai lần mới có người bắt máy.
“Sư thúc.” Giọng nói cung kính của Trương Hoàn từ điện thoại di động truyền đến.
Sư thúc?
Tên cảnh sát sửng sốt một lúc, cách gọi này khiến anh ta rất kinh ngạc.
“Xin chào, tôi là Triệu Trụ, cảnh sát của đồn cảnh sát Nam
Thành. Bạn của ông... sư thúc của ông đang phối hợp điều tra với chúng tôi tại đồn cảnh sát, anh ta kêu tôi gọi điện cho ông”
Triệu Trụ kể lại chuyện của Lâm Phi Vũ cho ông ta nghe. “Triệu Trụ phải không? Tôi là bí thư Trương Hoàn của Liễu Thành, người mà các anh đang tạm giữ là sư thúc của tôi, tôi sẽ qua đó ngay lập tức.”
Trương Hoàn nghe xong lập tức choáng váng, sau đó ngay lập tức tự giới thiệu, cũng tỏ vẻ mình sẽ đến đó ngay.
Bí thư của Liễu Thành?
Triệu Trụ sửng sốt một lúc, suýt nữa cho rằng mình nghe nhầm, vội đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng, hỏi lại:
“Ông là bí thư Trương à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương