Tuyệt Phẩm Cuồng Y
Chương 87: Tôi sẽ mang người này
'Trương Hoàn gầm lên tức giận, không ai dám lên tiếng nữa. “La Vĩnh Bá đâu?”, Chu Bỉnh lớn tiếng hỏi. “Trong phòng giaml”, Lưu Sướng nói nhỏ.
“Tôi sẽ mang người này đi thẩm vấn, sau đó sẽ bàn giao lại với cục trưởng Phùng”, Chu Bỉnh trực tiếp nói.
“Được ạ, được ạ”, Lưu Sướng không dám nói nhiều, vội vàng gật đầu, tự tạo nghiệt không thể sống.
Lúc này Vu Nhược Hy cũng vội vã chạy tớ mắng người với vẻ mặt u ám, cô vội bước tới hỏi:
nhìn thấy Trương Hoàn đang “Thư ký Trương, Phi Vũ đâu?”
Trương Hoàn còn đang cau có, nhìn thấy Vu Nhược Hy đi tới vội vã nở nụ cười, nhã nhặn nói: “Sư nương, cô đến rồi à? Sư thúc không sao, cô yên tâm!”
Nhìn phản ứng của Trương Hoàn, mọi người cực kỳ sốc.
Mà Chu Bỉnh phản ứng cũng rất nhanh, ông ta đã từng gặp qua Vu Nhược Hy trong bữa tiệc của Lý Đạo Minh lần trước, Vu Nhược Hy đi theo bên cạnh sư công, Chu Bỉnh cười rạng rỡ, mặt dày gọi: “Sư nãi!”
Ừng ực...
Cục trưởng Phùng và những người khác nuốt một ngụm nước bọt, đặc biệt là Trác Chí Cương, gần như sợ hãi đến tiểu ra quần.
Quả nhiên, Vu Nhược Hy là người phụ nữ của đại sư, đại sư có bối phận quá cao rồi.
Vu Nhược Hy bị Trương Hoàn và Chu Bỉnh hết gọi sư nương lại gọi sư nãi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, có chút luống cuống không biết phải làm sao.
Tôn trọng thì tôn trọng đấy, nhưng xưng hô kiểu này cũng hơi quá, mình cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.
Mọi người chào hỏi qua một lượt, hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện xong, Trương Hoàn và Chu Bỉnh đích thân đi mời Lâm Phi Vũ ra ngoài.
“Bạn của tôi Đỗ Mỹ Thanh đâu?”, Lâm Phi Vũ nhìn về phía Trương Hoàn hỏi. “Phi Vũ”, Vu Nhược Hy lên tiếng.
“Tổng giám đốc Vụ, tôi không sao, không cần lo lắng”, Lâm Phi Vũ khế cười nói.
Lúc này cục trưởng Phùng tự mình đưa Đỗ Mỹ Thanh tới, khi Đỗ Mỹ Thanh xuất hiện, Vu Nhược Hy và Đỗ Mỹ Thanh nhìn nhau một cái, ai cũng không nói gì, không khí có chút ngượng ngùng.
Đặc biệt là Trương Hoàn và Chu Bỉnh là xấu hổ nhất, vừa mới nghe Trác Chí Cương nói Đỗ Mỹ Thanh cũng là bạn gái của Lâm Phi Vũ, lúc này có nên chào. hỏi hay không?. Thử 𝒕hách 𝒕ì𝒎 𝒕ra𝗻g gốc, géc gô + Tr𝑼𝒎Tr𝗎𝘺 e𝗻.𝘝N +
Không chào hỏi không phải là thiếu tôn trọng hay sao??
Nếu như chào hỏi, hai người bọn họ đều không biết, vậy thì chính là bọn họ tiết lộ ra bí mật rồi?
Lâm Phi Vũ còn không lột da hai người họ? Thật là con mẹ nó khó quá đi. Khi hai người còn đang khó xử, Lâm Phi Vũ đã chủ động giới thiệu: “Mỹ
Thanh, đây là bà chủ của tôi, tổng giám đốc Vu Nhược Hy, trước đây tôi đã từng nhắc đến với cô!”
Sau đó lại nhìn về phía Vu Nhược Hy và giới thiệu: “Tổng giám đốc Vu, đây là bạn của tôi, Đỗ Mỹ Thanh, lúc tôi mới đến Liễu Thành đều nhờ cô ấy giúp đỡ”.
ỗõ Mỹ Thanh và Vu Nhược Hy nhìn nhau, thấy vẻ ghen tị nhàn nhạt trong mắt đối phương, sau đó mới mỉm cười chào hỏi:
“Chào cô ĐỗI” “Chào tổng giám đốc Vul” “Đi thôi, đứng hết ở đây làm gì?”, Lâm Phi Vũ nói.
Sau đó nhìn về phía Trương Hoàn nói một câu: “Cảnh sát ở đây khá tốt đấy, thực thi pháp luật công bằng nghiêm minh!”
“Vâng, sư công, tôi sẽ tiến hành khen thưởng cho bọn hợ”, Trương Hoàn vội vã đáp.
Phùng Đức Lập, Lưu Sướng nghe thấy Lâm Phi Vũ khen ngợi bọn họ, suýt chút thì bay lên tận mây xanh.
Một câu nói của Lâm Phi Vũ, cũng có nghĩa là sự việc ngày hôm qua đã kết thúc, sẽ không còn bị thư ký Trương trách phạt nữa.
“Sư công, tôi tiễn anh”, Chu Bỉnh thấy vậy cũng đi theo.
“Tôi sẽ mang người này đi thẩm vấn, sau đó sẽ bàn giao lại với cục trưởng Phùng”, Chu Bỉnh trực tiếp nói.
“Được ạ, được ạ”, Lưu Sướng không dám nói nhiều, vội vàng gật đầu, tự tạo nghiệt không thể sống.
Lúc này Vu Nhược Hy cũng vội vã chạy tớ mắng người với vẻ mặt u ám, cô vội bước tới hỏi:
nhìn thấy Trương Hoàn đang “Thư ký Trương, Phi Vũ đâu?”
Trương Hoàn còn đang cau có, nhìn thấy Vu Nhược Hy đi tới vội vã nở nụ cười, nhã nhặn nói: “Sư nương, cô đến rồi à? Sư thúc không sao, cô yên tâm!”
Nhìn phản ứng của Trương Hoàn, mọi người cực kỳ sốc.
Mà Chu Bỉnh phản ứng cũng rất nhanh, ông ta đã từng gặp qua Vu Nhược Hy trong bữa tiệc của Lý Đạo Minh lần trước, Vu Nhược Hy đi theo bên cạnh sư công, Chu Bỉnh cười rạng rỡ, mặt dày gọi: “Sư nãi!”
Ừng ực...
Cục trưởng Phùng và những người khác nuốt một ngụm nước bọt, đặc biệt là Trác Chí Cương, gần như sợ hãi đến tiểu ra quần.
Quả nhiên, Vu Nhược Hy là người phụ nữ của đại sư, đại sư có bối phận quá cao rồi.
Vu Nhược Hy bị Trương Hoàn và Chu Bỉnh hết gọi sư nương lại gọi sư nãi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, có chút luống cuống không biết phải làm sao.
Tôn trọng thì tôn trọng đấy, nhưng xưng hô kiểu này cũng hơi quá, mình cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.
Mọi người chào hỏi qua một lượt, hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện xong, Trương Hoàn và Chu Bỉnh đích thân đi mời Lâm Phi Vũ ra ngoài.
“Bạn của tôi Đỗ Mỹ Thanh đâu?”, Lâm Phi Vũ nhìn về phía Trương Hoàn hỏi. “Phi Vũ”, Vu Nhược Hy lên tiếng.
“Tổng giám đốc Vụ, tôi không sao, không cần lo lắng”, Lâm Phi Vũ khế cười nói.
Lúc này cục trưởng Phùng tự mình đưa Đỗ Mỹ Thanh tới, khi Đỗ Mỹ Thanh xuất hiện, Vu Nhược Hy và Đỗ Mỹ Thanh nhìn nhau một cái, ai cũng không nói gì, không khí có chút ngượng ngùng.
Đặc biệt là Trương Hoàn và Chu Bỉnh là xấu hổ nhất, vừa mới nghe Trác Chí Cương nói Đỗ Mỹ Thanh cũng là bạn gái của Lâm Phi Vũ, lúc này có nên chào. hỏi hay không?. Thử 𝒕hách 𝒕ì𝒎 𝒕ra𝗻g gốc, géc gô + Tr𝑼𝒎Tr𝗎𝘺 e𝗻.𝘝N +
Không chào hỏi không phải là thiếu tôn trọng hay sao??
Nếu như chào hỏi, hai người bọn họ đều không biết, vậy thì chính là bọn họ tiết lộ ra bí mật rồi?
Lâm Phi Vũ còn không lột da hai người họ? Thật là con mẹ nó khó quá đi. Khi hai người còn đang khó xử, Lâm Phi Vũ đã chủ động giới thiệu: “Mỹ
Thanh, đây là bà chủ của tôi, tổng giám đốc Vu Nhược Hy, trước đây tôi đã từng nhắc đến với cô!”
Sau đó lại nhìn về phía Vu Nhược Hy và giới thiệu: “Tổng giám đốc Vu, đây là bạn của tôi, Đỗ Mỹ Thanh, lúc tôi mới đến Liễu Thành đều nhờ cô ấy giúp đỡ”.
ỗõ Mỹ Thanh và Vu Nhược Hy nhìn nhau, thấy vẻ ghen tị nhàn nhạt trong mắt đối phương, sau đó mới mỉm cười chào hỏi:
“Chào cô ĐỗI” “Chào tổng giám đốc Vul” “Đi thôi, đứng hết ở đây làm gì?”, Lâm Phi Vũ nói.
Sau đó nhìn về phía Trương Hoàn nói một câu: “Cảnh sát ở đây khá tốt đấy, thực thi pháp luật công bằng nghiêm minh!”
“Vâng, sư công, tôi sẽ tiến hành khen thưởng cho bọn hợ”, Trương Hoàn vội vã đáp.
Phùng Đức Lập, Lưu Sướng nghe thấy Lâm Phi Vũ khen ngợi bọn họ, suýt chút thì bay lên tận mây xanh.
Một câu nói của Lâm Phi Vũ, cũng có nghĩa là sự việc ngày hôm qua đã kết thúc, sẽ không còn bị thư ký Trương trách phạt nữa.
“Sư công, tôi tiễn anh”, Chu Bỉnh thấy vậy cũng đi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương