Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 162: Viên đạn tôi cũng tránh được



- Đừng có căng thẳng như vậy.

Nhìn mấy người đều có bộ dáng muốn kề đao lên cổ mình, Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng cười, an ủi mọi người, xoay cổ tay đem AK nhắm ngay vào đầu mình, đặt ngay thái dương.

- Hắn, hắn muốn làm gì?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu được ý của Trương Đại Thiểu.

Ngay cả Lý quản gia luôn tính trước mọi chuyện kỹ càng cũng lộ ra một vẻ mặt nghi hoặc, hắn cũng không hiểu rõ ý tứ của Trương Đại Thiểu.

Pằng!

Trước nhiều ánh mắt nghi hoặc, Trương Đại Thiểu nổ súng!

Tiếng súng vang lên, một viên đạn nho nhỏ bay về phía huyệt thái dương của Trương Đại Thiểu, đường như nó không chỉ áp bách Trương Đại Thiểu mà còn có mọi người ở đây. Miệng mỗi người đều há ra thật to, có thể ngậm vừa một quả trứng gà.

Mọi người nghĩ muốn nát óc cũng không hiểu, một người mạnh bứt người như vậy sao lại tự sát?

Ngay sau đó, cảnh tượng nên có là máu tươi văng tung tóe ra không hề xuất hiện, mọi người thấy Trương Đại Thiểu ngửa đầu một cái, ngũ quan đều trở nên mơ hồ, đó là do tốc độ quá nhanh mà thành.

Sau đó là một âm thanh vang lên, viên đạn bắn vào tường. Trương Đại Thiểu vậy mà trong nháy mắt đã né được viên đạn!

Hiện trường im lặng như chết, chỉ có người cẩn thận lắng nghe mới nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ truyền đến, mắt mọi người trợn to, nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu, không thể tin được, người này vậy mà lại không có việc gì?

- Viên đạn tôi cũng tránh được.

Trương Đại Thiểu hừ một tiếng, đứng dậy cầm lấy viên đạn, tùy tay ném đi.

Đầu đạn nho nhỏ lập tức đinh một tiếng rơi trên mặt đất, âm thanh tuy không lớn nhưng lại giống như là một cái chùy lớn hung hăng đập vào lòng mọi người.

- Rầm.

Lý quản gia nuốt một ngụm nước miếng, xoa xoa hai con mắt của mình, nói sao cũng không dám tin tưởng việc mình vừa nhìn thấy.

Giờ phút này trong đầu ong lên, miễn bàn đến những người khác, bọn họ đã sớm hóa đá, ngay cả cha mẹ tên gì cũng không biết, trong đầu chỉ có một ý niệm: ngay cả viên đạn cũng tránh được, đây còn là người sao?

- Các cậu đều ra ngoài đi.

Thật lâu sau, rốt cục Lý quản gia mới phục hồi lại tinh thần, khoát tay một cái, mệnh lệnh có chút chán nản.

Hiện tại Lý quản gia vừa nhìn thì vẫn mạnh mẽ vang dội như trước, sắc bén bá đạo, nhưng ánh mắt hắn đã không còn lợi hại như trước, ngược lại là có một loại mờ mịt và bất đắc dĩ.

Trong nháy mắt, Lý quản gia giống như trở nên già nua.

- Lý quản gia, như vậy không tốt đâu.

Người đàn ông tóc bạc nghe vậy thì ngẩng đầu lên, do dự một lát nhưng vẫn mở miệng.

Lý quản gia lắc đầu, không kiêng kị gì mà nở một nụ cười khổ:

- Đi xuống đi, nếu Trương Thiên muốn giết tôi, các cậu cũng không cứu được.

Sắc mặt người đàn ông tóc bạc thay đổi, đối với hắn mà nói là một việc sỉ nhục vô cùng, nhưng một chút khuất phục cùng không cam lòng ở trong mắt đã bị sự buồn khổ thay thế.

Lý quản gia nói đúng, ở trước mặt Trương Đại Thiểu, người đàn ông tóc bạc ngay cả một chút ý chí chiến đấu cũng không có.

- Trương Thiên, bây giờ tôi đã biết vì sao cậu lại không sợ hãi như vậy.

Lý quản gia chậm rãi đi đến bên ghế rồi ngồi xuống, nhìn Trương Đại Thiểu thật sâu:

- Tất cả chúng tôi đều xem thường cậu, cậu nói đúng, tôi không giết được cậu. Nếu cậu muốn giết tôi thì bây giờ thực hiện đi.

Lý quản gia vốn nắm chắc trăm phần trăm Trương Đại Thiểu không dám động tới mình, nhưng hiện tại, Lý quản gia đã không còn loại tự tin này. Với bản lĩnh của Trương Đại Thiểu mà nói thì hắn thực sự không e ngại cả Lý gia.

- Lý quản gia nói quá lời!

Trương Đại Thiểu đi đến ghế thái sư, lười biếng dựa vào chỗ tựa lưng, hai chân bắt chéo:

- Tôi đến đây kỳ thật muốn sự trợ giúp của ông.

- Hả, trợ giúp cái gì?

Trong ánh mắt hỗn độn của Lý quản gia chợt lóe lên ánh sáng, dường như rất có húng thú với lời nói của Trương Đại Thiểu.

Trương Đại Thiểu đứng dậy, mắt nhìn phía trước, trong mắt có một loại thâm thúy như cao nguyên như núi cao, nói từ từ:

- Tôi phải về Yến Kinh.

Nhớ lại phong cảnh của Yến Kinh, nhớ lại lời thề năm đó khi Trương Đại Thiểu chật vật chạy khỏi Yến Kinh đã hô lên.

Từ lúc chạy trốn đến Thành phố Tĩnh Hải tới nay, Trương Đại Thiểu dường như chưa hề đề cập đến quan hệ với Yến Kinh, nhưng lời thề này Trương Đại Thiểu chưa từng quên.

Vốn Trương Đại Thiểu cũng không muốn trở về nhanh như vậy, nhưng Lý gia lại chính thức công khai tuyên chiến với Trương Đại Thiểu, cứ bị động nghênh địch thì không bằng chủ động phản kích!

Nếu bị động nghênh địch, phiền toái sẽ không đếm nổi, xử lý Lý quản gia thì Lý gia còn có thể phái những người khác đến, Trương Đại Thiểu xưa nay không thích phiền toái nên sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Hơn nữa không riêng gì chuyện của Lý gia, Hàn Mộng Di vừa mới chân chính làm bạn gái của mình, Hàn gia cũng cần mình tự đến một chuyến. Vì vậy nên Trương Đại Thiểu mới đưa ra quyết định này.

- Cậu phải về Yến Kinh?

Lý quản gia lắp bắp kinh hãi, hiện giờ Lý gia đang muốn xử lý Trương Đại Thiểu, Yến Kinh đúng là đại bản doanh của Lý gia, tiểu tử này lá gan quá lớn đi!

- Trương Thiên, cậu cho rằng bản lĩnh của cậu bây giờ mà trở lại Yến Kinh thì có thể còn mạng sao?

Lời nói của Lý quản gia có vài phần khinh thường.

- Cậu thật là không biết lượng sức mình.

- Việc này không cần ông quản.

Trương Đại Thiểu cũng không có để lời nói của Lý quản gia ở trong lòng.

- Mang theo người của ông rời đi, nói với đám lão già ở Yến Kinh kia, nói Trương Thiên tôi phải trở về. Nếu không, các ông đừng nghĩ được đến việc trở về.

Sau khi nói xong lời cuối cùng, trên người Trương Đại Thiểu bỗng bộc phát ra một khí thế vô cùng sắc bén, làm cho Lý quản gia cảm thấy mình đang trong hầm băng, nhịn không được mà rùng mình một cái.

- Đừng có mà đùa giỡn với tôi, nếu không, hậu quả ông không gánh nổi đâu.

Ném ra một câu như vậy, Trương Đại Thiểu cũng không có quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa chính.

Lý quản gia là một người hiểu chuyện, Trương Đại Thiểu tin tưởng Lý quản gia sẽ có lựa chọn chính xác.

Nhìn chằm chằm bóng dáng xa dần của Trương Đại Thiểu, trên mặt Lý quản gia âm tình bất định, nhưng sau một lát, Lý quản gia lập tức đưa ra quyết định, vẫy tay một cái với người ngoài cửa.

- Tiểu Phi, cậu đi sắp xếp một chút, chúng ta lập tức trở về Yến Kinh.

Tiểu Phi vừa vội vàng đi tới đã lắp bắp kinh hãi, thử hỏi han:

- Lý quản gia, toàn bộ chúng ta đều đi?

Lý quản gia gật gật đầu thật mạnh, nói:

- Mọi người, toàn bộ trở về!

Tiểu Phi lại cả kinh:

- Lý quản gia, bãi của Nhân Nghĩa bang chúng ta đều hét hết rồi, nhưng muốn phá hủy toàn bộ Nhân Nghĩa bang thì cần một chút công sức, sản nghiệp của Trịnh gia người của chúng ta vẫn đang ngầm thâu tóm, chỉ cần vài ngày thôi, chúng ta có thể thành công, lúc trở về ......

Bàn tay to của Lý quản gia vung lên cắt ngang lời của Tiểu Phi, có chút bất đắc dĩ nói:

- Chỉ cần còn Trương Thiên, tất cả những chuyện này đều không làm được, đi thôi, theo lời tôi nói mà làm.

Tiểu Phi không hề do dự, lập tức vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...