Tuyệt Thế Võ Thần
Chương 55: Lại Đột Phá
Cây kỳ trân trước mắt phải hiếm có cỡ nào thì mới ngưng tụ được huyền tinh khí Tiên Thiên chứ. Hắn nhìn chằm chằm vào nó thì phát hiện dưới cây kỳ trân này còn có mấy bộ xương trắng của trẻ em, đa phần đều không quá hoàn hảo, phần lớn đều đã bị mục ruỗng. Có thể đoán được rằng đã có hàng trăm hàng ngàn trẻ sơ sinh chết ở đó. Dương Ân tỉnh táo lại không ít, một sự tức giận xông thẳng lên não hắn, trong đầu hắn chỉ hiện lên mấy chữ: Bệnh điên! Đúng vậy, tất cả đều là trẻ sơ sinh nhỏ bé, bọn chúng vừa mới sinh ra, nào đã đắc tội ai mà lại bị hại chết ở đây chứ? Không phải bị bệnh điên thì là gì? Lúc này, Thái Thượng Cửu Huyền quyết điên cuồng vận hành, một sức lực cắn nuốt bổ nhào về phía huyền tinh khí Tiên Thai của cây kỳ trân kia. Đây là một loại lực hút bản nguyên, Thái Thượng Cửu Huyền quyết bị thiếu sót, cần đến chín loại huyền tinh khí khác nhau mới đủ hoàn thiện. Huyền tinh khí Tiên Thai chỉ có thể bổ sung được một phần, nhưng cũng là một loại năng lượng không thể thiếu. Kỳ trân cảm nhận được năng lượng của bản thân bị cắn nuốt, bắt đầu đánh trả. Nó khống chế huyền tinh khí lại, nó phải ngưng tụ suốt bao lâu mới có thể tích thành được, sao có thể buông tay chứ. Tiếc là kỳ trân dù có kỳ dị thế nào thì cũng chỉ là một loài cây, sao có thể so sức với Thái Thượng Cửu Huyền quyết chứ. Huyền tinh khí Tiên Thai kia bị hút nạp vào trong cơ thể Dương Ân, bao phủ Dương Ân. Nguồn tinh khí thuần khiết vô cùng đó lan qua từng lỗ chân lông, thâm nhập vào cơ thể hắn. Thái Thượng Cửu Huyền quyết dung hợp cùng huyền tinh khí Tiên Thai, bắt đầu vận hành và cải tạo cơ thể Dương Ân một lần nữa. Huyền tinh khí Tiên Thai tập hợp vô số lực sinh mệnh của các trẻ sơ sinh. Bổ sung những phần còn thiếu của Dương Ân, khiến nó đạt đến hoàn mỹ. Từng tầng da bị bong tách, lộ ra làn da mới nõn nà. Những huyết khí trong phủ tạng trong nháy mắt tăng lên, dồi dào không tưởng tượng được. Cốt tủy cũng được tẩy luyện thêm một lần, trở nên vững chắc vô cùng. 12 kinh mạch kia và một kinh mạch thần kỳ đã bị đả thông, cùng với huyệt vị đều được phát triển, trở nên kiên cố hơn, khiến lực lượng lưu động càng thêm mạnh mẽ. Nếu nói 12 kinh mạch lúc trước chỉ nhỏ như dòng suối, thì bây giờ nó giống như một con sông vậy. Nếu lúc trước huyệt vị chỉ như một ánh đom đóm lập lòe, nhưng giờ thì nó đang tỏa sáng rực rỡ, thật sự đã chuyển biến rất nhiều. Đan điền trung tâm cũng không chịu kém cạnh, nó tiếp tục biến lớn hơn nữa, hàng ngàn lỗ hít vào mở ra và trở nên to lớn vô cùng. Cùng với cảm giác kỳ diệu đó, vết thương trên cơ thể Dương Ân càng ngày càng tốt lên, sức mạnh tăng lên không ngừng. Rất nhiều huyệt vị được đả thông, tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín huyệt. Kinh mạch cùng huyệt vị đồng thời phát ra âm thanh, khiếu khí vận động điên cuồng, tăng thẳng lên cảnh giới chiến sĩ trung cấp. Có thể nói, lần này tiến vào hố máu thật sự đã giúp Dương Ân nhảy thẳng lên hai cấp, sánh bằng vô số năm tháng tu luyện lúc trước của hắn. Không biết trải qua bao lâu, Dương Ân mới thực sự tỉnh lại. Hắn cảm nhận càng thêm rõ ràng tất cả những thay đổi, tinh thần lực thần đình của hắn cũng căng tràn, phảng phất như chỉ cần khẽ nhìn qua là có thể thấy mọi chuyện phát sinh trong vòng hai, ba dặm quanh đây. Tinh thần thần đình, không giận mà uy, thấy được tám hướng, không gì ngăn được. Huyền khí đan điền và tinh thần lực thần đình hỗ trợ lẫn nhau và không thể thiếu, một cái riêng lẻ chỉ là đạo hạ thành, hai cái hợp lại sẽ thành đại thượng thành chân chính. Dương Ân cảm nhận được đống da bọc xương đang không ngừng giẫy dụa trong đàn tế máu, chín xiềng xiếc huyết trận của hắn ta vẫn chưa bị giải thoát. Chuyện này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lòng thầm nghĩ: “Cái tên này chẳng phải loại tốt lành gì, xem ra là ta đã quá ngây thơ rồi”. Dương Ân tạm thời không quan tâm đến cái tên đống da bọc xương đó nữa, mà nhìn vào kỳ trân nhìn giống như hoa sen kia. Sau khi mất đi huyền tinh khí Tiên Thai thì nó trở nên ảm đạm hơn, 108 cánh hoa bắt đầu lung lay, rõ ràng là không thể sống được nữa. Vào lúc Dương Ân cảm thấy hơi luyến tiếc thì hắn nhận ra bên trong nhụy hoa còn có 108 hạt hoa tỏa ra ánh sáng trong trẻo. Hắn liền nhặt hết chỗ hạt hoa đó vào trong người. “Có thể cùng sinh ra với huyền tinh khí Tiên Thai thì chắc hẳn cũng rất không tầm thường”, Dương Ân tự nhủ. Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi vào phía mặt đất chỗ kỳ trân, nơi có những địa linh tuyền đang lưu chuyển. Độ thuần khiết của nó phải gấp vô số lần những địa linh tuyền ngoài kia. Hắn liền nhận ra được có lẽ đây mới thật sự là địa linh tuyền, những thứ bên ngoài kia chỉ là địa linh tuyền bị loãng rồi mà thôi, không thể sánh bằng. “Không thể bỏ lỡ địa linh tuyền này được, phải thu thập một chút rồi đem ra ngoài thôi”, Dương Ân nhìn trái ngó phải, nhận ra có không ít bình ngọc bị bỏ xung quanh. Hắn chạy đến nhặt một chút, thấy bình ngọc không bị hỏng thì mới cầm về thu lại địa linh tuyền. Tiếp theo, hắn nghĩ đến chuyện đi ra. Hiện giờ, hắn muốn đi ra từ tầng này thì không phải chuyện khó, khó là làm sao để thoát khỏi bàn tay của đống da bọc xương. Lúc hắn đang tính kế, hắn nhận ra bên dưới đám thi thể của trẻ sơ sinh kia còn có trận pháp đang sáng lên, hình thành thành chín cái xích thông thẳng lên trên. Có lẽ đây chính là nơi chủ chốt xích cái đống da bọc xương đó lại. Dương Ân đi ra gần đó rồi đào đất, thì thấy một viên đá huyền linh cực kỳ to sắp nứt, kết nối với các đường vân kia. Chắc hẳn đây mới thật sự là mắt trận. Dương Ân nghĩ một hồi, gương mặt lộ ra ý chí quyết đoán: “Mắt trận này sắp hỏng rồi, không trói được cái lão già kia bao lâu nữa. Mình phải cược với hắn ta thêm một lần nữa mới được”. Sau đó, hắn hét lên: “Tiền bối, ta nhìn thấy mắt trận thật rồi, có thể cứu được ngươi ra đó”. - -----------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương