Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 46: Nữ Nhân Dưới Núi Toàn Cọp Cái 1



Khương Nê có vẻ si mê chuyện được thấy rau củ từ từ một lớn lên. Mỗi khi rảnh rỗi, cô nàng lại ngồi xổm trong vườn rau quan sát. Đáng thương thay Thần Phù chủy thủ lại bị dùng như cái cuốc với dao cắt củi.

Một hôm, dưới ánh trăng sáng sao thưa, Từ Phượng Niên với ý tốt đã đến vườn rau bón phân, nhưng không may bị Khương Nê đang mất ngủ phát hiện. Cô nàng điên tiết cầm Thần Phù đuổi giết y hết nửa con núi.

Những ngày tiếp theo, Từ Phượng Niên không dám trở về nhà tranh, mỗi bữa ăn đều là bắt vài con thú hoang dùngt ạm.

Ban đầu, Hồng Tẩy Tượng không dám ăn thịt cá lớn, nhưng về sau - không thể cưỡng nổi ham muốn trong bụng. Mà một khi đã bắt đầu là không thể dừng lại. Mỗi khi gặp mặt là lại nhìn Thế tử điện hạ bằng ánh mắt đưa tình, mở miệng cười đùa hỏi xem hôm nay bắt được gì. Chuyện này hoàn toàn trái ngược với giới luật nghiêm ngặt trên núi.

Từ Phượng Niên rất ngưỡng mộ bản thân khi có thể chịu đựng tiếng nói thao thao thao bất tuyệt bên tai hết ngày này sang ngày khác của gã cưỡi trâu này, chẳng khác nào ruồi trâu trên mông trâu xanh kia.

Mang hàng trăm quyển sách lên núi, đương nhiên Từ Phượng Niên nhiên không phải muốn trở thành một tủ sách hai chân. Mỗi khi đọc đến chỗ khó hiểu, y lại gọi Hồng Tẩy Tượng đến giải thích.

Điểm thú vị là rất nhiều chiêu thức trông có vẻ cao minh khó lòng phá giải, nhưng trong một quyển bí kíp khác thường sẽ có cách giải quyết. Loại mâu thuẫn cần kiên nhẫn tìm kiếm này mang lại rất nhiều lợi ích cho Từ Phượng Niên. Tới nay, đao thuật của Thế tử điện hạ cao thấp ra sao còn khó nói, nhưng tầm mắt của y đã tăng lên vài tầng.

Trong khoảng thời gian này, Từ Phượng Niên lôi ra một quyển "Đại Bi Quyền Thuật" đã tuyệt tích trong giang hồ từ lâu, dùng nó để luyện thể. Các chiêu thức trong quyển sách rất gọn gàng, chiêu nào chiêu nấy mạnh mẽ bá đạo, chú trọng một đòn trí mạng. Sau đó, y lại đòi một bộ quyền pháp vô danh có khuynh hướng âm nhu từ Võ Đang. Từ Phượng Niên vốn không thích, nhưng Hồng Tẩy Tượng cứ bám lấy và khuyên y nên học, khen ngợi nó hết lời, chỉ thiếu điều nói nó là số một thiên hạ.

Lúc đầu, Từ Phượng Niên vẫn không đồng ý, nhưng sư thúc tổ nói khô hết miệng lưỡi, không thể không biểu diễn chiêu cuối. Ngay cả Từ Phượng Niên cũng phải thừa nhận mình thực sự ấn tượng bởi chiêu thức này: Tên cưỡi trâu hái một chiếc lá trúc, ném nó ra giữa gió lớn. Sau đó, hắn bám theo sau chiếc lá, đẩy ra một chưởng. Từ Phượng Niên chỉ thấy hắn lắc lư như gã say rượu, “nhảy nhót lung tung”, nhưng đã dùng tay thu lại tất cả lá trúc.

Từ Phượng Niêm gặm một chân chim trĩ hoang, nhận ra mình vẫn chưa nắm bắt được tinh túy của bộ quyền pháp này, không thể không mở miệng hỏi: "Quyền pháp này càng luyện càng giống động tác của phụ nữ, không phải ngươi cố ý chơi khăm ta đấy chứ?"

Vị sư thúc tổ đang bị nắm nhược điểm lau vết mỡ trên mép, nói một cách nghiêm túc: "Làm sao tiểu đạo dám lừa gạt Thế tử điện hạ!"

Từ Phượng Niên nghi ngờ hỏi lại: "Quyền pháp này do ai sáng tạo ra?"

Sư thúc tổ ánh mắt trốn tránh, nuốt miếng thịt chim trĩ rồi cười trừ: "Thế tử điện hạ, ta không muốn phiền việc luyện đao của ngài nữa, ta cần đi chăn trâu đây."

Từ Phượng Niên đè vỏ đao lên vai Hồng Tẩy Tượng, lạnh lùng nói: "Nếu không ngươi nói, ta sẽ đánh cho ngươi nôn sạch những thứ đã ăn ra."

Sư thúc tổ ra vẻ thần bí nói: "Quyền pháp này tiểu đạo tình cờ tìm thấy trên tầng cao nhất của Huyền Nhạc cung, từ thời xa xưa, không thể xác định được, có lẽ là tâm huyết của một vị tiền bối chân nhân."

Từ Phượng Niên cất đao, tập trung khí lực, tuân theo bộ quyền pháp đó vẽ liên tiếp sáu vòng trên không, vòng nọ chồng lên vòng kia. Tuy dáng vẻ khá chuẩn, nhưng cảm giác vẫn thua xa so với tên cưỡi trâu lúc trong rừng trúc, đừng nói tới cái thần, chỉ riêng cái mã ngoài thôi cũng không bằng

Sư thúc tổ vội vàng dắt trâu xanh đi, nhìn dáng vẻ của Từ Phượng Niên, nhẹ nhàng gật đầu, nói với nụ cười tươi sáng:

"Bộ quyền pháp này, từ Bát Quái tới Tứ Tượng, từ Tam Tài tới Lưỡng Nghi, cuối cùng ngược trở về, nhưng vẫn còn cách xa so với Thái Cực Vô Cực.

Thủ pháp của Thế tử điện hạ đã khá linh hoạt và uyển chuyển, hợp lý và có trình tự, thực sự rất đáng ngưỡng mộ, nhanh hơn rất nhiều so với lúc ta mới bắt đầu, tuy nhiên vẫn còn một số khuyết điểm nhỏ cần chỉnh sửa. Nếu nói "Đại Bi Quyền Thuật" là kỹ thuật dùng sức nghìn cân ép chết trăm cân, thì bộ quyền pháp này giống như thủ đoạn tinh tế dùng một lạng gạt cả nghìn cân.

Khi Thế tử điện hạ tập luyện, cần nhớ rằng quyền đánh gục cả trâu, cần nhỏ không cần lớn, cần tĩnh không cần động, như vậy mới có thể nắm bắt được bí quyết trong mọi vật, đạt đến đỉnh cao. Đỉnh cao ấy là nơi lông vũ không rơi, ruồi nặng không đậu, nhìn lá rụng biết mùa thu tới, ngắm búp non thấy mùa xuân về.

Từ Phượng Niên suy nghĩ một lát rồi cười nhạo: "Chỉ có quyền đánh gục cả trâu mới là có ích, còn lại đều là lời nói nhảm."

Hồng Tẩy Tượng cười khúc khích, không phản đối gì.

Từ Phượng Niên nháy mắt cười nói: "Chăn bò, ngươi thích ăn thịt như vậy, trên núi này có nhiều hạc vàng nhất, hay là ngươi lừa một con xuống?"

Hồng Tẩy Tượng cười khan: "Không được, không được. Hạc tiên của Võ Đang rất thông minh, hơn nữa từ nhỏ chúng đã là bạn chơi của ta, giết chúng còn khó chịu hơn cả giết ta."

Từ Phượng Niên đùa giỡn: "Ngươi có muốn cưỡi hạc chơi không? Trong Đạo giáo, tiên nhân thường cưỡi hạc bay lên trời đúng không?"

Hồng Tẩy Tượng lắc đầu: "Cái này thì chưa từng nghĩ đến, từ bé ta đã sợ độ cao."

Từ Phượng Niên khinh thường nói: "Sợ xuống núi, sợ độ cao, sợ nữ nhân, còn cái gì mà ngươi không sợ?"

Hồng Tẩy Tượng thở dài u oán, khuôn mặt sâu sầu lo lắng.

Tên cưỡi trâu này đột nhiên vểnh tai, cẩn thận từng chút một nói: "Thế tử điện hạ, ta sẽ trước tiên dắt trâu đi cái, ngươi nên về nhà tranh xem thử."

Từ Phượng Niên siết chặt thanh đao trong tay, nhanh chóng trở lại. Trên núi này, còn ai dám ăn gan hùm mật báo mà tới ây phiền toái cho mình không? Nếu có, chắc chắn không phải loại tầm thường.

Khi thấy gian nhà tranh, Từ Phượng Niên nhanh chóng dừng bước, vượt qua khu rừng trúc và chậm rãi tiến tới.

Bên ngoài nhà có ba người lạ mặt không mời mà đến, không mặc áo vải của Võ Đang hay là đạo bào dệt bằng tơ lụa. Giữa họ có một công tử vóc dáng mảnh mai, y phục sang trọng và quý phái.

Từ Phượng Niên đã rất quen với phong cách của những người giàu có, chỉ nhìn một cái là biết xuất thân từ nhà giàu. Tiểu tử này mặc quần áo thêu tay rất tinh xảo, có những thứ vô giá không thể mua được. Đây mới là một phần, trên tay hắn đang mân mê hai viên dạ minh châu chất lượng cao, được mệnh danh là "Long Châu và Phượng Nhãn", mỗi viên châu đều là thượng phẩm, gom thành một đôi thì giá trị càng tăng, cống phẩm cũng chỉ thế mà thôi..

Bên cạnh công tử với bộ mặt kiêu căng là hai nam tử trung niên, một người có thân hình cường tráng, mặt giống hùm, mắt tròn. Theo cách đánh giá của Từ Phượng Niên, chắc kẻ này có thể trừ tà và trấn áp ma quỷ. Nam tử cao lớn này đeo trên mình hai thanh đao phong cách cổ xưa, một dài một ngắn, hắn đứng một chút xa hơn.

Một vị nam tử khác mặt mày trắng trẻp không râu không ria, đứng gần vị công tử kia hơn, hơi khom lưng, đứng chắp tay, mặc một bộ áo trắng tinh khiết, khiến cho người ta liên tưởng tới một con rắn cạp nong lạnh lùng âm hiểm.

Khương Nê đỏ mắt đứng trong vườn rau, nhìn chằm vào chằm ba người này, bờ môi đã bị chính mình cắn tới rỉ máu. Trên gương mặt xinh xắn kia có một vết bàn tay, cả một mảng sưng đỏ.

Vườn rau mà cô chăm sóc tỉ mỉ đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, giá gỗ đổ hết, cây non đứt đoạn, cơ hồ bị lật tung lên trời.

Thế tử điện hạ chẳng qua chỉ có ý tốt tưới nước bón phân còn bị Khương Nê đuổi giết liền mạch. Vườn rau bị xới thành ruộng như vậy, chắc chắn cô nàng đã liều mạng, chẳng qua đối thủ người đông thế mạnh, lại không phải loại lương thiện từ bi, cô phải chịu thiệt.

Có lẽ dưới cái nhìn của Khương Nê, Bắc Lương vương phủ là một cái lồng chim hoa lệ thê lương, nhưng ngoại trừ Thế tử điện hạ là người nuôi chim, ai dám khoa tay múa chân với cô? Càng không nói đến việc tát cô nàng.

Từ Phượng Niên hai tay ôm đao mặt trầm như nước, đi chân trần về phía ba người.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...