Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 39



/39/.

"Tôi bị triệu hồi khẩn cấp, có vẻ Shire càng cần tôi ở trong này mà không phải ở bên ngoài." Đầu ngón tay của Jane nhẹ nhàng gõ lên vách tường thông đạo, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Nham.

"À." Tiêu Nham còn chưa kịp xoay người, cánh tay đã bị đối phương nắm chặt.

"Cậu muốn đi đâu?"

Hơi thở của anh quá mức gần, Tiêu Nham muốn đẩy đối phương ra, nhưng lấy sức lực của cậu mà nói đó là chuyện không thể xảy ra.

"Trở lại nhà trọ của nghiên cứu viên. Bộ đội tra tấn cũng không bắt buộc tôi..."

"Cậu hiểu lầm rồi, bắt đầu từ bây giờ, cậu sẽ dưới sự giám thị của tôi." Jane nở nụ cười, đó là một loại phong độ khác biệt hoàn toàn với nét ngã ngớn trước kia.

"Ách... Cái gì? Vì sao anh phải giám thị tôi? Tôi là trực thuộc viện khoa học trung ương! Anh đang đùa giỡn tôi sao?" Tiêu Nham nhíu mày.

"Ha ha..." Ngón tay Jane vươn tới, Tiêu Nham theo bản năng lui về phía sau, nhưng đầu ngón tay của đối phương chạm vào ấn đường của cậu, chậm rãi vuốt ve nếp nhăn ở giữa, "Tôi đâu có đùa giỡn cậu, lần này tôi nghiêm túc."

"Chuyện như... thế nào?"

"Chờ đến khi tra tấn chấm dứt, Casey cũng sẽ được bộ đội đặc nhiệm bảo vệ. Cậu là trợ thủ nghiên cứu của cậu ta, hơn nữa dưới danh nghĩa của cậu còn có một hạng mục nghiên cứu độc lập không phải sao? Ý của viện khoa học trung ương là hy vọng cậu tiếp tục nghiên cứu này, nhưng nơi này đã không còn là chỗ an toàn, tôi sẽ bảo hộ cậu cả ngày, như hình với bóng."

"Cái gì? Đã là tình trạng này, còn tiếp tục nghiên cứu?"

"Cho dù Shire không tồn tại, Trái Đất vẫn tiếp tục quay. Chẳng qua tổn thất một vài nghiên cứu viên, bổ sung người mới là được rồi, nếu nghiên cứu bị bỏ ngang, không phải vừa lúc để cho Sóng Triều như ý muốn sao?" Jane vẫn như cũ bộ dạng chẳng để tâm điều gì.

"Không có Casey ở đây, chẳng lẽ muốn một mình tôi hoàn thành hạng mục hay sao?" Tiêu Nham cảm thấy hết thảy mọi việc quá hoang đường.

"Cho dù Casey ở đây, hạng mục nghiên cứu của cậu cũng không phải chỉ có một mình cậu thôi sao? Hay là nói..." Ánh mắt ẩn chưa ý cười của Jane từ từ trở nên lạnh lẽo, anh thoáng nghiêng người về phía trước, hô hấp gần như hòa thành một thể với Tiêu Nham, "Cậu tương đối hy vọng Thiếu tá Maya đến giám thị cậu?"

"Maya..." Tiêu Nham nhíu mày, Trung tá Wallace vì sao lại đột nhiên nhắc tới Maya?

"Ở trên giường anh ta đối với cậu rất ôn nhu phải không." Jane lui về phía sau, ôm tay dựa vào vách tường, cười như không cười nhìn Tiêu Nham.

"Trí tưởng tượng của anh thực rất phong phú." Tiêu Nham lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái, xoay người rời đi. Xem ra ngày đó mình gặp được Maya ở bên ngoài quán bar đã bị Jane Wallace nhìn thấy. Bất quá thấy thì đã sao, Tiêu Nham cậu muốn ở cùng một chỗ với ai liền ở cùng người đó, càng không nói đến việc Maya là bạn của cậu!

Tiêu Nham hoàn toàn xem những lời Jane nói là vui đùa nhàm chán, bởi vì cậu cứ có cảm giác người này nói mười câu thì đã có chín câu không đáng tín nhiệm. Cậu tình nguyện trở lại nhà trọ của mình, mỹ mãn ngủ một giấc còn tốt hơn nhiều.

Cậu bước nhanh rời khỏi viện nghiên cứu, mà Jane lại công khai đi ngay phía sau cậu, rước lấy vô số ánh mắt phỏng đoán của người bên cạnh. Ánh mắt bọn họ tựa hồ muốn nói, nhìn đi, Trung tá Wallace luôn luôn phong lưu lại tìm được một mục tiêu mới rồi!

Thậm chí khi Tiêu Nham ngăn một chiếc xe bay lại, đối phương cũng một bộ dạng đương nhiên mà bước vào xe.

"Này! Đi tìm người khác đi! Nếu không thì tìm một bộ đội giống anh nói chuyện phiếm đánh bài tán gái đi! Muốn làm thế nào cũng được!"

"Bọn họ đều được phân công đi giám thị các nghiên cứu viên khác nhau."

"Tôi tin tưởng nghiên cứu viên được giám thị nhất định đều là tinh anh loại A. Tôi là một kẻ vô dụng loại B, mà anh —— một đội trưởng đội thứ ba của bộ đội đặc chủng lại tự mình tới bảo hộ tôi? Thật khiến cho người ta được sủng mà kinh sợ!" Tiêu Nham quay đầu đi nơi khác, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

"Đừng như vậy. Phong cảnh bên ngoài cũng không đẹp bằng tôi." Ngón tay Jane nâng cằm Tiêu Nham lên.

Đối với Tiêu Nham mà nói, đó là sức mạnh không thể chống cự, nhưng đối với Jane, anh căn bản không hề dùng lực. Đúng vậy, người này có khuôn mặt tuấn mỹ cùng phong độ khiến người ta phải mê luyến.

"Nếu anh muốn mượn việc tiếp cận tôi để khiến Casey chú ý, như vậy rất ngu ngốc!" Tiêu Nham nhìn thẳng vào mắt Jane, vô luận đôi mắt này mê người đến thế nào, giờ phút này vẻ mặt của cậu vẫn kiên định đến khó có thể lay động.

Jane nở nụ cười nói, "Vì sao cậu lại cảm thấy tôi thích Casey? Tôi chỉ cảm thấy bộ dáng cậu ta tức giận rất thú vị mà thôi. Vì sao tôi không thể hấp dẫn sự chú ý của cậu?"

"Anh có thể thích bất kỳ ai, đó là chuyện của anh. Trung tá Wallace, xin hỏi ngài có thể buông cằm tôi ra được không?"

Jane rốt cục thả cậu ra.

Xe dừng lại trước cửa nhà trọ trong khuôn viên viện nghiên cứu. Tiêu Nham dùng vân tay mở cửa nhà trọ, lạnh lùng nhốt Jane ở bên ngoài cửa.

Chẳng qua cậu vừa mới ngồi xuống trước sôpha, cửa nhà trọ lần thứ hai mở ra, Jane từ bên ngoài đường hoàng bước vào, vẻ mặt vô cùng tò mò đánh giá mọi thứ bên trong phòng, "A, hóa ra đây là nhà trọ của nghiên cứu viên! Quả nhiên thiết bị so với nhà trọ của bộ đội đặc chủng bọn tôi phức tạp hơn nhiều."

"Anh vào bằng cách nào!" Tiêu Nham từ trên ghế sôpha nhảy dựng lên.

Jane vươn ngón tay mình ra, làm tư thế ấn vân tay, "Tôi không phải nói với cậu hiện tại tôi giám thị cậu hay sao? Việc này đồng nghĩa với việc nhà trọ hay phòng nghiên cứu của cậu, tôi đều có thể tùy ý ra vào."

Tiêu Nham ấn ấn huyệt Thái Dương, xem ra Jane nói là sự thật. "Tôi không phải là đại nhân vật gì, cấp trên sao lại phái anh tới giám thị tôi?"

"Tôi cũng muốn biết, cậu có chỗ nào đặc biệt."

Đi phỏng đoán ý đồ của cấp trên là một chuyện hao tổn tế bào não hơn nữa cũng không có kết quả, thích ứng mọi tình cảnh vốn là triết lý sống của Tiêu Nham.

"Được rồi, anh thích ở nơi nào thì cứ ở chỗ đó, bất quá anh nghe kỹ cho tôi, nếu anh gây ra bất cứ phiền toái nào đối với sinh hoạt và công việc của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho anh sáng mắt."

"A —— Cậu muốn khiến tôi sáng mắt như thế nào?" Jane đi tới trước bàn học của Tiêu Nham, nơi đó đặt một ít sách, Jane rút một quyển trong đó ra, tùy ý lật xem. Lưng anh rõ ràng rất thẳng, tựa như đang vận sức chờ phát động, nhưng biểu tình trên mặt lại trầm tĩnh đạm mạc, "Không ngờ cậu cư nhiên lại thích mấy thứ lỗi thời này."

Nói xong, anh không chút khách khí nhét sách trở về chỗ cũ.

"Này! Anh cẩn thận một chút! Chúng nó đều là...!"

Tiêu Nham đau lòng mà bước tới kiểm tra xem Jane có làm hư sách của cậu hay không, lại phát hiện người này không biết từ khi nào cư nhiên lại kẹp một mảnh lá cây màu đỏ giữa các trang sách, ngón tay chạm vào, còn có thể cảm nhận được gân lá.

"Chiếc lá này rất đẹp phải không." Jane cúi đầu, ngón tay không ngừng đùa nghịch con ốc mượn hồn Tiêu Nham nuôi, nhóc con đáng thương kia lui vào trong vỏ, chỉ còn lại chiếc càng nhỏ loạng choạng bên ngoài.

"Đây là lá phong." Shire không trồng được loại thực vật này, đây là lần đầu tiên Tiêu Nham tận mắt nhìn thấy nó.

"Tôi không biết nó gọi là gì, bất quá tôi đoán cậu hẳn là sẽ thích."

Tiêu Nham chưa từng nghĩ đối phương sẽ chú ý tới việc này, chỉ là khi cậu nhìn thấy con thú cưng nho nhỏ của mình đã hoàn toàn lui vào trong vỏ mà Jane vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định mà muốn kéo nó ra, Tiêu Nham rốt cục nhịn không được nữa, cậu hung hăng liếc mắt trừng Jane một cái, "Đừng khi dễ ốc mượn hồn của tôi nữa!"

"A... Cậu nuôi thú cưng cũng rất kỳ lạ." Người này ngược lại rất nghe lời, trực tiếp chiếm lĩnh sôpha, chống đầu nằm nghiêng, bắt đầu xem TV.

Đây là nhà trọ do quân bộ cung cấp, tuy rằng hết thảy đều thoải mái khiến người ta không thể phản đối, nhưng bởi vì không gian có hạn, giữa phòng khách và phòng ngủ không hề có phân cách. Tiêu Nham mãnh liệt cảm giác không gian cá nhân của mình bị xâm phạm. Sau khi đơn giản tắm rửa, Tiêu Nham nằm lên giường mình. Quanh co cả một ngày, cậu đã trải qua rất nhiều việc. Nếu không phải có Hein Burton, cậu đã chết rồi.

Tiêu Nham nghiêng người, vươn ngón tay, chạm lên môi của mình. Cậu ẩn ẩn nhớ rõ xúc cảm đôi môi của đối phương, đầu lưỡi không thể kháng cự, không phải vì chiếm đoạt, mà là trao đi.

Hein Burton, cho cậu sinh mệnh thứ hai.

"Này, đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Nham lập tức hồi phục lại tinh thần, lúc này mới phát giác không biết từ lúc nào Jane đã lên giường, hai tay đặt hai bên gối của cậu, toàn bộ thân mình đều đè trên người cậu, tuy rằng Jane căn bản không đụng tới cậu, chỉ là loại cảm giác áp bách vì bị giam cầm, bị bao phủ này trong nháy mắt khiến cơ bắp toàn thân Tiêu Nham buộc chặt lại.

"Đây là giường của tôi, nếu anh buồn ngủ, sofa ở bên kia."

Biểu tình Tiêu Nham thực nghiêm túc. Cậu biết rõ cho dù Jane làm như thế nào với cậu, cậu kỳ thật cũng không có năng lực phản kháng.

Jane nở nụ cười, nhưng không thể giảm bớt áp lực anh mang tới cho Tiêu Nham, "Cậu đang giận tôi, đúng không?"

"Tôi vì cái gì phải giận anh?"

"Bởi vì tôi hôn cậu, mà cậu không thể ngăn cản khoái cảm do virus X mang đến cho cậu, cậu đáp lại tôi. Kỳ thật cậu không phải là người đầu tiên có cảm giác khi bị tôi hôn, căn bản không cần vì việc này mà oán trách bản thân."

"Tôi không oán trách bản thân mình, chỉ là vì anh mà cảm thấy tiếc nuối mà thôi."

"Tiếc nuối?"

"Bởi vì khi anh hôn một người, anh không biết đối phương đáp lại mình rốt cục là vì anh mà rung động hay bởi vì virus X trong cơ thể anh."

Tiêu Nham không lảng tránh nữa, chăm chú nhìn thẳng vào Jane, cho dù người này có làm càn hơn nữa, cũng không thể thật sự giết chết cậu.

"Như vậy Hein Burton thì sao? Khi anh ta hôn cậu, cậu rõ ràng bản thân đáp lại anh ta, là bởi vì virus X, hay là rung động vì anh ta?"

Jane cũng không tức giận, trong nụ cười của anh ngược lại mang một ít ý tứ hàm xúc khác.

"Cái gì?" Trái tim Tiêu Nham căng thẳng.

Khóe môi Jane cong lên càng thêm rõ ràng, tận lực cúi đầu, càng ngày càng tiếp cận Tiêu Nham, cơ hồ áp lên người Tiêu Nham, bàn tay vói vào trong áo ngủ của cậu, chạm vào bụng cậu, "Nơi này bị lưỡi đao sắc bén của sát thủ đâm xuyên qua, điện tâm đồ trong cơ thể cậu biểu hiện, cậu chỉ còn ba giây đã chính thức tiến vào giai đoạn tử vong, trái tim lại lần thứ hai hồi phục nhịp đập. Người cứu cậu là Hein Burton, mà phương pháp chỉ có hai loại."

"Hai loại gì?"

Tiêu Nham vừa hỏi xong liền lập tức hối hận, bởi vì biểu tình trên mặt Jane lúc này càng trở nên mờ ám.

"Loại thứ nhất, anh ta hôn cậu, virus X trong miệng anh ta tiếp xúc với niêm mạc trong khoang miệng của cậu, đẩy nhanh tốc độ chữa lành miệng vết thương của cậu. Mà loại thứ hai..." Môi Jane kề sát bên tai Tiêu Nham, hơi thở nóng ấm quanh quẩn bên vành tai và cẩn cổ Tiêu Nham, hết thảy mọi thứ đều thay đổi hương vị, "Tinh dịch của anh ta mang theo virus X đi vào thân thể cậu, bị nơi này hấp thu."

Ngón tay Jane từ đốt xương cùng của Tiêu Nham dần xuống dưới, bồi hồi ở giữa khe hở bí ẩn kia.

"Trung tá!" Tiêu Nham hung hăng trừng mắt nhìn anh, tại thời điểm cậu đè lại cổ tay đổi phương ý đồ muốn đẩy anh ra, Jane đã trở tay nắm chặt tay Tiêu Nham.

"Cậu có biết, tôi nói chính là sự thật. Bất quá lúc ấy thời gian gấp gáp như vậy, tôi không cho là Hein có đủ thời gian để hoàn thành loại phương pháp thứ hai này trong cơ thể cậu. Cho nên, anh ta nhất định là hôn cậu. Mà cậu lại nhớ mãi không quên nụ hôn của anh ta. Cho nên tôi rất ngạc nhiên, cậu mê luyến là bởi vì sao?"

"Rời khỏi người tôi ngay, lập tức!" Tiếng nói của Tiêu Nham càng trở nên trầm lạnh.

Bàn tay Jane dao động qua lại trên bụng Tiêu Nham.

"Anh đang làm gì!" Tiêu Nham giữ chặt cổ tay đối phương lại.

"Tôi chỉ là muốn biết, nụ hôn của anh ta có phải triệt để như vậy hay không, khiến cho trên người cậu cho dù một chút vết thương cũng không để lại?"

Tiêu Nham căn bản không thể đẩy tay đối phương ra được, chỉ có thể nhìn đối phương cởi bỏ áo ngủ của cậu, cúi đầu hôn lên vị trí cậu đã từng bị thương.

"Jane Wallace —— Tôi sẽ tố cáo với cục quân kỷ anh quấy rối tôi!"

"Tôi sẽ hỏi bọn họ, kiểm tra chỗ bị thương của đối tượng được giám thị có phải cũng bị xem là quấy rối hay không?"

Người đàn ông này là kẻ vô lại nhất mà Tiêu Nham từng gặp qua!

"Tôi biết cậu và nhóm tiểu đội của Hein Burton chấp hành nhiệm vụ rất nhiều lần, có thể sống sót từ nhiệm vụ trở về, nói vậy Burton hẳn đã công nhận năng lực của cậu. Bộ đội đặc nhiệm phái tôi đến bên cạnh cậu, chính là vì không để cho cậu chịu bất cứ tổn thương nào. Cho nên cho dù tôi thoạt nhìn không đáng tin tưởng như thế nào, hoặc là cậu có bao nhiêu hy vọng được lao vào ngực Hein Burton ra sao, tôi vẫn hy vọng cậu tin tưởng tôi."

Tươi cười của Jane chậm rãi biến mất, Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biểu tình nghiêm túc như thế của đối phương.

"Tôi sẽ bảo vệ cậu. Không thua gì Hein Burton."

Tiêu Nhâm hít vào một hơi, bàn tay thử đẩy bả vai của đối phương, "Nếu muốn tôi tin tưởng anh, vậy xin anh hiện tại để tôi ngủ một giấc đi."

"Được rồi, cậu là người đầu tiên bắt tôi phải ngủ sôpha đó."

Jane rốt cục rời đi, Tiêu Nham thở dài một hơi. Khi đèn trong nhà trọ tắt đi, Tiêu Nham rốt cục bình tĩnh lại. Tuy rằng không biết cấp trên vì cái gì lại phái một cao thủ như Jane Wallis đến bảo vệ mình, nhưng có người bảo vệ chung quy vẫn an toàn hơn một chút. Tiêu Nham chìm vào mộng đẹp, rất nhanh trong bóng đêm vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ của cậu. Cậu thật sự mệt mỏi, ngủ rất say.

Mà lúc này, trong phòng ăn của tổng bộ bộ đội đặc nhiệm, một nhóm bộ đội đặc chủng vây quanh một bàn ăn, bưng ly bia, tiếng cười nói không ngớt.

"Ha ha! Maya! Lúc ra ngoài làm nhiệm vụ không có tên khốn cậu ở bên cạnh lải nhải, cảm thấy thực an tĩnh thực cô đơn mà!" Mark cầm ly rượu dùng sức cụng vào ly của Maya.

"Cho nên cậu liền hơn nửa đêm chạy tới quấy rầy tôi? Mark, cậu phải học cách hưởng thụ cô đơn! Tôi đã định trước là không có khả năng cùng mấy cậu đi làm nhiệm vụ rồi mà." Tươi cười trên môi Maya thật rõ ràng, nhưng trong mắt lại toát ra một tia cô đơn.

"Đúng rồi, nghe nói cậu hiện tại phụ trách bảo vệ an toàn cho thiếu tướng Gordon, thế nào, thiếu tướng không khó hầu hạ chứ?"

"Hiện tại tôi có thể cùng các cậu ngồi ở đây uống bia, các cậu nói thử xem?" Maya lộ ra biểu tình nhàm chán, lắc lắc cổ tay một chút, lại chợt nhớ tới điều gì đó, "Đúng rồi, hiện tại viện khoa học trung ương bị tiểu đội của Jane Wallace giám thị."

"Điều này cũng không có gì phải kỳ quái, xảy ra chuyện lớn như vậy mà." Liv thở dài, Maya, cậu có biết Tiêu Nham thế nào không? Tuy rằng cậu ấy cũng là người của viện khoa học trung ương, nhưng nghe nói cậu ấy chỉ là một trợ lý nghiên cứu mà thôi."

"Nói tới cậu ấy mới là người tôi làm đau đầu nhất đây." Maya ôm đầu, "Theo đạo lý, nếu muốn một nhân vật như Jane Wallace tự thân xuất mã, đối phương ít nhất hẳn phải tới cấp bậc Trung tá như Casey, nhưng Jane Wallace cư nhiên yêu cầu với Thiếu tướng Gordon, ngoại từ Tiêu Nham, ai anh ta cũng không muốn để ý, thậm chí tình nguyện đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng không muốn ở cùng một chỗ với đám nghiên cứu viên khô khan kia!"

"Hả? Jane Wallace không hổ là kẻ điên mà! Cũng chỉ có anh ta dám nói những lời này với Thiếu tướng thôi! Oh my God! Giao Tiêu Nham của chúng ta vào trong tay tên đó, chờ đến khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo trở về Shire, Tiêu Nham còn sống nổi không!"

Đối với tiểu đội của Hein mà nói, bọn họ đã sớm tiếp nhận Tiêu Nham. Trong lòng bọn họ, nếu nhất định phải mang theo một kỹ thuật binh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là Tiêu Nham. Chẳng qua bọn họ cũng không biết, đối với Tiêu Nham mà nói cùng bọn họ đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chính là chuyện nguy hiểm nhất.

Khi bọn họ uống sạch sẽ đám bia ngày hôm nay của căn tin, rốt cục cũng giải tán. Mark vươn vai một cái, lầm bầm oán hận sáng sớm ngày mai lại phải rời khỏi Shire.

Maya mệt mỏi trở về nhà trọ của mình, nhưng thân ảnh đứng ngoài cửa lại khiến anh thật không ngờ tới. Đối phương lẳng lặng dựa vào tường, thoáng ngửa đầu, nhìn một mặt tường trống không chẳng có gì.

"Sếp?" Maya theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

"Tôi đã không còn là thủ trưởng mà cậu lệ thuộc trực tiếp nữa, cậu hiện tại đã có tiểu đội riêng, phụ trách công việc bảo vệ an toàn cho tổng bộ của bộ đội đặc nhiệm." Ánh mắt Hein chuyển về phía Maya, lực đạo trong thanh âm khiến Maya không tự giác bắt đầu coi trọng chức trách hiện tại của mình hơn.

"Trong lòng tôi, anh vẫn luôn là sếp của tôi. Ngày mai anh đã phải rời khỏi Shire rồi, có phải có chuyện gì cần tôi làm hay không?"

"Trông chừng Jane Wallace." Hein dùng ngữ điệu cực kỳ bình thản nói.

Maya nhíu mày, anh vẫn chưa rõ ý nghĩa những lời này của đối phương, nhưng mà Hein đã rời đi rồi.

Thở dài, Maya nhẹ giọng nói, "Vẫn như xưa đến giờ, khiến người ta nhìn không ra."

Tiêu Nham ngủ đến quên trời quên đất, kể cả khi thiết bị liên lạc không ngừng phát ra thanh âm cậu vẫn cứ hồn nhiên không biết.

"Tiêu Nham! Tiêu Nham!"

Tiếng nói ôn nhu vang lên bên tai Tiêu Nham, lúc này cậu mới chậm rãi tỉnh lại.

"Ưm... Chuyện gì?"

Khi Tiêu Nham đối diện đôi mắt hàm chứa ý cười của Jane, cả người lập tức thanh tỉnh.

"Anh làm gì!"

"Thiết bị liên lạc của cậu cứ vang mãi, hơn nữa hẳn là đến từ phòng nghiên cứu."

Tiêu Nham một phen kéo thiết bị liên lạc qua, phát hiện bên trên đã có hơn mười cuộc gọi nhỡ.

"Tiêu Nham, hai tiếng trước cậu vốn phải đến phòng nghiên cứu tiếp tục công việc của mình, xin hỏi hiện tại cậu đang ở đâu?"

Không phải thanh âm của Casey, mà là cán bộ hành chính Đại tá Michelle quản lý vài phòng nghiên cứu.

"Thật xin lỗi, tôi không biết hôm nay cũng phải tiến hành nghiên cứu..."

"Tôi không cần cậu xin lỗi! Trừ khi cậu chết, nếu không chẳng có gì có thể khiến cho nghiên cứu của cậu dừng lại!"

Nói xong, liên lạc kết thúc.

Tiêu Nham ôm đầu thở ra một hơi thật dài, vừa nâng đầu lên liền nhìn thấy Jane đang cười như không cười mà nhìn cậu.

"Anh vì cái gì không sớm một chút gọi tôi dậy?"

"Thứ nhất, lúc cậu đang ngủ, tôi mới có thể nhìn cậu thật kỹ, cậu cũng sẽ không dùng loại ánh mắt không kiên nhẫn thậm chí còn tràn ngập địch ý mà nhìn tôi. Thứ hai, cậu không phải không tin lời tôi đã từng nói với cậu tất cả nghiên cứu sẽ không bởi vì mấy thứ đổ máu này mà ngừng lại hay sao? Tôi phải cho cậu hiểu được rõ ràng, tôi cũng không nói đùa với cậu."

Tiêu Nham xốc chăn lên không nói được một câu nào, xử lý hết thảy mọi thứ rồi chạy tới phòng nghiên cứu.

Casey vẫn chưa trở về, vài nghiên cứu viên đang tiếp tục hạng mục của Casey, mà nghiên cứu của Tiêu Nham chỉ vừa mới bắt đầu.

Trên mặt mỗi người là biểu tình cực độ nghiêm túc, chỉ khi nào tìm được đám án mà họ luôn tìm kiếm mới là thương tiếc tốt nhất đối với những người chết vì tai nạn vừa rồi.

Tiêu Nham hít sâu một hơi, cậu cũng phải cố lên, nếu không khi Casey trở lại phòng nghiên cứu của bọn họ phát hiện mình cư nhiên không có chút tiến triển, nhất định sẽ giận dữ. Cậu đắm chìm trong kho dữ liệu của virus Comet, không ngừng làm các loại thuật toán các loại thực nghiệm. Jane Wallace ngồi đối diện với cậu. Lúc này anh không nhìn thấy hai mắt của Tiêu Nham, chỉ có thể từ đôi môi khẽ mím lại của cậu biết được hiện tại câu đang cực kỳ cố sức mà suy nghĩ. Khi Tiêu Nham rời khỏi thiết bị đầu cuối, trên mặt là tư thái rõ ràng rất mệt mỏi. Cậu vẫn cau mày như cũ, như đang suy nghĩ điều gì.

Jane không động thanh sắc đi theo phía sau cậu, đi tới nhà ăn. Tiêu Nham chết lặng mà nhét thức ăn vào trong miệng nhai nuốt, có khi chống tay lên trán, lại có đôi khi rõ ràng đã nhai thức ăn gần một phút đồng lại lại thủy chung không nuống xuống.

"Này, anh nói xem vì sao tang thi lại không cắn tang thi?"
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...