Tỷ Tỷ, Xin Ngươi (Ai Ui~ Xin Ngươi)
Chương 51
Đệ ngũ thập nhất chương: Chờ chờ chờ chờ chờ! Tỷ tỷ mới là công có được hay không! Không phải các tỷ tỷ đều là công sao!?
Trong phòng tắm hơi nước bốc lên, Nhậm Bình Sinh đỏ bừng mặt bò ra ngoài bồn, bị Nhậm Yên Vũ vồ ôm từ phía sau, trần truồng như vậy, cảm giác trơn láng thật sự quá là không thích hợp cho trẻ em!
"Tỷ tỷ, ngươi quay lại đây, ta còn chưa cọ phía trước a!" Nói như vậy, tay của Nhậm Yên Vũ từ bên hông Nhậm Bình Sinh rất nhanh bơi lên ngực.
Cả người Nhậm Bình Sinh cứng đờ, nàng chưa từng bị người khác làm vậy, nháy mắt cả người như vô lực, hai tay không còn sức, liền bị Nhậm Yên Vũ một lần nữa kéo về bồn tắm.
Ào!
Nước tràn ra ngoài bồn tắm. Bởi vì quán tính cả người Nhậm Bình Sinh ngã ngồi trên người Nhậm Yên Vũ, tình cảnh rất tươi đẹp, Nhậm Yên Vũ cứ như vậy ngồi có nết, hai chân giang ra, sau đó cứ như thế ôm Nhậm Bình Sinh, để nàng ngồi giữa hay chân mình.
Ta nói hai đứa tiểu quỷ các ngươi, có cần phải vậy không a!
Nhậm Yên Vũ ôm Nhậm Bình Sinh, đặt cằm mình lên bờ vai nàng, nhìn tai nàng đã đỏ bừng, mang theo mê hoặc khẽ nói bên tai: "Tỷ tỷ... ngươi đừng gấp gáp mà~ ngươi xem ta giúp ngươi cọ sạch sẽ biết nhiêu..."
Nhậm Yên Vũ vẫn còn tập đàn piano, cũng không biết có phải tay của nữ sinh chơi đàn lúc nào cũng đặc biệt linh hoạt hay không, nói chung Nhậm Yên Vũ cứ mặc sức làm này làm nọ, khiến Nhậm Bình Sinh vừa thẹn vừa ngượng, thế nhưng cả người lại thoải mái vô cùng.
Đúng là muốn giết người mà.
Năm ngón xoa trước ngực Nhậm Bình Sinh, ngón giữa nhẹ nhàng vân vê hạt đậu đỏ trước ngực, một tay lại duỗi đến từ phía sau, dò vào giữa hai chân Nhậm Bình Sinh.
"Chân cũng phải rửa, tỷ tỷ."
Chân của Nhậm Bình Sinh rất đẹp mắt, lúc này trước mặt nàng lại càng thêm đẹp, như ẩn như hiện, cảm giác ôm đàn tỳ bà che nửa mặt thật sự tốt vô cùng, càng tốt hơn là, nơi bên dưới dòng nước ấm đó, xúc cảm vô cùng tốt vô cùng tốt.
Nhậm Yên Vũ vuốt ve bắp đùi Nhậm Bình Sinh, sau đó duỗi vào phía trong.
Nhậm Bình Sinh run lên, lập tức tỉnh lại.
Nàng vốn không phải không xao động, cũng không phải không thích Nhậm Yên Vũ thân mật với mình, chỉ là nàng khá xấu hổ, hơn nữa con người nàng khá cứng nhắc khá nghiêm trang, cho nên nàng luôn cảm thấy, trước lúc Nhậm Yên Vũ chưa 18 tuổi, nàng tuyệt đối không thể tổn thương đến Nhậm Yên Vũ, cho nên tới bây giờ nàng cũng chưa có hành vi thân mật quá phận. Cũng không phải nàng không muốn, dù không phải là ooxx không thuần khiết, nhưng hành động thân mật Nhậm Bình Sinh vẫn muốn, nhưng nàng sợ mình không kiềm chế được, dù sao trên dưới toàn thân Nhậm Yên Vũ một bộ dạng bữa cơm tú sắc, muốn kiềm chế quả thật rất khó khăn, nàng cũng không muốn phạm tội. Cho nên hành động thân mật nàng không dám làm.
Ngày hôm nay Nhậm Yên Vũ tiến vào đương nhiên nàng khẩn trương vô cùng, lo lắng mình không kiềm chế được, cũng có rất nhiều nguyên nhân khác nữa, nàng còn chưa chuẩn bị xong nữa, hoặc có lẽ cảm thấy xấu hổ nữa, đủ loại, nhưng bởi vì nội tâm của bản thân cũng không thuần khiết, đồng thời đã không thuần khiết rất nhiều năm rồi, cho nên lúc này biểu hiện của nàng cũng không phải chống cự, cho nên tuy miệng nói không muốn, cũng muốn trốn chạy, nhưng trên hành vi vẫn rất là vô lực. Đây là nguyên nhân Nhậm Yên Vũ có thể thuận lợi xuống tay như thế.
Nhưng mà động tác vừa rồi của Nhậm Yên Vũ, bỗng nhiên Nhậm Bình Sinh tỉnh ngộ!
Thì ra, thì ra mình mới là thụ hả?
Thì ra Tiểu Vũ luôn muốn làm công?!!
Không đúng không đúng không đúng không đúng!
Tuyệt đối không đúng, nàng mới là công nha, mặc kệ nói như thế nào nàng cũng không phải là thụ nha!
Nàng tuyệt đối không thể bị đè!
Vì vậy, động tác trong thoáng chốc vừa rồi của Nhậm Yên Vũ hoàn toàn phủ định nhận thức nhiều năm của Nhậm Bình Sinh. Đả kích với Nhậm Bình Sinh lớn đến khiến nàng vậy mà lại có phút chốc mất phản ứng.
Trời ạ trời ạ trời ạ! Đây là sao?
Nhất định là sai ở đâu rồi!
Trong nhận thức của Nhậm Bình Sinh, Nhậm Yên Vũ luôn luôn yếu đuối, sẽ làm nũng, sẽ khóc, nhìn thấy nàng thì lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt ủy khuất, từ nhỏ đến lớn đều thích đi theo sau nàng, lanh lợi ngọt ngào gọi nàng "tỷ tỷ"! Tuyệt đối không phải công!
Lẽ nào Nhậm Yên Vũ không phải là vẻ mặt xấu hổ bị mình đè sao?!
Tại sao bây giờ dường như không phải vậy?!!
Nhậm Bình Sinh kinh hoàng!
Nhậm Bình Sinh dại ra!
Nhậm Bình Sinh tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện đổi vai như vậy!
Tuyệt đối không chấp nhận được!
Nàng mới là công có được hay không! Không phải tỷ tỷ nào cũng là công sao?!
Cho nên trong nháy mắt Nhậm Bình Sinh lấy lại phản ứng, cũng không kể phản ứng của cơ thể và khát vọng gì gì, tình cảnh tươi đẹp gì gì, bản thân mặc hay không mặc quần áo gì gì, trong nháy mắt nàng bạo phát sức mạnh lớn đến trước nay chưa từng có!
Thoáng cái nàng hung hăng đẩy nhị tiểu thư chưa đủ tuổi vị thành niên đầu óc tràn đầy suy nghĩ không thuần khiết đang giở trò với mình, sau đó "soạt" một cái đứng dậy từ trong bồn tắm, nương theo tiếng "ào" của nước, Nhậm Bình Sinh tiểu thư "lõa thể chạy".
"!!!!" Nhị tiểu thư bị đẩy ra đương nhiên nhất thời chưa phản ứng được, phản ứng được rồi muốn đưa tay bắt lấy Nhậm Bình Sinh thì đã không còn kịp nữa.
"Tỷ tỷ?!" Quả thật Nhậm Yên Vũ không thể tin chuyện này lại xảy ra, vừa rồi rõ ràng Nhậm Bình Sinh đã buông tha ý định chống cự, rõ ràng đã ý loạn tình mê, trạng thái tốt vô cùng, thậm chí nàng còn nghĩ cả hai có thể mượn cơ hội tốt đẹp này, trực tiếp đánh vào gôn, nhưng mà tại sao đột nhiên lại như vậy rồi!?
Chẳng lẽ mình nóng vội quá?! Chẳng lẽ mình quá nóng vội?!
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao Nhậm Bình Sinh cũng tức giận thật rồi?!
Nháy mắt Nhậm Yên Vũ liền sốt ruột, Nhậm Bình Sinh giận rồi, sẽ mặc kệ mình không?! Đừng vậy mà!
Cho nên tác giả phải cường điệu một lần nữa, được một tấc lại muốn tiến một thước là không có kết quả tốt, nghìn vạn lần đừng nên thử bậy!
Thử bậy đồng thời còn chiếm được cái giá thê thảm nhị tiểu thư một lần nữa hối hận không kịp rồi. Bởi vì Nhậm Bình Sinh còn đang tức giận, cho nên buổi tối trước ngày Nhậm Bình Sinh về trường, vốn là nên hảo hảo quý trọng, nhưng bởi vì chuyện này, Nhậm Bình Sinh nắm Nhậm Yên Vũ ra cửa, ý bảo Nhậm Yên Vũ tự về phòng mình mà ngủ!
Thuận tiện nói một câu, thật ra hai người đều có phòng riêng, nhưng bởi vì nhị tiểu thư của chúng ta yếu đuối sợ ma, cộng thêm công phu làm nũng số một, Nhậm Bình Sinh để Nhậm Yên Vũ ngủ lại phòng mình, vì nguyên do đó hai người mới ngủ cùng phòng, cùng giường!
Nhưng mà rất hiển nhiên, buổi tối hôm nay không có kết quả đó!
"..." Nhậm Yên Vũ ngồi trong phòng mình, vẻ mặt thê thảm! Tỷ tỷ nha, ngươi không thể nhẫn tâm như vậy nha!
Ức hức hức! Tối ngày hôm nay nàng quyết định thức trắng đêm!
...
...
Ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi!
Đương nhiên nhị tiểu thư của chúng ta không có thức trắng đêm thiệt, trước tiên không nói đến chất lượng giấc ngủ đặc biệt tốt của nàng, dù có không tốt nàng cũng sẽ để bản thân ngủ, bởi vì hôm nay Nhậm Bình Sinh phải đi rồi, nàng muốn tiễn Nhậm Bình Sinh lên máy bay. Nếu như mình bất cẩn ngủ quên...
Dựa theo chuyện đêm qua hai người trở nên như vậy, Nhậm Bình Sinh tuyệt đối sẽ bỏ đi mà không kêu một tiếng, phải nắm chặt không thể bỏ qua cơ hội gặp mặt lần cuối!
Cho nên sáng sớm ngày hôm sau, khi Nhậm Bình Sinh rời giường, nhị tiểu thư Nhậm Yên Vũ của chúng ta cũng rời giường rồi.
Nhậm Yên Vũ mang theo vẻ mặt hờn dỗi nhìn Nhậm Bình Sinh đi ra từ trong phòng, sau đó xuống lần ăn sáng.
"Tỷ tỷ..." Nhị tiểu thư thật sự ủy khuất.
"Ăn sáng." Sắc mặt tiểu thư vẫn không tốt lắm.
"..." Nhị tiểu thư không dám nói gì nữa, cúi đầu ăn sáng. Không biết khi nào tâm tình của tỷ tỷ mới tốt lên.
Hiện thực quả nhiên vừa ốm đói vừa đáng thương.
Nhậm Bình Sinh sắp lên máy bay, có lẽ phải rất lâu nàng mới gặp lại Nhậm Yên Vũ, cho nên Nhậm Bình Sinh cảm thấy có chút không nỡ cộng thêm nỗi đau chia lìa. Cho nên cơn giận trước đó toàn bộ đều quên rồi, trước lúc lên máy bay còn dặn dò Nhậm Yên Vũ vài câu, cái gì mà nhớ ăn sáng, không nên học bài quá khuya, phải cố gắng nhưng cũng phải chú ý đến cơ thể của mình vân vân.
Sau đó lại căn dặn quản gia vài câu, bảo hắn chú ý đến tình trạng của Nhậm Yên Vũ, có chuyện gì phải gọi điện cho nàng.
Cái kia a là luyến tiếc, Nhậm Yên Vũ nắm tay Nhậm Bình Sinh không chịu buông. Nhậm Bình Sinh cũng đành chịu, nàng luôn không thể chịu được bộ dạng này của Nhậm Yên Vũ, tuy tối qua Nhậm Yên Vũ gây đả kích cho nàng rất lớn, khiến nàng nhất thời khó mà thừa nhận, nhưng mà nàng quyết định chuyện này đợi đến sau khi nàng về trường rồi mới cẩn thận ngẫm lại, suy nghĩ suy nghĩ, mà hiện tại quan trọng là nàng không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Cho nên nàng bị Nhậm Yên Vũ quấn lấy thật sự không có cách nào, liền quay đầu nhìn xung quanh một chút, cũng may xung quanh đều chìm đắm trong bi thương chia lìa hoặc là vui vẻ đoàn tụ, không có ai chú ý đến hai người. Cho nên Nhậm Bình Sinh cúi đầu rất nhanh hôn lên má Nhậm Yên Vũ một cái.
"Được rồi, chú ý sức khỏe, ta đi." Hôn xong, nói câu đó xong, Nhậm Bình Sinh lại vội vàng nhìn bốn phía, phát hiện đã có người nhìn mình rồi, vì vậy gương mặt lại đỏ lên, vội vàng kéo hành lý đi. Da mặt của nàng lúc nào cũng mỏng.
Bởi vì nụ hôn vừa rồi Nhậm Yên Vũ ngẩn ngơ, trong ấn tượng đây là lần đầu tiên Nhậm Bình Sinh chủ động hôn mình. Cho nên nụ hôn này của Nhậm Bình Sinh làm Nhậm Yên Vũ có chút lâng lâng, tuy chỉ là hôn má, nhưng quả nhiên vẫn rất kích động nha!
A a a a a!
"Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, rất nhanh ta sẽ đến tìm ngươi!" Thừa tăng động, Nhậm Yên Vũ nhịn không được hùng hồn nói với Nhậm Bình Sinh.
Bởi vì bản thân làm ra hành động lớn mật như vậy, Nhậm Bình Sinh đang xấu hổ, cho nên nàng không có để lời nói của Nhậm Yên Vũ vào lòng.
Bởi vì chăm sóc Nhậm Yên Vũ cho nên Nhậm Bình Sinh đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, nàng lại là loại người rất nghiêm túc, tuy đại học ở Trung Quốc đều khó ở đoạn vào cửa, sau khi vào rồi sẽ dễ dàng cho ngươi, trên cơ bản đều là loại hình ai cũng có thể tốt nghiệp, nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn nghiêm túc học bù. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, đương nhiên nếu như ngươi muốn lười biếng, cũng có thể lười biếng đến cả người đều mọc đầy nấm hương, nhưng mà nếu như ngươi thuộc team năng động, đương nhiên cũng có thể bận rộn đến biến thành một con quay, xoay đến làm người khác không thể thấy được ngũ quan của ngươi.
Đương nhiên Nhậm Bình Sinh thuộc vế sau, học tập, tham gia CLB, sau đó cạnh tranh hội học sinh vân vân, đương nhiên nàng cũng không có rơi lại phía sau, còn tham gia các loại thi đấu cá nhân trong và ngoài trường học.
Nhưng mà có bận rộn đi nữa, nàng vẫn giữ liên lạc với Nhậm Yên Vũ, mỗi tối đều gọi một cú điện thoại về, nhưng vì lý do học tập của Nhậm Yên Vũ rất là vội vàng, cho nên cuộc gọi của hai người cũng không kéo dài quá lâu.
Bạn cùng KTX rất nhiều chuyện, thấy Nhậm Bình Sinh mỗi tối đều gọi điện thoại, lúc nào cũng lộ vẻ mặt nhiều chuyện hỏi Nhậm Bình Sinh: "Tiểu Sinh ngươi gọi điện thoại cho ai a? Đại soái ca nào a?"
Nhậm Bình Sinh cúp điện thoại rất bình thản đáp một câu, "Không có đại soái ca nào, là muội muội của ta."
"Ế?! Muội muội á? Không gạt ta chứ? Tình cảm của các ngươi tốt như vậy, tối nào cũng gọi điện, thật kiên trì."
Nhậm Bình Sinh không có trả lời.
Bạn cùng KTX vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Tiểu Sinh, những cô gái KTX chúng ta đều tìm bạn trai khắp nơi, sao ngươi không tìm một người?" Trong mắt nàng Nhậm Bình Sinh rất kỳ quái, dáng vẻ đẹp như thế, cũng không phải không ai theo đuổi, nhưng nàng lại chưa từng thấy Nhậm Bình Sinh thân mật với ai.
À không đúng, có... tên Hàn Phong kia rất hay ở bên Nhậm Bình Sinh.
Ngẫm lại Hàn Phong đó cũng là một đại soái ca a. "Ế, Tiểu Sinh, ngươi và Hàn Phong hiện tại thế nào rồi?"
Rất hiển nhiên Nhậm Bình Sinh không có thích ứng đối phương đổi chủ đề nhanh như vậy. Đáp một câu: "Không được tốt lắm." Bung mền ra chuẩn bị đi ngủ.
"Không được tốt lắm là thế nào a? Tiểu Sinh, tên Hàn Phong đó dáng vẻ rất đẹp trai nha! Cơ hội tốt, nghìn vạn lần đừng bỏ qua nha..."
Tuy là nói như vậy, nhưng những ngày sau, bạn cùng KTX vẫn chỉ thấy bóng dáng bận rộn của Nhậm Bình Sinh, tuy thỉnh thoảng thấy nàng và Hàn Phong ở cạnh nhau, nhưng tần suất này rõ ràng không có tiến bộ gì.
Cứ bận rộn rồi bận rộn cả học kỳ như thế, chuyện nên xảy ra hay không nên xảy ra gì cũng chưa từng xảy ra trên người Nhậm Bình Sinh.
Cuộc sống bình thản luôn phải có người đến kích thích một chút.
Có thể kích thích cuộc đời Nhậm Bình Sinh ngoại trừ Nhậm Yên Vũ có lẽ cũng chỉ có Nhậm Yên Vũ. Đương nhiên mẫu thân đại nhân không đáng tin cậy Nhậm Thanh Nghiên vẫn nằm trong phạm vi này.
Trong phòng tắm hơi nước bốc lên, Nhậm Bình Sinh đỏ bừng mặt bò ra ngoài bồn, bị Nhậm Yên Vũ vồ ôm từ phía sau, trần truồng như vậy, cảm giác trơn láng thật sự quá là không thích hợp cho trẻ em!
"Tỷ tỷ, ngươi quay lại đây, ta còn chưa cọ phía trước a!" Nói như vậy, tay của Nhậm Yên Vũ từ bên hông Nhậm Bình Sinh rất nhanh bơi lên ngực.
Cả người Nhậm Bình Sinh cứng đờ, nàng chưa từng bị người khác làm vậy, nháy mắt cả người như vô lực, hai tay không còn sức, liền bị Nhậm Yên Vũ một lần nữa kéo về bồn tắm.
Ào!
Nước tràn ra ngoài bồn tắm. Bởi vì quán tính cả người Nhậm Bình Sinh ngã ngồi trên người Nhậm Yên Vũ, tình cảnh rất tươi đẹp, Nhậm Yên Vũ cứ như vậy ngồi có nết, hai chân giang ra, sau đó cứ như thế ôm Nhậm Bình Sinh, để nàng ngồi giữa hay chân mình.
Ta nói hai đứa tiểu quỷ các ngươi, có cần phải vậy không a!
Nhậm Yên Vũ ôm Nhậm Bình Sinh, đặt cằm mình lên bờ vai nàng, nhìn tai nàng đã đỏ bừng, mang theo mê hoặc khẽ nói bên tai: "Tỷ tỷ... ngươi đừng gấp gáp mà~ ngươi xem ta giúp ngươi cọ sạch sẽ biết nhiêu..."
Nhậm Yên Vũ vẫn còn tập đàn piano, cũng không biết có phải tay của nữ sinh chơi đàn lúc nào cũng đặc biệt linh hoạt hay không, nói chung Nhậm Yên Vũ cứ mặc sức làm này làm nọ, khiến Nhậm Bình Sinh vừa thẹn vừa ngượng, thế nhưng cả người lại thoải mái vô cùng.
Đúng là muốn giết người mà.
Năm ngón xoa trước ngực Nhậm Bình Sinh, ngón giữa nhẹ nhàng vân vê hạt đậu đỏ trước ngực, một tay lại duỗi đến từ phía sau, dò vào giữa hai chân Nhậm Bình Sinh.
"Chân cũng phải rửa, tỷ tỷ."
Chân của Nhậm Bình Sinh rất đẹp mắt, lúc này trước mặt nàng lại càng thêm đẹp, như ẩn như hiện, cảm giác ôm đàn tỳ bà che nửa mặt thật sự tốt vô cùng, càng tốt hơn là, nơi bên dưới dòng nước ấm đó, xúc cảm vô cùng tốt vô cùng tốt.
Nhậm Yên Vũ vuốt ve bắp đùi Nhậm Bình Sinh, sau đó duỗi vào phía trong.
Nhậm Bình Sinh run lên, lập tức tỉnh lại.
Nàng vốn không phải không xao động, cũng không phải không thích Nhậm Yên Vũ thân mật với mình, chỉ là nàng khá xấu hổ, hơn nữa con người nàng khá cứng nhắc khá nghiêm trang, cho nên nàng luôn cảm thấy, trước lúc Nhậm Yên Vũ chưa 18 tuổi, nàng tuyệt đối không thể tổn thương đến Nhậm Yên Vũ, cho nên tới bây giờ nàng cũng chưa có hành vi thân mật quá phận. Cũng không phải nàng không muốn, dù không phải là ooxx không thuần khiết, nhưng hành động thân mật Nhậm Bình Sinh vẫn muốn, nhưng nàng sợ mình không kiềm chế được, dù sao trên dưới toàn thân Nhậm Yên Vũ một bộ dạng bữa cơm tú sắc, muốn kiềm chế quả thật rất khó khăn, nàng cũng không muốn phạm tội. Cho nên hành động thân mật nàng không dám làm.
Ngày hôm nay Nhậm Yên Vũ tiến vào đương nhiên nàng khẩn trương vô cùng, lo lắng mình không kiềm chế được, cũng có rất nhiều nguyên nhân khác nữa, nàng còn chưa chuẩn bị xong nữa, hoặc có lẽ cảm thấy xấu hổ nữa, đủ loại, nhưng bởi vì nội tâm của bản thân cũng không thuần khiết, đồng thời đã không thuần khiết rất nhiều năm rồi, cho nên lúc này biểu hiện của nàng cũng không phải chống cự, cho nên tuy miệng nói không muốn, cũng muốn trốn chạy, nhưng trên hành vi vẫn rất là vô lực. Đây là nguyên nhân Nhậm Yên Vũ có thể thuận lợi xuống tay như thế.
Nhưng mà động tác vừa rồi của Nhậm Yên Vũ, bỗng nhiên Nhậm Bình Sinh tỉnh ngộ!
Thì ra, thì ra mình mới là thụ hả?
Thì ra Tiểu Vũ luôn muốn làm công?!!
Không đúng không đúng không đúng không đúng!
Tuyệt đối không đúng, nàng mới là công nha, mặc kệ nói như thế nào nàng cũng không phải là thụ nha!
Nàng tuyệt đối không thể bị đè!
Vì vậy, động tác trong thoáng chốc vừa rồi của Nhậm Yên Vũ hoàn toàn phủ định nhận thức nhiều năm của Nhậm Bình Sinh. Đả kích với Nhậm Bình Sinh lớn đến khiến nàng vậy mà lại có phút chốc mất phản ứng.
Trời ạ trời ạ trời ạ! Đây là sao?
Nhất định là sai ở đâu rồi!
Trong nhận thức của Nhậm Bình Sinh, Nhậm Yên Vũ luôn luôn yếu đuối, sẽ làm nũng, sẽ khóc, nhìn thấy nàng thì lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt ủy khuất, từ nhỏ đến lớn đều thích đi theo sau nàng, lanh lợi ngọt ngào gọi nàng "tỷ tỷ"! Tuyệt đối không phải công!
Lẽ nào Nhậm Yên Vũ không phải là vẻ mặt xấu hổ bị mình đè sao?!
Tại sao bây giờ dường như không phải vậy?!!
Nhậm Bình Sinh kinh hoàng!
Nhậm Bình Sinh dại ra!
Nhậm Bình Sinh tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện đổi vai như vậy!
Tuyệt đối không chấp nhận được!
Nàng mới là công có được hay không! Không phải tỷ tỷ nào cũng là công sao?!
Cho nên trong nháy mắt Nhậm Bình Sinh lấy lại phản ứng, cũng không kể phản ứng của cơ thể và khát vọng gì gì, tình cảnh tươi đẹp gì gì, bản thân mặc hay không mặc quần áo gì gì, trong nháy mắt nàng bạo phát sức mạnh lớn đến trước nay chưa từng có!
Thoáng cái nàng hung hăng đẩy nhị tiểu thư chưa đủ tuổi vị thành niên đầu óc tràn đầy suy nghĩ không thuần khiết đang giở trò với mình, sau đó "soạt" một cái đứng dậy từ trong bồn tắm, nương theo tiếng "ào" của nước, Nhậm Bình Sinh tiểu thư "lõa thể chạy".
"!!!!" Nhị tiểu thư bị đẩy ra đương nhiên nhất thời chưa phản ứng được, phản ứng được rồi muốn đưa tay bắt lấy Nhậm Bình Sinh thì đã không còn kịp nữa.
"Tỷ tỷ?!" Quả thật Nhậm Yên Vũ không thể tin chuyện này lại xảy ra, vừa rồi rõ ràng Nhậm Bình Sinh đã buông tha ý định chống cự, rõ ràng đã ý loạn tình mê, trạng thái tốt vô cùng, thậm chí nàng còn nghĩ cả hai có thể mượn cơ hội tốt đẹp này, trực tiếp đánh vào gôn, nhưng mà tại sao đột nhiên lại như vậy rồi!?
Chẳng lẽ mình nóng vội quá?! Chẳng lẽ mình quá nóng vội?!
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao Nhậm Bình Sinh cũng tức giận thật rồi?!
Nháy mắt Nhậm Yên Vũ liền sốt ruột, Nhậm Bình Sinh giận rồi, sẽ mặc kệ mình không?! Đừng vậy mà!
Cho nên tác giả phải cường điệu một lần nữa, được một tấc lại muốn tiến một thước là không có kết quả tốt, nghìn vạn lần đừng nên thử bậy!
Thử bậy đồng thời còn chiếm được cái giá thê thảm nhị tiểu thư một lần nữa hối hận không kịp rồi. Bởi vì Nhậm Bình Sinh còn đang tức giận, cho nên buổi tối trước ngày Nhậm Bình Sinh về trường, vốn là nên hảo hảo quý trọng, nhưng bởi vì chuyện này, Nhậm Bình Sinh nắm Nhậm Yên Vũ ra cửa, ý bảo Nhậm Yên Vũ tự về phòng mình mà ngủ!
Thuận tiện nói một câu, thật ra hai người đều có phòng riêng, nhưng bởi vì nhị tiểu thư của chúng ta yếu đuối sợ ma, cộng thêm công phu làm nũng số một, Nhậm Bình Sinh để Nhậm Yên Vũ ngủ lại phòng mình, vì nguyên do đó hai người mới ngủ cùng phòng, cùng giường!
Nhưng mà rất hiển nhiên, buổi tối hôm nay không có kết quả đó!
"..." Nhậm Yên Vũ ngồi trong phòng mình, vẻ mặt thê thảm! Tỷ tỷ nha, ngươi không thể nhẫn tâm như vậy nha!
Ức hức hức! Tối ngày hôm nay nàng quyết định thức trắng đêm!
...
...
Ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi!
Đương nhiên nhị tiểu thư của chúng ta không có thức trắng đêm thiệt, trước tiên không nói đến chất lượng giấc ngủ đặc biệt tốt của nàng, dù có không tốt nàng cũng sẽ để bản thân ngủ, bởi vì hôm nay Nhậm Bình Sinh phải đi rồi, nàng muốn tiễn Nhậm Bình Sinh lên máy bay. Nếu như mình bất cẩn ngủ quên...
Dựa theo chuyện đêm qua hai người trở nên như vậy, Nhậm Bình Sinh tuyệt đối sẽ bỏ đi mà không kêu một tiếng, phải nắm chặt không thể bỏ qua cơ hội gặp mặt lần cuối!
Cho nên sáng sớm ngày hôm sau, khi Nhậm Bình Sinh rời giường, nhị tiểu thư Nhậm Yên Vũ của chúng ta cũng rời giường rồi.
Nhậm Yên Vũ mang theo vẻ mặt hờn dỗi nhìn Nhậm Bình Sinh đi ra từ trong phòng, sau đó xuống lần ăn sáng.
"Tỷ tỷ..." Nhị tiểu thư thật sự ủy khuất.
"Ăn sáng." Sắc mặt tiểu thư vẫn không tốt lắm.
"..." Nhị tiểu thư không dám nói gì nữa, cúi đầu ăn sáng. Không biết khi nào tâm tình của tỷ tỷ mới tốt lên.
Hiện thực quả nhiên vừa ốm đói vừa đáng thương.
Nhậm Bình Sinh sắp lên máy bay, có lẽ phải rất lâu nàng mới gặp lại Nhậm Yên Vũ, cho nên Nhậm Bình Sinh cảm thấy có chút không nỡ cộng thêm nỗi đau chia lìa. Cho nên cơn giận trước đó toàn bộ đều quên rồi, trước lúc lên máy bay còn dặn dò Nhậm Yên Vũ vài câu, cái gì mà nhớ ăn sáng, không nên học bài quá khuya, phải cố gắng nhưng cũng phải chú ý đến cơ thể của mình vân vân.
Sau đó lại căn dặn quản gia vài câu, bảo hắn chú ý đến tình trạng của Nhậm Yên Vũ, có chuyện gì phải gọi điện cho nàng.
Cái kia a là luyến tiếc, Nhậm Yên Vũ nắm tay Nhậm Bình Sinh không chịu buông. Nhậm Bình Sinh cũng đành chịu, nàng luôn không thể chịu được bộ dạng này của Nhậm Yên Vũ, tuy tối qua Nhậm Yên Vũ gây đả kích cho nàng rất lớn, khiến nàng nhất thời khó mà thừa nhận, nhưng mà nàng quyết định chuyện này đợi đến sau khi nàng về trường rồi mới cẩn thận ngẫm lại, suy nghĩ suy nghĩ, mà hiện tại quan trọng là nàng không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Cho nên nàng bị Nhậm Yên Vũ quấn lấy thật sự không có cách nào, liền quay đầu nhìn xung quanh một chút, cũng may xung quanh đều chìm đắm trong bi thương chia lìa hoặc là vui vẻ đoàn tụ, không có ai chú ý đến hai người. Cho nên Nhậm Bình Sinh cúi đầu rất nhanh hôn lên má Nhậm Yên Vũ một cái.
"Được rồi, chú ý sức khỏe, ta đi." Hôn xong, nói câu đó xong, Nhậm Bình Sinh lại vội vàng nhìn bốn phía, phát hiện đã có người nhìn mình rồi, vì vậy gương mặt lại đỏ lên, vội vàng kéo hành lý đi. Da mặt của nàng lúc nào cũng mỏng.
Bởi vì nụ hôn vừa rồi Nhậm Yên Vũ ngẩn ngơ, trong ấn tượng đây là lần đầu tiên Nhậm Bình Sinh chủ động hôn mình. Cho nên nụ hôn này của Nhậm Bình Sinh làm Nhậm Yên Vũ có chút lâng lâng, tuy chỉ là hôn má, nhưng quả nhiên vẫn rất kích động nha!
A a a a a!
"Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, rất nhanh ta sẽ đến tìm ngươi!" Thừa tăng động, Nhậm Yên Vũ nhịn không được hùng hồn nói với Nhậm Bình Sinh.
Bởi vì bản thân làm ra hành động lớn mật như vậy, Nhậm Bình Sinh đang xấu hổ, cho nên nàng không có để lời nói của Nhậm Yên Vũ vào lòng.
Bởi vì chăm sóc Nhậm Yên Vũ cho nên Nhậm Bình Sinh đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, nàng lại là loại người rất nghiêm túc, tuy đại học ở Trung Quốc đều khó ở đoạn vào cửa, sau khi vào rồi sẽ dễ dàng cho ngươi, trên cơ bản đều là loại hình ai cũng có thể tốt nghiệp, nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn nghiêm túc học bù. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, đương nhiên nếu như ngươi muốn lười biếng, cũng có thể lười biếng đến cả người đều mọc đầy nấm hương, nhưng mà nếu như ngươi thuộc team năng động, đương nhiên cũng có thể bận rộn đến biến thành một con quay, xoay đến làm người khác không thể thấy được ngũ quan của ngươi.
Đương nhiên Nhậm Bình Sinh thuộc vế sau, học tập, tham gia CLB, sau đó cạnh tranh hội học sinh vân vân, đương nhiên nàng cũng không có rơi lại phía sau, còn tham gia các loại thi đấu cá nhân trong và ngoài trường học.
Nhưng mà có bận rộn đi nữa, nàng vẫn giữ liên lạc với Nhậm Yên Vũ, mỗi tối đều gọi một cú điện thoại về, nhưng vì lý do học tập của Nhậm Yên Vũ rất là vội vàng, cho nên cuộc gọi của hai người cũng không kéo dài quá lâu.
Bạn cùng KTX rất nhiều chuyện, thấy Nhậm Bình Sinh mỗi tối đều gọi điện thoại, lúc nào cũng lộ vẻ mặt nhiều chuyện hỏi Nhậm Bình Sinh: "Tiểu Sinh ngươi gọi điện thoại cho ai a? Đại soái ca nào a?"
Nhậm Bình Sinh cúp điện thoại rất bình thản đáp một câu, "Không có đại soái ca nào, là muội muội của ta."
"Ế?! Muội muội á? Không gạt ta chứ? Tình cảm của các ngươi tốt như vậy, tối nào cũng gọi điện, thật kiên trì."
Nhậm Bình Sinh không có trả lời.
Bạn cùng KTX vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Tiểu Sinh, những cô gái KTX chúng ta đều tìm bạn trai khắp nơi, sao ngươi không tìm một người?" Trong mắt nàng Nhậm Bình Sinh rất kỳ quái, dáng vẻ đẹp như thế, cũng không phải không ai theo đuổi, nhưng nàng lại chưa từng thấy Nhậm Bình Sinh thân mật với ai.
À không đúng, có... tên Hàn Phong kia rất hay ở bên Nhậm Bình Sinh.
Ngẫm lại Hàn Phong đó cũng là một đại soái ca a. "Ế, Tiểu Sinh, ngươi và Hàn Phong hiện tại thế nào rồi?"
Rất hiển nhiên Nhậm Bình Sinh không có thích ứng đối phương đổi chủ đề nhanh như vậy. Đáp một câu: "Không được tốt lắm." Bung mền ra chuẩn bị đi ngủ.
"Không được tốt lắm là thế nào a? Tiểu Sinh, tên Hàn Phong đó dáng vẻ rất đẹp trai nha! Cơ hội tốt, nghìn vạn lần đừng bỏ qua nha..."
Tuy là nói như vậy, nhưng những ngày sau, bạn cùng KTX vẫn chỉ thấy bóng dáng bận rộn của Nhậm Bình Sinh, tuy thỉnh thoảng thấy nàng và Hàn Phong ở cạnh nhau, nhưng tần suất này rõ ràng không có tiến bộ gì.
Cứ bận rộn rồi bận rộn cả học kỳ như thế, chuyện nên xảy ra hay không nên xảy ra gì cũng chưa từng xảy ra trên người Nhậm Bình Sinh.
Cuộc sống bình thản luôn phải có người đến kích thích một chút.
Có thể kích thích cuộc đời Nhậm Bình Sinh ngoại trừ Nhậm Yên Vũ có lẽ cũng chỉ có Nhậm Yên Vũ. Đương nhiên mẫu thân đại nhân không đáng tin cậy Nhậm Thanh Nghiên vẫn nằm trong phạm vi này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương