Tỷ Tỷ, Xin Ngươi (Ai Ui~ Xin Ngươi)
Chương 53
Đệ ngũ thập tam chương: Hồng nhan là họa thủy, ai đến bắt kẻ tai họa này đi!
Thứ đó đỏ đỏ, đầu nhỏ nhỏ, to cỡ trái việt quất, nhưng mà hình dạng rất kỳ quái, giống như là mã **.
Vị chua chua ngọt ngọt ngon vô cùng.
"Đây là cái gì vậy?"
"Mã **, chỉ ở chỗ chúng ta mới có."
"Mã **?" Nhậm Yên Vũ vô cùng hiếu kỳ cầm lấy quả nho nhỏ đó.
Con gái lớn của lão Tôn nói cho Nhậm Yên Vũ biết, thứ quả nho nhỏ mùi vị đặc biệt này ở bên ngoài rất đắt, bởi vì nó lớn lên ở trong rừng sâu, bên ngoài có rất ít mã **, hơn nữa vùng này bị khai phá làm thành làng du lịch, du khách rất thích các loại hoa quả đặc biệt chỉ địa phương mới có này, cho nên người hái rất nhiều, bây giờ ở ngoài khu núi Đại Hưng An rất hiếm thấy, chỉ có viên bảo vệ rừng kinh nghiệm phong phú mới có thể vào sâu trong núi hái được những quả này.
Nhậm Bình Sinh cầm lấy quả nho nhỏ trong tay quay đầu hỏi con gái lớn của lão Tôn: "Vậy sao các ngươi không đem mấy thứ này đi bán?"
Con gái lão Tôn chất phát cười: "Chúng ta để lại cho bản thân ăn, không muốn bán, hơn nữa nông trường Nhậm phu nhân để lại cũng đủ cho cuộc sống của chúng ta rồi, không cần bán những thứ này. Khi vào rừng cha ta sẽ mang về một ít, đây là trái cây bình thường ở nhà chúng ta."
Bởi vì Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ đến, cho nên số lần lão Tôn vào rừng khá là nhiều, núi Đại Hưng An thực sự là một kho tàng thiên nhiên, các loại hoa quả kỳ lạ ở bên trong rất là nhiều, mỗi lần lão Tôn trở về đều mang theo một ít cho hai người, đôi khi là việt quất, đôi khi là quả cao lương, đôi khi là quả lý chua, đều là các loại hoa quả chỉ địa phương mới có. Hình dạng đều nho nhỏ, đặt trong một chiếc chậu nho nhỏ, chiêu đãi Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ.
"Ở đây chúng ta không có thứ gì tốt để tiếp đãi hai người, chỉ có vài loại quả dại dâng lên bêu xấu bản thân mà thôi." Lúc lão Tôn nói như vậy, nụ cười trên mặt rất phúc hậu.
Kỳ thực những quả dại này mới là quý báu, thời nay những đứa trẻ lớn lên trong thành thị làm gì có cơ hội ăn được những hoa quả không ô nhiễm này?
Bởi vì mấy hôm nay hầu như ngày nào lão Tôn cũng lên núi hái trái cây về, cho nên Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ vô cùng hứng thú với núi Đại Hưng An, mấy thứ có thể chơi đùa bên làng du lịch hai người đã chơi đủ rồi, rất muốn được xem vài thứ ngoài hạng mục du lịch, cho nên sáng sớm hôm nay hai người liền trang bị đầy đủ vũ trang đi theo lão Tôn cùng nhau lên núi.
Bởi vì bên trong rừng rậm nguyên thủy tràn đầy nguy hiểm, chỉ những cây cỏ leo đã đủ làm người ta phát sợ, lão Tôn nói, phải để ý đến mấy con côn trùng nhỏ, nếu như bị đốt chúng nó sẽ liều mạng chui vào trong người ngươi, nếu như đã chui vào được thì không nên dùng dao mổ ra.
Đương nhiên Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ cũng không phải nhà thám hiểm gì, nghe lão Tôn nói vậy thì chỉ đi dạo lòng vòng ở khu đã khai phá, ngắm cảnh núi rừng mỹ lệ, nên ca ngợi thì ca ngợi một phen, nên cảm thán thì cảm thán một phen.
Núi Đại Hưng An thật sự rất đẹp, đưa mắt vọng xa nơi nơi đều thấy cây, không giống cây ở những địa phương khác. Bởi vì mang theo hai người cho nên lần này lão Tôn không đi vào trong núi.
Sau đó hai người lại đi chợ, dùng giá hết sức rẻ để mua thịt dê tươi, rồi trở về cùng nhau ăn lẩu dê. Ăn xong lẩu mới phát hiện, lẩu thịt dê trong thành phố mùi vị kém hơn ở đây một chút.
Cũng không biết có phải vì cảm giác thay đổi cho nên ảnh hưởng đến vị giác hay không, nhưng lẩu thịt dê ở đây thật sự có ma lực thần kỳ.
Hai người ở lại chơi hơn nửa tháng mới trở về nhà.
Thời gian đang là trung tuần tháng 8, hai người vừa xuống máy bay liền bị sốc nhiệt, đau đầu chóng mặt.
Nhậm Bình Sinh bắt đầu nhớ cuộc sống giản đơn ở Hô Luân Bối Nhĩ. Nhưng mà đối với Nhậm Yên Vũ mà nói, cuộc sống ở đâu kỳ thật cũng như nhau, chỉ cần có thể ở bên cạnh Nhậm Bình Sinh, nàng liền thấy vui vẻ.
Mỗi nơi đều có cái tốt riêng, Giang Nam có cái đẹp của Giang Nam, thảo nguyên có cái đẹp của thảo nguyên.
Hơn nửa tháng nữa sẽ đến ngày khai giảng, hai người hiếm khi rảnh rỗi cho nên cùng đi dạo phố, giống như các nữ sinh ở độ tuổi này, mua quần áo, chơi những thứ nhỏ nhặt, trò chuyện vô vị.
Sau đó Nhậm Bình Sinh phải đi học rồi. Nhưng mà ngày Nhậm Yên Vũ đi học thật ra chưa đến, nhưng vì Nhậm Yên Vũ không muốn xa Nhậm Bình Sinh, cho nên hai người cùng nhau về trường.
Đương nhiên lúc này đã có những học tỷ chờ đợi đón học sinh mới rồi. Lúc nào cũng có học sinh mới đến sớm, trường học đã chuẩn bị tiếp đón đầy đủ.
Chuyện của Nhậm Yên Vũ, bởi vì Nhậm Bình Sinh cho nên có không ít người biết đến học muội nhảy liên tục hai năm cao trung này.
Có rất nhiều người chờ mong được thấy siêu cấp học phách Nhậm Yên Vũ, dù sao dáng vẻ Nhậm Bình Sinh xinh đẹp như vậy, Nhậm Yên Vũ cũng sẽ không kém bao nhiêu phải không?
Đương nhiên cũng có rất nhiều người tạt nước lạnh, nói người siêu cấp học phách như Nhậm Yên Vũ nhất định chỉ là một con mọt sách chỉ biết học và học, dáng vẻ ngu ngơ, đeo kính mắt dày như bình sữa, nhìn thấy bảo đảm thất vọng.
Kỳ thực cuộc sống đại học rất rảnh rỗi, rảnh đến rất nhiều người đã mọc nấm linh chi.
Cho nên trong thời kỳ rảnh rỗi này, tại một nơi rảnh rỗi này, rất nhiều người bắt đầu nhiều chuyện trong nhóm học muội sẽ có bao nhiêu mỹ nữ, ngôi vị hoa khôi năm nay có thể bị thay đổi hay không.
Nhưng mà Nhậm Yên Vũ vẫn khiến đại học hoàn toàn bùng nổ. Thật ra vừa xuất hiện thì đã bùng nổ, chỉ vì lúc đó chưa có nhiều người đến, cho nên quy mô bùng nổ cũng không lớn lắm. Hơn nữa bởi vì cả ngày Nhậm Yên Vũ đều dính lấy Nhậm Bình Sinh, cơ bản rất ít khi ra ngoài gặp ai, cho nên trong thời gian đầu đó, các sư huynh đệ đều khá là yên tĩnh.
Đối với chuyện không thể chung KTX với Nhậm Bình Sinh nàng rất là uất hận, thế nhưng bởi vì không cùng cấp cho nên chuyện này cũng không cần lo lắng nhiều, chung quy vẫn phải xử lý, nhưng không cần quá sốt ruột, dù sao nàng cũng không quá quen thuộc thành phố này.
Đến khi Nhậm Yên Vũ sắp xếp xong hành lý của mình (Thật ra là quản gia kêu người đến giúp Nhậm Yên Vũ sắp xếp hành lý mới đúng), nàng bắt đầu nghe ngóng phòng ốc gần trường. Hy vọng có thể cùng Nhậm Bình Sinh ở chung bên ngoài.
Ai da~~~ dù cuộc sống đại học nếu như ngươi không ở KTX sẽ là một chuyện làm người khác cảm thấy đáng tiếc vô cùng, nhưng có đáng tiếc đi nữa cũng kém xa không thể sớm chiều ở chung với Nhậm Bình Sinh, dù sao nguyên nhân nàng liều mạng như vậy chính là muốn cả ngày ở bên cạnh Nhậm Bình Sinh mà!
Nhưng Nhậm Yên Vũ còn chưa giải quyết triệt để chuyện này thì đã đến ngày khai giảng chính thức báo danh nộp phí học sinh mới đại học xx.
Bởi vì Nhậm Bình Sinh tham gia hội học sinh, cho nên đương nhiên ngày hôm đó nàng cũng có công việc. Vì hôm nay là ngày đầu tiên, cho nên Nhậm Bình Sinh vô cùng bận rộn, không có thời gian bắt chuyện với Nhậm Yên Vũ, cho nên ngày đầu tiên Nhậm Yên Vũ không có đi báo danh, mà để ngày hôm sau Nhậm Bình Sinh đưa nàng đi.
Kỳ thực tâm lý Nhậm Yên Vũ rất là biến thái, loại chuyện này rõ ràng nàng có thể tự làm tất cả, nhưng nàng luôn cảm thấy, nếu như tình cảnh quan trọng như vậy nếu không thực hiện cùng tỷ tỷ, cuộc đời của nàng sẽ không hoàn chỉnh.
Được rồi, không thể không thừa nhận, là tâm lý tác giả biến thái.
Mặc kệ tâm lý thế nào đi, dù sao ngày mai Nhậm Yên Vũ mới báo danh nộp phí. Mà còn không phải là Nhậm Yên Vũ tự mình đi.
Đối với sự xuất hiện của Nhậm Yên Vũ, mấy người bạn cùng KTX đã gặp qua rồi, gặp qua người trời rồi, dù bây giờ vẫn chưa bình phục hoàn toàn, nhưng trên phản ứng thì đã bình thường.
Nhưng mà, đâu có nghĩa mọi người đều đã gặp phải không?
Cho nên khi Nhậm Bình Sinh đưa muội muội đáng yêu của mình theo, lúc xuất hiện, hiện trường vẫn bùng nổ.
Ôi má ơi! Lấy điện thoại chụp hình, đội ngũ sư tỷ sư huynh nghênh tiếp, đoàn người vây xem vân vân, weibo cái quái gì a đều là phù vân! Phù vân!
Nữ thần vừa cúi đầu, trên mặt đất rầm rầm đổ ngã, máu chảy thành sông a!
Ban đêm, Nhậm Bình Sinh liền thấy trang web trường mình xuất hiện tên và ảnh chụp của Nhậm Yên Vũ. Lại còn ở trên trang đầu.
Nhậm Bình Sinh có chút bất đắc dĩ ôm trán.
"Tiểu Sinh, muội muội của ngươi thật sự lợi hại a, không kêu không la cái gì cũng không làm, chỉ cúi đầu cười không đặc biệt vì ai thì đã chiếm trang đầu." Bạn cùng KTX nhìn vi tính, quay đầu nói với Nhậm Bình Sinh.
Nhậm Bình Sinh bất đắc dĩ nói: "Phải, từ nhỏ nàng đã như vậy, làm quen là được rồi."
Bạn cùng KTX thấy Nhậm Bình Sinh như vậy, cho rằng nàng bị đả kích vì muội muội lấn át danh tiếng, vội vã an ủi: "Tiểu Sinh, thật ra dáng vẻ ngươi cũng không kém muội muội, chỉ là ngươi quá nghiêm túc, làm người khác không dám đến gần. Nếu như thỉnh thoảng ngươi giả đáng yêu một chút, chu môi vân vân, chắc chắn mê đảo một đống người." Bạn cùng KTX khoa trương nói.
Nhậm Bình Sinh nghe xong chính là nổi da gà toàn thân, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hình ảnh bản thân làm ra mấy động tác đó. Trong mắt nàng những việc ấy Nhậm Yên Vũ làm ra thì tuyệt đối tuyệt đối hợp tình hợp lý, thiên kinh địa nghĩa, nhưng nàng làm thì...
Quên đi nghĩ không nổi, nghĩ thôi đã thấy sợ.
Trên trang web trường học đã rất hỗn loạn, Nhậm Bình Sinh ngạc nhiên phát hiện, trang web của trường vậy mà có thể xảy ra loại chuyện này, người online đông nghịch, cho nên mới nói quả nhiên hồng nhan là họa thủy.
Hồng nhan là họa thủy*, hơn nữa hồng nhan này hình như còn cảm thấy họa thủy chưa đủ, cho nên sáng sớm hôm sau lại chạy đến KTX của Nhậm Bình Sinh, tiếp tục gây tai họa cho đồng bào.
*Hại nước; kẻ gây họa
"Tỷ tỷ, tối nay ta ngủ lại KTX của ngươi được không?" Họa thủy ôn nhu nói, cười đến xán lạn.
Nhậm Bình Sinh ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nhậm Yên Vũ: "Ở lại KTX của ta? Tại sao? KTX của ngươi không tốt?"
"A~ không quen thôi mà~ "
Nhậm Bình Sinh có chút bất đắc dĩ: "Sao có thể như vậy, phải quen đi nha."
"Vậy ta có thể ở lại KTX của tỷ tỷ không?"
"Có thể, sao lại không thể a?" Được rồi, dù thật ra đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, cũng biết làm vậy là không tốt, nhưng phải nói lực lượng của kẻ hại nước này khá lớn a, hay nói đúng hơn, là định lực của bên chính nghĩa quá yếu kém?
Hôm nay là ngày chào đón học sinh mới cuối cùng, cơ bản toàn bộ học sinh mới đều đã đến rồi, chỉ có mấy người ở xa còn chưa tới mà thôi. Cho nên hôm nay đón học sinh mới cũng chỉ mấy thành viên hội học sinh. Nhậm Bình Sinh là thành viên của hội học sinh, cho nên hôm nay phải đi đón học sinh mới, Nhậm Yên Vũ dính lấy Nhậm Bình Sinh, đương nhiên cũng đi theo. Sau đó lại gây thêm một trận tai họa, hôm nay là lần đầu tiên các học trưởng đãi ăn cơm, mấy người hội học sinh đều đi, đương nhiên Nhậm Yên Vũ cũng đi, hay nói đúng hơn mục đích của người ta chính là nàng.
Hội trưởng Ngô Hạo mời cơm, lúc ăn cơm tránh không được các nam sinh uống chút rượu, Hàn Phong không uống, nhưng cũng không tránh nổi các nam sinh khích lệ, cũng uống một chút, các nữ sinh tự mình ăn. Bởi vì nhà hàng ở bên cạnh trường học, mấy hôm nay lại là ngày báo danh, cho nên bên trong nhà hàng cũng có rất nhiều học sinh của trường, đám người hội học sinh cũng rất phong cách, cho nên ai cũng biết đến bọn họ, còn có người nhận ra Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ, cầm lấy di động len lén chụp ảnh.
Đợi đến khi mọi người ăn xong đi về KTX, Nhậm Bình Sinh lên mạng, quả nhiên trang web của trường một lần nữa sôi trào, ảnh chụp Nhậm Yên Vũ vẫn nằm ở trang đầu, đương nhiên mượn hào quang của Nhậm Yên Vũ lần này Nhậm Bình Sinh cũng ở đầu đề, thật không biết phải cảm tạ tiểu tổ tông này thế nào.
Nhậm Yên Vũ ngồi bên cạnh máy tính, nhìn ảnh chụp quay qua cười đến xán lạn với Nhậm Bình Sinh: "Tỷ tỷ, người ta được hoan nghênh như thế, nếu như mấy phần tử vô pháp có ý đồ với người ta thì làm sao bây giờ?"
Nhậm Bình Sinh nhịn không được xem thường nàng: "Thì ngươi đánh bọn họ. Không phải ngươi giỏi đánh người lắm sao? Hồi ở nhà trẻ đã bắt nạt bạn." Ngẫm lại khi còn bé mình liên tục giúp Nhậm Yên Vũ giải quyết hậu quả, bây giờ nhớ đến đúng là có chút hoài niệm.
"Ai da~~~ đánh người là không đúng nha tỷ tỷ, ngươi phải bảo vệ ta~~~ " Ngụ ý chính là 'ta sẽ cố hết sức quấy rầy ngươi nha tỷ tỷ'. Thật ra thì, ý định vốn luôn là ỷ lại tỷ tỷ không phải sao?
===
9 chương nữa là hết chính văn, 9 chương phiên ngoại. Xem ra cũng không có dài.
Thứ đó đỏ đỏ, đầu nhỏ nhỏ, to cỡ trái việt quất, nhưng mà hình dạng rất kỳ quái, giống như là mã **.
Vị chua chua ngọt ngọt ngon vô cùng.
"Đây là cái gì vậy?"
"Mã **, chỉ ở chỗ chúng ta mới có."
"Mã **?" Nhậm Yên Vũ vô cùng hiếu kỳ cầm lấy quả nho nhỏ đó.
Con gái lớn của lão Tôn nói cho Nhậm Yên Vũ biết, thứ quả nho nhỏ mùi vị đặc biệt này ở bên ngoài rất đắt, bởi vì nó lớn lên ở trong rừng sâu, bên ngoài có rất ít mã **, hơn nữa vùng này bị khai phá làm thành làng du lịch, du khách rất thích các loại hoa quả đặc biệt chỉ địa phương mới có này, cho nên người hái rất nhiều, bây giờ ở ngoài khu núi Đại Hưng An rất hiếm thấy, chỉ có viên bảo vệ rừng kinh nghiệm phong phú mới có thể vào sâu trong núi hái được những quả này.
Nhậm Bình Sinh cầm lấy quả nho nhỏ trong tay quay đầu hỏi con gái lớn của lão Tôn: "Vậy sao các ngươi không đem mấy thứ này đi bán?"
Con gái lão Tôn chất phát cười: "Chúng ta để lại cho bản thân ăn, không muốn bán, hơn nữa nông trường Nhậm phu nhân để lại cũng đủ cho cuộc sống của chúng ta rồi, không cần bán những thứ này. Khi vào rừng cha ta sẽ mang về một ít, đây là trái cây bình thường ở nhà chúng ta."
Bởi vì Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ đến, cho nên số lần lão Tôn vào rừng khá là nhiều, núi Đại Hưng An thực sự là một kho tàng thiên nhiên, các loại hoa quả kỳ lạ ở bên trong rất là nhiều, mỗi lần lão Tôn trở về đều mang theo một ít cho hai người, đôi khi là việt quất, đôi khi là quả cao lương, đôi khi là quả lý chua, đều là các loại hoa quả chỉ địa phương mới có. Hình dạng đều nho nhỏ, đặt trong một chiếc chậu nho nhỏ, chiêu đãi Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ.
"Ở đây chúng ta không có thứ gì tốt để tiếp đãi hai người, chỉ có vài loại quả dại dâng lên bêu xấu bản thân mà thôi." Lúc lão Tôn nói như vậy, nụ cười trên mặt rất phúc hậu.
Kỳ thực những quả dại này mới là quý báu, thời nay những đứa trẻ lớn lên trong thành thị làm gì có cơ hội ăn được những hoa quả không ô nhiễm này?
Bởi vì mấy hôm nay hầu như ngày nào lão Tôn cũng lên núi hái trái cây về, cho nên Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ vô cùng hứng thú với núi Đại Hưng An, mấy thứ có thể chơi đùa bên làng du lịch hai người đã chơi đủ rồi, rất muốn được xem vài thứ ngoài hạng mục du lịch, cho nên sáng sớm hôm nay hai người liền trang bị đầy đủ vũ trang đi theo lão Tôn cùng nhau lên núi.
Bởi vì bên trong rừng rậm nguyên thủy tràn đầy nguy hiểm, chỉ những cây cỏ leo đã đủ làm người ta phát sợ, lão Tôn nói, phải để ý đến mấy con côn trùng nhỏ, nếu như bị đốt chúng nó sẽ liều mạng chui vào trong người ngươi, nếu như đã chui vào được thì không nên dùng dao mổ ra.
Đương nhiên Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ cũng không phải nhà thám hiểm gì, nghe lão Tôn nói vậy thì chỉ đi dạo lòng vòng ở khu đã khai phá, ngắm cảnh núi rừng mỹ lệ, nên ca ngợi thì ca ngợi một phen, nên cảm thán thì cảm thán một phen.
Núi Đại Hưng An thật sự rất đẹp, đưa mắt vọng xa nơi nơi đều thấy cây, không giống cây ở những địa phương khác. Bởi vì mang theo hai người cho nên lần này lão Tôn không đi vào trong núi.
Sau đó hai người lại đi chợ, dùng giá hết sức rẻ để mua thịt dê tươi, rồi trở về cùng nhau ăn lẩu dê. Ăn xong lẩu mới phát hiện, lẩu thịt dê trong thành phố mùi vị kém hơn ở đây một chút.
Cũng không biết có phải vì cảm giác thay đổi cho nên ảnh hưởng đến vị giác hay không, nhưng lẩu thịt dê ở đây thật sự có ma lực thần kỳ.
Hai người ở lại chơi hơn nửa tháng mới trở về nhà.
Thời gian đang là trung tuần tháng 8, hai người vừa xuống máy bay liền bị sốc nhiệt, đau đầu chóng mặt.
Nhậm Bình Sinh bắt đầu nhớ cuộc sống giản đơn ở Hô Luân Bối Nhĩ. Nhưng mà đối với Nhậm Yên Vũ mà nói, cuộc sống ở đâu kỳ thật cũng như nhau, chỉ cần có thể ở bên cạnh Nhậm Bình Sinh, nàng liền thấy vui vẻ.
Mỗi nơi đều có cái tốt riêng, Giang Nam có cái đẹp của Giang Nam, thảo nguyên có cái đẹp của thảo nguyên.
Hơn nửa tháng nữa sẽ đến ngày khai giảng, hai người hiếm khi rảnh rỗi cho nên cùng đi dạo phố, giống như các nữ sinh ở độ tuổi này, mua quần áo, chơi những thứ nhỏ nhặt, trò chuyện vô vị.
Sau đó Nhậm Bình Sinh phải đi học rồi. Nhưng mà ngày Nhậm Yên Vũ đi học thật ra chưa đến, nhưng vì Nhậm Yên Vũ không muốn xa Nhậm Bình Sinh, cho nên hai người cùng nhau về trường.
Đương nhiên lúc này đã có những học tỷ chờ đợi đón học sinh mới rồi. Lúc nào cũng có học sinh mới đến sớm, trường học đã chuẩn bị tiếp đón đầy đủ.
Chuyện của Nhậm Yên Vũ, bởi vì Nhậm Bình Sinh cho nên có không ít người biết đến học muội nhảy liên tục hai năm cao trung này.
Có rất nhiều người chờ mong được thấy siêu cấp học phách Nhậm Yên Vũ, dù sao dáng vẻ Nhậm Bình Sinh xinh đẹp như vậy, Nhậm Yên Vũ cũng sẽ không kém bao nhiêu phải không?
Đương nhiên cũng có rất nhiều người tạt nước lạnh, nói người siêu cấp học phách như Nhậm Yên Vũ nhất định chỉ là một con mọt sách chỉ biết học và học, dáng vẻ ngu ngơ, đeo kính mắt dày như bình sữa, nhìn thấy bảo đảm thất vọng.
Kỳ thực cuộc sống đại học rất rảnh rỗi, rảnh đến rất nhiều người đã mọc nấm linh chi.
Cho nên trong thời kỳ rảnh rỗi này, tại một nơi rảnh rỗi này, rất nhiều người bắt đầu nhiều chuyện trong nhóm học muội sẽ có bao nhiêu mỹ nữ, ngôi vị hoa khôi năm nay có thể bị thay đổi hay không.
Nhưng mà Nhậm Yên Vũ vẫn khiến đại học hoàn toàn bùng nổ. Thật ra vừa xuất hiện thì đã bùng nổ, chỉ vì lúc đó chưa có nhiều người đến, cho nên quy mô bùng nổ cũng không lớn lắm. Hơn nữa bởi vì cả ngày Nhậm Yên Vũ đều dính lấy Nhậm Bình Sinh, cơ bản rất ít khi ra ngoài gặp ai, cho nên trong thời gian đầu đó, các sư huynh đệ đều khá là yên tĩnh.
Đối với chuyện không thể chung KTX với Nhậm Bình Sinh nàng rất là uất hận, thế nhưng bởi vì không cùng cấp cho nên chuyện này cũng không cần lo lắng nhiều, chung quy vẫn phải xử lý, nhưng không cần quá sốt ruột, dù sao nàng cũng không quá quen thuộc thành phố này.
Đến khi Nhậm Yên Vũ sắp xếp xong hành lý của mình (Thật ra là quản gia kêu người đến giúp Nhậm Yên Vũ sắp xếp hành lý mới đúng), nàng bắt đầu nghe ngóng phòng ốc gần trường. Hy vọng có thể cùng Nhậm Bình Sinh ở chung bên ngoài.
Ai da~~~ dù cuộc sống đại học nếu như ngươi không ở KTX sẽ là một chuyện làm người khác cảm thấy đáng tiếc vô cùng, nhưng có đáng tiếc đi nữa cũng kém xa không thể sớm chiều ở chung với Nhậm Bình Sinh, dù sao nguyên nhân nàng liều mạng như vậy chính là muốn cả ngày ở bên cạnh Nhậm Bình Sinh mà!
Nhưng Nhậm Yên Vũ còn chưa giải quyết triệt để chuyện này thì đã đến ngày khai giảng chính thức báo danh nộp phí học sinh mới đại học xx.
Bởi vì Nhậm Bình Sinh tham gia hội học sinh, cho nên đương nhiên ngày hôm đó nàng cũng có công việc. Vì hôm nay là ngày đầu tiên, cho nên Nhậm Bình Sinh vô cùng bận rộn, không có thời gian bắt chuyện với Nhậm Yên Vũ, cho nên ngày đầu tiên Nhậm Yên Vũ không có đi báo danh, mà để ngày hôm sau Nhậm Bình Sinh đưa nàng đi.
Kỳ thực tâm lý Nhậm Yên Vũ rất là biến thái, loại chuyện này rõ ràng nàng có thể tự làm tất cả, nhưng nàng luôn cảm thấy, nếu như tình cảnh quan trọng như vậy nếu không thực hiện cùng tỷ tỷ, cuộc đời của nàng sẽ không hoàn chỉnh.
Được rồi, không thể không thừa nhận, là tâm lý tác giả biến thái.
Mặc kệ tâm lý thế nào đi, dù sao ngày mai Nhậm Yên Vũ mới báo danh nộp phí. Mà còn không phải là Nhậm Yên Vũ tự mình đi.
Đối với sự xuất hiện của Nhậm Yên Vũ, mấy người bạn cùng KTX đã gặp qua rồi, gặp qua người trời rồi, dù bây giờ vẫn chưa bình phục hoàn toàn, nhưng trên phản ứng thì đã bình thường.
Nhưng mà, đâu có nghĩa mọi người đều đã gặp phải không?
Cho nên khi Nhậm Bình Sinh đưa muội muội đáng yêu của mình theo, lúc xuất hiện, hiện trường vẫn bùng nổ.
Ôi má ơi! Lấy điện thoại chụp hình, đội ngũ sư tỷ sư huynh nghênh tiếp, đoàn người vây xem vân vân, weibo cái quái gì a đều là phù vân! Phù vân!
Nữ thần vừa cúi đầu, trên mặt đất rầm rầm đổ ngã, máu chảy thành sông a!
Ban đêm, Nhậm Bình Sinh liền thấy trang web trường mình xuất hiện tên và ảnh chụp của Nhậm Yên Vũ. Lại còn ở trên trang đầu.
Nhậm Bình Sinh có chút bất đắc dĩ ôm trán.
"Tiểu Sinh, muội muội của ngươi thật sự lợi hại a, không kêu không la cái gì cũng không làm, chỉ cúi đầu cười không đặc biệt vì ai thì đã chiếm trang đầu." Bạn cùng KTX nhìn vi tính, quay đầu nói với Nhậm Bình Sinh.
Nhậm Bình Sinh bất đắc dĩ nói: "Phải, từ nhỏ nàng đã như vậy, làm quen là được rồi."
Bạn cùng KTX thấy Nhậm Bình Sinh như vậy, cho rằng nàng bị đả kích vì muội muội lấn át danh tiếng, vội vã an ủi: "Tiểu Sinh, thật ra dáng vẻ ngươi cũng không kém muội muội, chỉ là ngươi quá nghiêm túc, làm người khác không dám đến gần. Nếu như thỉnh thoảng ngươi giả đáng yêu một chút, chu môi vân vân, chắc chắn mê đảo một đống người." Bạn cùng KTX khoa trương nói.
Nhậm Bình Sinh nghe xong chính là nổi da gà toàn thân, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hình ảnh bản thân làm ra mấy động tác đó. Trong mắt nàng những việc ấy Nhậm Yên Vũ làm ra thì tuyệt đối tuyệt đối hợp tình hợp lý, thiên kinh địa nghĩa, nhưng nàng làm thì...
Quên đi nghĩ không nổi, nghĩ thôi đã thấy sợ.
Trên trang web trường học đã rất hỗn loạn, Nhậm Bình Sinh ngạc nhiên phát hiện, trang web của trường vậy mà có thể xảy ra loại chuyện này, người online đông nghịch, cho nên mới nói quả nhiên hồng nhan là họa thủy.
Hồng nhan là họa thủy*, hơn nữa hồng nhan này hình như còn cảm thấy họa thủy chưa đủ, cho nên sáng sớm hôm sau lại chạy đến KTX của Nhậm Bình Sinh, tiếp tục gây tai họa cho đồng bào.
*Hại nước; kẻ gây họa
"Tỷ tỷ, tối nay ta ngủ lại KTX của ngươi được không?" Họa thủy ôn nhu nói, cười đến xán lạn.
Nhậm Bình Sinh ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Nhậm Yên Vũ: "Ở lại KTX của ta? Tại sao? KTX của ngươi không tốt?"
"A~ không quen thôi mà~ "
Nhậm Bình Sinh có chút bất đắc dĩ: "Sao có thể như vậy, phải quen đi nha."
"Vậy ta có thể ở lại KTX của tỷ tỷ không?"
"Có thể, sao lại không thể a?" Được rồi, dù thật ra đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, cũng biết làm vậy là không tốt, nhưng phải nói lực lượng của kẻ hại nước này khá lớn a, hay nói đúng hơn, là định lực của bên chính nghĩa quá yếu kém?
Hôm nay là ngày chào đón học sinh mới cuối cùng, cơ bản toàn bộ học sinh mới đều đã đến rồi, chỉ có mấy người ở xa còn chưa tới mà thôi. Cho nên hôm nay đón học sinh mới cũng chỉ mấy thành viên hội học sinh. Nhậm Bình Sinh là thành viên của hội học sinh, cho nên hôm nay phải đi đón học sinh mới, Nhậm Yên Vũ dính lấy Nhậm Bình Sinh, đương nhiên cũng đi theo. Sau đó lại gây thêm một trận tai họa, hôm nay là lần đầu tiên các học trưởng đãi ăn cơm, mấy người hội học sinh đều đi, đương nhiên Nhậm Yên Vũ cũng đi, hay nói đúng hơn mục đích của người ta chính là nàng.
Hội trưởng Ngô Hạo mời cơm, lúc ăn cơm tránh không được các nam sinh uống chút rượu, Hàn Phong không uống, nhưng cũng không tránh nổi các nam sinh khích lệ, cũng uống một chút, các nữ sinh tự mình ăn. Bởi vì nhà hàng ở bên cạnh trường học, mấy hôm nay lại là ngày báo danh, cho nên bên trong nhà hàng cũng có rất nhiều học sinh của trường, đám người hội học sinh cũng rất phong cách, cho nên ai cũng biết đến bọn họ, còn có người nhận ra Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ, cầm lấy di động len lén chụp ảnh.
Đợi đến khi mọi người ăn xong đi về KTX, Nhậm Bình Sinh lên mạng, quả nhiên trang web của trường một lần nữa sôi trào, ảnh chụp Nhậm Yên Vũ vẫn nằm ở trang đầu, đương nhiên mượn hào quang của Nhậm Yên Vũ lần này Nhậm Bình Sinh cũng ở đầu đề, thật không biết phải cảm tạ tiểu tổ tông này thế nào.
Nhậm Yên Vũ ngồi bên cạnh máy tính, nhìn ảnh chụp quay qua cười đến xán lạn với Nhậm Bình Sinh: "Tỷ tỷ, người ta được hoan nghênh như thế, nếu như mấy phần tử vô pháp có ý đồ với người ta thì làm sao bây giờ?"
Nhậm Bình Sinh nhịn không được xem thường nàng: "Thì ngươi đánh bọn họ. Không phải ngươi giỏi đánh người lắm sao? Hồi ở nhà trẻ đã bắt nạt bạn." Ngẫm lại khi còn bé mình liên tục giúp Nhậm Yên Vũ giải quyết hậu quả, bây giờ nhớ đến đúng là có chút hoài niệm.
"Ai da~~~ đánh người là không đúng nha tỷ tỷ, ngươi phải bảo vệ ta~~~ " Ngụ ý chính là 'ta sẽ cố hết sức quấy rầy ngươi nha tỷ tỷ'. Thật ra thì, ý định vốn luôn là ỷ lại tỷ tỷ không phải sao?
===
9 chương nữa là hết chính văn, 9 chương phiên ngoại. Xem ra cũng không có dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương