Tỷ Tỷ, Xin Ngươi (Ai Ui~ Xin Ngươi)

Chương 57



Đệ ngũ thập thất chương: Đây là tựa của một chương bị khóa trên Tấn Giang, có sao nha.

Thời đại này cha bị hãm hại* đã thành thói quen rồi. Cho nên Nhậm Bình Sinh rất thản nhiên tiếp nhận sự thật này, đương nhiên đây cũng là kết quả sau khi tiểu thư của chúng ta cường liệt kháng cự nhưng không thành công, phải thỏa hiệp thôi.

*Là 坑爹 từ ngữ internet, nghĩa trên chữ

Nhưng mà tiểu thư Nhậm Bình Sinh của chúng ta là người cực kỳ sĩ diện, cho nên dù vì chênh lệch thực lực, sau đó dẫn đến kết cục hãm hại này, nhưng tiểu thư sĩ diện của chúng ta vẫn biểu hiện bộ dạng rất hùng hồn. Hoàn toàn không giống dáng vẻ dùng bạo lực giải quyết không xong còn bị bạo lực giải quyết.

Thật là hoàn toàn không rõ có chỗ nào để hùng hồn...

Nhậm Bình Sinh từ bỏ giãy giụa, nằm trên giường, ngẩng mặt lên nhìn Nhậm Yên Vũ, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Haiz... ai bảo ta yêu ngươi a, song phương lúc nào cũng phải có một người nhường nhịn không phải sao, chẳng lẽ muốn cả đời trong sáng.

Rất nhiều lúc tỷ tỷ phải vì muội muội...

Đương nhiên, thật ra đây hoàn toàn có thể xem là Nhậm Bình Sinh đang an ủi mình.

Vì vậy tiểu thư e thẹn quay qua nhị tiểu thư của chúng ta nói, "Xin, xin nhẹ tay một chút... người ta sợ đau." Má, đương nhiên không có khả năng này rồi!

Nhưng mà, tốt xấu gì tiểu thư của chúng ta cũng thôi kháng cự không phải sao?

Một lúc xìu xuống, Nhậm Yên Vũ liền cảm giác được. Động tác trên tay nàng cũng vì Nhậm Bình Sinh buông lỏng mà trở nên dịu dàng. Nàng vốn từ hôn môi Nhậm Bình Sinh, lúc này đã bắt đầu hôn từ môi đến tai, khẽ cắn vành tai Nhậm Bình Sinh, hơi thở khi nhẹ khi nặng phả bên tai nàng, bàn tay vuốt ve cơ thể nàng, lướt theo dáng người xinh đẹp của Nhậm Bình Sinh, vẽ ra một hình chữ S, thoáng cái trượt đến ngực, Nhậm Yên Vũ chậm rãi đưa tay sờ lên, xúc cảm mềm mại vô cùng làm người kháng muốn hung hăng xoa bóp. Đương nhiên nàng cũng làm như vậy, ngón trỏ và giữa kẹp lấy nụ hoa kia, tay Nhậm Yên Vũ bắt đầu vuốt ve ngực Nhậm Bình Sinh.

Đây là chuyện tuyệt vời cỡ nào a, trong tay là xúc cảm mềm mại trơn láng đàn hồi, trong tai là tiếng ngâm đầy cám dỗ từ cổ họng người trong lòng. Nhậm Yên Vũ cúi đầu một ngụm liền ngậm lấy một nụ hoa khác của Nhậm Bình Sinh.

Cơ thể Nhậm Bình Sinh run lên, tiếng rên rỉ cũng bắt đầu nặng dần, cả người nàng đều căng thẳng, xem ra cố nhẫn rất khổ cực, nhưng vẫn không có phản kháng như trước. Con người nàng chính là như vậy, nếu đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.

Đối với phản ứng này của Nhậm Bình Sinh thật sự Nhậm Yên Vũ vui vẻ tột cùng, hai tay nàng vuốt ve ngực Nhậm Bình Sinh, môi đã trượt một đường xuống dưới, dọc theo đường cong xinh đẹp trên cơ thể, trêu ghẹo lỗ rốn mượt mà, tiếp tục hôn về phía dưới.

Môi vẫn chưa hôn đến vùng cấm, Nhậm Bình Sinh đã căng thẳng, hai chân nhịn không được kẹp chặt lại.

Nhậm Yên Vũ cười cố sức tách nàng ra, áp chế được nàng, liền cúi đầu hôn lên vùng cấm.

Nhậm Yên Vũ cảm thấy tim của mình đập muốn rời khỏi lồng ngực, vừa nghĩ đến người dưới thân mình là Nhậm Bình Sinh, nàng liền kích động vô cùng. Người nàng yêu hơn chục năm, yêu nàng không rõ khi nào, tại sao lại yêu, chỉ biết là bản thân mình yêu Nhậm Bình Sinh, mặc kệ thuở nào, đều yêu nàng.

Ký ức sẽ dần phai, nhất là ký ức của trẻ con, giữa lộ trình trưởng thành sẽ bị quên lãng ngày càng nhiều, nhưng cảm giác yêu Nhậm Bình Sinh này, Nhậm Yên Vũ biết, bản thân mình mãi mãi cũng sẽ không quên.

"Tỷ tỷ..." Nhậm Yên Vũ hôn môi Nhậm Bình Sinh, thâm tình gọi nàng.

"Ta ở đây." Chìm trong tình ái lúc nào da mặt cũng mỏng như Nhậm Bình Sinh cũng đã nhịn không được thâm tình đáp lại Nhậm Yên Vũ, hai tay cũng không thể kiềm chế vòng qua ôm lấy Nhậm Yên Vũ. Nàng đáp lại khiến máu Nhậm Yên Vũ đều sôi trào, nàng không thể tự giữ mình được nữa, nâng người dậy, tay phải đã sờ đến suối hoa của Nhậm Bình Sinh, nơi đó chưa từng bị người khai khẩn qua, Nhậm Yên Vũ cẩn thận đưa tay duỗi vào trong cánh hoa, sau đó vuốt ve tách chúng nó qua, chen vào bên trong.

"A..." Nhậm Bình Sinh run rẩy rên rỉ. Bên trong cánh hoa tràn tràn ra dịch thể trơn trượt, càng gia tăng xúc cảm.

"Tỷ tỷ..." Nhậm Yên Vũ gọi: "Phía dưới tỷ tỷ thật ướt." Nàng nói như vậy, ngón tay chen vào đã xấu xa ngừng lại, xoa lên hạt đậu nhỏ kia.

Theo tốc độ xoa ấn càng nhanh hơn của Nhậm Yên Vũ, dẫn đến Nhậm Bình Sinh run rẩy, khó nhịn kêu: "Đừng..."

"Đừng cái gì... đừng cái gì tỷ tỷ..." Nhậm Yên Vũ rất nghiêm túc hỏi, dường như thật sự muốn nghe nội dung từ trong miệng nàng, nhưng động tác lại hoàn toàn không giảm nhẹ, trái lại càng tăng nhanh.

"Đừng... a... đừng ấn như vậy..."

"Đừng như nào... tỷ tỷ... đừng như nào..." Nàng cố sức xoa bóp mấy cái, khiêu khích hạt đậu nhỏ càng lúc càng lộ rõ kia. Nàng lại hỏi: "Như vậy à tỷ tỷ... hả..."

"A a.... không, không được nói □ như vậy... nói..." Nhậm Bình Sinh kêu lên gián đoạn, không hoàn chỉnh câu.

"Tỷ tỷ..." Từ trong cổ họng yêu thương nhẹ gọi tên nàng, cái tên từng gọi cả ngàn lần trong lòng. Nàng chỉ muốn thương nàng, không phút nào phụ nàng, yêu nàng. Hàm răng khẽ cắn nụ hoa của nàng, đầu lưỡi không ngừng trêu ghẹo, hai tay lại cấp tốc dằn vặt hạt đậu nhỏ kia.

"Ưm..." Nhậm Bình Sinh bị nàng trêu chọc, vẻ mặt thảng thốt, chỉ theo bản năng nương theo luật động của Nhậm Yên Vũ, đong đưa vòng eo. Càng cố sức ôm lấy Nhậm Yên Vũ, hận không thể cứ như vậy kéo cả người Nhậm Yên Vũ hòa làm một với mình. Suối hoa vốn đã trơn trượt bị Nhậm Yên Vũ khiêu khích dịch thể càng chảy ra nhiều hơn, làm bàn tay Nhậm Yên Vũ đều ẩm ướt.

"A a~ " Đột nhiên cả người Nhậm Bình Sinh cứng đờ, cảm thấy một trận co giật, Nhậm Yên Vũ vẫn khiêu khích hạt đậu nhỏ, không quá rõ ràng với phản ứng của Nhậm Bình Sinh, chỉ cảm thấy suối hoa run lên nhè nhẹ, sau đó chợt co lại, rồi buông lỏng rất nhanh. Nàng nhìn Nhậm Bình Sinh, sự mê ly trong hai mắt nàng, gương mặt ửng đỏ, mang theo biểu tình □, nhìn liền biết vừa □.

Nhậm Yên Vũ lại thử chạm hạm, làm Nhậm Bình Sinh lại khẽ run lên.

Nhậm Yên Vũ thực sự là cực kỳ yêu vẻ mặt khả ái này của Nhậm Bình Sinh, nàng cúi đầu hôn Nhậm Bình Sinh, nói: "Sau đó sẽ có hơi đau... tỷ tỷ, cố một chút." Nói như vậy, nàng cố sức tách hai chân Nhậm Bình Sinh ra, sau đó nương theo dịch thể luồn ngón tay vào trong người Nhậm Bình Sinh.

"A..." Cho tới bây giờ cũng chưa từng bị người đối xử như vậy, đương nhiên Nhậm Bình Sinh cảm thấy đau như muốn chết đi, mặc dù khoái cảm trước đó rất tốt, dù cơ thể Nhậm Bình Sinh vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác ấy, đồng thời còn cảm thấy chưa đủ, nhưng đau đớn này đã đủ làm Nhậm Bình Sinh tỉnh táo lại trong thoáng chốc. Một tiếng "Đau" gần như là hô lên theo bản năng.

"Tỷ tỷ..." Nhậm Yên Vũ cũng không chịu nổi, Nhậm Bình Sinh đau cả người thít chặt, điều này làm cho Nhậm Yên Vũ tiến vào càng thêm trắc trở. Nàng lại không đành lòng làm lung tung, lúc này thực sự là tiến thối lưỡng nan, liền lo lắng lại đau lòng nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ thả lỏng, cứ như vậy sẽ thêm đau."

"..." Nhậm Bình Sinh sống chết nhắm mắt không nói lời nào, nhưng cơ thể của nàng nói cho Nhậm Yên Vũ biết nàng vẫn không thể thả lỏng được, căng thẳng, đau đớn khiến nàng hoàn toàn không thể thả lỏng.

Nhưng mà sau một tiếng "đau" kia Nhậm Bình Sinh không có kêu nữa, nói đến cùng cũng là Nhậm Bình Sinh sĩ diện, cho nên lúc nào cũng ăn khổ.

Đương nhiên Nhậm Yên Vũ biết tính cách của nàng, nàng thậm chí đã muốn thôi, nhưng trạng thái hiện tại đúng là như tên đã lên dây, nếu như lúc này mà thôi, nói không chừng sẽ xử nữ cả đời.

Nhậm Yên Vũ lại nhìn gương mặt đầy mồ hôi, hai hàng mi nhíu chặt của Nhậm Bình Sinh.

Rốt cuộc nàng vẫn không muốn để Nhậm Bình Sinh xử nữ cả đời, cho nên cuối cùng nàng vẫn cắn răng, cố sức đưa vào.

"..." Nhậm Bình Sinh lập tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cứ như vậy cắn chết Nhậm Yên Vũ.

"Tỷ tỷ, thả lỏng một chút tỷ tỷ." Nhậm Yên Vũ ngừng trong cơ thể Nhậm Bình Sinh, cúi đầu ghé vào tai Nhậm Bình Sinh nói.

"..." Nhậm Bình Sinh không đáp câu nào. Trong lòng đã ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông Nhậm Yên Vũ.

Thả lỏng cái đầu ngươi chứ thả lỏng! Muốn thả lỏng sao ngươi không nằm dưới đi?! Cút đi nha chứ thả lỏng! Ngươi mới thả lỏng! Cả nhà ngươi đều thả lỏng!

Nhưng mà không thả lỏng thì hoàn toàn không có lợi cho nàng, sau khi Nhậm Yên Vũ ngừng lại chốc lát, vậy mà lại bắt đầu từ từ chuyển động, Nhậm Bình Sinh liền bị đau đổ mồ hôi lạnh. Trong lòng cũng hiểu rõ, lúc này mình không thả lỏng, chịu khổ cũng chỉ là mình. Cho nên sau khi thở sâu một lát, Nhậm Bình Sinh chịu đựng muốn đấm Nhậm Yên Vũ một quyền, để bản thân từ từ thả lỏng.

Nhậm Yên Vũ cảm giác được thay đổi ngay lúc này của Nhậm Bình Sinh, động tác trên tay bắt đầu nhanh hơn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Nhậm Bình Sinh, muốn mượn việc này dời đi lực chú ý của nàng.

Cũng không biết có phải cách này của Nhậm Yên Vũ có tác dụng hay không, Nhậm Bình Sinh thực sự cảm thấy đỡ hơn, dù đau đớn như trước, nhưng khoái cảm trên người đã bắt đầu tập kích từng chút, dần dần che đi đau đớn.

Cảm giác hạnh phúc kèm theo đau đớn này chính là tình yêu sao?

Nhậm Bình Sinh gắt gao ôm Nhậm Yên Vũ, cúi đầu rên rỉ, cơ thể cũng phối hợp theo nàng, cố gắng đưa khoái cảm này tăng cao.

Hiện tại tốt vô cùng, dù phát triển có hơi từ tốn, khiến cánh tay của Nhậm Yên Vũ đã mỏi, nhưng lần đầu tiên đương nhiên không thể quá nóng vội, Nhậm Yên Vũ không dám làm xằng, mà đưa ngón cái đè lên viên đậu nhỏ phía trên thông đạo, nhẹ nhàng vân vê hấp dẫn lực chú ý, Nhậm Bình Sinh lập tức đáp lại làm cho nàng thỏa mãn, hô hấp càng lúc càng nặng nề, vốn cúi đầu rên rỉ bất chợt ngân cao, Nhậm Yên Vũ cảm thấy ngón tay mình bị bao lấy càng thêm tinh tế. Thông đạo kia khẽ động. Một ra một vào, một ra một vào, nàng không dám dùng sức, lại càng không dám mạnh tay, cẩn cẩn thận thận nhẹ nhàng chuyển động theo phản ứng của Nhậm Bình Sinh.

Dịch thể ẩm ướt không ngừng chảy ra từ trong người, thấm ướt tay nàng. Cảm giác thít chặt càng lúc càng nhiều hơn, thậm chí Nhậm Bình Sinh đã nâng thắt lưng lên.

"Tiểu Vũ..." Nàng nỉ non gọi tên Nhậm Yên Vũ. Giục Nhậm Yên Vũ nhanh hơn.

Đương nhiên dựa theo tính cách bình thường Nhậm Bình Sinh sẽ không chủ động giục Nhậm Yên Vũ vào lúc như thế này, nhưng khó có được cảm giác tốt như vậy, nếu không giục, cảm giác qua rồi, đau đớn lại trở về lần nữa, Nhậm Yên Vũ sẽ không ngừng lại, người chịu khổ cũng là mình, cho nên còn lại một tia lý trí Nhậm Bình Sinh cũng không quản nhiều, chỉ muốn để hai bên ai cũng không muốn buông bỏ trạng thái tốt nhất hiện tại.

Tiếng rên rỉ này giống như châm lửa cho ngòi nổ, vù một cái, Nhậm Yên Vũ cũng khó kiềm chế nữa, động tác trên tay không còn dịu dàng, liều mạng chuyển động về trước.

Đau!

Rất đau!

Thế nhưng đau đớn cũng đồng thời khiến cơ thể của Nhậm Bình Sinh lên đến cực hạn. Cảm xúc kỳ lạ kéo đến, nháy mắt Nhậm Bình Sinh siết chặt cơ thể, phản ứng lần này rõ ràng là kịch liệt hơn khi nãy, khiến cho Nhậm Yên Vũ cũng quên mất mình phải làm gì.

Sau một lát phản ứng của nàng trở về rồi, sau đó rút ngón tay ra, cố sức đẩy vào, đồng thời còn không ngừng quấy nhiễu.

"A a a..." Nhậm Bình Sinh rít lên một tiếng, phản xạ có điều kiện cong người dậy. Cảm giác cơ thể giống như có điện, không ngừng được run rẩy, ngay cả trong cơ thể cũng run rẩy theo.

"Tỷ tỷ..." Nhậm Yên Vũ thấp giọng gọi, tiếp tục ra vào, để Nhậm Bình Sinh lên cao triều.

...

...

Cao triều qua đi cả người Nhậm Bình Sinh xụi lơ, nằm trên giường động cũng không động, cảm giác trên cơ thể vẫn chưa biến mất, Nhậm Yên Vũ còn đang tiếp tục khiêu khích trên người nàng, cảm giác vốn đã phai lại từ từ nổi lên!

Vì vậy Nhậm Bình Sinh thầm mắng tiểu hỗn đản này vô số lần!

Chết tiệt! Đây là lần đầu tiên a, có thể tiết chế chút không?!

Nàng thề! Lần sau nhất định mình phải công một lần! Giống như lần này hành chết tiểu quỷ kia!

Cảm giác đau đớn chậm rãi dâng lên, trong nháy mắt Nhậm Bình Sinh lại nghĩ đến!

Sau đó làm sao đi WC bây giờ?! Nàng không dám đi WC!!

Sau đó Nhậm Bình Sinh quá mệt mỏi quá uể oải, vốn đã say rượu... cho nên chuyện đi WC, có lẽ ngủ trước một giấc rồi tính sau.

===

Cái câu "Má" ở đoạn nào đó, âm đọc, âm đọc, âm đọc xác thật là má.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...