Ước Định Trăng Tròn: Xà Vương Biết Yêu
Chương 34: Chấp nhận yêu cầu
*Khuyến cáo: Gần cuối truyện có vài cảnh H, độc giả không đủ tuổi vui lòng không đọc chương này. Cảm ơn!
Ánh mắt Lục Tây có phần rưng rưng khi nhớ đến cái chết của cha mình. Ngay khi anh xoay người lại thì đã nhìn thấy Mạc Phi sớm đã đứng lặng từ khi nào mà mỉm cười rạng rỡ, chậm rãi mang đến cho anh một tách trà nóng, cất giọng ngọt ngào nói:
- “Thấy anh trầm tư ở ban công cho nên tôi ngại sợ làm phiền, vì thế mà…”
Dứt lời, Mạc Phi hướng tách trà về phía Lục Tây. Anh cũng nhẹ nhàng đưa tay đón lấy, sau đó uống cạn sạch, khẽ đặt chiếc tách rỗng xuống bàn rồi nhìn thẳng vào gương mặt của đối phương, trầm giọng lên tiếng hỏi:
- “Vất vả cho em rồi. Mạc Phi, em nghĩ sao về việc anh sẽ xóa toàn bộ số nợ và trả lại tự do cho em?”
Trước những lời này thốt ra từ chính miệng Lục Tây khiến Mạc Phi có chút bất ngờ mà nhíu mày hỏi lại:
- “Sao…sao khi không anh lại hỏi như vậy?”
Nội tâm Lục Tây lúc này vô cùng hỗn loạn nhưng vẫn cố gượng cười, sau đó nhàn nhạt lên tiếng đáp:
- “Chuyện là, thời gian qua anh thấy rõ sự nỗ lực, chịu khó của em trong mọi công việc kể cả ở Lục gia hay ở công ty. Chính vì thế, anh quyết định xóa đi toàn bộ số nợ đã ràng buộc em ở lại đây suốt thời gian qua.”
Nghe đến đây, đáng lý ra Mạc Phi nên vui nhưng trong lòng lại có chút buồn bã, khẽ gật nhẹ đầu, gượng cười nói:
- “Đây quả là chuyện vui. Nhưng…nhưng chẳng hiểu trong lòng tôi lại có chút buồn. Được ở lại Lục gia làm việc một thời gian, khi không anh bảo trả tự do cho nên…tôi chẳng biết sau này phải làm những gì nữa.”
Dứt lời, Mạc Phi khẽ nắm lấy tay rộng lớn của người đàn ông khiến anh có chút bất ngờ mà tròn xoe mắt nhìn cô, bên tai truyền đến giọng nói ngọt ngào của người con gái khiến tim Lục Tây tan chảy hoàn toàn. Mạc Phi hạ giọng đề nghị:
- “Anh có thể cho tôi ở lại đây tiếp tục làm việc không? Những gì mà anh làm cho tôi, thật sự là quá nhiều. Tôi sao có thể vô ơn mà rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng như thế được.”
Mạc Phi chưa nói dứt câu thì người trước mặt đã tiến sát lại gần cô tự lúc nào. Lục Tây gương mặt điềm đạm, khẽ nâng nhẹ cằm người con gái lên cao, cất giọng trầm thấp hỏi:
- “Vậy…anh đưa ra bất cứ yêu cầu nào thì em cũng sẽ tình nguyện giúp anh thực hiện chứ?”
Mạc Phi không chút nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý. Nhìn vẻ mặt ngây ngô này của cô khiến Lục Tây không nhịn được mà cong môi cười nhẹ, sau đó ghé sát vào tai người con gái, thì thầm nói:
- “Vậy…em trao thân cho anh, được chứ?”
Nghe đến đây khiến Mạc Phi chết lặng mà trở nên ngập ngừng. Cô đưa mắt nhìn thẳng vào ngũ quan anh tuấn của người trước mặt mà trở nên lúng túng, hai tay không ngừng đan chặt vào nhau, lắp bắp nói:
- “Tôi…tôi…”
- “Vậy anh sẽ bắt đầu, nếu như em không thích thì có thể la lên, anh nhất định sẽ dừng lại.”
Nói rồi, Lục Tây nhẹ nhàng đưa tay cởi từng cúc áo trên người Mạc Phi xuống, lộ ra bờ vai trắng mịn. Liền sau đó, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên hõm vai khiến cô có chút run nhẹ mà lập tức mím môi, nhắm chặt mắt, bên tai truyền đến giọng nói tà mị của người đàn ông:
- “Em vẫn không phản kháng gì sao?”
Mạc Phi nhắm nghiền mắt, đứng lặng không đáp khiến Lục Tây không khỏi cười thầm mà tiếp tục vòng tay ra sau lưng cô, cởi bung móc gài chiếc áo ngực khiến nó rơi thẳng xuống đất. Bầu ngực trắng mịn của người con gái đang không ngừng thở phập phồng lên xuống khiến anh mê đắm, liền đưa tay chạm lấy, khẽ xoa nhẹ hạt lựu hồng nho nhỏ khiến cô khẽ run nhẹ người.
- “Em đúng là người giữ lời hứa.”
Nói rồi, Lục Tây không châm chọc người con gái này nữa mà cúi thấp người, vội nhặt lên chiếc áo nhỏ dưới sàn lên, sau đó nhẹ nhàng mặc lại giúp cô. Mạc Phi tròn xoe mắt ngay khi nhìn thấy đối phương đang nhẹ nhàng gài lại từng cúc áo giúp mình khiến nhịp tim cô bất giác đập mạnh, lắp bắp nói:
- “Cảm…cảm ơn anh.”
Nghe những lời này khiến Lục Tây không nhịn được mà phá lên cười lớn, dõng dạc lên tiếng nói:
- “Chỉ là châm chọc em một chút, không ngờ em lại ngoan ngoãn nghe theo đến vậy. Sau này, chỉ mình anh được phép chạm vào người em thôi đấy.”
Mạc Phi đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu đồng ý. Thật ra, cô đã yêu người đàn ông này tự khi nào rồi cho nên mới dễ dàng đồng ý lời yêu cầu này từ Lục Tây. Tuy nhiên, vì khoảng cách giữa cô và anh hiện tại và cả trong tương lai khá lớn cho nên không dám tỏ bày mà chỉ có thể tiếp tục ở cạnh anh với tư cách là một người làm thuê.
Ánh mắt Lục Tây có phần rưng rưng khi nhớ đến cái chết của cha mình. Ngay khi anh xoay người lại thì đã nhìn thấy Mạc Phi sớm đã đứng lặng từ khi nào mà mỉm cười rạng rỡ, chậm rãi mang đến cho anh một tách trà nóng, cất giọng ngọt ngào nói:
- “Thấy anh trầm tư ở ban công cho nên tôi ngại sợ làm phiền, vì thế mà…”
Dứt lời, Mạc Phi hướng tách trà về phía Lục Tây. Anh cũng nhẹ nhàng đưa tay đón lấy, sau đó uống cạn sạch, khẽ đặt chiếc tách rỗng xuống bàn rồi nhìn thẳng vào gương mặt của đối phương, trầm giọng lên tiếng hỏi:
- “Vất vả cho em rồi. Mạc Phi, em nghĩ sao về việc anh sẽ xóa toàn bộ số nợ và trả lại tự do cho em?”
Trước những lời này thốt ra từ chính miệng Lục Tây khiến Mạc Phi có chút bất ngờ mà nhíu mày hỏi lại:
- “Sao…sao khi không anh lại hỏi như vậy?”
Nội tâm Lục Tây lúc này vô cùng hỗn loạn nhưng vẫn cố gượng cười, sau đó nhàn nhạt lên tiếng đáp:
- “Chuyện là, thời gian qua anh thấy rõ sự nỗ lực, chịu khó của em trong mọi công việc kể cả ở Lục gia hay ở công ty. Chính vì thế, anh quyết định xóa đi toàn bộ số nợ đã ràng buộc em ở lại đây suốt thời gian qua.”
Nghe đến đây, đáng lý ra Mạc Phi nên vui nhưng trong lòng lại có chút buồn bã, khẽ gật nhẹ đầu, gượng cười nói:
- “Đây quả là chuyện vui. Nhưng…nhưng chẳng hiểu trong lòng tôi lại có chút buồn. Được ở lại Lục gia làm việc một thời gian, khi không anh bảo trả tự do cho nên…tôi chẳng biết sau này phải làm những gì nữa.”
Dứt lời, Mạc Phi khẽ nắm lấy tay rộng lớn của người đàn ông khiến anh có chút bất ngờ mà tròn xoe mắt nhìn cô, bên tai truyền đến giọng nói ngọt ngào của người con gái khiến tim Lục Tây tan chảy hoàn toàn. Mạc Phi hạ giọng đề nghị:
- “Anh có thể cho tôi ở lại đây tiếp tục làm việc không? Những gì mà anh làm cho tôi, thật sự là quá nhiều. Tôi sao có thể vô ơn mà rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng như thế được.”
Mạc Phi chưa nói dứt câu thì người trước mặt đã tiến sát lại gần cô tự lúc nào. Lục Tây gương mặt điềm đạm, khẽ nâng nhẹ cằm người con gái lên cao, cất giọng trầm thấp hỏi:
- “Vậy…anh đưa ra bất cứ yêu cầu nào thì em cũng sẽ tình nguyện giúp anh thực hiện chứ?”
Mạc Phi không chút nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý. Nhìn vẻ mặt ngây ngô này của cô khiến Lục Tây không nhịn được mà cong môi cười nhẹ, sau đó ghé sát vào tai người con gái, thì thầm nói:
- “Vậy…em trao thân cho anh, được chứ?”
Nghe đến đây khiến Mạc Phi chết lặng mà trở nên ngập ngừng. Cô đưa mắt nhìn thẳng vào ngũ quan anh tuấn của người trước mặt mà trở nên lúng túng, hai tay không ngừng đan chặt vào nhau, lắp bắp nói:
- “Tôi…tôi…”
- “Vậy anh sẽ bắt đầu, nếu như em không thích thì có thể la lên, anh nhất định sẽ dừng lại.”
Nói rồi, Lục Tây nhẹ nhàng đưa tay cởi từng cúc áo trên người Mạc Phi xuống, lộ ra bờ vai trắng mịn. Liền sau đó, anh cúi xuống, hôn nhẹ lên hõm vai khiến cô có chút run nhẹ mà lập tức mím môi, nhắm chặt mắt, bên tai truyền đến giọng nói tà mị của người đàn ông:
- “Em vẫn không phản kháng gì sao?”
Mạc Phi nhắm nghiền mắt, đứng lặng không đáp khiến Lục Tây không khỏi cười thầm mà tiếp tục vòng tay ra sau lưng cô, cởi bung móc gài chiếc áo ngực khiến nó rơi thẳng xuống đất. Bầu ngực trắng mịn của người con gái đang không ngừng thở phập phồng lên xuống khiến anh mê đắm, liền đưa tay chạm lấy, khẽ xoa nhẹ hạt lựu hồng nho nhỏ khiến cô khẽ run nhẹ người.
- “Em đúng là người giữ lời hứa.”
Nói rồi, Lục Tây không châm chọc người con gái này nữa mà cúi thấp người, vội nhặt lên chiếc áo nhỏ dưới sàn lên, sau đó nhẹ nhàng mặc lại giúp cô. Mạc Phi tròn xoe mắt ngay khi nhìn thấy đối phương đang nhẹ nhàng gài lại từng cúc áo giúp mình khiến nhịp tim cô bất giác đập mạnh, lắp bắp nói:
- “Cảm…cảm ơn anh.”
Nghe những lời này khiến Lục Tây không nhịn được mà phá lên cười lớn, dõng dạc lên tiếng nói:
- “Chỉ là châm chọc em một chút, không ngờ em lại ngoan ngoãn nghe theo đến vậy. Sau này, chỉ mình anh được phép chạm vào người em thôi đấy.”
Mạc Phi đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu đồng ý. Thật ra, cô đã yêu người đàn ông này tự khi nào rồi cho nên mới dễ dàng đồng ý lời yêu cầu này từ Lục Tây. Tuy nhiên, vì khoảng cách giữa cô và anh hiện tại và cả trong tương lai khá lớn cho nên không dám tỏ bày mà chỉ có thể tiếp tục ở cạnh anh với tư cách là một người làm thuê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương