Uy Điềm
Chương 19: Bổn phận
“Sao lại biết cầu xin người khác rồi?”
Lý Hoài Úc vẫn là bộ dạng không để vào mắt như trước.
Lam Thanh thấy hắn rất tức giận, đó chính là một mạng người đó! Nhưng lời nói ra lại nhu nhược: “Xin người, cầu xin người, thiếp sai rồi…”
Thật ra ngày hôm ấy nàng lướt qua Mặc Hiên đi đến chủ viện, hắn ở trên lầu đều nhìn thấy hết, tức giận đến mức làm gãy bút lông sói trong tay.
“Ngươi đã làm sai ở đâu?” Hắn hỏi.
Lam Thanh thật sự không nghĩ ra, nếu muốn nàng nói thật thì nàng cảm thấy bản thân cũng đúng.
Lam Thanh ngập ngừng không nói được gì.
Lý Hoài Úc hỏi: “Khí phách của ngươi đâu? Oan ức của ngươi đâu?”
“……” Lam Thanh không trả lời được.
Hắn lại hỏi: “Không phải ngươi đã nói sẽ không bước ra khỏi viện nửa bước sao?”
“……” Nàng đã thất hứa.
“Ta đã nói rồi, nhớ rõ bổn phận của mình.” Lý Hoài Úc nắm cằm nàng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi có biết nhiệm vụ của mình bây giờ là gì không?”
Lam Thanh lắc đầu.
“Lấy lòng ta…”
Đêm dài đằng đẵng, gian nan vô cùng.
Lúc rạng sáng kéo thân thể tả tơi của mình ra ngoài, Tiểu Vũ đã chờ bên ngoài từ trước, thấy nàng ra liền vui vẻ đi tới nghênh đón, vừa định nói chuyện đã thấy cả người nàng ngã xuống, thuận thế đỡ được cảm thấy rất đau lòng.
Đêm qua thầy thuốc có y thuật tốt đã được mời đến, vừa tỉnh lại Hương Hương cảm thấy mình như đã trả qua một giấc mơ.
Lam Thanh đến xem nàng ấy, hài lòng quay về phòng, Hương Hương muốn ngăn nàng lại nói chuyện nhưng lại bị Tiểu Vũ ngăn lại, lắc đầu không nói gì.
Nàng có vẻ rất buồn ngủ, nhưng không ngủ được.
Đột nhiên nàng cảm thấy rằng mình nên khóc, nhưng trong mắt lại không có một giọt nước mắt nào cả.
Tiểu Vũ mang nước nóng vào đổ đầy bồn tắm và rắc những cánh hoa mẫu đơn đỏ lên đó.
Lam Thanh ngâm cả người vào, trong nước rất yên lặng, cũng không nghe thấy gì nữa…
Mãi đến trưa, Tiểu Vũ bưng bữa ăn vào không thấy ai mới phát hiện hóa ra nàng đã ngủ quên trong bồn tắm.
Lúc chạng vạng mới từ từ tỉnh dậy, cảnh tối lửa tắt đèn không nhìn thấy gì cả.
Tiểu Vũ tiến vào đưa đồ ăn, chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ rồi cất đi. Hắn dọn bàn thấp ra rồi đặt đồ ăn lên, đều là đồ ngày thường Lam Thanh thích ăn, nhưng lúc này nàng không muốn ăn gì cả.
“Không muốn ăn.” Hé miệng ra mới biết giọng mình khàn như vậy.
Tiểu Vũ cũng không ép, xoa vai và ấn chân tay cho nàng.
Buổi tối, Tiểu Vũ vui vẻ mang sữa ngọt tới trước mặt Lam Thanh, trước kia nàng thích cái này nhất.
“Ọe...”
Lam Thanh nôn ra, vốn không ăn uống gì nên lần nôn này chỉ toàn là nước chua nước đắng.
Tiểu Vũ vuốt lưng cho nàng, vừa đau lòng lại vừa bất lực.
Ngày tiếp theo nàng vẫn uể oải không muốn động đậy, leo lên giường của Hương Hương, hai “Bệnh nhân” đang chờ một mình Tiểu Vũ hầu hạ.
Hương Hương cười nói: “Sao ta lại cảm thấy người còn bệnh nặng hơn ta nữa vậy!”
Lam Thanh đáp: “Không đúng! Ngươi là ngoại thương, ta là nội thương!”
Hương Hương: “Vậy thì đừng ở chung, không xíu nữa lại lây cho ta!”
Lam Thanh: “Ta lây cho ngươi, ta lây cho ngươi!”
Nói xong còn cọ cọ lên người Hương Hương, hai ngày nay Hương Hương gần như khỏa thân, nàng ấy xấu hổ nên luôn miệng nói nàng ấy dơ lắm.
“Nguyên ngày hôm qua ta ngâm rất lâu, ngâm đến sạch sẽ luôn! Ngâm đến mức da nhăn hết cả lên! Rất sạch sẽ luôn đấy!” Lam Thanh bĩu môi nói.
Hương Hương cười mắng: “Có biết xấu hổ không vậy, mấy chuyện riêng tư như vậy mà cũng nói ra!”
Qua mấy ngày Hương Hương đã có thể đi được, Lam Thanh cũng khôi phục lại, bọn họ lại là hai đại thiếu nữ.
Lam Thanh nghiện cờ lại đột nhiên thích tô màu, trước đây nếu vẽ tranh thì nàng đều để Tiểu Vũ vẽ hình, Lam Thanh chỉ có nhiệm vụ thêm màu thôi. Nàng tô màu rất cẩu thả, đến hoa lá, chim chóc còn chưa vẽ đẹp được nhưng vẫn nhất quyết muốn vẽ một bức chân dung của Hương Hương và Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ bận rộn nên Hương Hương là người đầu tiên trở thành mẫu vật. Nàng vẽ rất nhiều tranh, đến mức Hương Hương đứng đau cả lưng. Bởi vì vết thương cũng hồi phục rất nhanh, người cũng biết chịu khó, bắt đầu làm việc cùng Tiểu Vũ.
Để đun thuốc cho Hương Hương nên đã dựng một cái bếp nhỏ sau sương phòng, nấu thuốc xong cả sân ngập một vị đắng.
Thuốc hết rồi người cũng khỏi bệnh, sau khi uống năm ngày thuốc Hương Hương quả thật hận chết cái mùi vị đó, nhanh chóng đập nồi đi.
Nhưng bếp vẫn được sử dụng, thỉnh thoảng nàng xin một số vật liệu từ bếp và tự chơi với nó.
Trước giờ Hương Hương luôn khoe khoang tài nấu nướng của mình, kết quả làm một lần đã suýt đốt cả nhà, món hầm mặn và nhiều dầu mỡ đến mức gần như không thể ăn được.
Cũng may còn có người tệ hơn, đồ ăn Hương Hương làm miễn cưỡng còn có thể nhìn ra hình dạng, có thể ăn được. Còn đồ Lam Thanh làm thì hỏng hết cả, rõ ràng tận mắt thấy nàng gắp thịt bỏ vào nhưng lúc bưng ra thì thành màu đen dính lên cả nồi, không thể nhìn ra “Hình dạng lúc còn sống” nữa, mùi vị thì… không ai dám nếm thử.
Tiểu Vũ có thể làm một vài món đơn giản, chẳng hạn như nấu mì, hơn nữa mùi vị cũng không tệ lắm. Khiêm tốn mà nói thì trước đây hắn cũng đã từng làm ở phòng bếp, cũng học được chút ít.
Lam Thanh không cam lòng, kiên trì học trong sách, đặt dây thép lên trên bếp lò, sau đó đem thịt nướng lên, làm như vậy thật ra cũng có chút mùi vị.
Đầu tháng năm Lam Thanh đến tiền viện thỉnh an như thường lệ, phu nhân nói tết Đoan Ngọ đãi tiệc, người một nhà cùng nhau ăn tết.
Lúc giúp Lam Thanh chọn xiêm y Hương Hương vẫn chọn màu sáng như mọi khi, hiếm khi thấy Tiểu Vũ không phản đối, hắn nói: “Đại lễ quả thật nên ăn mặc tươi sáng một chút!”
Lam Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi chọn một bộ váy màu hồng nhạt đẹp hơn so với bộ trong tay Hương Hương.
Cũng may cũng có rất nhiều người giống vậy, vũ cơ vừa lên sân khấu cũng mặc trang phục tông màu này, suýt chút nữa là nàng cũng bị lên sân khấu rồi.
Trương Hi Nguyệt tự mình đánh đàn, cầm nghệ kia… Nàng không hiểu nên cũng không dám nói bừa, hẳn là hay lắm.
Lý Hoài Úc làm bạn với tiếng sáo, tiếng sáo du dương… Nàng cũng không hiểu nhưng những người khác lại rất tán thưởng.
Sau khi thổi xong khúc nhạc Ngọc Nùng khen ngợi rất lâu rồi xướng một điệu hát dân gian trợ hứng.
Thổi, kéo, đàn, hát đã có ba thứ, có phải nàng nên đứng dậy chơi đàn nhị không?
Nhưng cũng chỉ là nghĩ trong lòng thôi, nếu thật sự muốn nàng kéo nàng cũng không kéo được.
Thật sự cũng không thể làm gì cả, phu nhân đề nghị tự phạt ba chén, cười nói: “Cũng không thể để ngươi không làm gì mà vẫn được nghe được!”
Đề nghị này rất tốt, Lam Thanh uống liên tiếp ba ly rượu, trong lòng thầm nói: Rượu này đắng quá đi! Sao họ lại uống ngon như thế chứ?
Bánh chưng được bưng lên, nàng lấy một cái rồi mở ra, nhân là gạo nếp và lòng đỏ trứng gà tươi, cắn một miếng rồi cho vào miệng nhai kỹ, càng ăn càng thấy thơm.
Dường như chỉ có nàng và phu nhân là ăn đến vui vẻ.
Trương Hi Nguyệt nói: “Khẩu vị của ngươi thực sự không giống người phương Bắc.”
Lam Thanh: “Có lẽ là do thiếp không kén ăn, cũng rất thích ăn bánh chưng ngọt!”
Cả đêm Lý Hoài Úc cũng chưa từng nhìn nàng một chút, chẳng khác nào ngoảnh mặt làm ngơ, tựa như chỉ nhìn nàng một chút cũng sẽ bị đau mắt.
Yến hội tan, Lam Thanh có hơi say mới trở về, đi đường loạng choạng, Hương Hương đỡ nàng nhỏ giọng nói thầm: “Sao người lại uống nhiều rượu như vậy?”
Tiểu Vũ: “Đừng nói nữa, về trước đi!”
Lúc trở lại phòng ý thức cả người hơi mờ mịt, Lam Thanh cầm một cái bình sứ gọi Hương Hương, một hồi lại nói là Tiểu Vũ, vừa khóc vừa cười ầm ĩ hết cả lên. Hai người chỉ rửa mặt cho nàng thôi cũng tốn rất nhiều sức.
Sáng hôm sau tỉnh lại với cơn đau đầu.
Ngồi bên mép giếng xõa tóc như một bóng ma, Hương Hương đang phơi quần áo giật mình quay lại.
Lam Thanh: “Ta muốn gội đầu.”
Tiểu Vũ mang nước ấm vào, bên trong có vài nụ hoa nhài.
Lam Thanh: “Bây giờ nóng quá, tắm rửa xong lại đổ mồ hôi!”
Hương Hương mắng: “Vậy thì đi tắm nữa! Người gội đầu bằng nước lạnh là muốn bị đau đầu à?”
Lam Thanh lè lưỡi, ngoan ngoãn gội đầu bằng nước nóng, gội xong nằm ở trên giường nhỏ mát mẻ, gối đầu lên mép đợi cho khô ráo.
Tiểu Vũ dùng khăn khô cẩn thận lau khô tóc cho nàng, xuôi theo chiều tóc làm Lam Thanh cảm thấy toàn thân trơn bóng, rất thoải mái hưởng thụ.
Vào buổi trưa, trước bữa ăn, Thạch Anh đến.
Bảo bọn họ đem hết quần áo tươi sáng ra, bày trò phá tan từng mảnh trước mặt. Hóa ra roi da còn có thể dùng như vậy, còn sắc hơn cả kiếm. Nhìn những mảnh vải vụn sặc sỡ vương vãi khắp sàn, sau khi người đi rồi nàng học ngữ khí của Hương Hương nói: “Nghiệp chướng mà!”
Buổi chiều có người đến truyền lời, bảo nàng đến tiền viện hầu hạ.
Đã khi dễ người ta còn bắt người ta phải tự đưa đến cửa.
Haizzz...
Hương Hương và Tiểu Vũ cũng đi theo nhưng chỉ có thể đợi ngoài cửa viện. Còn một đoạn đường dài nữa mới đến Mặc Hiên, nàng chỉ có thể tự mình đi vào.
Một chân bước vào như đang đi vào địa ngục.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh lơ, thắt lưng vừa vặn ở eo. Lúc tay Lý Hoài Úc chạm đến rõ ràng cảm nhận được người trong ngực rùng mình một chút nhưng cũng không trốn, ngoan ngoãn mặc hắn làm gì thì làm.
Ở đây tận hứng hơn ở tiểu viện rất nhiều, bởi vì khi nàng động tình sẽ kêu ra tiếng, đây rõ ràng là sự cổ vũ tốt nhất cho nam nhân.
Sau khi làm đi làm lại đến nửa đêm, lúc Lam Thanh đứng dậy rời khỏi giường suýt thì ngã xuống.
Lý Hoài Úc lại kéo nàng vào lòng và nói: “Sáng mai sẽ có người đưa nàng về!”
“Không sao, thiếp có thể…”
Lam Thanh còn chưa nói xong đã cảm thấy có một bàn tay lướt qua ngực mình, hắn vùi sâu vào cổ và vai, ngậm tai nói: “Vậy xem ra ta còn phải cố gắng nhiều hơn.”
…………………………..
Bên ngoài có người đi ra bảo bọn họ đi về, nói hôm nay tiểu phu nhân ngủ lại Mặc Hiên.
Hương Hương và Tiểu Vũ quay về với vẻ run sợ.
Ngày hôm sau hai người đã đi đón người từ sớm, nhẹ nhàng thở ra khi thấy Lam Thanh nguyên vẹn đi ra.
Ba người bọn họ rõ ràng là ngủ không ngon, liền nằm trên giường nhỏ trong viện ngủ cả ngày.
Lý Hoài Úc vẫn là bộ dạng không để vào mắt như trước.
Lam Thanh thấy hắn rất tức giận, đó chính là một mạng người đó! Nhưng lời nói ra lại nhu nhược: “Xin người, cầu xin người, thiếp sai rồi…”
Thật ra ngày hôm ấy nàng lướt qua Mặc Hiên đi đến chủ viện, hắn ở trên lầu đều nhìn thấy hết, tức giận đến mức làm gãy bút lông sói trong tay.
“Ngươi đã làm sai ở đâu?” Hắn hỏi.
Lam Thanh thật sự không nghĩ ra, nếu muốn nàng nói thật thì nàng cảm thấy bản thân cũng đúng.
Lam Thanh ngập ngừng không nói được gì.
Lý Hoài Úc hỏi: “Khí phách của ngươi đâu? Oan ức của ngươi đâu?”
“……” Lam Thanh không trả lời được.
Hắn lại hỏi: “Không phải ngươi đã nói sẽ không bước ra khỏi viện nửa bước sao?”
“……” Nàng đã thất hứa.
“Ta đã nói rồi, nhớ rõ bổn phận của mình.” Lý Hoài Úc nắm cằm nàng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi có biết nhiệm vụ của mình bây giờ là gì không?”
Lam Thanh lắc đầu.
“Lấy lòng ta…”
Đêm dài đằng đẵng, gian nan vô cùng.
Lúc rạng sáng kéo thân thể tả tơi của mình ra ngoài, Tiểu Vũ đã chờ bên ngoài từ trước, thấy nàng ra liền vui vẻ đi tới nghênh đón, vừa định nói chuyện đã thấy cả người nàng ngã xuống, thuận thế đỡ được cảm thấy rất đau lòng.
Đêm qua thầy thuốc có y thuật tốt đã được mời đến, vừa tỉnh lại Hương Hương cảm thấy mình như đã trả qua một giấc mơ.
Lam Thanh đến xem nàng ấy, hài lòng quay về phòng, Hương Hương muốn ngăn nàng lại nói chuyện nhưng lại bị Tiểu Vũ ngăn lại, lắc đầu không nói gì.
Nàng có vẻ rất buồn ngủ, nhưng không ngủ được.
Đột nhiên nàng cảm thấy rằng mình nên khóc, nhưng trong mắt lại không có một giọt nước mắt nào cả.
Tiểu Vũ mang nước nóng vào đổ đầy bồn tắm và rắc những cánh hoa mẫu đơn đỏ lên đó.
Lam Thanh ngâm cả người vào, trong nước rất yên lặng, cũng không nghe thấy gì nữa…
Mãi đến trưa, Tiểu Vũ bưng bữa ăn vào không thấy ai mới phát hiện hóa ra nàng đã ngủ quên trong bồn tắm.
Lúc chạng vạng mới từ từ tỉnh dậy, cảnh tối lửa tắt đèn không nhìn thấy gì cả.
Tiểu Vũ tiến vào đưa đồ ăn, chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ rồi cất đi. Hắn dọn bàn thấp ra rồi đặt đồ ăn lên, đều là đồ ngày thường Lam Thanh thích ăn, nhưng lúc này nàng không muốn ăn gì cả.
“Không muốn ăn.” Hé miệng ra mới biết giọng mình khàn như vậy.
Tiểu Vũ cũng không ép, xoa vai và ấn chân tay cho nàng.
Buổi tối, Tiểu Vũ vui vẻ mang sữa ngọt tới trước mặt Lam Thanh, trước kia nàng thích cái này nhất.
“Ọe...”
Lam Thanh nôn ra, vốn không ăn uống gì nên lần nôn này chỉ toàn là nước chua nước đắng.
Tiểu Vũ vuốt lưng cho nàng, vừa đau lòng lại vừa bất lực.
Ngày tiếp theo nàng vẫn uể oải không muốn động đậy, leo lên giường của Hương Hương, hai “Bệnh nhân” đang chờ một mình Tiểu Vũ hầu hạ.
Hương Hương cười nói: “Sao ta lại cảm thấy người còn bệnh nặng hơn ta nữa vậy!”
Lam Thanh đáp: “Không đúng! Ngươi là ngoại thương, ta là nội thương!”
Hương Hương: “Vậy thì đừng ở chung, không xíu nữa lại lây cho ta!”
Lam Thanh: “Ta lây cho ngươi, ta lây cho ngươi!”
Nói xong còn cọ cọ lên người Hương Hương, hai ngày nay Hương Hương gần như khỏa thân, nàng ấy xấu hổ nên luôn miệng nói nàng ấy dơ lắm.
“Nguyên ngày hôm qua ta ngâm rất lâu, ngâm đến sạch sẽ luôn! Ngâm đến mức da nhăn hết cả lên! Rất sạch sẽ luôn đấy!” Lam Thanh bĩu môi nói.
Hương Hương cười mắng: “Có biết xấu hổ không vậy, mấy chuyện riêng tư như vậy mà cũng nói ra!”
Qua mấy ngày Hương Hương đã có thể đi được, Lam Thanh cũng khôi phục lại, bọn họ lại là hai đại thiếu nữ.
Lam Thanh nghiện cờ lại đột nhiên thích tô màu, trước đây nếu vẽ tranh thì nàng đều để Tiểu Vũ vẽ hình, Lam Thanh chỉ có nhiệm vụ thêm màu thôi. Nàng tô màu rất cẩu thả, đến hoa lá, chim chóc còn chưa vẽ đẹp được nhưng vẫn nhất quyết muốn vẽ một bức chân dung của Hương Hương và Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ bận rộn nên Hương Hương là người đầu tiên trở thành mẫu vật. Nàng vẽ rất nhiều tranh, đến mức Hương Hương đứng đau cả lưng. Bởi vì vết thương cũng hồi phục rất nhanh, người cũng biết chịu khó, bắt đầu làm việc cùng Tiểu Vũ.
Để đun thuốc cho Hương Hương nên đã dựng một cái bếp nhỏ sau sương phòng, nấu thuốc xong cả sân ngập một vị đắng.
Thuốc hết rồi người cũng khỏi bệnh, sau khi uống năm ngày thuốc Hương Hương quả thật hận chết cái mùi vị đó, nhanh chóng đập nồi đi.
Nhưng bếp vẫn được sử dụng, thỉnh thoảng nàng xin một số vật liệu từ bếp và tự chơi với nó.
Trước giờ Hương Hương luôn khoe khoang tài nấu nướng của mình, kết quả làm một lần đã suýt đốt cả nhà, món hầm mặn và nhiều dầu mỡ đến mức gần như không thể ăn được.
Cũng may còn có người tệ hơn, đồ ăn Hương Hương làm miễn cưỡng còn có thể nhìn ra hình dạng, có thể ăn được. Còn đồ Lam Thanh làm thì hỏng hết cả, rõ ràng tận mắt thấy nàng gắp thịt bỏ vào nhưng lúc bưng ra thì thành màu đen dính lên cả nồi, không thể nhìn ra “Hình dạng lúc còn sống” nữa, mùi vị thì… không ai dám nếm thử.
Tiểu Vũ có thể làm một vài món đơn giản, chẳng hạn như nấu mì, hơn nữa mùi vị cũng không tệ lắm. Khiêm tốn mà nói thì trước đây hắn cũng đã từng làm ở phòng bếp, cũng học được chút ít.
Lam Thanh không cam lòng, kiên trì học trong sách, đặt dây thép lên trên bếp lò, sau đó đem thịt nướng lên, làm như vậy thật ra cũng có chút mùi vị.
Đầu tháng năm Lam Thanh đến tiền viện thỉnh an như thường lệ, phu nhân nói tết Đoan Ngọ đãi tiệc, người một nhà cùng nhau ăn tết.
Lúc giúp Lam Thanh chọn xiêm y Hương Hương vẫn chọn màu sáng như mọi khi, hiếm khi thấy Tiểu Vũ không phản đối, hắn nói: “Đại lễ quả thật nên ăn mặc tươi sáng một chút!”
Lam Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi chọn một bộ váy màu hồng nhạt đẹp hơn so với bộ trong tay Hương Hương.
Cũng may cũng có rất nhiều người giống vậy, vũ cơ vừa lên sân khấu cũng mặc trang phục tông màu này, suýt chút nữa là nàng cũng bị lên sân khấu rồi.
Trương Hi Nguyệt tự mình đánh đàn, cầm nghệ kia… Nàng không hiểu nên cũng không dám nói bừa, hẳn là hay lắm.
Lý Hoài Úc làm bạn với tiếng sáo, tiếng sáo du dương… Nàng cũng không hiểu nhưng những người khác lại rất tán thưởng.
Sau khi thổi xong khúc nhạc Ngọc Nùng khen ngợi rất lâu rồi xướng một điệu hát dân gian trợ hứng.
Thổi, kéo, đàn, hát đã có ba thứ, có phải nàng nên đứng dậy chơi đàn nhị không?
Nhưng cũng chỉ là nghĩ trong lòng thôi, nếu thật sự muốn nàng kéo nàng cũng không kéo được.
Thật sự cũng không thể làm gì cả, phu nhân đề nghị tự phạt ba chén, cười nói: “Cũng không thể để ngươi không làm gì mà vẫn được nghe được!”
Đề nghị này rất tốt, Lam Thanh uống liên tiếp ba ly rượu, trong lòng thầm nói: Rượu này đắng quá đi! Sao họ lại uống ngon như thế chứ?
Bánh chưng được bưng lên, nàng lấy một cái rồi mở ra, nhân là gạo nếp và lòng đỏ trứng gà tươi, cắn một miếng rồi cho vào miệng nhai kỹ, càng ăn càng thấy thơm.
Dường như chỉ có nàng và phu nhân là ăn đến vui vẻ.
Trương Hi Nguyệt nói: “Khẩu vị của ngươi thực sự không giống người phương Bắc.”
Lam Thanh: “Có lẽ là do thiếp không kén ăn, cũng rất thích ăn bánh chưng ngọt!”
Cả đêm Lý Hoài Úc cũng chưa từng nhìn nàng một chút, chẳng khác nào ngoảnh mặt làm ngơ, tựa như chỉ nhìn nàng một chút cũng sẽ bị đau mắt.
Yến hội tan, Lam Thanh có hơi say mới trở về, đi đường loạng choạng, Hương Hương đỡ nàng nhỏ giọng nói thầm: “Sao người lại uống nhiều rượu như vậy?”
Tiểu Vũ: “Đừng nói nữa, về trước đi!”
Lúc trở lại phòng ý thức cả người hơi mờ mịt, Lam Thanh cầm một cái bình sứ gọi Hương Hương, một hồi lại nói là Tiểu Vũ, vừa khóc vừa cười ầm ĩ hết cả lên. Hai người chỉ rửa mặt cho nàng thôi cũng tốn rất nhiều sức.
Sáng hôm sau tỉnh lại với cơn đau đầu.
Ngồi bên mép giếng xõa tóc như một bóng ma, Hương Hương đang phơi quần áo giật mình quay lại.
Lam Thanh: “Ta muốn gội đầu.”
Tiểu Vũ mang nước ấm vào, bên trong có vài nụ hoa nhài.
Lam Thanh: “Bây giờ nóng quá, tắm rửa xong lại đổ mồ hôi!”
Hương Hương mắng: “Vậy thì đi tắm nữa! Người gội đầu bằng nước lạnh là muốn bị đau đầu à?”
Lam Thanh lè lưỡi, ngoan ngoãn gội đầu bằng nước nóng, gội xong nằm ở trên giường nhỏ mát mẻ, gối đầu lên mép đợi cho khô ráo.
Tiểu Vũ dùng khăn khô cẩn thận lau khô tóc cho nàng, xuôi theo chiều tóc làm Lam Thanh cảm thấy toàn thân trơn bóng, rất thoải mái hưởng thụ.
Vào buổi trưa, trước bữa ăn, Thạch Anh đến.
Bảo bọn họ đem hết quần áo tươi sáng ra, bày trò phá tan từng mảnh trước mặt. Hóa ra roi da còn có thể dùng như vậy, còn sắc hơn cả kiếm. Nhìn những mảnh vải vụn sặc sỡ vương vãi khắp sàn, sau khi người đi rồi nàng học ngữ khí của Hương Hương nói: “Nghiệp chướng mà!”
Buổi chiều có người đến truyền lời, bảo nàng đến tiền viện hầu hạ.
Đã khi dễ người ta còn bắt người ta phải tự đưa đến cửa.
Haizzz...
Hương Hương và Tiểu Vũ cũng đi theo nhưng chỉ có thể đợi ngoài cửa viện. Còn một đoạn đường dài nữa mới đến Mặc Hiên, nàng chỉ có thể tự mình đi vào.
Một chân bước vào như đang đi vào địa ngục.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh lơ, thắt lưng vừa vặn ở eo. Lúc tay Lý Hoài Úc chạm đến rõ ràng cảm nhận được người trong ngực rùng mình một chút nhưng cũng không trốn, ngoan ngoãn mặc hắn làm gì thì làm.
Ở đây tận hứng hơn ở tiểu viện rất nhiều, bởi vì khi nàng động tình sẽ kêu ra tiếng, đây rõ ràng là sự cổ vũ tốt nhất cho nam nhân.
Sau khi làm đi làm lại đến nửa đêm, lúc Lam Thanh đứng dậy rời khỏi giường suýt thì ngã xuống.
Lý Hoài Úc lại kéo nàng vào lòng và nói: “Sáng mai sẽ có người đưa nàng về!”
“Không sao, thiếp có thể…”
Lam Thanh còn chưa nói xong đã cảm thấy có một bàn tay lướt qua ngực mình, hắn vùi sâu vào cổ và vai, ngậm tai nói: “Vậy xem ra ta còn phải cố gắng nhiều hơn.”
…………………………..
Bên ngoài có người đi ra bảo bọn họ đi về, nói hôm nay tiểu phu nhân ngủ lại Mặc Hiên.
Hương Hương và Tiểu Vũ quay về với vẻ run sợ.
Ngày hôm sau hai người đã đi đón người từ sớm, nhẹ nhàng thở ra khi thấy Lam Thanh nguyên vẹn đi ra.
Ba người bọn họ rõ ràng là ngủ không ngon, liền nằm trên giường nhỏ trong viện ngủ cả ngày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương