Vai Ác Bệnh Kiều Đột Kích
Chương 1
Từng hạt mưa rơi xuống bên ngoài hang động vang lên âm thanh tí tách tí tách. Nam Tư Nhân nằm ở bên trong hang, toàn thân đều bị vây hãm bởi cơn lạnh, bên tai thấp thoáng vang lên tiếng người nói.
Cậu tức giận cau mày lại.
Bên trên bắp đùi truyền đến một luồng nhiệt ấm áp, có người đang vuốt ve chân cậu.
“Chậc chậc, thật là một đôi chân xinh đẹp…..”
“Đẹp không thua gì Bạch Tố Tố cả….”
Cẳng chân bị nâng lên, thân thể bị một luồng khí lạnh từ bên ngoài cửa hang xông vào, Nam Tư Nhân cảm thấy cả người lạnh như băng, chỉ có một ít khí ấm từ trên mu bàn chân truyền đến. Nhưng ngay sau đó, cẳng chân liền xuất hiện cảm giác có người đang tỉ mỉ gặm cắn nó, trong nháy mắt cậu lập tức bừng tỉnh.
Cậu trợn mắt lên, nhìn thấy Nghiêm Phong đang nắm lấy chân mình, cúi đầu vừa hôn vừa cắn, cũng ngay lúc này cậu phát hiện trên người mình không có một mảnh vải. Cậu giật mình, nhanh chóng rụt chân trở về.
“Cậu đang làm cái gì vậy?!” Âm thanh lạnh lùng phát ra từ phiến môi trắng bệch của cậu, khuôn mặt vốn bình tĩnh lại nhiễm một tầng tức giận.
Bảo bối trong tay bị cướp đi, Nghiêm Phong cũng không tức giận, bên dưới đuôi mắt yêu dã kia có một nốt lệ chí*, tự như cười lại như không cười, nói: “Hừ, còn tưởng cậu sẽ không tức giận?”
*Nốt lệ chí: Nốt ruồi dưới đuôi mắt.
Người đời hay nói người có lệ chí thường là người vô tình lạnh nhạt nhất, vĩnh viễn mang dáng vẻ xa cách người khác một dãy ngân hà, nội bất tiến ngoại bất nhập*.
*Nội bất tiến, ngoại bất nhập: Vào không được, thoát không ra.
Nói xong, Nghiêm Phong tựa lưng vào vách đá, không chút kiêng nể thưởng thức thân thể cậu, thân thể mảnh mai gầy yếu, quả thật không có gì xinh đẹp, nhưng lại có thể khơi dậy dục vọng tàn nhẫn không tên trong lòng hắn, đặc biệt là đôi chân trắng ngần phát ra ánh sáng kia, thực sự khiến hắn nhịn không được mà muốn cắt bỏ đôi chân như ngọc sáng đó xuống, cầm ở trong tay từ từ thưởng thức. Xúc cảm đó chắc chắn sẽ tuyệt hơn tất cả các bảo bối bên trong kho tàng sưu tập của hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn vô thức rơi xuống đôi chân mềm mại thanh tú tinh xảo của cậu.
Nam Tư Nhân không để ý đến hắn, biểu tình lạnh nhạt, chống tay ngồi dậy nhìn kĩ xung quanh. Bên đó có một đốm lửa đang cháy, còn có thêm một cái giá, bên trên treo quần áo của cậu. Cậu thoáng nhìn xuống đánh giá cơ thể mình, sau đó xoay người đi đến giá treo đồ bên cạnh đốm lửa, cầm lấy quần áo mặc vào.
Ở cao trung Dắng Nại có một truyền thống hoạt động…chính là cắm trại dã ngoại, hôm nay là ngày cuối cùng, nhưng bởi vì nữ chính Bạch Tố Tố muốn đứng trên vách đá cao để hái hoa hồng tím, dẫn đến việc nam chính Giang Lê Xuyên đang muốn theo đuổi nàng, cùng nàng leo lên vách núi, rồi lại cùng nhau rơi xuống một cái hố lớn, bởi vì chổ cắm trại cách chổ này quá xa nên cậu cùng với Nghiêm Phong đi tìm dây leo cứu bọn họ lên, nào ngờ, lại nối gót theo hai nhân vật chính rơi thẳng xuống núi.
Hẳn là Nghiêm Phong đã kéo cậu đang hôn mê vào trong hang động này, tuy là lột đồ cậu ra, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cậu.
Nam Tư Nhân mặc quần áo vào xong, xoay đầu đánh giá đáy mắt không hề có ý tốt của người kia, khóe môi mím lại, cũng không muốn tính toán với tên nhân vật phản diện này, cậu và hắn không có gút mắt, hơn nữa trước đây vì muốn công lược tình yêu của Giang Lê Xuyên mà cậu phải năm lần bảy lượt phá hư kế hoạch theo đuổi nữ chính Bạch Tố Tố của hắn. Lại nghĩ đến chuyện cậu đối với hắn cũng không có nhiều thiện cảm lắm, vậy mà bây giờ cậu và hắn lại ở cùng một chổ, xem ra cốt truyện có lẽ đã có thay đổi rồi.
Lúc này, hệ thống trong đầu phát ra giọng nói lạnh căm:
[ Độ yêu thích của Giang Lê Xuyên đối với ký chủ đã giảm – 20 điểm, hiện tại còn 60 điểm. ]
Nghe thấy lời này, chân mày vừa mới giãn ra của Nam Tư Nhân lại cau lại, Giang Lê Xuyên là đối tượng nam chính mà cậu phải công lược. Lúc trước vì giúp đỡ cậu ta theo đuổi đóa hoa trắng Bạch Tố Tố mới có thể đem điểm yêu thích từ 30 tăng lên 80, hai người cũng trở thành bạn tốt của nhau, hiện tại bị tụt điểm xuống, chỉ sợ là do cậu chậm trễ không quay lại cứu cậu ta nên cậu ta cho rằng cậu đã trở về chỗ cắm trại, bỏ lại cậu ta một mình.
Nghĩ đến đây, Nam Tư Nhân liền vội vã cảm ơn Nghiêm Phong rồi nhanh chóng chạy ra khỏi hang động, hướng trên núi leo lên.
“Này, cậu không muốn sống nữa hả?!”, Nghiêm Phong ở phía sau lưng cậu kêu to, có chút tức giận muốn hộc máu.
Nam Tư Nhân không để ý tới hắn, tiếp tục leo lên.
Dốc núi không tính là cao, tuy rằng do mưa nên có chút trơn trợt, nhưng chỉ cần nắm chặt dây leo đang rũ xuống là có thể leo lên trên, huống chi bây giờ mưa đã tạnh, nếu như không lập tức rời đi chẳng lẽ là ở đây đợi ăn nằm ngoài trời?
Điều Nam Tư Nhân không nghĩ đến chính là, ngay khi cậu cầm theo dây leo, lần nữa trở lại cái hố lớn kia thì nó đã ngập đầy nước mưa rồi, không hiểu tại sao cậu lại trở nên vô cùng hoảng sợ: “Giang Lê Xuyên!”
Hét lên vài tiếng như không một ai đáp lại, Nam Tư Nhân liền bất chấp tất cả, buộc dây leo vào một thân cây, cậu nắm chặt một đoạn dây, sau đó nhảy xuống cứu người. Nhưng ngay sau đó, cánh tay đột nhiên bị người khác nắm lấy, một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ kéo cậu từ bên miệng hố trở về, đồng thời bên tai vang lên một giọng nam đang cực kì phẫn nộ: “Cậu điên rồi sao?!”
Hai người cùng nhau ngã xuồng đất, Nam Tư Nhân ngã vào lòng ngực hắn, nhìn hai mắt ngập tràn phẫn nộ của Nghiêm Phong, sau một hồi ngây ngốc, cậu mới giãy giụa đứng lên, nhưng Nghiêm Phong dùng sức đè cậu lại, không cho cậu đứng lên: “Nói, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Muốn chết hả?”
Nam Tư Nhân cũng không giãy giụa nữa, chống hai tay lên ngực hắn, rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi đi cứu Giang Lê Xuyên.” Ai cũng có thể xảy ra chuyện, nhưng Giang Lê Xuyên thì tuyệt đối không thể, ít nhất là trước khi cậu công lược đủ điểm thì cậu ta không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nghiêm Phong vì tức giận mà cười một tiếng, duỗi tay bóp chặt khuôn mặt không có miếng thịt nào của cậu, bẻ nó sang một bên, ghé sát vào tai cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn thấy hay không, thấy đống băng gạc và tăm bông còn sót lại ở bên kia không, mắt cậu bị mù hả? Người ở dưới đã được cứu lên từ lâu rồi!”
Nam Tư Nhân sửng sốt, cậu quả thật là không nhìn thấy, tầm mắt chậm rãi dời xuống phía dưới, nhận ra tư thế của cậu và hắn vô cùng ái muội, trên mặt vẫn không xuất hiện biểu cảm: “Cảm ơn đã kéo tôi trở lại.”
“Chỉ vậy thôi hả?” Nghiêm Phong nhìn dáng vẻ như đưa đám của cậu, cố gắng nhịn xuống ham muốn bóp chết cậu trong lòng, nhưng giọng điệu cũng không hề tốt hơn trước.
Nam Tư Nhân cứ bình tĩnh nhìn hắn như vậy, không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm nhưng lại bộc lộ ra ý nghĩ, tựa hồ như muốn nói: “Nếu không thì sao?”, trên trán Nghiêm Phong không tự chủ giật giật một cái, đột nhiên hắn muốn thử xem, có phải ngoại trừ dáng vẻ đưa đám này thì cậu không còn dáng vẻ nào khác hay không.
Nghĩ đến đây, khóe môi Nghiêm Phong không hề mang theo ý tốt từ từ cong lên, bàn tay to lớn bắt đầu sờ sờ lên cặp đùi hoàn mỹ của Nam Tư Nhân, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu, không hề chớp mắt, giống như muốn nắm bắt một biểu cảm nào đó trên gương mặt cậu, nhưng Nam Tư Nhân chỉ mím môi, không hề phản kháng lại, đến tận khi hắn nhéo nhéo mấy cái trên cái mông căng tròn của cậu, sắc mặt Nam Tư Nhân vẫn không hề thay đổi.
“Sờ đủ chưa?”
Hơn nửa ngày sau, rốt cuộc cậu cũng lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như mọi khi, Nam Tư Nhân trầm tĩnh nhìn sắc mặt của người phía dưới từ mãn nguyện dần trở nên tức giận. Một lát sau, cậu cũng không thèm để ý đến người này nữa, cậu bĩnh tĩnh đứng lên, đi về chổ cắm trại.
“Mẹ nó, một chút phản kháng cũng không có, là do cậu muốn người khác sờ vào hả?” Nghiêm Phong đánh một quyền xuống nền đất lầy lội, nét mặt vặn vẹo, hồi lâu sau, đột nhiên nhớ tới gì đó, lập tức nhếch miệng cười, hắn miết nhẹ đầu ngón tay vào nhau, tựa như vô cùng lưu luyến.
Xem ra trong bộ sưu tập của hắn vô thanh vô tức* đã có thêm một món đồ cần cất giữ…..
*Vô thanh vô tức: Không một tiếng động.
Giang Lê Xuyên và Bạch Tố Tố được đưa về nhà nghỉ ngơi, lần cắm trại này đối với Nam Tư Nhân cũng không phải là một chuyến đi đáng nhớ, vòng tới vòng lui, độ yêu thích trước mắt giảm còn 50 điểm.
Quan hệ giữa bọn họ không nóng không lạnh, hơn nữa lại còn gặp phải chuyện này, nếu muốn công lược lại lần nữa là chuyện khó càng thêm khó, nhưng cũng không phải là không có cách -Nam Tư Nhân nghĩ.
Ngày hôm sau, sau khi trở về từ buổi cắm trại, Nam Tư Nhân không có đi học, mà là đi đến Giang gia.
Nhà họ Giang rất lớn, là một gia tộc có tiếng trong thành phố A. Cũng may, nguyên chủ của Nam Tư Nhân, cùng họ cùng tên với cậu bối cảnh cũng không tồi, nếu không, sợ là đến cửa cậu cũng không thể bước vào.
Quản gia đón Nam Tư Nhân vào trong nhà: “Là Nam thiếu gia à, cậu đến tìm Giang thiếu gia sao, cậu ấy đang ở trên lầu đó.”
“Dạ, đúng vậy ạ, cảm ơn bác.”
Nam Tư Nhân nói cảm ơn xong, trong tay cầm thêm một món canh hầm đi lên lầu, mở cửa phòng Giang Lê Xuyên ra.
“Cậu đến đây làm cái gì?” Giang Lê Xuyên nằm trên giường tức giận nói.
Nam Tư Nhân vừa mở cửa liền biết Giang Lê Xuyên vẫn còn đang giận dỗi, biết đối phương trách mình, cũng không vội giải thích, cậu rót món canh hầm đang còn nóng ra, yên lặng đưa đến trước mặt Giang Lê Xuyên, thấy cậu ta mang vẻ nghi ngờ nhìn mình, lúc này cậu mới mở miệng nói: “Tôi đến thăm cậu, đây là canh tôi tự tay hầm.”
“Tôi không uống, cậu đi về đi.” Giang Lê Xuyên xoay người, không muốn để ý đến cậu nữa.
Người anh em tốt cậu cũng không bằng. Cậu ta sắp chết đuối ở đó, còn Bạch Tố Tố thì gần như vô cùng thất vọng đối với cậu ta.
“Lê Xuyên, tôi không phải là muốn bỏ cậu lại, nhưng lúc đó tôi bị ngã xuống chân núi, còn ngất đi nữa, vì thế làm chậm trễ thời gian cứu cậu, tôi thật sự xin lỗi mà.” Nam Tư Nhân thành tâm thành ý giải thích với cậu ta. Nếu như lúc đó không có người đi ngang qua cứu họ lên, vậy thì cú ngã của cậu sẽ liên luỵ đến hai mạng người, cậu ta tức giận cũng là điều đương nhiên.
Lúc này, Giang Lê Xuyên làm thế nào cũng không thể tức giận với cậu được, nhưng cậu ta lại càng không thể xuống nước với cậu, lúc trước cậu ta còn nghĩ sẽ tuyệt giao với Nam Tư Nhân. Hiện tại cậu ta biết được đối phương không phải là không muốn cứu mình mà là do không thể cứu, nhưng nếu thật sự muốn cậu ta nói ra lời dễ nghe thì đó lại là một chuyện khác.
Nam Tư Nhân mím môi, tiếp tục nói: “Nếu như cậu vẫn còn cảm thấy tức giận, vậy thì cậu muốn đánh tôi cũng được, muốn mắng tôi cũng được, tôi chỉ không muốn tình bạn của chúng ta lại kết thúc trong bế tắc như vậy.”
Sau một lúc lâu, không đợi cậu ta trả lời, ánh mắt cậu dần trở nêm ảm đạm: “Tôi hiểu rồi….”. Bên trong giọng nói lộ ra sự bi thương giống như bị người khác vứt bỏ, cầm chặt cái bát trong tay, xoay người rời đi.
“Tôi….” Mắt thấy người chuẩn bị rời đi, trong lòng Giang Lê Xuyên không biết tại sao lại trở nên căng thẳng, cậu ta vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, thấy cậu xoay người lại, khuôn mặt mờ mịt nhìn mình, cậu ta bắt giác gãi đầu: “Nhân Tử….tôi……tôi không phải là trách cậu……Chỉ là, chỉ là……..”
“Không trách tôi là tốt rồi.” Đôi chân mày Nam Tư Nhân khẽ nhíu lại, dìu cậu ta xuống bậc thang: “Vậy thì cái này…..”
“Tôi uống, tôi uống, đưa cho tôi đi.” Giang Lê Xuyên vội vàng nhận lấy bát canh, ngửa đầu uống cạn.
[ Độ yêu thích của Giang Lê Xuyên đối với ký chủ tăng +10, hiện tại có 60 điểm. ]
Khi bước ra từ nhà họ Giang, đã là buổi chiều. Nếu như lúc này cậu quay trở lại trường, nói không chừng sẽ phải nghe thầy giáo mắng, cậu chỉ đơn giản là vì chuyện của Giang Lê Xuyên nên phải trốn học thôi.
Nhưng trên đường về nhà, cậu lại gặp phải Nghiêm Phong đang bước ra từ một quán bar.
Tầm mắt Nam Tư Nhân nhanh chóng quét qua người hắn ta, không cần nghĩ ngợi liền lựa chọn giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng thật ra ngay khi Nguyêm Phong nhìn thấy Nam Tư Nhân, sắc mặt vốn dĩ không tốt lập tức sáng rực lên, huýt huýt sáo, khoé miệng nhếch lên, đi đến chặn ngang trước mặt cậu, cậu đi tới đâu hắn đều chặn đến đó, rõ ràng là một tên đàn ông đẹp trai cao 1m8, bây giờ lại giống hệt như trẻ con.
Nam Tư Nhân cau mày lại, dứt khoát đứng lại nhìn Nghiêm Phong, không biểu cảm nói: “Cậu chắn đường tôi rồi.”
“Vậy sao? Con đường này cũng đâu phải mang tên Nam Tư Nhân đâu.” Hai tay Nghiêm Phong đút vào túi quần, nhếch môi trêu chọc.
Nam Tư Nhân nâng mí mắt lên,”Nhàm chán.”
Lúc trước Nghiêm Phong ở nước ngoài, một tháng gần đây mới chuyển về cao trung Dắng Nại, tuổi trẻ nhiệt huyết sôi trào, không bị cô lập bởi thế giới bên ngoài, hơn nữa bên cạnh lại là bảo bối mà hắn yêu thích, vì thế hắn căng đầu, cưỡng chế ôm chặt cậu vào trong quán bar.
______________
Tôi thấy văn phong tác giả viết hơi cụt, hong biết nói sao nữa, tại dạo gần đây tôi đói thể loại bệnh kiều quá nên mới edit bộ này. Lúc đầu đọc chương 1 thấy cũng ổn áp lắm, thêm ông công lưu manh nữa nên tôi khoái. Ai ngờ mấy chương sau thấy giống teenfic quá TAT, mà thôi lỡ đào rồi thì phải lấp hố thôi. Mọi người đừng ghét bỏ em nó. Moa moa
Cậu tức giận cau mày lại.
Bên trên bắp đùi truyền đến một luồng nhiệt ấm áp, có người đang vuốt ve chân cậu.
“Chậc chậc, thật là một đôi chân xinh đẹp…..”
“Đẹp không thua gì Bạch Tố Tố cả….”
Cẳng chân bị nâng lên, thân thể bị một luồng khí lạnh từ bên ngoài cửa hang xông vào, Nam Tư Nhân cảm thấy cả người lạnh như băng, chỉ có một ít khí ấm từ trên mu bàn chân truyền đến. Nhưng ngay sau đó, cẳng chân liền xuất hiện cảm giác có người đang tỉ mỉ gặm cắn nó, trong nháy mắt cậu lập tức bừng tỉnh.
Cậu trợn mắt lên, nhìn thấy Nghiêm Phong đang nắm lấy chân mình, cúi đầu vừa hôn vừa cắn, cũng ngay lúc này cậu phát hiện trên người mình không có một mảnh vải. Cậu giật mình, nhanh chóng rụt chân trở về.
“Cậu đang làm cái gì vậy?!” Âm thanh lạnh lùng phát ra từ phiến môi trắng bệch của cậu, khuôn mặt vốn bình tĩnh lại nhiễm một tầng tức giận.
Bảo bối trong tay bị cướp đi, Nghiêm Phong cũng không tức giận, bên dưới đuôi mắt yêu dã kia có một nốt lệ chí*, tự như cười lại như không cười, nói: “Hừ, còn tưởng cậu sẽ không tức giận?”
*Nốt lệ chí: Nốt ruồi dưới đuôi mắt.
Người đời hay nói người có lệ chí thường là người vô tình lạnh nhạt nhất, vĩnh viễn mang dáng vẻ xa cách người khác một dãy ngân hà, nội bất tiến ngoại bất nhập*.
*Nội bất tiến, ngoại bất nhập: Vào không được, thoát không ra.
Nói xong, Nghiêm Phong tựa lưng vào vách đá, không chút kiêng nể thưởng thức thân thể cậu, thân thể mảnh mai gầy yếu, quả thật không có gì xinh đẹp, nhưng lại có thể khơi dậy dục vọng tàn nhẫn không tên trong lòng hắn, đặc biệt là đôi chân trắng ngần phát ra ánh sáng kia, thực sự khiến hắn nhịn không được mà muốn cắt bỏ đôi chân như ngọc sáng đó xuống, cầm ở trong tay từ từ thưởng thức. Xúc cảm đó chắc chắn sẽ tuyệt hơn tất cả các bảo bối bên trong kho tàng sưu tập của hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn vô thức rơi xuống đôi chân mềm mại thanh tú tinh xảo của cậu.
Nam Tư Nhân không để ý đến hắn, biểu tình lạnh nhạt, chống tay ngồi dậy nhìn kĩ xung quanh. Bên đó có một đốm lửa đang cháy, còn có thêm một cái giá, bên trên treo quần áo của cậu. Cậu thoáng nhìn xuống đánh giá cơ thể mình, sau đó xoay người đi đến giá treo đồ bên cạnh đốm lửa, cầm lấy quần áo mặc vào.
Ở cao trung Dắng Nại có một truyền thống hoạt động…chính là cắm trại dã ngoại, hôm nay là ngày cuối cùng, nhưng bởi vì nữ chính Bạch Tố Tố muốn đứng trên vách đá cao để hái hoa hồng tím, dẫn đến việc nam chính Giang Lê Xuyên đang muốn theo đuổi nàng, cùng nàng leo lên vách núi, rồi lại cùng nhau rơi xuống một cái hố lớn, bởi vì chổ cắm trại cách chổ này quá xa nên cậu cùng với Nghiêm Phong đi tìm dây leo cứu bọn họ lên, nào ngờ, lại nối gót theo hai nhân vật chính rơi thẳng xuống núi.
Hẳn là Nghiêm Phong đã kéo cậu đang hôn mê vào trong hang động này, tuy là lột đồ cậu ra, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cậu.
Nam Tư Nhân mặc quần áo vào xong, xoay đầu đánh giá đáy mắt không hề có ý tốt của người kia, khóe môi mím lại, cũng không muốn tính toán với tên nhân vật phản diện này, cậu và hắn không có gút mắt, hơn nữa trước đây vì muốn công lược tình yêu của Giang Lê Xuyên mà cậu phải năm lần bảy lượt phá hư kế hoạch theo đuổi nữ chính Bạch Tố Tố của hắn. Lại nghĩ đến chuyện cậu đối với hắn cũng không có nhiều thiện cảm lắm, vậy mà bây giờ cậu và hắn lại ở cùng một chổ, xem ra cốt truyện có lẽ đã có thay đổi rồi.
Lúc này, hệ thống trong đầu phát ra giọng nói lạnh căm:
[ Độ yêu thích của Giang Lê Xuyên đối với ký chủ đã giảm – 20 điểm, hiện tại còn 60 điểm. ]
Nghe thấy lời này, chân mày vừa mới giãn ra của Nam Tư Nhân lại cau lại, Giang Lê Xuyên là đối tượng nam chính mà cậu phải công lược. Lúc trước vì giúp đỡ cậu ta theo đuổi đóa hoa trắng Bạch Tố Tố mới có thể đem điểm yêu thích từ 30 tăng lên 80, hai người cũng trở thành bạn tốt của nhau, hiện tại bị tụt điểm xuống, chỉ sợ là do cậu chậm trễ không quay lại cứu cậu ta nên cậu ta cho rằng cậu đã trở về chỗ cắm trại, bỏ lại cậu ta một mình.
Nghĩ đến đây, Nam Tư Nhân liền vội vã cảm ơn Nghiêm Phong rồi nhanh chóng chạy ra khỏi hang động, hướng trên núi leo lên.
“Này, cậu không muốn sống nữa hả?!”, Nghiêm Phong ở phía sau lưng cậu kêu to, có chút tức giận muốn hộc máu.
Nam Tư Nhân không để ý tới hắn, tiếp tục leo lên.
Dốc núi không tính là cao, tuy rằng do mưa nên có chút trơn trợt, nhưng chỉ cần nắm chặt dây leo đang rũ xuống là có thể leo lên trên, huống chi bây giờ mưa đã tạnh, nếu như không lập tức rời đi chẳng lẽ là ở đây đợi ăn nằm ngoài trời?
Điều Nam Tư Nhân không nghĩ đến chính là, ngay khi cậu cầm theo dây leo, lần nữa trở lại cái hố lớn kia thì nó đã ngập đầy nước mưa rồi, không hiểu tại sao cậu lại trở nên vô cùng hoảng sợ: “Giang Lê Xuyên!”
Hét lên vài tiếng như không một ai đáp lại, Nam Tư Nhân liền bất chấp tất cả, buộc dây leo vào một thân cây, cậu nắm chặt một đoạn dây, sau đó nhảy xuống cứu người. Nhưng ngay sau đó, cánh tay đột nhiên bị người khác nắm lấy, một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ kéo cậu từ bên miệng hố trở về, đồng thời bên tai vang lên một giọng nam đang cực kì phẫn nộ: “Cậu điên rồi sao?!”
Hai người cùng nhau ngã xuồng đất, Nam Tư Nhân ngã vào lòng ngực hắn, nhìn hai mắt ngập tràn phẫn nộ của Nghiêm Phong, sau một hồi ngây ngốc, cậu mới giãy giụa đứng lên, nhưng Nghiêm Phong dùng sức đè cậu lại, không cho cậu đứng lên: “Nói, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Muốn chết hả?”
Nam Tư Nhân cũng không giãy giụa nữa, chống hai tay lên ngực hắn, rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi đi cứu Giang Lê Xuyên.” Ai cũng có thể xảy ra chuyện, nhưng Giang Lê Xuyên thì tuyệt đối không thể, ít nhất là trước khi cậu công lược đủ điểm thì cậu ta không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nghiêm Phong vì tức giận mà cười một tiếng, duỗi tay bóp chặt khuôn mặt không có miếng thịt nào của cậu, bẻ nó sang một bên, ghé sát vào tai cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn thấy hay không, thấy đống băng gạc và tăm bông còn sót lại ở bên kia không, mắt cậu bị mù hả? Người ở dưới đã được cứu lên từ lâu rồi!”
Nam Tư Nhân sửng sốt, cậu quả thật là không nhìn thấy, tầm mắt chậm rãi dời xuống phía dưới, nhận ra tư thế của cậu và hắn vô cùng ái muội, trên mặt vẫn không xuất hiện biểu cảm: “Cảm ơn đã kéo tôi trở lại.”
“Chỉ vậy thôi hả?” Nghiêm Phong nhìn dáng vẻ như đưa đám của cậu, cố gắng nhịn xuống ham muốn bóp chết cậu trong lòng, nhưng giọng điệu cũng không hề tốt hơn trước.
Nam Tư Nhân cứ bình tĩnh nhìn hắn như vậy, không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm nhưng lại bộc lộ ra ý nghĩ, tựa hồ như muốn nói: “Nếu không thì sao?”, trên trán Nghiêm Phong không tự chủ giật giật một cái, đột nhiên hắn muốn thử xem, có phải ngoại trừ dáng vẻ đưa đám này thì cậu không còn dáng vẻ nào khác hay không.
Nghĩ đến đây, khóe môi Nghiêm Phong không hề mang theo ý tốt từ từ cong lên, bàn tay to lớn bắt đầu sờ sờ lên cặp đùi hoàn mỹ của Nam Tư Nhân, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu, không hề chớp mắt, giống như muốn nắm bắt một biểu cảm nào đó trên gương mặt cậu, nhưng Nam Tư Nhân chỉ mím môi, không hề phản kháng lại, đến tận khi hắn nhéo nhéo mấy cái trên cái mông căng tròn của cậu, sắc mặt Nam Tư Nhân vẫn không hề thay đổi.
“Sờ đủ chưa?”
Hơn nửa ngày sau, rốt cuộc cậu cũng lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như mọi khi, Nam Tư Nhân trầm tĩnh nhìn sắc mặt của người phía dưới từ mãn nguyện dần trở nên tức giận. Một lát sau, cậu cũng không thèm để ý đến người này nữa, cậu bĩnh tĩnh đứng lên, đi về chổ cắm trại.
“Mẹ nó, một chút phản kháng cũng không có, là do cậu muốn người khác sờ vào hả?” Nghiêm Phong đánh một quyền xuống nền đất lầy lội, nét mặt vặn vẹo, hồi lâu sau, đột nhiên nhớ tới gì đó, lập tức nhếch miệng cười, hắn miết nhẹ đầu ngón tay vào nhau, tựa như vô cùng lưu luyến.
Xem ra trong bộ sưu tập của hắn vô thanh vô tức* đã có thêm một món đồ cần cất giữ…..
*Vô thanh vô tức: Không một tiếng động.
Giang Lê Xuyên và Bạch Tố Tố được đưa về nhà nghỉ ngơi, lần cắm trại này đối với Nam Tư Nhân cũng không phải là một chuyến đi đáng nhớ, vòng tới vòng lui, độ yêu thích trước mắt giảm còn 50 điểm.
Quan hệ giữa bọn họ không nóng không lạnh, hơn nữa lại còn gặp phải chuyện này, nếu muốn công lược lại lần nữa là chuyện khó càng thêm khó, nhưng cũng không phải là không có cách -Nam Tư Nhân nghĩ.
Ngày hôm sau, sau khi trở về từ buổi cắm trại, Nam Tư Nhân không có đi học, mà là đi đến Giang gia.
Nhà họ Giang rất lớn, là một gia tộc có tiếng trong thành phố A. Cũng may, nguyên chủ của Nam Tư Nhân, cùng họ cùng tên với cậu bối cảnh cũng không tồi, nếu không, sợ là đến cửa cậu cũng không thể bước vào.
Quản gia đón Nam Tư Nhân vào trong nhà: “Là Nam thiếu gia à, cậu đến tìm Giang thiếu gia sao, cậu ấy đang ở trên lầu đó.”
“Dạ, đúng vậy ạ, cảm ơn bác.”
Nam Tư Nhân nói cảm ơn xong, trong tay cầm thêm một món canh hầm đi lên lầu, mở cửa phòng Giang Lê Xuyên ra.
“Cậu đến đây làm cái gì?” Giang Lê Xuyên nằm trên giường tức giận nói.
Nam Tư Nhân vừa mở cửa liền biết Giang Lê Xuyên vẫn còn đang giận dỗi, biết đối phương trách mình, cũng không vội giải thích, cậu rót món canh hầm đang còn nóng ra, yên lặng đưa đến trước mặt Giang Lê Xuyên, thấy cậu ta mang vẻ nghi ngờ nhìn mình, lúc này cậu mới mở miệng nói: “Tôi đến thăm cậu, đây là canh tôi tự tay hầm.”
“Tôi không uống, cậu đi về đi.” Giang Lê Xuyên xoay người, không muốn để ý đến cậu nữa.
Người anh em tốt cậu cũng không bằng. Cậu ta sắp chết đuối ở đó, còn Bạch Tố Tố thì gần như vô cùng thất vọng đối với cậu ta.
“Lê Xuyên, tôi không phải là muốn bỏ cậu lại, nhưng lúc đó tôi bị ngã xuống chân núi, còn ngất đi nữa, vì thế làm chậm trễ thời gian cứu cậu, tôi thật sự xin lỗi mà.” Nam Tư Nhân thành tâm thành ý giải thích với cậu ta. Nếu như lúc đó không có người đi ngang qua cứu họ lên, vậy thì cú ngã của cậu sẽ liên luỵ đến hai mạng người, cậu ta tức giận cũng là điều đương nhiên.
Lúc này, Giang Lê Xuyên làm thế nào cũng không thể tức giận với cậu được, nhưng cậu ta lại càng không thể xuống nước với cậu, lúc trước cậu ta còn nghĩ sẽ tuyệt giao với Nam Tư Nhân. Hiện tại cậu ta biết được đối phương không phải là không muốn cứu mình mà là do không thể cứu, nhưng nếu thật sự muốn cậu ta nói ra lời dễ nghe thì đó lại là một chuyện khác.
Nam Tư Nhân mím môi, tiếp tục nói: “Nếu như cậu vẫn còn cảm thấy tức giận, vậy thì cậu muốn đánh tôi cũng được, muốn mắng tôi cũng được, tôi chỉ không muốn tình bạn của chúng ta lại kết thúc trong bế tắc như vậy.”
Sau một lúc lâu, không đợi cậu ta trả lời, ánh mắt cậu dần trở nêm ảm đạm: “Tôi hiểu rồi….”. Bên trong giọng nói lộ ra sự bi thương giống như bị người khác vứt bỏ, cầm chặt cái bát trong tay, xoay người rời đi.
“Tôi….” Mắt thấy người chuẩn bị rời đi, trong lòng Giang Lê Xuyên không biết tại sao lại trở nên căng thẳng, cậu ta vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, thấy cậu xoay người lại, khuôn mặt mờ mịt nhìn mình, cậu ta bắt giác gãi đầu: “Nhân Tử….tôi……tôi không phải là trách cậu……Chỉ là, chỉ là……..”
“Không trách tôi là tốt rồi.” Đôi chân mày Nam Tư Nhân khẽ nhíu lại, dìu cậu ta xuống bậc thang: “Vậy thì cái này…..”
“Tôi uống, tôi uống, đưa cho tôi đi.” Giang Lê Xuyên vội vàng nhận lấy bát canh, ngửa đầu uống cạn.
[ Độ yêu thích của Giang Lê Xuyên đối với ký chủ tăng +10, hiện tại có 60 điểm. ]
Khi bước ra từ nhà họ Giang, đã là buổi chiều. Nếu như lúc này cậu quay trở lại trường, nói không chừng sẽ phải nghe thầy giáo mắng, cậu chỉ đơn giản là vì chuyện của Giang Lê Xuyên nên phải trốn học thôi.
Nhưng trên đường về nhà, cậu lại gặp phải Nghiêm Phong đang bước ra từ một quán bar.
Tầm mắt Nam Tư Nhân nhanh chóng quét qua người hắn ta, không cần nghĩ ngợi liền lựa chọn giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng thật ra ngay khi Nguyêm Phong nhìn thấy Nam Tư Nhân, sắc mặt vốn dĩ không tốt lập tức sáng rực lên, huýt huýt sáo, khoé miệng nhếch lên, đi đến chặn ngang trước mặt cậu, cậu đi tới đâu hắn đều chặn đến đó, rõ ràng là một tên đàn ông đẹp trai cao 1m8, bây giờ lại giống hệt như trẻ con.
Nam Tư Nhân cau mày lại, dứt khoát đứng lại nhìn Nghiêm Phong, không biểu cảm nói: “Cậu chắn đường tôi rồi.”
“Vậy sao? Con đường này cũng đâu phải mang tên Nam Tư Nhân đâu.” Hai tay Nghiêm Phong đút vào túi quần, nhếch môi trêu chọc.
Nam Tư Nhân nâng mí mắt lên,”Nhàm chán.”
Lúc trước Nghiêm Phong ở nước ngoài, một tháng gần đây mới chuyển về cao trung Dắng Nại, tuổi trẻ nhiệt huyết sôi trào, không bị cô lập bởi thế giới bên ngoài, hơn nữa bên cạnh lại là bảo bối mà hắn yêu thích, vì thế hắn căng đầu, cưỡng chế ôm chặt cậu vào trong quán bar.
______________
Tôi thấy văn phong tác giả viết hơi cụt, hong biết nói sao nữa, tại dạo gần đây tôi đói thể loại bệnh kiều quá nên mới edit bộ này. Lúc đầu đọc chương 1 thấy cũng ổn áp lắm, thêm ông công lưu manh nữa nên tôi khoái. Ai ngờ mấy chương sau thấy giống teenfic quá TAT, mà thôi lỡ đào rồi thì phải lấp hố thôi. Mọi người đừng ghét bỏ em nó. Moa moa
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương