Vai Ác Bệnh Kiều Đột Kích
Chương 3
[ Kí chủ, xin hãy chơi trò chơi một cách nghiêm túc ]
Ò.
Nam Tư Nhân thu hồi trạng thái thất thần cùa mình, cố gắng huấn luyện cần điều kiển nghe lời một chút.
Hệ thống của cậu lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, sẽ không vì bất cứ thứ gì mà động tâm tình, bao gồm cả người kí chủ của nó, nhưng lại vô cùng để ý đến mấy thứ máy móc khoa học kỹ thuật, theo cách giải thích của nó, khoa học kỹ thuật là một phần của nó, không có ai không dành một trăm phần trăm sự tập trung vào trong khoa học cả, không tôn trọng khoa học kĩ thuật tức là không tôn trọng nó, đáng tiếc nó không thể trừng phạt nữa người khác, vì thế nó chỉ có thể nhìn chằm chằm thế giới máy móc qua tên kí chủ ngu ngốc là cậu.
[ Đẩy lên 1 cm, di chuyển qua trái 5 cm, nhấn xuống ] miệng lưỡi hệ thống lạnh băng chỉ huy cứu vớt cái tay cùi bắp của cậu
Nhưng mà, vẫn là gấp lên không khí.
Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức. Nam Tư Nhân nhấp nháy môi, vô cùng nghiêm túc nói.
Bàn tay của cậu không có cảm nhận được góc độ chính xác.
[……]
Hệ thống không trả lời, xem chừng như nó đã nhắm mắt vì không muốn xem cậu phá hỏng trò này.
“Nhân Tử, cậu chưa gắp được một con nào hả? Không phải chứ, để tôi xem có phải là máy móc bị hỏng rồi hay không?”
Giang Lê Xuyên khó khăn bước ra khỏi đống đồ chơi dưới đất, cậu ta thật sự không thể tin nổi một người nam sinh lại có thể đem trò này chơi thành như vậy, quả thật là khiến người ta mở mang tầm mắt.
“Ấy…đi từ từ thôi.” Thật ra Nam Tư Nhân muốn nói không cần, bởi vì cậu biết vấn đề nghiêm trọng nhất nằm ở đâu.
Giang Lê Xuyên mân mê một hồi sau đó cầm lấy cần điều khiển lắc lắc mấy cái, hoàn toàn không có vấn đề gì, nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt cậu ta không khỏi thay đổi.
Nhưng cậu ta vẫn thân mật nói: “Nhân Tử, lại đây tôi dạy cho cậu, thân là một thằng đàn ông mà không gắp được con nào thì sẽ bị nữ sinh cười nhạo đó.”
Nam Tư Nhân: “…..” Cậu vô thanh vô tức đã bị người ta cười nhạo rồi.
Giang Lê Xuyên không giải thích, bàn tay bọc lấy tay cậu ấn trên cần điều khiển di tới di lui, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt kính thủy tinh, dường như hoàn toàn không nhận ra chuyện cậu ta đã vây người khác vào lòng ngực mình, nắm lấy bàn tay người đó có bao nhiêu ái muội.
Bàn tay Nam Tư Nhân cứng đờ, không chỉ thân thể quen thuộc dựa vào khiến cả người cậu đều trở nên căng thẳng, cậu không thể nhìn thấy nét mặt của người nam sinh kia nhưng lại có thể thấy bóng dáng mơ hồ phản chiếu trên mặt kính thủy tinh, dáng vẻ nam sinh giỏi giang, đường cong tuyệt đẹp phản chiếu rõ ràng trong mắt cậu, yết hầu vô cùng rõ, hơi động đậy, dáng vẻ mười phần đẹp trai.
“Yes!” Giang Lê Xuyên hoan hô một tiếng, đặc biệt kích động, cậu ta thả người Nam Tư Nhân ra, ngồi xổm xuống lấy lên con ếch màu xanh mượt, hai mắt lóe lên đầy sao sáng nhìn về phía Nam Tư Nhân, “Xem nè Nhân Tử, cậu gắp được rồi, cậu không phải là tay mơ.”
Giang Lê Xuyên nói xong mới phát hiện minh vừa nói ra lời nói ngu ngốc gì, xấu hổ gãi phía sau gáy, “Cái đó, Nhân Tử, không phải tôi cười nhạo cậu đâu….”
Nam Tư nhân: “…… Không sao.”
Nói xong Nam Tư Nhân cũng không định ở lại tiếp tục chơi cái trò làm cậu mất mặt này nữa, cậu ôm con gấu to bên cạnh lên, nói: “Chúng ta về đi.”
“Ấy?? Nhân Tử, không phải là cậu giận rồi chứ?!” Giang Lê Xuyên thấy cậu muốn đi, cho rằng cậu bị mình làm tổn thương lòng tự trọng, cả người lập tức có chút hoảng loạn.
“Không có giận cậu, bây giờ không còn sớm nữa, phải vể thôi.”
“À à, vậy là tốt rồi, Nhân Tử, cậu thật tốt bụng.” Giang Lê Xuyên mỉm cười vội vàng đuổi theo cậu.
[ Độ yêu thích của Giang Lê Xuyên đối với kí chủ tăng +5 điểm, hiện tại là 85 điểm ]
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, tâm trạng của Nam Tư Nhân cũng trở nên vô cùng tốt.
Một ngày thắng lợi trở về.
Giang Lê Xuyên đưa cậu đến bên ngoài đường cái Nam Gia, vốn dĩ muốn đưa cậu vào đến cửa nhưng Nam Tư Nhân lại cự tuyệt, nói là trời tối rồi nên muốn cậu ta về nhà sớm.
Không biết tại sao Giang Lê Xuyên nghe mấy lời này thì ngây ngô cười ha ha, ngay khi bóng dáng cậu gần biến mất, Giang Lê Xuyên vội vàng thò đầu ra ngoài hét lên với bóng người mảng khảnh kia, “Nhân Tử! Ngày mai cùng nhau đi học đi, chúng ta tiện đường!”
Đèn đường chiếu rọi xuống, cậu ta không nhìn thẩy nét mặt của Nam Tư Nhân nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh nhu thuận của cậu, “Được, ngày mai gặp.” Vô cùng dễ nghe.
Giang Lê Xuyên rút đầu lại, nhìn đến con gấu to đùng một chút cũng không phù hợp với khí chất của Nam Tư Nhân nhưng hắn lại cảm thấy cực kì đáng yêu, đèn xe lóe lên, chiếc xe lao vào trong bóng tối.
Biệt thự nhà họ Nam thuộc kiểu nhỏ nhưng tinh xảo, đoạn đường cũng khá tốt, bốn phía hiếm có nhà dân sinh sống, bóng râm xung quanh, ngay cả vườn hoa ngoài quốc lộ cũng được chăm sóc tỉ mỉ vô cùng nổi bật, cách đó không xa có mảnh rừng cây nhỏ, mùa thu đến liền đỏ rực một vùng, vô cùng bao la hùng vĩ.
Nam Tư Nhân thích những thứ yên tĩnh, giống như tính cách nhẹ nhàng của cậu.
Dưới chân bỗng nhiên dẫm hụt, cậu lảo đảo, ếch xanh trong tay lăn xuống mặt đất, Nam Tư Nhân hơi hé mở mắt ra, chuẩn bị đi đến nhặt nó lên.
Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên con ếch xanh bị một chiếc giày đen tàn nhẫn giẫm lên, còn dùng lực đá đi, trong nháy mắt con ếch xanh đã trở nên dơ bẩn.
Động tác khom người dừng lại, Nam Tư Nhân thu tay lại, ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy tia lửa lúc sáng lúc tối lập lòe trong bóng đêm, mùi khói thuốc nồng nặc xông vào mũi, cậu không nhịn được nhíu mày lại.
Ánh đèn mờ mịt chiếu xuống, một người đàn ông khoác lên mình bộ y phục màu đen như hòa lẫn vào trong bóng tối, toát ra hương vị thuần thục mê hoặc người, nét mặt kiên định cùng tàn nhẫn, ngay khi cậu ngước lên đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, bên trong ánh mắt là vực thẳm âm u khiến cậu không khỏi lùi về sau một bước.
Cậu nghĩ, người này giống hệt như một con sói dữ đã thức dậy sau kì ngủ đông lâu dài.
Nhưng rất nhanh Nam Tư Nhân đã lấy lại cảm xúc của mình, ánh mắt bình tĩnh lẳng lặng nhìn Nghiêm Phong.
“Hôm nay đi chơi vui vẻ không? Hửm?”
Giọng nói trầm thấp như tiếng gọi của ác quỷ lọt vào tai cậu, hơi chói tai, Nam Tư Nhân cau mày lại, “Không liên quan đến chuyện của anh.”
“Không liên quan đến chuyện của tôi?” Nghiêm Phong đột nhiên bật ra một tràng cười quái dị, thuốc lá trong tay bị ném mạnh xuống đất, hắn giẫm lên nó sải bước tiến về phía Nam Tư Nhân, “Mẹ nó, hôm nay tôi phải cho em biết cái gì gọi là chuyện của tôi!”
Cổ tay bị một bàn tay to lớn gắt gao chế trụ, không đợi cậu phản ứng, hắn đã dùng một lực khổng lồ lôi kéo cậu, khiến cậu suýt nữa bị ngã, thất tha thất thiểu bị hắn kéo một đường vào trong rừng cây.
Dưới tàn cây dừng lại một chiếc xe thể thao màu đen, hòa vào đêm tối, cũng âm tàn khiến lòng người khó chịu hệt như chủ nhân nó.
“Anh muốn làm gì?” Nam Tư Nhân bị ấn lên trên xe, hai tay bắt chéo sau lưng, tư thế khuất nhục này khiến đôi mắt luôn bình tĩnh của cậu cuối cùng cũng hiện lên một tia phẫn nộ.
Một tay Nghiêm Phong đè cậu lại, “Làm cái gì? Đương nhiên là muốn làm chuyện khiến em vui vẻ!” Hôm nay cậu chơi cùng Giang Lê Xuyên vui vẻ bao nhiêu thì Nghiêm Phong hắn ghen ghét bấy nhiêu, cùng hắn đi vào quán bar thì xụ mặt, còn đi cùng Giang Lê Xuyên thì nói nói cười cười! Nghiêm Phong hắn sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị phân biệt đối xử thành như thế này.
“Anh điên rồi?!” Phía sau bị ấn vào một vật cứng nóng, Nam Tư Nhân không biết nó là cái gì, cậu gầm nhẹ, bên trong giọng nói pha lẫn một tia run rẩy khó có thể nhận ra.
“Đúng, tôi điên rồi, không phải em vẫn luôn biết rõ sao?” Từ lần hắn đáng khinh vuốt ve cặp mông của cậu thì cậu nên biết rằng Nghiêm Phong hắn không phải là người bình thường.
Ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua cây đại thụ chiếu rọi xuống hai cơ thể, Nam Tư Nhân vùng vẫy dữ dội, dựa theo động tác của cậu, cảnh xuân nơi cổ áo dần dần lộ ra, ánh mắt Nghiêm Phong tối dần lại, duỗi tay kéo xuống chiếc áo sơ mi chướng mắt của cậu, toàn bộ đường cong duyên dáng trên tấm lưng gầy tinh tế của Nam Tư Nhân hiện ra trước mắt khiến yết hầu của hắn không tự chủ mà trượt lên trượt xuống, hô hấp dần cứng lại, hơi thở thô bạo nóng rực phả lên tấm lưng trần khiến người dưới thân không khỏi run rẩy.
“Mẹ nó Nam Tư Nhân, hôm nay tôi nhất định phải làm em!”
***
“A ha…ha…” Âm thanh dồn dập từ trên đầu truyền xuống, đồ vật nóng rực chôn trong người cậu cuối cùng cũng chịu rút ra ngoài, rốt cuộc cũng có thể kết thúc.
Nam Tư Nhân nằm trên mui xe, cả người co gắp lại, một chút cũng không động đậy, cơ thể toàn là dấu vết xanh tím chen chút nhau sau cuộc hoang ái tàn bạo, hệt như nụ hoa nhỏ điêu tàn vừa trải qua phong ba bão táp, không một chút sức sống.
Thấy cậu như vậy, bàn tay Nghiêm Phong đang nắm chặt thắt lưng cậu dừng lại, “Em….” trong lòng hắn có chút áy náy, đang muốn bế cậu lên, bàn tay vừa mới chạm vào liền bị hất ra.
Bàn tay cứ như vậy dừng lại giữa không trung, một tia âm u dưới đáy mắt chợt lóe lên, nắm tay siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đến khi chạm vào thân thể xanh tím của cậu mới dần buông lỏng ra, vẻ mặt hắn phức tạp, yên lặng giúp cậu mặc lại quần áo, trong lòng có chút khó chịu, cậu không thích hắn đụng vào?
Ò.
Nam Tư Nhân thu hồi trạng thái thất thần cùa mình, cố gắng huấn luyện cần điều kiển nghe lời một chút.
Hệ thống của cậu lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, sẽ không vì bất cứ thứ gì mà động tâm tình, bao gồm cả người kí chủ của nó, nhưng lại vô cùng để ý đến mấy thứ máy móc khoa học kỹ thuật, theo cách giải thích của nó, khoa học kỹ thuật là một phần của nó, không có ai không dành một trăm phần trăm sự tập trung vào trong khoa học cả, không tôn trọng khoa học kĩ thuật tức là không tôn trọng nó, đáng tiếc nó không thể trừng phạt nữa người khác, vì thế nó chỉ có thể nhìn chằm chằm thế giới máy móc qua tên kí chủ ngu ngốc là cậu.
[ Đẩy lên 1 cm, di chuyển qua trái 5 cm, nhấn xuống ] miệng lưỡi hệ thống lạnh băng chỉ huy cứu vớt cái tay cùi bắp của cậu
Nhưng mà, vẫn là gấp lên không khí.
Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức. Nam Tư Nhân nhấp nháy môi, vô cùng nghiêm túc nói.
Bàn tay của cậu không có cảm nhận được góc độ chính xác.
[……]
Hệ thống không trả lời, xem chừng như nó đã nhắm mắt vì không muốn xem cậu phá hỏng trò này.
“Nhân Tử, cậu chưa gắp được một con nào hả? Không phải chứ, để tôi xem có phải là máy móc bị hỏng rồi hay không?”
Giang Lê Xuyên khó khăn bước ra khỏi đống đồ chơi dưới đất, cậu ta thật sự không thể tin nổi một người nam sinh lại có thể đem trò này chơi thành như vậy, quả thật là khiến người ta mở mang tầm mắt.
“Ấy…đi từ từ thôi.” Thật ra Nam Tư Nhân muốn nói không cần, bởi vì cậu biết vấn đề nghiêm trọng nhất nằm ở đâu.
Giang Lê Xuyên mân mê một hồi sau đó cầm lấy cần điều khiển lắc lắc mấy cái, hoàn toàn không có vấn đề gì, nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt cậu ta không khỏi thay đổi.
Nhưng cậu ta vẫn thân mật nói: “Nhân Tử, lại đây tôi dạy cho cậu, thân là một thằng đàn ông mà không gắp được con nào thì sẽ bị nữ sinh cười nhạo đó.”
Nam Tư Nhân: “…..” Cậu vô thanh vô tức đã bị người ta cười nhạo rồi.
Giang Lê Xuyên không giải thích, bàn tay bọc lấy tay cậu ấn trên cần điều khiển di tới di lui, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt kính thủy tinh, dường như hoàn toàn không nhận ra chuyện cậu ta đã vây người khác vào lòng ngực mình, nắm lấy bàn tay người đó có bao nhiêu ái muội.
Bàn tay Nam Tư Nhân cứng đờ, không chỉ thân thể quen thuộc dựa vào khiến cả người cậu đều trở nên căng thẳng, cậu không thể nhìn thấy nét mặt của người nam sinh kia nhưng lại có thể thấy bóng dáng mơ hồ phản chiếu trên mặt kính thủy tinh, dáng vẻ nam sinh giỏi giang, đường cong tuyệt đẹp phản chiếu rõ ràng trong mắt cậu, yết hầu vô cùng rõ, hơi động đậy, dáng vẻ mười phần đẹp trai.
“Yes!” Giang Lê Xuyên hoan hô một tiếng, đặc biệt kích động, cậu ta thả người Nam Tư Nhân ra, ngồi xổm xuống lấy lên con ếch màu xanh mượt, hai mắt lóe lên đầy sao sáng nhìn về phía Nam Tư Nhân, “Xem nè Nhân Tử, cậu gắp được rồi, cậu không phải là tay mơ.”
Giang Lê Xuyên nói xong mới phát hiện minh vừa nói ra lời nói ngu ngốc gì, xấu hổ gãi phía sau gáy, “Cái đó, Nhân Tử, không phải tôi cười nhạo cậu đâu….”
Nam Tư nhân: “…… Không sao.”
Nói xong Nam Tư Nhân cũng không định ở lại tiếp tục chơi cái trò làm cậu mất mặt này nữa, cậu ôm con gấu to bên cạnh lên, nói: “Chúng ta về đi.”
“Ấy?? Nhân Tử, không phải là cậu giận rồi chứ?!” Giang Lê Xuyên thấy cậu muốn đi, cho rằng cậu bị mình làm tổn thương lòng tự trọng, cả người lập tức có chút hoảng loạn.
“Không có giận cậu, bây giờ không còn sớm nữa, phải vể thôi.”
“À à, vậy là tốt rồi, Nhân Tử, cậu thật tốt bụng.” Giang Lê Xuyên mỉm cười vội vàng đuổi theo cậu.
[ Độ yêu thích của Giang Lê Xuyên đối với kí chủ tăng +5 điểm, hiện tại là 85 điểm ]
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, tâm trạng của Nam Tư Nhân cũng trở nên vô cùng tốt.
Một ngày thắng lợi trở về.
Giang Lê Xuyên đưa cậu đến bên ngoài đường cái Nam Gia, vốn dĩ muốn đưa cậu vào đến cửa nhưng Nam Tư Nhân lại cự tuyệt, nói là trời tối rồi nên muốn cậu ta về nhà sớm.
Không biết tại sao Giang Lê Xuyên nghe mấy lời này thì ngây ngô cười ha ha, ngay khi bóng dáng cậu gần biến mất, Giang Lê Xuyên vội vàng thò đầu ra ngoài hét lên với bóng người mảng khảnh kia, “Nhân Tử! Ngày mai cùng nhau đi học đi, chúng ta tiện đường!”
Đèn đường chiếu rọi xuống, cậu ta không nhìn thẩy nét mặt của Nam Tư Nhân nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh nhu thuận của cậu, “Được, ngày mai gặp.” Vô cùng dễ nghe.
Giang Lê Xuyên rút đầu lại, nhìn đến con gấu to đùng một chút cũng không phù hợp với khí chất của Nam Tư Nhân nhưng hắn lại cảm thấy cực kì đáng yêu, đèn xe lóe lên, chiếc xe lao vào trong bóng tối.
Biệt thự nhà họ Nam thuộc kiểu nhỏ nhưng tinh xảo, đoạn đường cũng khá tốt, bốn phía hiếm có nhà dân sinh sống, bóng râm xung quanh, ngay cả vườn hoa ngoài quốc lộ cũng được chăm sóc tỉ mỉ vô cùng nổi bật, cách đó không xa có mảnh rừng cây nhỏ, mùa thu đến liền đỏ rực một vùng, vô cùng bao la hùng vĩ.
Nam Tư Nhân thích những thứ yên tĩnh, giống như tính cách nhẹ nhàng của cậu.
Dưới chân bỗng nhiên dẫm hụt, cậu lảo đảo, ếch xanh trong tay lăn xuống mặt đất, Nam Tư Nhân hơi hé mở mắt ra, chuẩn bị đi đến nhặt nó lên.
Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên con ếch xanh bị một chiếc giày đen tàn nhẫn giẫm lên, còn dùng lực đá đi, trong nháy mắt con ếch xanh đã trở nên dơ bẩn.
Động tác khom người dừng lại, Nam Tư Nhân thu tay lại, ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy tia lửa lúc sáng lúc tối lập lòe trong bóng đêm, mùi khói thuốc nồng nặc xông vào mũi, cậu không nhịn được nhíu mày lại.
Ánh đèn mờ mịt chiếu xuống, một người đàn ông khoác lên mình bộ y phục màu đen như hòa lẫn vào trong bóng tối, toát ra hương vị thuần thục mê hoặc người, nét mặt kiên định cùng tàn nhẫn, ngay khi cậu ngước lên đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, bên trong ánh mắt là vực thẳm âm u khiến cậu không khỏi lùi về sau một bước.
Cậu nghĩ, người này giống hệt như một con sói dữ đã thức dậy sau kì ngủ đông lâu dài.
Nhưng rất nhanh Nam Tư Nhân đã lấy lại cảm xúc của mình, ánh mắt bình tĩnh lẳng lặng nhìn Nghiêm Phong.
“Hôm nay đi chơi vui vẻ không? Hửm?”
Giọng nói trầm thấp như tiếng gọi của ác quỷ lọt vào tai cậu, hơi chói tai, Nam Tư Nhân cau mày lại, “Không liên quan đến chuyện của anh.”
“Không liên quan đến chuyện của tôi?” Nghiêm Phong đột nhiên bật ra một tràng cười quái dị, thuốc lá trong tay bị ném mạnh xuống đất, hắn giẫm lên nó sải bước tiến về phía Nam Tư Nhân, “Mẹ nó, hôm nay tôi phải cho em biết cái gì gọi là chuyện của tôi!”
Cổ tay bị một bàn tay to lớn gắt gao chế trụ, không đợi cậu phản ứng, hắn đã dùng một lực khổng lồ lôi kéo cậu, khiến cậu suýt nữa bị ngã, thất tha thất thiểu bị hắn kéo một đường vào trong rừng cây.
Dưới tàn cây dừng lại một chiếc xe thể thao màu đen, hòa vào đêm tối, cũng âm tàn khiến lòng người khó chịu hệt như chủ nhân nó.
“Anh muốn làm gì?” Nam Tư Nhân bị ấn lên trên xe, hai tay bắt chéo sau lưng, tư thế khuất nhục này khiến đôi mắt luôn bình tĩnh của cậu cuối cùng cũng hiện lên một tia phẫn nộ.
Một tay Nghiêm Phong đè cậu lại, “Làm cái gì? Đương nhiên là muốn làm chuyện khiến em vui vẻ!” Hôm nay cậu chơi cùng Giang Lê Xuyên vui vẻ bao nhiêu thì Nghiêm Phong hắn ghen ghét bấy nhiêu, cùng hắn đi vào quán bar thì xụ mặt, còn đi cùng Giang Lê Xuyên thì nói nói cười cười! Nghiêm Phong hắn sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị phân biệt đối xử thành như thế này.
“Anh điên rồi?!” Phía sau bị ấn vào một vật cứng nóng, Nam Tư Nhân không biết nó là cái gì, cậu gầm nhẹ, bên trong giọng nói pha lẫn một tia run rẩy khó có thể nhận ra.
“Đúng, tôi điên rồi, không phải em vẫn luôn biết rõ sao?” Từ lần hắn đáng khinh vuốt ve cặp mông của cậu thì cậu nên biết rằng Nghiêm Phong hắn không phải là người bình thường.
Ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua cây đại thụ chiếu rọi xuống hai cơ thể, Nam Tư Nhân vùng vẫy dữ dội, dựa theo động tác của cậu, cảnh xuân nơi cổ áo dần dần lộ ra, ánh mắt Nghiêm Phong tối dần lại, duỗi tay kéo xuống chiếc áo sơ mi chướng mắt của cậu, toàn bộ đường cong duyên dáng trên tấm lưng gầy tinh tế của Nam Tư Nhân hiện ra trước mắt khiến yết hầu của hắn không tự chủ mà trượt lên trượt xuống, hô hấp dần cứng lại, hơi thở thô bạo nóng rực phả lên tấm lưng trần khiến người dưới thân không khỏi run rẩy.
“Mẹ nó Nam Tư Nhân, hôm nay tôi nhất định phải làm em!”
***
“A ha…ha…” Âm thanh dồn dập từ trên đầu truyền xuống, đồ vật nóng rực chôn trong người cậu cuối cùng cũng chịu rút ra ngoài, rốt cuộc cũng có thể kết thúc.
Nam Tư Nhân nằm trên mui xe, cả người co gắp lại, một chút cũng không động đậy, cơ thể toàn là dấu vết xanh tím chen chút nhau sau cuộc hoang ái tàn bạo, hệt như nụ hoa nhỏ điêu tàn vừa trải qua phong ba bão táp, không một chút sức sống.
Thấy cậu như vậy, bàn tay Nghiêm Phong đang nắm chặt thắt lưng cậu dừng lại, “Em….” trong lòng hắn có chút áy náy, đang muốn bế cậu lên, bàn tay vừa mới chạm vào liền bị hất ra.
Bàn tay cứ như vậy dừng lại giữa không trung, một tia âm u dưới đáy mắt chợt lóe lên, nắm tay siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đến khi chạm vào thân thể xanh tím của cậu mới dần buông lỏng ra, vẻ mặt hắn phức tạp, yên lặng giúp cậu mặc lại quần áo, trong lòng có chút khó chịu, cậu không thích hắn đụng vào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương