Trans: Yeekies
"Buông ta ra."
Giang Chiếu Dạ chỉ trong chốc lát, đã phản ứng lại.
"Không buông." Người áo đen khẽ cười, giọng nói quen thuộc.
Giang Chiếu Dạ đưa tay đẩy hắn, ngược lại bị hắn tóm lấy tay, y đổi thành tư thế tấn công, một tay thi triển chiêu thức Tố Luyện Hoành Giang, Diệp Hàn Anh tuy ứng phó tự nhiên, nhưng lo tiếng động quá lớn lại dẫn quang ảnh vệ đến, sau khi tóm lấy tay, hắn "suỵt" một tiếng.
"Đừng sợ, là ta."
Nói đoạn kéo mặt nạ xuống, nhưng trong hang động ánh sáng lờ mờ, thực ra không thể nhìn rõ mặt hắn, chỉ là động tác này, có thể cho thấy mình là người quen mà thôi.
Giang Chiếu Dạ quả nhiên dừng động tác, Diệp Hàn Anh thầm nghĩ, cuối cùng y cũng nhận ra mình. Không ngờ Giang Chiếu Dạ rút tay về, mạnh mẽ đẩy một cái, đẩy hắn ra, còn mình thì bay ra từ chỗ cơ quan phía trên.
Diệp Hàn Anh suýt chút nữa bị đám quỷ khô móng dưới đất quấn lấy, vội vàng hóa thành một làn khói, đuổi theo ra ngoài.
Giang Chiếu Dạ ra ngoài, tiếp tục lật xem sách trên giá, trang sách lật giở, Diệp Hàn Anh nhìn một cái liền biết y ở đâu, đi đến đối diện y, trong ô nhìn y, độ cao của ván ngăn vừa vặn để hắn nằm úp lên đó, chớp chớp mắt với Giang Chiếu Dạ.
"Giang sư huynh, lâu rồi không gặp."
Giang Chiếu Dạ không để ý đến hắn.
"Giang sư huynh, thật không ngờ lại gặp huynh ở đây. Huynh đang tìm gì vậy?"
Giang Chiếu Dạ vẫn không để ý.
Diệp Hàn Anh: "..."
Hắn đưa tay ấn vào trang sách: "Sao vậy, một trăm năm không gặp, liền không nhận ra ta rồi sao?"
Hắn cảm thấy có chút tủi thân, rõ ràng mình bị đẩy xuống vách núi, mình mới là nạn nhân, tại sao bây giờ ngược lại Giang Chiếu Dạ mới là người không để ý đến mình?
Nạn nhân đáng thương chào hỏi kẻ gây hại, mong y đáp lại, trên đời làm gì có đạo lý này!
Ánh mắt hắn dần trở nên hung dữ, khẽ nghiến răng, nếu còn không để ý đến hắn, hắn sẽ đánh y ngất đi rồi bắt về, từ từ tính sổ với y!
Giang Chiếu Dạ dường như không chịu nổi sự quấy rầy, khép sách lại, cuối cùng cũng chịu đáp lại hắn một ánh mắt bất lực. Đôi môi hơi ẩm ướt, màu hồng nhạt hé mở, chỉ nói hai chữ: "...Diệp Tam."
Y sau đó thở dài: "Ngươi thật sự cho rằng ta không nhận ra sao?"
Tay Diệp Hàn Anh đang đặt trên sách đột nhiên run lên, tự tin ban đầu lập tức mất đi ba phần, tâm trí hắn xoay chuyển trăm vòng, còn chưa kịp hoàn hồn, đã đưa tay bịt miệng Giang Chiếu Dạ, ngăn y nói tiếp.
Cần biết Giang Chiếu Dạ bình thường hòa nhã, nhưng một khi đã ghét ai, ba lời hai câu còn độc hơn cả dao. Hắn tuy đao thương bất nhập, nhưng cũng không muốn nghe y nói những lời tuyệt tình.
"Đừng nói." Hắn cách ô giá sách, ánh nến u tối, chớp chớp mắt với y.
Đôi mắt tĩnh lặng của Giang Chiếu Dạ vẫn bình yên thanh đạm như mọi khi, không có ánh nến đốt cháy đôi mắt họ, y lùi lại hai bước thoát khỏi tay hắn.
"Ngươi nếu muốn giết ta... ưm."
Y còn chưa nói xong, trước mặt một luồng khói đen lóe lên, khi khói tan đi, Diệp Hàn Anh đã vượt qua giá sách đến trước mặt y, ấn y vào giá sách.
Giang Chiếu Dạ lần này không thể thoát ra được, khi y kịp phản ứng lại, tay cũng đã bị người này trói ngược lại, Diệp Hàn Anh nắm chặt cổ tay y, khẽ nhướn mày, vẻ mặt đắc ý "xem ngươi bây giờ còn động đậy thế nào".
Giang Chiếu Dạ tránh ánh mắt quá đỗi nóng bỏng của hắn, nhưng bị hắn mạnh mẽ bẻ lại để đối mặt.
"Ngươi đã nhận ra ta, còn tin ta sẽ giết ngươi? Ngươi nói ngươi..."
Giang Chiếu Dạ tựa vào giá sách, nhìn vào mắt hắn bình tĩnh nói: "Ta lần này trở về, vốn đã bị mọi người ghét bỏ, ai giết ta cũng không có gì lạ."
Diệp Hàn Anh khẽ nheo mắt, tức giận nói: "Nếu ta giết ngươi thì còn nói với ngươi những lời đó làm gì? Chẳng lẽ những lời đó ngươi hoàn toàn không tin sao?"
Giang Chiếu Dạ cốt cách thanh thoát thần thái lạnh nhạt, trong ánh mắt hiếm hoi lộ ra một tia bạc bẽo hờ hững: "Không sai, ta không tin bất cứ ai."
Diệp Hàn Anh hơi tức giận, trừng mắt nhìn khuôn mặt y, bàn tay bóp cằm y dùng sức vô cùng. Người kia bát phong bất động, đôi mắt vẫn đẹp như xưa, một lúc sau, Diệp Hàn Anh cuối cùng cũng không còn cách nào, khẽ cười một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Được, vậy ta sẽ cho ngươi thấy những lời nói đó có phải là thật không!"
Nói đoạn hắn bế y ngang người, hóa thành một làn khói đen, liền muốn bay đi xa.
Giang Chiếu Dạ cuối cùng cũng thay đổi giọng điệu: "Thả ta xuống, ta còn có việc."
Diệp Hàn Anh mặc kệ, trực tiếp mang y ra khỏi Kiến Thanh Sơn.
Đến trong thành, cũng không dừng lại, ngược lại một mạch mang y tiếp tục ra khỏi cổng thành.
Mây đen dày đặc, mặt trăng bạc trắng như bị nhốt dưới đáy nước, ánh sáng lấp lánh.
Cỏ ngoài thành toàn là những giọt nước sau cơn mưa, mực nước suối dâng cao, tiếng nước chảy róc rách, bên con suối này có một hang động, hai người một trăm năm trước từng trú mưa ở đây.
Diệp Hàn Anh bế y vào hang động, trực tiếp đặt y lên giường đá trải rơm. Giang Chiếu Dạ thấy cảnh này, đoán được một chút, khẽ nói: "Diệp Hàn Anh!"
Lời còn chưa dứt, liền bị hắn hôn lên. Diệp Hàn Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi y, hỏi y: "Bây giờ tin chưa?"
Giang Chiếu Dạ không nói gì, Diệp Hàn Anh v**t v* mái tóc lòa xòa bên mặt y, áp sát vào người y, hôn khắp khóe mắt, lông mày, má, cằm y một lượt, lại hỏi y: "Bây giờ tin chưa? Hả?"
Giang Chiếu Dạ không muốn để ý đến hắn, chỉ lùi về sau, y vừa lùi, Diệp Hàn Anh vừa tiến tới, lùi đến cuối cùng, sát vào vách đá, Diệp Hàn Anh nhanh mắt đưa tay ra đỡ lấy gáy y.
Giang Chiếu Dạ không còn đường lùi, bị hắn thỏa mãn ôm lấy đầu, trán chạm trán, Diệp Hàn Anh khẽ nói: "Ngươi còn nói không tin, ta sẽ bắt nạt ngươi đó..."
Giang Chiếu Dạ lạnh nhạt nói: "Đừng đùa nữa, rất ấu trĩ, thả ta về..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Hàn Anh lập tức hôn mạnh lên, hơi thở tràn ngập ập đến, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng vừa rồi, nụ hôn này hung dữ mà dịu dàng, bá đạo mà triền miên, mặt Giang Chiếu Dạ bị hôn đến đỏ bừng, ngay cả chóp tai cũng đỏ ửng lên, y trong lúc hoảng loạn đã thoát khỏi dây trói, đưa tay đẩy ngực Diệp Hàn Anh, tiếc rằng về sức lực y luôn không địch lại Diệp Hàn Anh, Diệp Hàn Anh ôm eo y hôn say đắm và sâu sắc, như muốn khắc dấu ấn của mình vậy, khi kết thúc, hắn thực sự rất tức giận, dùng răng cắn nhẹ môi y.
Giang Chiếu Dạ nhịn không kêu đau, nhưng ánh mắt đã có chút tan rã, bàn tay Diệp Hàn Anh ôm eo y mạnh mẽ vô cùng, như muốn hòa vào xương thịt y, hắn dịch môi đến bên tai y nói: "Ngươi nhất định phải chọc ta tức giận như vậy sao?"
Giang Chiếu Dạ mặt không cảm xúc: "Hôn đủ chưa? Hôn đủ rồi thì ta về."
Y nói đoạn đứng dậy định đi ra ngoài, Diệp Hàn Anh mạnh mẽ kéo người lại, ấn y lên giường đá, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm y.
Giang Chiếu Dạ cứ thế bình tĩnh để hắn nhìn, không gợn sóng, không chút động lòng.
Diệp Hàn Anh vẫn nắm chặt tay y, lúc ánh mắt hung dữ, lúc lại tràn đầy yêu thương, nhìn y một lúc lâu sau, cuối cùng nhận thua áp mặt vào mặt y, dụi dụi, như một con sói con ấm áp lông lá.
"Sư huynh."
"Huynh đừng không để ý đến ta, đừng lạnh lùng như vậy được không."
"Ta không bắt nạt huynh. Cũng sẽ không giết huynh. Ta vĩnh viễn không bao giờ giết huynh."
Dù y có muốn mạng hắn, hắn cũng sẽ không thật sự giết y.
"Ta thật sự thích huynh. Ta cũng không rõ mình bắt đầu thích huynh từ khi nào nữa... Có lẽ là từ rất lâu, lâu đến mức chính ta cũng quên mất đã giấu kín nó bao nhiêu năm tháng. Ta vẫn luôn tự nhủ rằng không được phép, rằng huynh sẽ chẳng bao giờ để tâm đến ta. Phía trước chỉ toàn là vực sâu, là lửa cháy, là rượu độc.
Ta đã cất giấu tất cả thật kỹ, cho đến cái đêm huynh trúng Tương Kiến Hoan, buột miệng nói hết những điều cất sâu trong lòng. Khi ấy ta mới biết, thì ra ta vẫn còn một chút hy vọng, thì ra huynh cũng để ý đến ta, dù chỉ rất ít thôi cũng đủ rồi.
Chỉ một chút đó thôi, cũng đủ để ta dấn thân không hối hận, tự đốt mình trong giấc mộng mang tên 'Giang Chiếu Dạ' này, như con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Những lời ta nói đều là thật. Huynh có thể không chấp nhận, nhưng xin đừng nghi ngờ ta."
Hắn nằm bên cạnh Giang Chiếu Dạ, không đè lên y, nói xong, hắn chống người dậy nhìn y, sờ sờ trán và mắt y.
"Chúng ta rõ ràng là những người thân thiết nhất trên thế gian này, trên thế gian không còn ai muốn chúng ta nữa, ta chỉ có huynh..." Hắn vuốt tóc y, tung ra đòn sát thủ cuối cùng, khẽ nói: "Ca."
Giang Chiếu Dạ nghe thấy câu "Ca" này, vẻ lạnh lùng trên mặt cuối cùng cũng tan biến như một chiếc mặt nạ vỡ vụn.
Y vỗ tay hắn ra: "Ngươi đây là việc nên làm với ca sao?"
Diệp Hàn Anh biết Giang Chiếu Dạ đã để ý đến mình, mừng rỡ ôm chầm lấy y, rồi nằm xuống, Giang Chiếu Dạ cứ thế bị hắn ôm vào lòng, hắn "chụt" một tiếng hôn lên trán y.
"Ca, ta yêu huynh."
Giang Chiếu Dạ giọng điệu lạnh lùng: "Sến sẩm."
Diệp Hàn Anh hít một hơi, lại nói: "Ca, huynh thơm quá."
Giang Chiếu Dạ: "..."
Diệp Hàn Anh ôm y không nỡ buông tay, một lúc sau, ôm chán rồi, mới đứng dậy nói: "Đi, ta cho huynh xem một thứ."
Hai người bước ra khỏi hang động, suối nước róc rách, ánh trăng hòa tan, hắn thổi một tiếng sáo, không lâu sau, tiếng "đề đề" từ xa vọng lại, một con ngựa trắng tuyệt đẹp từ phía bãi cỏ phi nước kiệu đến, đến trước mặt hắn, thân mật cọ cọ vào tay hắn.
Diệp Hàn Anh lật người lên ngựa, v**t v* bờm trắng mềm mại của nó: "Bạch Mân Côi từ khi ăn Đại Linh Hoàn thì rất thông minh, ta đi đâu nó theo đó, ta nghĩ đây cũng là duyên phận, huống hồ tên nó còn là huynh đặt, nếu một ngày nào đó tái ngộ, huynh vẫn có thể nhìn thấy nó. Bây giờ quả nhiên chúng ta lại gặp lại nhau, chúng ta ba người có duyên, đi, chúng ta chạy một vòng."
1Giang Chiếu Dạ mượn tay hắn lên ngựa, Bạch Mân Côi dường như nhận ra y, rất vui mừng, Diệp Hàn Anh ngồi phía sau y, vòng y vào lòng, kẹp bụng ngựa một cái, nó liền phi ra ngoài vừa vững vàng vừa nhanh chóng.
Giang Chiếu Dạ thầm nghĩ, người hơn ngựa thì chết người, Bạch Mân Côi ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lại có thể tìm chủ nghìn dặm, con ngựa già kia chắc giờ đã không biết chạy đi đâu tiêu dao rồi.
Có lẽ... có thể là vì không đặt tên cho nó.
Y nói: "Sau này ngươi có quay về Lôi Thần Quan Phủ không?"
Diệp Hàn Anh gật đầu: "Ta đã lén lút quay về xem một lần, muốn xem huynh có quay về không, tiếc là không có... Bạch Mân Côi chính là lúc đó theo ta chạy ra ngoài."
Giang Chiếu Dạ nhất thời im lặng.
Diệp Hàn Anh hiển nhiên biết y đang nghĩ gì: "Khi đó ta nghe ngóng được là, sau khi chúng ta xảy ra chuyện, Đông Lê thấy tình hình không ổn, liền tự mình lén lút bỏ đi, nếu không Giang Sơn Hàn và những người khác nhất định sẽ làm khó nàng. Tuy không biết đi đâu, nhưng nghĩ đến nàng lanh lợi, chắc hẳn không có gì đáng ngại."
Lời này hiển nhiên chỉ là an ủi, thế sự hỗn loạn như vậy, đối với một cô gái nhỏ như nàng, khắp nơi đều là nguy hiểm.
Giang Chiếu Dạ bây giờ phân thân vô thuật, muốn quản cũng không quản được xa đến vậy, chỉ là người y mang ra, chỉ có thể mong nàng may mắn một chút, sớm gặp được người tu hành, vào được môn phái, dù là môn phái nhỏ cũng tốt hơn rất nhiều.
Giang Chiếu Dạ thở dài một tiếng, Diệp Hàn Anh cười nói: "Ta sẽ bảo người chú ý một chút, nếu thấy nàng thì giúp huynh mang về... Nói đi cũng phải nói lại, ta đã muốn hỏi huynh từ lâu rồi, huynh cứ thế này đi khắp nơi nhặt người, ta có đầy rẫy tình địch rồi."
Giang Chiếu Dạ bật cười: "Đừng có suy bụng ta ra bụng người, nàng đâu có ý nghĩ như ngươi."
"Ai nói? Nàng cũng còn nhỏ, hừ, nếu lớn hơn một chút, chưa chắc đã kín đáo hơn ta bao nhiêu."
Giang Chiếu Dạ nhớ lại chuyện này, cũng thấy cảm khái. Chuyện trên vách đá ngày đó, y tuy áy náy, nhưng cũng không có cách bù đắp hiệu quả nào, vốn tưởng Diệp Hàn Anh ít nhiều cũng có oán hận với y, không ngờ tính cách hắn lại thẳng thắn đến vậy...
Y đột nhiên nhớ ra điều hắn vừa nói, mở miệng hỏi: "Ngày ta trúng Tương Kiến Hoan, đã nói gì với ngươi?"
Y không nói thì thôi, vừa nói đến chuyện này, Diệp Hàn Anh lập tức cười khẽ cúi đầu ghé sát tai y: "Huynh thật sự không nhớ ra sao?"
Giang Chiếu Dạ mặc nhận.
Diệp Hàn Anh lúc này hứng thú, đưa tay nắm lấy tay y, lúc xoa xoa, lúc lại mười ngón đan xen.
"Cái đó thì có thể nói nhiều lắm, huynh ngày đó đối với ta, không biết nhiệt tình đến mức nào, cứ ôm ta hôn ta. Ta nói sư huynh không thể như vậy, huynh là hoa trên đỉnh núi cao, phải giữ chút đoan trang, không ngờ huynh lại không vui, nhìn ta đáng thương, còn nói chuyện ngày đó toàn bộ là lỗi của huynh, huynh để bù đắp cho ta, làm gì cũng được..."
Giang Chiếu Dạ mặt xanh mét: "Nói trọng điểm."
"Trọng điểm là..." Diệp Hàn Anh nghiêm mặt nói, "Huynh nói đều là lỗi của huynh, định lấy thân báo đáp..."
Nói đoạn hắn chớp chớp mắt, hạ thấp giọng ghé tai y nói: "Không biết lời này còn tính không?"
【Lời tác giả】
Xin lỗi mọi người, lần này là do bị kẹt văn cộng thêm thay đổi công việc, sau này cố gắng tránh.
Hai ngày nay có thời gian sẽ cố gắng viết thêm chương.
Mặc dù chắc không còn ai đọc nữa, nhưng yên tâm tuyệt đối sẽ không drop, dù thế nào cũng sẽ viết xong TUT
【Lời Yeekies】
Ơ thế là ngược ngọt đan xen à.