Vai Diễn Định Mệnh

Chương 70: Vỹ Thanh



Đời người đàn ông chỉ hai lần quỳ gối

Một hái hoa thơm, một uống suối thượng nguồn

Tôi tìm thấy em, giữa muôn màu hoa nắng

Tâm hồn trong mát tựa tuyết băng tan

Cúi mình phủ phục, dâng trọn khao khát

Tim hoang dại nảy nhịp tái sinh…

-ML-

Mọi thứ nhạt nhòa hiện ra sau làn sương mù vờn vẽ. Ánh sáng nhẹ nhàng tràn vào khoang mắt. Từ đáy võng mạc, một đường nét mờ ảo dần hiện lên, lay động…

Những đường nét này … đôi mắt đen lạnh sâu thăm thẳm, nét môi cao ngạo, sóng mũi tuấn tú… Sam bất giác mở mắt thật to, cô ngồi bật dậy.

Hồng Quân đang ngồi cạnh giường bệnh bị sự đột ngột của cô làm cho giật mình. Anh quay sang nhìn cô. Sam tỉnh rồi.

Đôi mắt trăng khuyết tham lam thu trọn hình ảnh của người thanh niên trước mặt. Sam bần thần đưa hai bàn tay trắng nhợt lạnh lẽo lên, áp vào mặt anh, cảm nhận hơi ấm từ anh. Bờ môi nhỏ sững sờ run rẩy. Tim cô đập mạnh đến nhói đau, hơi thở buốt giá trở nên nhẹ bẫng… Đây là anh? Đây là … Đỗ Hồng Quân?

Cô như tia chớp lao bật đến ôm ghì lấy anh, hai tay bấu mạnh vào vai áo vest. Đây là Đỗ Hồng Quân. Đây là người khiến cô sợ hãi vì đã đánh mất suốt ba năm qua. Sam như một người sắp bị chết đuối trong thế giới tối tăm của mình bỗng nhiên với được phao, như một người sắp chết ngạt bất ngờ được hít thở không khí. Cô gắt gao ôm Quân, bờ vai mảnh khảnh yếu ớt run lên.

Hồng Quân ngây người, đôi tay anh vô thức vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô một cách xót xa, giọng anh nhẹ như sương:

- Sam, nhớ anh… đến vậy sao? Không có anh bên cạnh đã rất hoảng sợ phải không? Em đã khóc rất nhiều phải không?

Sam áp má vào ngực anh như một đứa trẻ, từng giọt lệ trong suốt, ấm nóng trào ra khỏi khóe mắt rơi xuống áo anh, xuyên thấm vào tâm hồn anh, đôi tay hao gầy lại càng níu lấy anh thật chặt. Hồng Quân cảm thấy lòng mình đắng ngắt, anh nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt lên, đôi tay ân cần lau đi những giọt trong suốt tựa pha lê. Cổ họng anh nghẹn lại, không khí nén áp trong phổi thành từng khối đặc, anh nhìn Sam thật lâu, rồi đột nhiên phủ lên cô một vòng ôm gao gắt:

- Anh xin lỗi! Hai năm qua đã để em một mình. Xin lỗi Sam! Đừng khóc! Anh đang ở bên cạnh em, anh đã tìm thấy em rồi. Đừng khóc! Xin em… Sam…

Quân hôn lên trán cô yên ủi, hơi thở anh gần kề, rồi anh nhẹ nhàng hôn Sam. Nước mắt của cô len vào khóe môi, mặn đắng.

Tìm lại được cô rồi. Trò chơi trốn tìm kết thúc rồi. Anh thắng rồi. Đếm mãi những con số kí ức, lòng vòng mãi trong những mất mát, tổn thương, anh vẫn cứng đầu chịu đựng và quyết không bỏ cuộc. Bây giờ, anh đã tìm ra cô, bắt được cô. Cô chỉ dạy cho anh cách yêu thương, vì vậy, anh chỉ biết yêu thương mà thôi. Anh sẽ không học thêm một thứ gì khác ngoài yêu thương. Một thứ là đủ rồi. Yêu thôi. Yêu đến khi chết.

- Mời người nhà bệnh nhân ra kí đơn xuất viện! – Y tá nhìn người thanh niên đang vuốt tóc cô gái ngồi trên giường bệnh, cô mỉm cười thân thiện.

- Được! – Hồng Quân đứng dậy, anh lãnh đạm hỏi – Đến chỗ nào để kí?

- Mời anh đi theo tôi!

- Sam, anh sẽ quay lại ngay! – Quân vỗ vỗ đầu Sam, dịu dàng mỉm cười, rồi xoay lưng bước ra cửa.

Đi? Anh sẽ… đi? Anh sẽ …rời xa? Anh sẽ… biến mất?

Sam mở to mắt sợ hãi, cô đẩy tung chăn ra, nhảy xuống khỏi giường, chân trần lao đến chỗ anh. Sam ôm ghì lấy Hồng Quân từ phía sau khiến anh khựng lại. Quân ngạc nhiên quay lại, thấy Sam hoảng loạn nhìn anh, lắc đầu nguầy nguậy, tay siết chặt gấu áo anh, níu chặt anh. Bờ môi nhỏ của cô run lên tím tái, mấp máy một âm thanh gì đó không nghe được.

- Sam… Sao vậy? – Hồng Quân nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi.

Sam cắn chặt môi, liên tục lắc đầu, kéo giằng anh về phía mình, hệt như người ta đang cố níu giữ thứ quý giá nhất của mình trước khi tuột khỏi tầm tay. Đôi đồng tử tối tăm, trân trối nhìn anh đầy bất lực, đầy ám ảnh.

- Em không muốn anh đi? – Quân cúi xuống nhìn cô.

Sam hoảng hốt gật đầu, hai tay vòng qua, ôm cứng lấy cánh tay anh, không cho anh nhúc nhích. Hồng Quân khẽ đánh mắt sang người y tá đang khó xử, lạnh nhạt buông một câu:

- Kí kết gì thì mang đến đây cho tôi, tôi không đi đâu cả!

- Vâng, tôi hiểu rồi! – Y tá lúng túng gật đầu rồi vội vàng quay đi.

Quân nhẹ nhàng bế thốc Sam lên, đưa cô trở lại giường, thì thầm vào tai cô:

- Đừng sợ. Anh ở đây. Anh không đi đâu cả…

“Cô ấy bị ám ảnh về việc đánh mất. Có lẽ trong quá khứ cô ấy đã từng mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng, một thứ gì đó cô ấy vô cùng trân quý, thứ mà cô ấy đặt tất cả yêu thương của mình. Nên cô ấy sẽ phản ứng rất mạnh với việc anh rời khỏi cô ấy vì nghĩ anh sẽ mãi mãi biến mất như thứ cô ấy từng đánh mất trước đây. Cô ấy sợ đánh mất anh. Sự sợ hãi ấy thể hiện qua những hành động giữ chặt anh đến bảo thủ, qua những trạng thái hoảng loạn khi không thấy anh đâu. Nếu không giữ được anh, cô ấy sẽ vô cùng bất an. Luôn ở bên cạnh cô ấy là cách anh có thể khiến cô ấy bình tĩnh trở lại. Đừng biến mất khỏi tầm mắt của cô ấy! Đừng làm cô ấy hoảng sợ!” – Bác sĩ tâm lí của Sam đã nói với Hồng Quân như vậy.

Quả thực Sam rất sợ việc không nhìn thấy anh. Cô lúc nào cũng lẽo đẽo theo Hồng Quân như một cái đuôi nhỏ. Không nói không rằng gì cả, cứ thế mà bám cứng anh, không cho anh rời đi nửa bước. Quân để ý chưa khi nào Sam bỏ tay ra khỏi gấu áo mình. Anh đi phía trước, cô nắm lấy gấu áo anh, lẩm chẩm theo sau như thể gà mẹ dắt gà con đi lon ton quanh sân.

Người ta phải mỉm cười khi thấy một cô gái nhỏ nhắn nín thinh, mặt mày căng như dây đàn, hai tay nắm chặt lấy áo người thanh niên cao lớn phía trước, từng bước dò dè theo sau, ngoan ngoãn cực kỳ. Thật là giống trẻ con chơi trò … đoàn tàu lửa nối đuôi nhau.

Chỉ cần anh khuất khỏi tầm mắt thì sẽ hoảng sợ dáo dác tìm kiếm. Chỉ cần anh đứng dậy là sẽ lập tức bật lên như lò xo, chạy đến nắm áo anh. Anh đi một bước, sẽ đi theo một bước. Anh đi hai bước, sẽ đi theo hai bước. Bám lấy anh không chịu rời như hình với bóng, như một cái đuôi nhỏ không cách gì cắt được… Vì Sam sợ anh sẽ biến mất như Gia Nguyên, vì Sam sợ anh sẽ vĩnh viễn bốc hơi khỏi cuộc đời mình như Gia Nguyên, vì Sam sợ người mình yêu thương nhất khuất khỏi tầm mắt mình mãi mãi, không tìm lại được…

- Cô gái này… là sao tổng giám đốc? – Những cổ đông tròn mắt nhìn “cái đuôi” đang ngồi chễm chệ bên cạnh Hồng Quân – Đây là cuộc họp hội đồng quan trọng nhất năm nay mà! Người ngoài sao có thể vào được?

Hồng Quân đánh mắt sang “gà con” của mình. Tay cô túm chặt lấy tà áo vest anh đang mặc, tay còn lại cầm chiếc thìa nhỏ, nghịch nghịch ly trà táo vẻ thích thú. Quân nhẹ nhàng vuốt tóc Sam, nở một nụ cười dịu dàng:

- Cô ấy… là người bảo vệ cho tôi!

- Cô ấy… là người bảo vệ cho tôi!

Những cổ đông đồng loạt đen thui mặt mũi, sốc toàn tập. Đỗ Hồng Quân vừa cười đó! Gã “đá cục” này cũng biết cười sao? Lại còn dịu dàng đến phát sợ! Hơn nữa lời anh ta… “ Cô ấy là người bảo vệ cho tôi!” … Có một sự nhầm lẫn không hề nhẹ ở đây nha! Rõ ràng là ngược lại cơ mà!

Nhưng nói gì thì nói, tóm lại một điều không thể chấp nhận được… Tại sao cuộc họp mật của công ty mà lại mang “gà con” của mình vào đây hả tên chủ tịch điên này? Tới giờ lão bị tẩu hỏa nhập ma rồi đấy à?

Hương xuân thơm tho tản mác khắp đất trời, quyện vào trong gió, đan kết hồn thiên nhiên tươi tắn, luồn qua khung cửa sổ trắng làm chiếc chuông gió ngân lên chuỗi âm thanh trong trẻo, ngọt dịu…

Hồng Quân thoăn thoắt gõ phím máy tính bằng tay trái, tay còn lại của anh đã bị “độc chiếm” bởi “cái đuôi nhỏ” nào đó. Sam cặm cụi tô tô viết viết trên trang A4, mái tóc nâu đen mềm mại đổ xuống bờ vai mảnh khảnh.

- Ngố! Em viết nhạc sao? – Hồng Quân quay sang quan sát những nốt nhạc mà Sam đang chăm chú tô vẽ, đôi mày rậm khẽ nhướn lên thú vị - Giỏi thế? Biết sáng tác cả nhạc!

Sam vẫn im lặng, chỉ chú mục vào khuôn nhạc cuối cùng mà mình chuẩn bị hoàn thành. Bản nhạc kết thúc bằng một dấu lặng trầm. Cây bút chì kim lặng lẽ dừng trên cái khung nhỏ ở góc giấy, luyến một đường, chữ kí của cô hiện ra, rõ sắc, đơn giản.

Đôi mắt đen lạnh của Hồng Quân bất giác mở to, sửng sốt thu trọn chữ kí của cô vào đáy võng mạc. Cái tên đó… tim anh hẫng lại một nhịp… là…

Ivan…

Trái đất quả thật hình tròn, không chuyện gì là không thể, không có gì là vô tình. Tất cả đều là định mệnh!

Bàn tay nâng đỡ anh lúc anh gục ngã, tiếng gọi đánh thức anh trong cơn say triền miên, tấm gương lớn giúp anh soi lại chính mình để mà thay đổi… Thứ duy nhất anh bấu víu, dựa dẫm suốt ba năm qua… hóa ra lại là mảnh hồn của cô, là âm nhạc của cô và là chính cô. Động lực để anh bước tiếp, không phải một thứ cao xa, ảo tưởng, mà chính là tiếng đàn êm dịu của cô. Anh khám phá ra giữa anh và cô có một sự liên hệ vô cùng diệu kì. Tất cả đều là định mệnh!

Cuộc đời anh như bàn cờ của Tạo Hóa, thì ra, Người đã dự tính cho anh từng đường đi nước bước cả rồi. Và, “chiếc xương sườn” của anh chính là Cao Khiết Sam.

- Sam, từ giờ tập nói chuyện lại với anh nhé? Đừng im lặng nữa! Đừng thu mình lại nữa! Đừng từ chối giao tiếp nữa nhé? Anh muốn nghe em nói chuyện. Anh muốn nghe giọng em. Được không Sam? – Hồng Quân vuốt tóc cô, khẽ hỏi.

Sam ôm lấy cánh tay anh, im lặng, đôi mắt cô trầm xuống một nét tình cảm rất nhẹ. Cô dụi mặt vào vai Quân như mèo con, một tiếng vang lên nhẹ bẫng sương khói:

- Được…

chiếc xương sườn: theo quan niệm của Thiên Chúa Giáo, Chúa Trời nắn nên Adam từ bụi đất và hà hơi sự sống, biến Adam thành con người đầu tiên. Sau đó, Chúa tạo nên Eva – người nữ đầu tiên, từ một chiếc xương sườn của Adam. Eva là một phần sự sống của Adam, họ không thể sống thiếu nhau.

Hồng Quân đưa Sam đến những trung tâm điều trị trầm cảm, cùng cô trò chuyện mỗi ngày, dù ban đầu anh hỏi gì cô cũng không đáp trả, chỉ nhìn anh và im lặng.

- Thế là heo con bị sói dụ ăn thịt mất. Cái tội mà xây nhà bằng rơm khô này phải liệt vào hạng gì Sam nhỉ? – Hồng Quân chỉ hình chú heo con mũm mĩm trên trang sách cho cô xem, kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời xa xỉ từ cô.

Sam không mở miệng, lặng lẽ viết lên tay anh một câu ngắn củn: “Heo đần độn!”.

Quân cau mày, bất lực thở ra một hơi, anh áp hai tay vào má cô, xoa xoa:

- Nó đần thì em phải mở miệng chửi mắng nó té tát chứ? Sao lại viết lên tay anh! Anh muốn em nói! Nói đi mà!

Sam chớp mắt một cái thật bình thản.

Hồng Quân cúi xuống, nhìn thật sâu vào đôi mắt phẳng lặng không một gợn sóng của cô, giọng anh trầm lại:

- Trả lời anh câu này! Có yêu anh không?

Sam gật đầu.

- Nói đi anh mới tin! Không thì anh không thèm tin đâu! Sam chẳng yêu anh gì cả! Ghét anh lắm phải không? Ghét anh nên anh hỏi gì cũng không thèm trả lời?

- Yêu… - Sam mấp máy một chữ.

- Yêu ai? Yêu cái gì? Yêu cái ông bán bong bóng gần trường tiểu học hay là bà cô bán khoai tây ngoài chợ? Hay yêu con cún? Hay yêu tài tử Lee Min Hoo?

- Yêu … anh… - Sam khó khăn nói thêm một chữ nữa.

- Anh nào? Anh nhân viên đưa thư khi sáng ấy à? Hay cái anh giám đốc thiết kế trong công ty anh?

- Yêu… Quân…

- Quân? Trên đời này có nhiều loại quân lắm! Em yêu Quân nào? Nói rõ tên họ anh nghe!

- Yêu… Đỗ… Hồng… Quân…

Cứ như vậy, từng chút một, anh kiên nhẫn gỡ cuộn len rối trong cô, dạy cô cách giao tiếp, tập cho cô nói. Anh bảo bọc cô bằng tất cả yêu thương, lúc nào cũng ở bên cạnh cô, trò chuyện cùng cô, đi đâu cũng mang cô theo, “cái đuôi nhỏ” cũng được, “gà con” cũng được, chỉ cần cô cảm thấy an toàn là anh yên tâm rồi.

Sam như một cái cây khô khát lâu ngày lại được tưới làn nước thanh tân, mát dịu, Hồng Quân chính là làn nước đó. Sam như người bộ hành trong sa mạc nóng bức tìm được ốc đảo xanh tươi, Hồng Quân chính là ốc đảo đó. Anh vực Sam dậy, từ từ phá vỡ bức tường kiên cố mà Sam đã dùng để ngăn mình giao tiếp với cuộc đời, kéo cô ra khỏi cái hố sâu tăm tối, tuyệt vọng.

Cô dạy anh cách yêu thương, còn anh dạy lại cho cô cách lắng nghe và cảm nhận. Hồng Quân tập thay đổi chính bản thân trước, và rồi, anh dạy cô thay đổi giống như mình.

“Sam của anh, hãy mở mắt ra để quan sát thế giới xung quanh, bông hoa nhỏ mới mọc trong vườn, chú chim họa mi hay đậu trên nhánh bằng lăng, giọt sương tinh khôi đọng trên phiến lá mỗi sớm mai. Hãy nhìn vào những chuyển biến thật nhỏ để biết cuộc sống kì diệu và đáng yêu như thế nào.

Sam của anh, hãy lắng tai nghe tiếng gió vi vu qua vòm cổ thụ, tiếng cười nói trên đường phố, tiếng nhạc phát ra từ một quán cà phê sách, hay cả tiếng côn trùng rả rích trong đêm lạnh. Hãy lắng nghe để hiểu cuộc sống đẹp như thế nào, sinh động như thế nào.

Sam của anh, hãy nói với người đưa thư rằng: “Bác có muốn vào nhà nghỉ chân một lát không? Đạp xe lâu như vậy chắc bác mệt lắm, bác ha!” , hãy nói với cô bé hàng xóm đang khóc vì mất mẹ rằng: “Chị sẽ đàn vĩ cầm cho em nghe nhé, bé con đừng khóc! Chị sẽ ở bên cạnh em!”, hãy nói với bà cụ mù lòa hay đứng nơi cuối phố rằng: “ Cháu giúp bà qua bên kia đường nha, bà đi từ từ thôi, bà xách nhiều đồ quá, để cháu giúp!”… Hãy giao tiếp và chạm vào cuộc sống, để biết xung quanh em có biết bao người cần chia sẻ, cần sự cảm thông.

Sam của anh, hãy mỉm cười với những ai mà ánh mắt em bắt gặp ánh mắt họ, hãy ngồi bên cạnh những ai mà em thấy họ cần một người lắng nghe mình, hãy ôm những ai mà em thấy họ cần an ủi, hãy cho tất cả những gì mình có trong túi, dù không nhiều, nếu em tình cờ gặp những ai thiếu thốn,…

Sam của anh, hãy mở lòng mình ra và tập đón nhận mọi vang động của đời. Cuộc sống không đáng sợ, nó chỉ muốn khiến chúng ta có thể hiểu được nó và hòa vào nó mà thôi. Hòa tan mình vào cuộc sống, đừng sợ hãi và cũng đừng ích kỉ để rồi dựng lên một cuộc sống chỉ có mình. Dẫu sao, em đừng sợ hãi con người.

Sam của anh, anh và em, mọi người, đều đang trong một cuộc tồn tại vĩ đại. Một trận động đất nơi này có thể gây sóng thần ở nơi khác. Một đứt gãy nơi này có thể làm nơi khác rung chấn. Như vậy, chúng ta không sống một mình, mà còn ảnh hưởng đến nhiều người nữa. Đừng nghĩ mình cô đơn. Hãy sống bằng tất cả cảm xúc của mình. Khi em vui, anh sẽ chia sẻ. Khi em buồn, anh sẽ ở bên. Khi em đau, đừng ngại rơi nước mắt. Vì giọt nước mắt của em, không chỉ khiến tâm hồn em thanh lọc mà còn đánh thức lòng trắc ẩn nơi người khác. Chúng ta đã đeo mặt nạ quá lâu, kìm hãm cảm xúc của mình quá lâu, lạnh lùng, nông cạn quá lâu rồi. Sam, mỏi mệt đúng không em?

Sam của anh, anh và em, mọi người, đều đang trong một cuộc tồn tại vĩ đại. Một trận động đất nơi này có thể gây sóng thần ở nơi khác. Một đứt gãy nơi này có thể làm nơi khác rung chấn. Như vậy, chúng ta không sống một mình, mà còn ảnh hưởng đến nhiều người nữa. Đừng nghĩ mình cô đơn. Hãy sống bằng tất cả cảm xúc của mình. Khi em vui, anh sẽ chia sẻ. Khi em buồn, anh sẽ ở bên. Khi em đau, đừng ngại rơi nước mắt. Vì giọt nước mắt của em, không chỉ khiến tâm hồn em thanh lọc mà còn đánh thức lòng trắc ẩn nơi người khác. Chúng ta đã đeo mặt nạ quá lâu, kìm hãm cảm xúc của mình quá lâu, lạnh lùng, nông cạn quá lâu rồi. Sam, mỏi mệt đúng không em?

Sam của anh, hãy mở rộng lòng mình ra để sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn, sống viễn thị hơn.

Sam của anh, cùng trưởng thành nhé, cùng cố gắng nhé. Anh tin, anh chờ…”

Bảy năm sau…

Từ khung cửa sổ màu trắng của ngôi biệt thự lớn, một giai điệu vang lên, luồn qua cửa sổ, hòa vào những sợi gió tinh khiết ngân vọng khắp không gian. Tiếng dương cầm êm ái, ngọt ngào, từng tiếng chậm rãi, lững lờ, phiêu diêu như dòng sông hiền hòa trôi chảy. Những đợt sóng nhạc dâng lên đầy cảm xúc, say lòng người…

Bóng hình bé nhỏ khẽ lắc lư, hòa mình vào bản đàn. Bàn tay nhỏ nhắn chạy trên các phím đàn dần chậm lại, điêu luyện rải từng chút một. Bản “River flows in you” ngưng đọng trong không gian, kết tinh thành từng giọt xuyên thấm vào tâm hồn con người. Đôi mắt nhắm hờ từ từ mở ra, cậu nhóc xoay lại nhìn người thầy giáo khó tính của mình, chờ đợi nhận xét.

- Con trai, tuyệt đấy! Kĩ năng ổn rồi! – Hồng Quân mỉm cười hài lòng, xoa xoa đầu cậu nhóc – Giành giải Piano lần này về bố xem! Cúp vàng, ok?

- Hiển nhiên! – Nhóc con cụng tay bố một cái đầy quyết tâm. Nhóc trèo xuống khỏi ghế đàn, nở nụ cười lém lỉnh – “River flows in you” con chinh phục được rồi, khoe mẹ nhé?

- Vợ của bố sẽ gõ lên đầu con cho xem! – Quân véo má nhóc một cái – Đi đi đồ nít ranh!

- Cô Dương Tiểu Mạn, cảm xúc khi nhận giải thưởng Best Seller năm nay của cô như thế nào? Cô có thể chia sẻ không ạ? – Người hướng dẫn chương trình nở nụ cười hòa nhã, chất giọng ngọt ngào cất lên vang vọng trong trường quay.

- Vui, chỉ có vậy thôi! - Ống kính máy quay hướng thẳng vào nhân vật đang ngồi đối diện người hướng dẫn chương trình. Mái tóc tém màu nâu ôm gọn lấy vành tai trông rất cá tính, gương mặt mộc chỉ phủ một lớp son bóng trên đôi môi anh đào, trang phục là một chiếc áo dạ lam dài thật góc cạnh và mạnh mẽ. Điểm thu hút nhất là đôi mắt xám tro có đuôi mắt dài sắc, trong veo nhưng vô cùng kiên định, bản lĩnh. Một cô gái gai góc!

- Series hai cuốn sách của cô được đánh giá là một hiện tượng hiếm thấy ở văn học trẻ Trung Quốc hiện nay. Bí quyết nào giúp cô có thể tạo ra một tác phẩm độc đáo như thế? Sách do mình viết, hình minh họa do mình chụp, những lời văn được chính mình phổ nhạc và hát, CD chuyện kể do chính mình đọc. Tổng hợp rất độc đáo!

- Chỉ đơn giản là tôi gộp hết tất cả những sở thích của mình vào một thứ thôi mà. – Cô gái tên Dương Tiểu Mạn nhún vai một cái, đôi môi anh đào khẽ cong lên vẽ ra một nụ cười tự tin.

- Sách của cô được hội nhà văn đánh giá rất cao ở tinh thần nhân đạo và nhân văn. Người ta nói câu chuyện cô kể trong đó rất chân thực, rất từng trải. Nhưng mà cô còn quá trẻ để có thể viết ra những suy gẫm, triết lí sâu đến thế. Quả là một sự ngạc nhiên lớn.

Nhan đề của hai cuốn sách – “Đừng quá ngây thơ!” và “Hãy đứng vững trên đất!” .

Ngây thơ không phải là một bản tính xấu, hành động theo bản năng tự nhiên, sống thật thà, ngây ngô và đáng yêu. Nhưng nhiều khi ngây thơ lại không tốt, nếu không muốn nói đó là một sự vô tình đến tàn nhẫn.

Cuốn sách là lời tâm sự của một cô gái mới lớn về sự ngây thơ của bản thân. Ngây thơ khi được yêu thương, ngây thơ khi được bảo bọc, ngây thơ khi được chăm sóc. Vậy nên cô cứ ngỡ cuộc đời này chỉ toàn màu hồng, thế giới của cô là một thế giới tốt đẹp, yên bình. Cô ngây thơ lắm, và cô tin tưởng tất cả mọi thứ. Giống như một cây non yếu ớt bám vào đất, để khi cuồng phong kéo đến liền bị vật đến đứt gốc và chịu vùi dập tơi tả.

Cơn cuồng phong ấy là những bí mật mà cô không biết, là những bức màn quá khứ phủ trùm tầm mắt cô từ trước đến nay, là những sự thật khủng khiếp, đáng sợ về những người xung quanh cô.

Đang có tất cả mọi thứ, đùng một cái, cô chỉ còn lại một mình, bơ vơ đối chọi với sóng gió, không có ai ở bên cô, không có ai bảo vệ và che chắn cho cô. Cô bị phản bội, cô bị đuổi đi, cô bị tước bỏ hết mọi thứ đang có. Cô bị đánh gục trong đau đớn và kinh hãi. Cô bị tổn thương và cay đắng giằng xé. Cô bị hoang mang và khiếp sợ khiến cho trống rỗng. Đánh mất tất cả mọi thứ, chỉ còn lại một mình, với hai bàn tay trắng. Dường như cô bị cả thế giới này quay lưng trong quên lãng.

Bảy lần tự sát. Uống thuốc ngủ, cắt cổ tay, chạy đâm đầu vào xe ô tô, thắt cổ, nhảy cầu,… tìm đủ mọi cách để mình chết đi. Nhưng rốt cuộc vẫn không chết được, phút cuối nào cũng có người phá hoại cái chết của cô, Tạo Hóa trêu người, không cho cô chết, rốt cuộc vẫn sống trong sự khổ sở. Khổ sở đến phát điên. Cô đơn đến phát điên. Thậm chí cả thời gian dài, cô đã lầm bầm mãi với mình: “Bóng tối đang ôm lấy tôi… Ấm quá!”. “Lạnh giá đang yêu tôi… hạnh phúc quá! “. “ Tôi là kẻ thất bại. Tôi là đứa con hoang của Tạo Hóa…”

Kẻ trắng tay lang thang. Kẻ trắng tay đói. Kẻ trắng tay đau đớn nhìn người ta hạnh phúc. Kẻ trắng tay cười khinh bỉ cuộc đời, ánh mắt hằn học ném về mọi phía. Kẻ trắng tay lạnh. Kẻ trắng tay bị người ta sỉ nhục. Kẻ trắng tay bị hắt hủi. Kẻ trắng tay bị hại. Kẻ trắng tay sống nhục nhã hơn cả chết.

Cô đã sống hèn hạ, sống khổ cực, sống chịu đựng. Trên đời này, có lẽ cô là kẻ bất hạnh nhất, đau khổ nhất.

Cho đến một ngày kia, khi cô bất giác nhận ra nỗi đau của những người khác. Không chỉ mình cô đau, có những người còn đau đớn, tuyệt vọng, khổ sở hơn cô. Một người mẹ mất bốn đứa con, một cô gái mười tám tuổi đẹp rạng ngời bị ung thư máu giai đoạn cuối, một người vợ mất chồng ngay trong khi đám cưới, một cặp vợ chồng già bị con gái nuôi cướp hết tài sản và đá ra ngoài ăn xin, một ông bố không thể cứu sống gia đình mình khi căn hộ bị hỏa hoạn,…

Tuy thế, họ vẫn cố đứng dậy, không cho phép mình gục ngã. Tại sao cô không thể như họ? Tại sao cô lại chối bỏ sự sống? Tại sao cô lại cố hủy hoại đi sự tồn tại của mình?

Nỗi đau của những người khác đã cho cô biết: tồn tại, đó là một đặc ân và là một nghĩa vụ. Ngã thật đau, đó là cách cuộc sống dạy ta lớn. Gặm nhấm nỗi đau một mình, đó là cách thế gian dạy ta tự lập.

Đau đớn thì phải làm sao? Dùng yêu thương để cảm nhận nỗi đau của người khác và xoa dịu cho họ, rồi nỗi đau của mình sẽ dần dần chìm vào lãng quên. Đánh mất niềm tin thì phải làm sao? Hãy lắng nghe trái tim mình và làm theo những gì nó bảo! Tiếng nói của trái tim đôi khi chính xác hơn lí trí rất nhiều. Trỗng rỗng thì phải làm sao? Hãy khỏa lấp nó bằng sự hi vọng. Hãy dang tay ra và ôm trọn cuộc sống vào lòng, đừng đo đếm những gì cuộc sống đưa đến ta, mà hãy tập kiên nhẫn đón nhận nó. Đừng hỏi tại sao mình lại gặp chuyện này chuyện kia, mà hãy tập giải quyết nó. Nếu cho ta một cuộc sống bình yên, phẳng lặng, đừng vội nghĩ mình là kẻ may mắn. Hãy khước từ lối sống mờ nhạt, phẳng phiu, tù đọng đó đi! Bởi ta sẽ chẳng học được bất cứ thứ gì. Không ngã đồng nghĩa với việc không bao giờ lớn. Điều gì xảy đến với ta đều không quan trọng, quan trọng là ở cách ta ứng xử, trả lời nó.

Trưởng thành là gì? Trường thành là khi ta thành điểm tựa cho ai đó và cho chính ta. Trưởng thành là khi ta mở lòng mình ra để đón lấy mọi vang động, dù là yêu thương hay khổ đau, dù là nụ cười hay nước mắt, dù là hạnh phúc hay những dằn vặt. Chỉ cần nhớ một điều thôi: chân phải đứng vững trên đất, lưng phải thẳng, đầu phải ngẩng cao và nụ cười trên môi mình không được phép tắt…

Người ta đánh giá rất cao cái kết của câu chuyện này. Cô gái bé nhỏ đứng lặng trước hai phần mộ - Một của anh trai, một của bố mình. Cô đặt hai bó cúc trắng xuống chỗ hai bia đá, rồi ôm lấy từng bia đá một, hôn lên nhẹ nhàng. Cô nói: “Con để lại cho bố tất cả yêu thương. Em để lại cho anh tất cả quý mến. Con tha thứ cho hai người”.

Hận thù không giúp người ta sống. Tha thứ một cách thầm lặng là chiếc neo cuối cùng cho nhân cách của mình. Dù thế nào đi nữa, thì cô cũng phải bước tiếp cuộc đời mình.

Trên vai cô, một bông tuyết trong ngần khẽ đậu, lưu lại những dấu vết xinh đẹp nhất của quá khứ tinh khôi, yên ả…

- Vâng, những chia sẻ của cô Dương Tiểu Mạn thật sâu sắc và để lại nhiều bài học quý giá. Chúng tôi rất cảm ơn cô vì đã đồng ý xuất hiện trong chương trình trực tuyến toàn quốc ngày hôm nay. Hi vọng sẽ cô sẽ tiếp tục viết ra những tác phẩm làm khuynh đảo xu hướng văn học trẻ ở nước ta và tạo lối đi riêng mang tên mình. Chúc cô luôn thành công trong cuộc sống! – Người dẫn chương trình tươi cười bắt tay với cô gái đối diện mình.

- Cảm ơn đã tạo cho tôi cơ hội chia sẻ với các bạn. Hi vọng gặp lại ở những chương trình sau. Tạm biệt! – Tiểu Mạn đứng lên, tà áo dạ buông xuống mạnh mẽ. Cô nhìn thẳng ống kính khẽ gật đầu chào, mỉm cười tự tin rồi sải bước vào bên trong.

“Gia Nguyên lấy quả táo màu xanh ra, nhẹ nhàng vén tóc mái của cô bé, kẹp lên. Anh luồn tay mình vào mái tóc nâu ngắn của Tiểu Mạn, chậm rãi vuốt:

- Bây giờ cứ dùng chiếc màu xanh này nhé!

- … - Tiểu Mạn nghiêng đầu, chớp mắt một cái vẻ không hiểu – Em không thể kẹp chiếc màu đỏ sao?

- Không phải là không thể mà là chưa thể kẹp. Bây giờ em đang là táo xanh, còn chưa thực sự trưởng thành mà!

- Vậy khi nào em mới được dùng chiếc màu đỏ đây?

Gia Nguyên mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô:

- Khi em thực sự lớn, đứng vững vàng trên đời, “chín chắn” được như táo đỏ rồi hãy dùng nó!

- Khi em thực sự lớn, đứng vững vàng trên đời, “chín chắn” được như táo đỏ rồi hãy dùng nó!

- Chín chắn… như táo đỏ?

- Ừ! Lúc đỏ Tiểu Mạn của anh chắc chắn sẽ rất kiên cường, rất mạnh mẽ. Em sẽ không còn là một bé con được bảo bọc, che chở như bây giờ nữa. Em sẽ thấu hiểu được nhiều điều hơn. Ngây thơ như táo xanh cũng tốt, nhưng người ta luôn thích ăn táo đỏ hơn, bởi táo đỏ thơm hơn, ngọt hơn, chín chắn hơn. Rồi sẽ đến một ngày, em nhận ra, trên tóc em không còn là chiếc kẹp màu xanh nữa mà là chiếc màu đỏ. Anh thật mong đợi ngày đó…”

Trên mái tóc ngắn cá tính, chiếc kẹp sáng lên trong suốt…một quả táo màu đỏ ngọt ngào…

- Giỏi lắm Mạn! Em thực sự trưởng thành rồi… anh trai tôi chắc chắn sẽ vô cùng tự hào về em. Gia Nguyên sẽ rất hạnh phúc… Tôi cũng vậy…- Lặng lẽ theo dõi chương trình trực tuyến trên màn hình laptop, hơi thở Sam trở nên nhẹ bẫng, một nụ cười mỉm ấm áp thoáng hiện nơi trên đôi môi mềm.

- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con đàn được “River flows in you” rồi! – Tiếng ai đó vọng lại, trong trẻo, thanh ngân như tiếng chuông bạc. Một bóng hình như chú sóc con từ đâu phóng vù đến nhảy vào lòng Sam. Cậu nhóc cười rạng rỡ, bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa hai má Sam.

- Giỏi! – Sam mỉm cười thơm lên tóc nhóc.

- Mẹ ơi… - Nhóc con thấy đôi mắt cô đỏ au.

- Gì?

- Mẹ khóc sao? – Nhóc con ngẩng lên, bàn tay nhỏ chạm vào mắt Sam khẽ lau nhẹ - Mẹ của con đừng khóc! Mẹ Sam mạnh mẽ lắm mà!

Cu cậu trèo xuống, ôm con lật đật trên bàn đưa đến trước mặt Sam:

- Lật đật có ngã cũng đâu có khóc! Nó luôn cười, lúc nào cũng vui vẻ. Mẹ Sam phải kiên cường nha! Mẹ Sam phải luôn cười, như lật đật này, như con này! – Đôi mắt trăng khuyết đen thẳm của cậu bé cong lên, những vòng tròn sóng hiền hòa lan tỏa, đôi môi nhỏ nở nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời… rất quen thuộc…

Sam cúi xuống xoa đầu nhóc con rồi bế bổng cu cậu lên, thơm nhẹ một cái lên bờ má múp míp, mềm như kẹo bông.

- Sam, quay lại đây! – Giọng Hồng Quân vang lên từ phía sau. Sam ngoáy đầu.

Tách! – Đèn flash nháy lên một cái. Quân nhìn hai mẹ con, mỉm cười.

- Bố! Con muốn chụp cả ba người! – Cu cậu hớn hở.

- Được! – Hồng Quân chỉnh máy ảnh ở chế độ hẹn giờ, đặt lên thành cửa rồi nhanh chóng chạy về phía hai người kia – Bố đếm 123 cả nhà mình cùng nói KIM CHI ha! Nào, 1…2…3…

Tại nước Anh…

- Vợ yêu, em tỉa phần mai ngắn lên chút nữa cho anh được không? – Hải Đăng cau mày nhìn vào gương.

- Tỉa cái gì mà tỉa! Cạo trọc luôn đi cho gọn gàng! – Jully cười nghịch ngợm – Giờ muốn cạo hai bên để ở giữa hay là cạo ở giữa để hai bên?

- Bố mẹ ơi! Có thư từ Trung Quốc! – Cô bé năm tuổi từ ngoài sân chạy vào, mặt mày hớn ha hớn hở.

- Thư từ Trung Quốc? – Cả Đăng và Jully đồng loạt bật cười ngạc nhiên. Jully thả kéo xuống, quay sang nhận phong bì từ tay con gái – Để xem thử lần này là gì đây!

- Chà! Lâu lắm rồi mới chịu gửi thư ình, cái lũ vô tình đó! – Hải Đăng thò đầu sang hóng chuyện.

Phong thư được mở ra, bên trong là một tấm ảnh nhỏ và một tờ giấy…

Tấm ảnh chụp gia đình Hồng Quân và Sam. Sam bế cậu nhóc của mình trên tay, còn Quân lại ôm cả hai mẹ con vào lòng, cả ba đều cười hết sức rạng rỡ. Cậu nhóc của họ giống hệt Sam, đôi mắt trăng khuyết có đồng tử đen láy, sâu thẳm như đồng tử của Hồng Quân, nụ cười ấm áp nở trên đôi môi nhỏ, gương mặt sáng bừng lên như một mặt trời bé.

Gương mặt ấy thực sự rất giống một người…

Từng nét chữ ngô nghê, tròn trịa in trên trang giấy. Nét chữ chưa cứng cáp, còn rất trẻ con:

“ Ngày … tháng… năm…

Gửi chú Jang và cô Jully!

Cô chú vẫn khỏe chứ? Jane và Annie có khỏe không? Cháu nhớ cô chú quá đi! Bố Quân bảo tháng sau cả nhà sẽ chuyển sang Anh định cư, bố sẽ thu xếp xong hết mọi thứ thật nhanh. Một tháng nữa thôi cháu sẽ qua đó, sắp gặp lại cô chú rồi. Chờ cháu nha!

À, cô Jully ơi! Cháu thích chiếc ba lô gấu con cô tặng lắm, cháu mang nó đi học và bạn nào cũng hỏi. Mẹ Sam nói chú Jang rồi sẽ dạy cháu làm pháo bông trên vi tính. Ôi, mong quá!

Hôn lên má cô Jully một cái ha. Hôn lên má chú Jang một cái nữa. Hôn cả Jane và Annie. Mọi người khỏe mạnh nhé! Tháng sau cháu sẽ ở cạnh mọi người!

Yêu tất cả!

Kí tên,

...

...

ĐỖ GIA NGUYÊN. “

~ HẾT ~
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...