Tạ Ứng Chu nhìn cô gái với vẻ mặt chân thành trước mắt, vô cùng nghi ngờ những phán đoán trước đó của bản thân.
Nếu nói Cố Ninh Du đang diễn kịch, vậy diễn xuất của cô cũng quá đỉnh rồi.
Dù sao trước đây anh ta và cô cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp, tất cả ấn tượng về cô đều xuất phát từ suy đoán của chính anh ta, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy dường như Cố Ninh Du cũng không xấu xa như mình tưởng tượng?
Tạ Ứng Chu gật gật đầu: “Chỉ mong cô có thể nói được làm được.”
"Tôi thật sự không muốn làm người xấu."
Nói xong câu đó, Cố Ninh Du đột nhiên nhớ tới, lúc cô ở trước mặt Tạ Ứng Chu hình như không bị nội dung của cốt truyện khống chế, vừa rồi khi thừa nhận mình và Bùi Tư Viễn ở bên nhau là do cô tự biên tự diễn, chứ không phải là do nội dung cốt truyện làm ảnh hưởng.
Chẳng lẽ Tạ Ứng Châu mới là điểm đột phá đó?
Vậy thì ở trước mặt Tạ Ứng Chu, cô có thể nói ra những lời như "không thích Bùi Tư Viễn" được không?
Cố Ninh Du hắng giọng, thử thăm dò: "Tôi muốn nói thật ra...”
...!Vẫn không được.
Lại bị cấm nói.
Tạ Ứng Chu nào biết nỗi khổ tâm của Cố Ninh Du, anh ta ghét nhất là người khác chỉ nói nửa chừng, cũng không muốn nhìn Cố Ninh Du thừa nước đục thả câu: “Thật ra cái gì?"
Đầu óc Cố Ninh Du nhanh chóng hoạt động, đột nhiên thông minh hẳn lên: “Kỳ thật tôi rất hâm mộ Giang Dao, tất cả mọi người rất thích cô ấy, anh cũng vậy, Bùi Tư Viễn cũng vậy..."
“Ai nói cho cô biết tôi thích Giang Dao?” Nghe Cố Ninh Du nói như vậy, trong lòng Tạ Ứng Chu cảm thấy bực bội vì có người nói ra tâm tư của mình, nhưng rất nhanh lực chú ý của anh ta đã bị nửa câu sau của cô hấp dẫn: “Không đúng, lời này của cô là có ý gì?"
Cố Ninh Du rất muốn giải thích, nhưng cô không nói nên lời, chỉ có thể nói theo ý anh ta: "Chính là ý trên mặt chữ."
Tạ Ứng Chu cười lạnh một tiếng: "Cô cũng biết Bùi Tư Viễn thích Giang Dao à, nếu như cô muốn nước ấm nấu ếch, thì tôi khuyên cô vẫn nên từ bỏ càng sớm càng tốt, cậu ấy không phải loại người dễ thay lòng đổi dạ đâu."
Cố Ninh Du vẫn giả ngu giả dại: "Tôi biết mà.”
Tạ Ứng Chu nhíu nhíu mày, hỏi: "Cho nên ý của cô là cô đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị từ bỏ?”
Không! Sai!
Chính! Là! Ý! Này!
Đây có phải là cảm giác khi nói chuyện với người thông minh không? Cô cảm động đến sắp khóc rồi đây này!
Có trời mới biết lúc này cô vui sướng cỡ nào, trong đầu cô đã điên cuồng gật đầu, nhưng trên thực tế, dưới sự khống chế của cốt truyện, cô không thể làm gì được.
“Không nói lời nào tức là thừa nhận đúng không?” Tạ Ứng Chu nhìn Cố Ninh Du vẫn cứ không nói lời nào, còn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta, trong lòng cảm giác có hơi không được tự nhiên, anh ta dời mắt đi, giọng nói cũng lộ ra vài phần mất tự nhiên: “Được rồi, tôi hiểu rồi.
Không còn gì nữa, cô muốn đi đâu thì đi đi."
A! Tuyệt vời!
Cô không còn si mê Bùi Tư Viễn nữa, đây không phải là kết quả mà Bùi Tư Viễn muốn thấy nhất sao? Sau khi anh biết, nhất định sẽ trực tiếp nói lời chia tay với cô!
Thật tốt quá, khỏi cần phải chờ một tháng nữa!
Tạ Ứng Chu quả thực chính là phúc tinh của cô, hạnh phúc của cô phải dựa vào anh ta!
Cố Ninh Du đứng lên, mặt tươi cười nói: "Ngài hội trưởng, vậy tôi đi trước đây, lần sau gặp!"
Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Ninh Du, Tạ Ứng Chu như có điều suy nghĩ.
Co gái này thật sự hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh ta…
Anh ta vẫn cho rằng cô là loại con gái tâm địa độc ác, nhưng sau khi nghe lời miêu tả của cô thì hình như không phải như vậy, cũng không biết lời cô nói có mấy phần là thật mấy phần là giả.
Anh ta suy tư một hồi, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy nhưng không nói gì, biết rõ tính cách của bạn mình, Tạ Ứng Chu chủ động mở miệng: "Lão Bùi, ông đang bận sao?"
Người ở đầu dây bên kia hỏi: "Có chuyện gì?”
“Chậc chậc, chúng ta đều là bạn cũ, sao cậu vẫn luôn tích chữ như vàng thế.” Tạ Ứng Chu không quá để ý đến thái độ lạnh nhạt của người đàn ông: “Tớ nói với cậu nghe chuyện này, gần đây ở trường tớ đụng phải một người không ngờ tới! Cậu đoán xem đó là ai!”
Người đầu dây bên kia rõ ràng trầm mặc vài giây, mới hỏi: "Ai?”
Tạ Ứng Chu: "Chính là cái cô tự xưng là bạn gái của cậu, Cố Ninh Du đó.
Không ngờ chứ gì?”
Đột nhiên, có một âm thanh đinh tai nhức óc ở đầu bên kia điện thoại, như là tiếng ghế dựa ma sát nặng nề trên mặt đất.
“Cậu nói cậu gặp Cố Ninh Du? Chuyện này xảy ra khi nào?”
Giọng nói của anh vẫn luôn bình tĩnh và lý trí, nhưng lúc này dường như lại lộ ra vài phần gấp gáp, nhận ra điều này, Tạ Ứng Chu cực kỳ kinh ngạc, tại sao Bùi Tư Viễn lại có phản ứng lớn như vậy? Không giống anh chút nào!
Tạ Ứng Chu không hiểu Bùi Tư Viễn bị làm sao vậy: “Mới vài ngày trước thì phải, vừa hết ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, khi đó câu lạc bộ đang tuyển thêm thành viên, lúc ấy tớ đã chuẩn bị đi, kết quả bị cô ấy gọi lại, nói muốn gia nhập câu lạc bộ của tớ.
Ngày đó tớ tính nói với cậu rồi, sau đó lu bu quên mất.
Nhắc tới cũng lạ, ngày đó cô ấy cũng không thấy mặt tớ, với cả khoảng cách giữa tớ và cô ấy cũng không tính là gần, vậy mà cô ấy lại nhận ra tớ mới hay! Cô ấy nói là cậu có nhắc về tớ cho cô ấy, thật sự có chuyện này? "
Bùi Tư Viễn không trả lời anh ta, mà hỏi một câu khác: "Cô ấy còn nói cái gì?”
"Đây là những gì cô ấy nói khi chúng tớ gặp nhau hôm nay, lần trước cô ấy cũng không nói như vậy." Mặc dù biết mấy lời kia của Cố Ninh Du không phải thật lòng, nhưng lúc này anh ta lại nổi lên tâm tư muốn đùa giỡn với Bùi Tư Viễn, dù sao anh ta rất ít khi nhìn thấy bạn mình mất bình tĩnh như hôm nay: “Lần đầu tiên gặp mặt, bạn gái cậu nói cô ấy thích tớ, thầm mến tớ đã lâu rồi!"
Thanh âm Bùi Tư Viễn rõ ràng thấp xuống: "Đây là lời mà chính cô ấy nói?”
Đây cũng không tính là nguyên văn của Cố Ninh Du?
“Đại khái là thế đó.” Nghĩ đến đoạn đối thoại mà Cố Ninh Du nói với mình, Tạ Ứng Chu lại hỏi thêm một câu: “Hôm nay cô ấy còn nói bản thân đã thông suốt, chuẩn bị từ bỏ rồi! Theo tớ, chi bằng hai người chia tay đi? Tớ đoán lúc trước cậu cũng không phải tự nguyện ở bên cô ấy đúng không, nếu cả hai đều không có tình cảm với nhau nữa, nên chia tay càng sớm càng tốt, tóm lại bây giờ cậu lại theo đuổi Dao Dao cũng không tính là muộn!"
Trọng điểm chú ý của Bùi Tư Viễn dường như hoàn toàn khác với Tạ Ứng Chu: "Hôm nay cô ấy cũng chủ động tới tìm cậu?”
“Đúng vậy, cô ấy...!Alo?” Tạ Ứng Chu còn muốn nói, Bùi Tư Viễn đã trực tiếp cúp điện thoại.
… hôm nay Bùi Tư Viễn bị gì vậy? Nhìn biểu hiện này của cậu ấy, không phải là tức giận chứ?
Tạ Ứng Chu cảm thấy không đúng, chuẩn bị gọi điện thoại cho Bùi Tư Viễn, nhưng phát hiện không gọi được.
Bùi Tư Viễn chặn số mình rồi hả?
Không phải chứ, có cần tới mức này không?
Không gọi được điện thoại, Tạ Ứng Chu chỉ có thể nhắn vào wechat.
[ Bùi Tư Viễn, cậu tức giận à? Lời khi nãy tớ nói ở trong điện thoại với cậu chỉ là giỡn thôi, trước đây tớ và Cố Ninh Du chưa từng gặp qua, sao cô ấy có thể thích tớ được chứ? Tớ chỉ nói chuyện với cô ấy mấy câu thôi à, không có chuyện gì cả.ư]
Sau khi ấn nút gửi đi, anh ta nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ hiện lên bên cạnh phần tin nhắn, hoàn toàn bối rối - -
Bùi Tư Viễn cũng block wechat của anh ta rồi?
Anh ta thật sự chỉ nói đùa mà thôi, Bùi Tư Viễn có cần phải như vậy không?
Nhưng đó giờ cậu ấy cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi không có kiên nhẫn mà?
Quên đi, lần sau gặp mặt giải thích rõ ràng cho cậu ấy là được..