Dương Thiên Khuyết luôn luôn tự cao tự đại. Trong mắt hắn chỉ có Họa Tâm tiên tử tài mạo song toàn, lại có bối cảnh thâm hậu mới xứng với hắn.
Nếu có thể khiến tiên tử cười một tiếng, ôm mỹ nhân về, vậy thì xác suất hẳn trở thành Tông chủ Thượng Nguyên tông sẽ tăng thêm ba thành.
Dương Thiên Khuyết bước nhanh về phía trước, chủ động đón Họa Tâm tiên tử, trong lòng phanh phanh trực nhảy, ngay tại lần đầu gặp phải Họa Tâm tiên tử hắn đã âm thầm thề nhất định phải theo đuổi được nàng.
"Tiên tử đến, thứ lỗi Dương mỗ không có từ xa tiếp đón a."
Dương Thiên Khuyết cười ha ha, hai ba bước liền đến trước mặt Họa Tâm tiên tử, khiêm nhường hữu lễ, hiển thị rõ khí độ của một quý công tử.
"Dương huynh khách khí, đến Thiên Cự sơn cũng không nói một tiếng với Họa Tâm, phải để Họa Tâm ra ngoài mới chịu."
Họa Tâm tiên tử đáp lễ mỉm cười nói.
"Cái kia không được, tiên tử chính là người trên trời, muốn bái phỏng cũng là Dương mỗ tự mình đăng môn bái phỏng, chỉ là tại hạ mới tới Thiên Cự sơn, trùng hợp gặp phải Vạn Thánh đại không kịp tới chỗ tiên tử bái phỏng, thật sự là hổ thẹn."
Dương Thiên Khuyết khoát tay cười không ngừng, khí thế trên người đã biến mất toàn bộ, như một người bình thường phổ phổ thông thông, nói chuyện vô cùng khách khí.
Mọi người ở chung quanh đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhìn bộ dáng kia của Dương Thiên Khuyết liền biết.
'Thế nhưng cũng chỉ có người như Dương Thiên Khuyết mới có tư cách theo đuổi Họa Tâm tiên tử.
Trong lòng mọi người đều cảm khái, cảm xúc ngổn ngang.
Rất nhiều người đều nhẹ nhàng thở dài, trong mắt tràn đầy ảm đạm, quá nhiều người có ý truy cầu Họa Tâm tiên tử, nhưng chân chính có khả năng kia lại có mấy người?
Dương Thiên Khuyết cùng Họa Tâm tiên tử đơn giản hàn huyền vài câu, cũng không có biểu lộ tránh xa người ngàn dặm, Dương Thiên Khuyết mừng thầm trong lòng, cho rằng Họa Tâm tiên tử tỏ thái độ như thế, hắn có lẽ đã cũng có cơ hội, nhưng mà đang lúc hẳn định mời Họa Tâm tiên tử ngồi cùng mình thì Họa Tâm tiên tử lại trực tiếp đi qua hắn thẳng đến trước mặt Tịch Thiên Dạ.
"Nhiếp huynh, mấy ngày không thấy, có thể gặp ngươi lần nữa tại đây quả thật rất là cao hứng."
Họa Tâm tiên tử tươi cười, đôi tròng mắt chăm chú nhìn Tịch Thiên Dạ, con ngươi tinh mỹ như có dòng nước đang lưu động.
Tình huống này khiến mọi người sững sờ, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Không ngờ Họa Tâm tiên tử lại trực tiếp bỏ qua Dương Thiên Khuyết mà chạy đi tìm Nhiếp Nhân Hùng, hơn nữa nhìn biểu lộ trên mặt Họa Tâm tiên tử hiển nhiên là khác biệt hoàn toàn với sự khác sáo khi bắt chuyện với Dương Thiên Khuyết.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Tay Dương Thiên Khuyết vốn dĩ chuẩn bị mời nàng cũng dừng lại trên không, biểu lộ mỉm cười cũng trở nên cứng ngắc.
Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn Họa Tâm tiên tử, thản nhiên nói:
"Thật sự là đúng dịp, mấy ngày không thấy, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Tịch Thiên Dạ đương nhiên không tin Họa Tâm tiên tử sẽ vô duyên vô cớ đến Vạn Thánh đại tuệc, nói không chừng việc này có quan hệ với hắn, nữ nhân trước mắt hiển nhiên đã quấn lấy hắn. Lúc trước sát hại hắn, tiếp theo sẽ có thủ đoạn gì, sợ là khó mà đoán trước.
"Nhiếp huynh đến Thiên Cự sơn sao lại không nói với Họa Tâm một tiếng, không cần ở tại ba mươi sáu thuộc phong, Họa Tâm đã sớm quét dọn giường chiếu tại Chu Phong để tiếp đón."
Họa Tâm tiên tử thản nhiên cười nói, bước đi nhẹ nhàng, từng bước một tiến lên, thẳng tới bên cạnh Tịch Thiên Dạ.
Trương Huân Y thấy ánh mắt Họa Tâm tiên tử hữu ý vô ý nhìn về phía nàng, chẳng biết tại sao trong lòng hơi hơi xiết chặt, theo bản năng rời khỏi vị trí, nhường Họa Tâm tiên tử ngồi cạnh Tịch Thiên Dạ. Họa Tâm tiên tử không hề khách khí, trực tiếp ngồi xuống giống như chỗ này vốn dĩ thuộc về nàng.
Trương Huân Y âm thầm kinh hãi, thời điểm tại Vân Hoang Giả Thành, nàng đã phát hiện quan hệ của Họa Tâm tiên tử và Nhiếp thái tử có chút không bình thường.
Thế nhưng khi đó chỉ là hoài nghi mà thôi, dù sao sự tình liên quan tới Họa 'Tâm tiên tử cũng không phải chuyện nhỏ, không ai dám kết luận lung tung.
Chỉ là giờ phút này, trong lòng nàng vốn chỉ là hoài nghi giờ đã rõ ràng.
Nếu nói Nhiếp thái tử và Họa Tâm tiên tử không có quan hệ gì thì nàng không tin.
Bằng không sao Họa Tâm tiên tử lại cùng Nhiếp thái tử tới Vân Mãng sơn mạch săn giết Kim T¡ La Hoàng Điểu. Hơn nữa còn không chút do dự đưa tặng Kim T¡ La Hoàng Điểu cho hắn.
Huống chỉ là một nữ nhân, nàng có thể rõ ràng phát giác ánh mắt Họa Tâm tiên tử nhìn Nhiếp thái tử có chỗ khác thường.
Toàn bộ tiệc tối vô cùng yên tĩnh, trong nhất thời không có ai nói chuyện, 'Trương Huân Y có thể nhìn ra được thì những người khác cũng vậy.
Biểu tình, thần thái cùng động tác của Họa Tâm tiên tử không hề có chút che giấu nào a.
Dương Thiên Khuyết gấp siết chặt nắm đấm, khuôn mặt đã âm trầm tới cực điểm, khí tức trong cơ thể chập trùng bất định, công phu hàm dưỡng nhiều năm cũng kém chút không kìm chế được.
Tịch Thiên Dạ khẽ cau mày nhìn Họa Tâm tiên tử cười không ngớt bên hông, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Tại thời điểm Họa Tâm tiên tử ngồi xuống, hắn cũng cảm giác được có bốn năm ánh mắt mãnh liệt nhìn về phía hắn, loại địch ý đó dù cách hư không cũng có thể phát giác.
Hơn nữa những kẻ dám không che giấu sự căm thù hắn, sợ rằng đều không phải là người bình thường.
"Nhiếp huynh, ngươi thế nào?”
Họa Tâm tiên tử dường như không biết ý nghĩ lúc này của Tịch Thiên Dạ, cố ý tỏ vẻquan tâm, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận rót rượu cho Tịch Thiên Dạ, giống như thiếp thân thị nữ vậy.
Hành vi này lần nữa khiến hội trường oanh động, Họa Tâm tiên tử làm vậy, không khác gì chủ động nói cho người khác biết quan hệ đặc thù giữa hai người.
Nhưng kẻ vốn dĩ còn có chút chưa từ bỏ ý định, không nguyện ý thừa nhận giờ đã không còn cớ để tự an ủi nữa.
Tịch Thiên Dạ bưng một chén rượu, uống cũng không phải, không uống cũng không phải, nhìn Họa Tâm tiên tử thâm ý cười bên cạnh, lại liếc nhìn toàn bộ người trong hôi trường. đôt nhiên liền cười.
"Không có việc gì, chỉ là mấy ngày không thấy tiên tử, lúc ban đêm tịch mịch có chút tương tư mà thôi."
Tịch Thiên Dạ cười ha ha một tiếng, thanh âm rất lớn, giơ lên chén rượu Họa 'Tâm tiên tử rót cho hắn uống một hơi cạn sạch.
Họa Tâm tiên tử vốn chỉ muốn xem trò cười của Tịch Thiên Dạ, lại nằm mơ cũng không ngờ Tịch Thiên Dạ sẽ nói một câu như vậy...
Tay rót rượu hơi cứng đờ, trên mặt có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không thể không cố gắng duy trì.
Nàng không ngờ đường đường là Tử Tiêu vương triều Niếp thái tử, sẽ không hổ thẹn lưu manh đến tình trạng như thế, tính cách này cách biệt quá xa so với Nhiếp Nhân Hùng mà nàng từng biết.
Chu Bách Hà vốn dĩ vẫn cúi đầu uống rượu, nghe vậy kém chút phun ra ngoài, hẳn cổ quái nhìn về phía Tịch Thiên Dạ cùng Họa Tâm tiên tử, đôi mắt nhí nha nhí nhảnh không ngừng dò xét trên dưới hai người.
Trương Huân Y cũng đỏ mặt, ngồi bên cạnh Tịch Thiên Dạ cũng có chút không được tự nhiên, câu nói như thế... Sao có thể tùy tiện nói ra...
Chu Bách Hà cùng Trương Huân Y còn như vậy.
Những người khác tại Vạn Thánh tiệc tối thì càng không cần phải nói, toàn bộ Vạn Thánh tiệc tối đột nhiên vô cùng im ắng.