Vạn Cổ Luân Hồi Tháp
Chương 52: Tại sao động phủ Đà Xá lại mở sớm?
Tại sao huyết mạch phế phẩm lại có thể bài trừ tạp chất trong cơ thể?
Chẳng trách vừa rồi sức mạnh của Lục Nhân lại vượt xa võ giả chỉ mở bảy linh khiếu bình thường, không ngờ hắn đã tôi thể rồi.
“Sư phụ, ta đọc được một võ kỹ luyện thể trong Võ Kỹ Các nên đã luyện thử xem saol”
Lục Nhân đáp qua loa.
Vân Thanh Dao cũng không định gặng hỏi tới cùng, trên người Lục Nhân có rất nhiều chuyện khó lòng giải thích, vượt khỏi lẽ thường của tu hành võ đạo.
Vân Thanh Dao bắt đầu truyền thụ kiếm pháp cho Lục Nhân, sau khi dạy đi dạy lại mấy lần, thấy động tác lóng ngóng của Lục Nhân, nàng lại một lần nữa vững tin Lục Nhân chỉ là củi mục.
“Đồ nhi, ngươi từ từ tự luyện đi!”
Vân Thanh Dao nói xong đang định đi.
Đột nhiên, Lục Nhân nhận ra huyết ngọc Đà Xá phát ra tiếng nổ lạ, hắn vội lấy huyết ngọc Đà Xá ra.
Lúc này, huyết ngọc Đà Xá đang điên cuồng tản ra ánh sáng màu máu.
“Sư phụ, thế này là sao?” Lục Nhân kinh ngạc hỏi.
“Đồ nhi, chúng ta phải nhanh chóng tới Võ Lăng Nguyên, động phủ Đà Xá mở sớm rồi!”
Vân Thanh Dao biến sắc, kéo Lục Nhân rời khỏi ngoại môn. Cùng lúc đó, trong địa phận nước Khương Vân.
Rất nhiều võ giả năm giữ huyết ngọc Đà Xá đều kinh ngạc khi nhận ra sự biến hóa của huyết ngọc.
“Tại sao động phủ Đà Xá lại mở sớm?”
“Ta đã tới động phủ Đà Xá bốn lần, lần nào cũng đều mở đúng giờ, có bất thường nghĩa là có vấn đề, chúng ta đi xem thử xem sao!”
“Lần này dù thế nào đi nữa, ta cũng phải vượt qua được khảo hạch, giành được truyền thừa của Cổ Đế Đà XáI”
Rất nhiều võ giả đều hưng phấn đổ về Võ Lăng Nguyên.
Võ Lăng Nguyên chính là một dãy núi cực kỳ nổi tiếng của nước Khương Vân nhờ động phủ Đà Xá.
Động phủ Đà Xá nằm sâu tận cùng bên trong Võ Lăng Nguyên, cứ ba năm mở một lần, những lúc khác động phủ luôn đóng cửa.
Dần dà, Võ Lăng Nguyên trở thành nơi mà rất nhiều võ giả tới nước Khương Vân dạo chơi đều nhất định phải ghé qua, để chiêm ngưỡng Cổ Đế Đà Xá, cường giả hàng đầu năm xưa trở thành đế chỉ với huyết mạch nhị phẩm.
Lục Nhân theo Vân Thanh Dao tới dưới chân núi, trông thấy nàng huýt sáo một tiếng.
KétI
Chỉ nháy mắt, một con vân tước cực to bay tới từ đằng xa, đáp xuống trước mặt Vân Thanh Dao.
Con vân tước này là yêu thú cấp ba, thực lực sánh ngang võ giả Vân Hà Cảnh, hình thể to bằng một con sư tử trưởng
thành, toàn thân phủ một bộ lông xanh biếc, hết sức xinh đẹp.
Vân Thanh Dao ngồi lên lưng vân tước, nói: “Đồ nhi, ngồi sau lưng ta, chúng ta phải nhanh chóng tới Võ Lăng Nguyên!”
“Vâng!”
Lục Nhân ngồi sau lưng Vân Thanh Dao.
“Tiểu Ly, chúng ta tới Võ Lăng Nguyên thôi!”
Vân Thanh Dao vỗ đầu vân tước!
Két!
Vân Tước kêu lên một tiếng, vỗ đôi cánh, bay vút lên trời.
Con vân tước này không hổ là yêu thú cấp ba, tốc độ bay rất nhanh, rong ruổi giữa những tâng mây, nhanh như chớp giật.
Gió mạnh thổi trực diện, tạt vào mặt Lục Nhân, làm hắn đau rát.
Nếu không phải đã Dưỡng Khí Luyện Thể thì chắc chắn hắn không chịu nổi tốc độ bay nhanh như thế này.
Chẳng mấy chốc, tốc độ bay đã bình ổn trở lại, Lục Nhân thấy Vân Thanh Dao không chú ý tới mình bèn vào trong bảo tháp vô danh, khổ tu hai mươi năm, tu luyện thành công Thiên Tượng Kiếm Pháp thức thứ năm.
“Uy lực của Phong Quyển Tàn Vân quả là bất phàm, đủ sức sánh ngang với võ kỹ hoàng giai hạ phẩm!”
Lục Nhân thầm cảm thán một tiếng, dõi mắt nhìn đằng xa.
Võ Lăng Nguyên nằm ở phía nam nước Khương Vân, nơi này là một dãy núi trùng trùng điệp điệp kéo dài vạn dặm, bên trong dãy núi, có một hẻm núi to, hai bên là vách đá dựng đứng cao trên trăm trượng.
Chẳng mấy chốc, Vân Thanh Dao và Lục Nhân đã cưỡi vân tước bay tới một sơn cốc nằm sâu bên trong Võ Lăng Nguyên.
Lục Nhân nhìn quanh, lúc này trong sơn cốc đã khá đông người, có người tầm tuổi hắn, cũng có người đã trung niên, thậm chí có ông lão sáu mươi, bảy mươi tuổi, hầu như độ tuổi nào cũng có.
Hơn nữa, tuổi tác càng lớn thì khí thế lại càng mạnh.
Khi Vân Thanh Dao và Lục Nhân xuống khỏi vân tước, mọi người đều đổ dồn lại nhìn bọn họ.
“Thánh nữ tới, người đi bên cạnh nàng chính là tên huyết mạch phế phẩm trong lời đồn phải không?”
“Chắc vậy, nghe nói hắn cũng lấy được một khối huyết ngọc Đà XáiI”
Mọi người đua nhau bàn tán.
Chẳng trách vừa rồi sức mạnh của Lục Nhân lại vượt xa võ giả chỉ mở bảy linh khiếu bình thường, không ngờ hắn đã tôi thể rồi.
“Sư phụ, ta đọc được một võ kỹ luyện thể trong Võ Kỹ Các nên đã luyện thử xem saol”
Lục Nhân đáp qua loa.
Vân Thanh Dao cũng không định gặng hỏi tới cùng, trên người Lục Nhân có rất nhiều chuyện khó lòng giải thích, vượt khỏi lẽ thường của tu hành võ đạo.
Vân Thanh Dao bắt đầu truyền thụ kiếm pháp cho Lục Nhân, sau khi dạy đi dạy lại mấy lần, thấy động tác lóng ngóng của Lục Nhân, nàng lại một lần nữa vững tin Lục Nhân chỉ là củi mục.
“Đồ nhi, ngươi từ từ tự luyện đi!”
Vân Thanh Dao nói xong đang định đi.
Đột nhiên, Lục Nhân nhận ra huyết ngọc Đà Xá phát ra tiếng nổ lạ, hắn vội lấy huyết ngọc Đà Xá ra.
Lúc này, huyết ngọc Đà Xá đang điên cuồng tản ra ánh sáng màu máu.
“Sư phụ, thế này là sao?” Lục Nhân kinh ngạc hỏi.
“Đồ nhi, chúng ta phải nhanh chóng tới Võ Lăng Nguyên, động phủ Đà Xá mở sớm rồi!”
Vân Thanh Dao biến sắc, kéo Lục Nhân rời khỏi ngoại môn. Cùng lúc đó, trong địa phận nước Khương Vân.
Rất nhiều võ giả năm giữ huyết ngọc Đà Xá đều kinh ngạc khi nhận ra sự biến hóa của huyết ngọc.
“Tại sao động phủ Đà Xá lại mở sớm?”
“Ta đã tới động phủ Đà Xá bốn lần, lần nào cũng đều mở đúng giờ, có bất thường nghĩa là có vấn đề, chúng ta đi xem thử xem sao!”
“Lần này dù thế nào đi nữa, ta cũng phải vượt qua được khảo hạch, giành được truyền thừa của Cổ Đế Đà XáI”
Rất nhiều võ giả đều hưng phấn đổ về Võ Lăng Nguyên.
Võ Lăng Nguyên chính là một dãy núi cực kỳ nổi tiếng của nước Khương Vân nhờ động phủ Đà Xá.
Động phủ Đà Xá nằm sâu tận cùng bên trong Võ Lăng Nguyên, cứ ba năm mở một lần, những lúc khác động phủ luôn đóng cửa.
Dần dà, Võ Lăng Nguyên trở thành nơi mà rất nhiều võ giả tới nước Khương Vân dạo chơi đều nhất định phải ghé qua, để chiêm ngưỡng Cổ Đế Đà Xá, cường giả hàng đầu năm xưa trở thành đế chỉ với huyết mạch nhị phẩm.
Lục Nhân theo Vân Thanh Dao tới dưới chân núi, trông thấy nàng huýt sáo một tiếng.
KétI
Chỉ nháy mắt, một con vân tước cực to bay tới từ đằng xa, đáp xuống trước mặt Vân Thanh Dao.
Con vân tước này là yêu thú cấp ba, thực lực sánh ngang võ giả Vân Hà Cảnh, hình thể to bằng một con sư tử trưởng
thành, toàn thân phủ một bộ lông xanh biếc, hết sức xinh đẹp.
Vân Thanh Dao ngồi lên lưng vân tước, nói: “Đồ nhi, ngồi sau lưng ta, chúng ta phải nhanh chóng tới Võ Lăng Nguyên!”
“Vâng!”
Lục Nhân ngồi sau lưng Vân Thanh Dao.
“Tiểu Ly, chúng ta tới Võ Lăng Nguyên thôi!”
Vân Thanh Dao vỗ đầu vân tước!
Két!
Vân Tước kêu lên một tiếng, vỗ đôi cánh, bay vút lên trời.
Con vân tước này không hổ là yêu thú cấp ba, tốc độ bay rất nhanh, rong ruổi giữa những tâng mây, nhanh như chớp giật.
Gió mạnh thổi trực diện, tạt vào mặt Lục Nhân, làm hắn đau rát.
Nếu không phải đã Dưỡng Khí Luyện Thể thì chắc chắn hắn không chịu nổi tốc độ bay nhanh như thế này.
Chẳng mấy chốc, tốc độ bay đã bình ổn trở lại, Lục Nhân thấy Vân Thanh Dao không chú ý tới mình bèn vào trong bảo tháp vô danh, khổ tu hai mươi năm, tu luyện thành công Thiên Tượng Kiếm Pháp thức thứ năm.
“Uy lực của Phong Quyển Tàn Vân quả là bất phàm, đủ sức sánh ngang với võ kỹ hoàng giai hạ phẩm!”
Lục Nhân thầm cảm thán một tiếng, dõi mắt nhìn đằng xa.
Võ Lăng Nguyên nằm ở phía nam nước Khương Vân, nơi này là một dãy núi trùng trùng điệp điệp kéo dài vạn dặm, bên trong dãy núi, có một hẻm núi to, hai bên là vách đá dựng đứng cao trên trăm trượng.
Chẳng mấy chốc, Vân Thanh Dao và Lục Nhân đã cưỡi vân tước bay tới một sơn cốc nằm sâu bên trong Võ Lăng Nguyên.
Lục Nhân nhìn quanh, lúc này trong sơn cốc đã khá đông người, có người tầm tuổi hắn, cũng có người đã trung niên, thậm chí có ông lão sáu mươi, bảy mươi tuổi, hầu như độ tuổi nào cũng có.
Hơn nữa, tuổi tác càng lớn thì khí thế lại càng mạnh.
Khi Vân Thanh Dao và Lục Nhân xuống khỏi vân tước, mọi người đều đổ dồn lại nhìn bọn họ.
“Thánh nữ tới, người đi bên cạnh nàng chính là tên huyết mạch phế phẩm trong lời đồn phải không?”
“Chắc vậy, nghe nói hắn cũng lấy được một khối huyết ngọc Đà XáiI”
Mọi người đua nhau bàn tán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương