Vạn Cổ Ma Tôn
Chương 44
Chương 44 Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất? Lĩnh ngộ được hình dáng sơ khai của kiếm ý??? Gặp quỷ rồi à! Một số đệ tử không hiểu chuyện gì, sáp lại gần Lâm Tiêu theo bản năng, giống như trên người đối phương có một sức hút nào đó. Trần trưởng lão thấy vậy, liền muốn lên tiếng ngăn cản. Chuyện đốn ngộ này kị nhất chính là bị người ta quấy rầy. Nếu để các bậc bề trên trong tông môn biết được tên tiểu quỷ này trong lúc đốn ngộ bị người ta quấy rầy thì ông ta cũng sẽ bị liên lụy. Nhưng không đợi ông ta lên tiếng. Một bóng người cao tuổi nháy mắt liền xuất hiện trước mặt tên tiểu quỷ kia. Đó là một ông lão đầu tóc bạc trắng. Trần trưởng lão thấy người vừa tới, lập tức đứng thẳng lưng, trong mắt lộ ra vẻ tôn kính. “Bái, bái kiến Mục lão!” ông ta cung kính hô. Đệ tử ngoại môn thấy người đột nhiên xuất hiện đều sững sờ. Ủa? Đây không phải là ông lão gác cổng của Tàng Công các hay sao? Sao ông ấy lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa, Trần trưởng lão lại cung kính như vậy với ông ấy? Lẽ nào ông cụ trông coi Tàng Công các này có thân phận không tầm thường? Phải biết rằng, Trần trưởng lão chính là trưởng lão đứng đầu, cai quản ngoại môn, thân phận ở Kiếm Ma tông vốn đã không thấp rồi. Người trong Kiếm Ma tông có thể khiến Trần trưởng lão cung kính như vậy, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Ông cụ được gọi là Mục lão này nhìn Trần trưởng lão một cái, rồi chuyển ánh mắt tới trên người tên tiểu quỷ trước mặt kia. Trong mắt ông ta cũng đồng thời toát ra vẻ chấn kinh và không thể tin nổi. Sau đó, ông ta hướng lên trời, kết một pháp ấn phức tạp. Dị tượng trên trời cũng biến mất trong nháy mắt. Mà Lâm Tiêu kia vẫn nhắm mắt như cũ, đắm chìm trong cảm ngộ, không hề bị ảnh hưởng. “Mục lão, đệ tử này lấy tu vi Tụ Linh cảnh tầng thứ nhất mà lĩnh ngộ ra được hình dáng sơ khai của kiếm ý, xem ra tông môn chúng ta lại sắp sinh ra một thiên tài nữa rồi.” Trần trưởng lão đi tới bên cạnh Mục lão, tôn kính nói. “Thiên tài? Vậy thì ngươi vẫn còn xem thường tên nhóc này rồi.” Mục lão bình thản nói. Trần trưởng lão nghe vậy thì sững lại. Xem ra Mục lão còn coi trọng tên đệ tử này hơn cả ông ta, lẽ nào trên người tên tiểu quỷ này vẫn còn điều gì mà ông ta chưa chú ý tới hay sao? Trần trưởng lão lại nhìn kỹ Lâm Tiêu hơn một chút. Nhưng lại không phát hiện thêm điều gì. Mục lão thấy dáng vẻ nghi hoặc của ông ta, khẽ cười, không giải thích gì cả. Nhưng ánh mắt ông ta nhìn tên nhóc vẫn còn đang trong trạng thái đốn ngộ kia, càng nhìn càng sáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương