Vạn Cổ Ma Tôn
Chương 58
Chương 58 Cho dù là có chuyện quan trọng, cũng phải thông báo trước cổng. Nhưng nhìn cái cách Mục lão tiến vào quen thuộc vô cùng như vậy, Lâm Tiêu liền biết, đối phương chắc chắn là khách quen ở nơi này. “Lão già chết tiệt, đừng trốn trong kiếm các nữa, ra đây tâm sự nào!” Mục lão dẫn theo Lâm Tiêu đứng ở trong không trung, phía trên của kiếm các, hò xuống phía dưới. Rất nhanh sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt hai người họ. Chính là Cảnh lão. Đối phương bất đắc dĩ nhìn Mục lão, đồng thời cũng nhìn lướt qua Lâm Tiêu, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc. “Cái lão già này hôm nay lại tới đây gây chuyện gì nữa đây hả.” Cảnh lão bất đắc dĩ hỏi. “Nói chuyện cho đàng hoàng nhá, ta gây chuyện lúc nào, với lại lần này là có chuyện nghiêm túc.” Mục lão cười đáp. “Chuyện nghiêm túc? Ông nói ra xem?” Cảnh lão trợn mắt nhìn đối phương, nói. “Ta muốn thu tên nhóc con này làm đồ đệ.” Mục lão thành thật nói. “Hử?” Cảnh lão ngạc nhiên hô lên. Hiển nhiên là không ngờ rằng đối phương sẽ nói ra lời này. Thân hình ông ta khẽ động, liền xuất hiện bên cạnh Lâm Tiêu, túm lấy một bên vai của Lâm Tiêu. Sau đó, Cảnh lão trợn trừng mắt, lộ ra vẻ chấn kinh: “Kiếm, kiếm ý bậc hai? Sao có thể như vậy được.” “Lần trước gặp, ngươi chỉ vừa mới ngưng tụ được kiếm ý thôi mà! Tên nhóc này, sao ngươi làm được như vậy!!” Cảnh lão thực sự bị làm cho kinh ngạc. Lần trước Lâm Tiêu ngưng tụ thành kiếm ý, ông ta đoán có thể là nhờ một loại cơ duyên nào đó mà đạt được, chỉ là trùng hợp mà thôi. Kiếm ý càng về sau, độ khó không ngừng tăng lên gấp bội. Bước đầu ngưng tụ kiếm ý, cho tới khi lĩnh hộ được một bậc kiếm ý. Cho dù là thiên tài, không tốn một hai năm, căn bản không làm được. Nhưng tên nhóc trước mặt này, lại mới chỉ qua vài tháng, không chỉ cảnh giới kiếm ý có đột phá, mà còn trực tiếp đạt tới kiếm ý bậc hai. Chuyện này rốt cuộc là thế nào. “Bẩm Cảnh lão, lúc đệ tử tham gia kiểm tra ngoại môn, đã sờ vào Thử Kiếm thạch. Sau đó, trong lòng liền có cảm giác lạ, chờ đến khi khôi phục ý thức, cảnh giới của kiếm ý đã tăng lên rồi.” Lâm Tiêu thành thật trả lời. Chuyện này cho dù hắn không nói, cũng chẳng mấy chốc sẽ truyền ra ngoài. “Thử Kiếm thạch? Cái này…” Cảnh lão trầm mặc. Thì ra là Thử Kiếm thạch. Cái thứ đó ông ta cũng đã nghiên cứu không ít thời gian, lại không hề nghiên cứu ra được manh mối gì. Xem ra ngộ tính của tên nhóc này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ông rồi. Là một hạt giống cực tốt của kiếm tu! Ánh mắt Cảnh lão nhìn Lâm Tiêu càng ngày càng sáng, càng ngày càng nóng rực. Khiến ông lão tóc trắng ở bên cạnh không hài lòng chút nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương