Vân Du Ca
Chương 13: Lời nguyền cửu trâm
Lý Hiện Thuần đối với Vân Ca vừa cảm thấy hay ho vừa cảm thấy nàng cùng mình nói chuyện rất hợp. Nên muốn ngỏ ý giữ nàng lại bên cạnh. Đúng lúc hắn quay sang, thấy Vân quốc công, ngồi trầm tư không nói, không biết đang suy tính điều gì bèn gọi hỏi.
"Vân quốc công, ông đang nghĩ gì vậy?"
"Ờ." Vân quốc công nghe gọi tới thì giật mình sau đó đứng dậy chắp hai tay cung kính thưa.
"Hồi bẩm bệ hạ, thần là đang lo cho sức khỏe của thái hậu." Ông ta vội kiếm cớ.
"Ồ, hiếm thấy ái khanh có lòng trung thành như vậy." Hoàng đế kinh bỉ nói.
"Vậy, ái khanh bây giờ thay trẫm đến thăm mẫu hậu, trẫm có vài chuyện muốn hỏi riêng thánh y." Hoàng đế Lý Hiện Thuần vô tư nói.
"Vâng, hạ thần lập tức đi ngay." Vân quốc công chắp tay cúi đầu lãnh mệnh. Ông lùi ba bước rồi quay lưng đi, trước khi đi còn ném cho Vân Ca một ánh mắt đe dọa.
Vân Ca nhìn ông ta, bũi môi tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ. Những hành động này của nàng vô tình bị hoàng đế nhìn thấy. Hắn nhìn nét mặt cau có của nàng bật cười thành tiếng hắn hài hước hỏi nàng.
"Hắn thật sự là cha ngươi sao?"
"Hoàng đế bệ hạ người là có ý gì?" Vân Ca đáp lời.
"Ha ha, cũng không có ý gì, hóa ra lời đồn bên ngoài cũng là thật, quốc công yêu trưởng khinh thứ, đại tỷ nhị tỷ của ngươi muốn gì được nấy, có ngươi là bị ghét bỏ ném qua một bên." Hoàng đế tự mình thao thao bất tuyệt.
Vân Ca lườm hắn một cái, xụ mặt tỏ vẻ đáng thương, nói.
"Bệ hạ nói cái gì cũng đúng hết, bệ hạ là nhất, nhất người rồi." Vân Ca mỉa mai.
"Ngươi đang mắng trẫm." Hắn nói.
"Ôi, không, không, thần nữ làm sao dám mắng người được, thần nữ là đang khen người đấy." Vân Ca che miệng cười khẽ nũng nịu nói.
"Vậy thì tốt, trẫm đúng lúc có chuyện muốn hỏi ngươi." Lý Hiện Thuần, bất ngờ trở nên nghiêm túc khiến Vân Ca mơ hồ có cảm giác bị uy hiếp.
"Vâng, bệ hạ, xin cứ hỏi." Nàng nghiêm túc trả lời.
"Ban nãy ở chỗ mẫu hậu, ngươi tìm ra chín cây trâm bạc, ngươi biết nó dùng làm gì có đúng không?"
"Ngươi hãy thành thật nói cho trẫm biết." Lý Hiện Thuần hỏi nàng.
"Hồi bệ hạ, thái hậu vốn không bị bệnh mà là có người cố tình hạ độc." Nàng trầm giọng nói.
"Ngươi nói cái gì?"
"Mẫu hậu, bị người khác hạ độc." Lý Hiện Thuần kinh ngạc nhìn Vân Ca, suy nghĩ một lát rồi nói.
"Ngươi biết kẻ đó là ai không?"
"Không biết, nhưng ta biết lời nguyền cửu trâm." Nàng nhấn mạnh.
"Lời nguyền cửu trâm?" Lý Hiện Thuần, dùng ánh mắt thâm trầm dò xét nàng một lúc rồi nói nàng hãy kể cho hắn nghe về lời nguyền này.
Vân Ca nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng rồi bắt đầu kể. Truyện này phải bắt đầu từ thời vua, Lý Nguyên cách đây ba trăm năm trước. Lý Nguyên có một ái thiếp sủng ái hết mực tên là Liễu Hạnh Như. Thường gọi là Liễu Quý Phi, Liễu phu nhân. Liễu phu nhân này, xuất thân từ Tây quốc phía bắc, tinh thông vu thuật. Nàng ta thường dùng vu thuật giúp nhà vua giải quyết những chuyện người thường không thể giải quyết được nên được nhà vua vô cùng sủng ái.
Nghe nói ở thời Lý Nguyên trị vì, có một đại mỹ nữ, tên là Thủy Thanh Nhi. Mỹ mạo tựa thiên tiên, giọng hát cao vút, điệu vũ thần vận đều mê hoặc lòng người. Lý Nguyên vừa gặp Thủy Thanh Nhi đã đem lòng ái mộ. Nhất nhất rước cho bằng được nàng ấy vào cung. Phong làm hoàng quý phi, hoàng phu nhân. Liễu phi này ngoài mặt không tỏ rõ ghen tương, ngược lại còn ra tay giúp hoàng đế lấy lòng mỹ nhân.
Nhưng thật ra trong lòng nàng ta đã ghen tức từ lâu. Bấy lâu nay nàng ta vẫn luôn âm thầm tính kế. Ban đầu Liễu phu nhân hứa giúp đế vương lấy lòng mỹ nhân, sau lại tính kế khiến em trai Thủy Thanh Nhi vốn là đô thống ngự lâm quân bị hoàng đế xử oan mà chết. Khiến Thủy Thanh Nhi đem lòng thù hận hoàng đế.
Còn dùng người nhà của nàng ta uy hiếp nàng ta nhập cung. Khi Thủy Thanh Nhi tiến cung, nàng ta lại đi khắp nơi khơi mào. Khiến hậu cung nổi sóng, mọi mũi giáo đều hướng về phía Thủy Thanh Nhi. Mặt khác Liễu phu nhân, trước mặt hoàng thượng nói tốt cho Thủy Thanh Nhi, biết nàng ta luôn cự tuyệt hoàng đế. Thì nói với hoàng đế nàng ta có cách giúp hoàng đế lấy lòng mỹ nhân.
Lý Nguyên, ngoài mặt chỉ thấy Liễu phu nhân. Rộng lượng, lương thiện, lại giúp mình phân ưu, xưa nay không than không oán. Đối với nàng ta tin theo hết mực, hắn nghe theo lời Liễu phu nhân, ba ngày thưởng nhỏ. Mười ngày thưởng lớn, nào là vải vóc trang sức. Nào là yên chi son phấn, cẩm y ngọc thực. Mỗi ngày một hơn đến chỗ Thủy Thanh Nhi.
Truyện này như cơn gió thổi thêm vào đám lửa nhen nhóm bấy lâu tại hậu cung. Lý Nguyên không rõ sự tình vô tình đẩy Thủy Thanh Nhi ra trước nơi đầu sóng ngọn gió. Khiến nàng ấy ăn đủ mọi khổ, cách và hôm lại trúng độc, khi thì té hồ. Ngay cả trên giường ngủ cũng có rắn rết, trong thức ăn còn có côn trùng. Ngay cả y phục cũng đều bị hạ thuốc ngứa khiến nàng ta toàn thân sưng đỏ cả lên.
Lý Nguyên, trước giờ ít đến hậu cung. Những chuyện cung vụ nhỏ nhặt này đều do Liễu phu nhân đứng ra quản lý. Liễu phu nhân dùng thân nhân trấn áp Thủy Thanh Nhi, để nàng ta cắn răng chịu đựng. Không dám hé nửa lời, việc Thủy Thanh Nhi im lặng cam chịu. Lại càng khiến những kẻ quen ăn hiếp nàng ra tay mạnh bạo hơn. Nàng ta bị bức ép đến mực cắt cổ tay tự sát lúc này Lý Nguyên mới phát giác.
Liễu phu nhân, cả vú lấp miệng em. Nhân lúc Thủy Thanh Nhi hôn mê, bóp méo sự thật. Nói nàng ấy, tơ tưởng đến nam nhân khác, dù nàng ta có khuyên bảo thì nàng ấy cũng không thèm đếm xỉa đến. Dù Liễu phu nhân hết lời bội nhọ hoàng phu nhân nhưng Lý Nguyên vẫn một mực yêu thương bảo vệ Thủy Thanh Nhi.
Điều này càng khiến lòng ghen tức bấy lâu nay của Liễu phu nhân dâng cao hơn bao giờ hết. Nhân lúc Thủy Thanh Nhi hôn mê nàng ta đã âm thầm sắp xếp người của mình trà trộn vào tẩm cung của Thủy Thanh Nhi lén dấu tám chiếc kim bạc ở các vị trí khác nhau trong phòng. Liễu Hạnh Như mượn cớ thăm bệnh, đến cung của Thủy Thanh Nhi nhân lúc nha hoàn lơ là đem cây kim bạc thứ chín, ghim vào sau gáy Thủy Thanh Nhi, từ đó khống chế nàng ta.
Liễu phu nhân mượn tay Hoàng phu nhân, tiêu diệt hết những kẻ thù của mình ở hậu cung. Bản thân Liễu phu nhân biết mình khó mang thai, nên đã lợi dụng Hoàng phu nhân giúp mình sinh con. Nhưng nàng ta không ngờ sau khi hoàng phu nhân mang thai thì trực tiếp được phong làm hoàng hậu. Tên đã lên cung sao lại không bắn.
Dù ghen tức nhưng nàng vẫn kiên trì nhẫn nhịn. Nhân lúc Hoàng hậu lâm bồn lén cho thích khách vào đốt phá cung hoàng hậu. Khiến hoàng hậu chết trong đám cháy thuận lợi trở thành mẹ của tiểu hoàng tử. Nhưng nàng ta không ngờ, một nha hoàn trung thành đã chết thay cho hoàng hậu. Thủy Thanh Nhi rời cung.
Nhiều năm sau, Liễu phu nhân cũng đạt thành ước nguyện trở thành hoàng hậu, là mẫu hậu của trữ quân tương lai. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì Thủy Thanh Nhi trở về cung. Nàng ta đưa theo một vị đạo sĩ, tiên pháp cao minh. Vạch trần được âm mưu của Liễu phu nhân, cùng lời nguyền cửu trâm.
Liễu phu nhân sau đó bị ban lụa trắng chết tại lãnh cung. Mà câu truyện này cũng thành một giai thoại trong dân gian, với câu hát toan, đẹp đẽ thay mặt nạ mỹ nhân, một câu tỷ muội một lòng oán ghen, một trâm cứu người bình yên, cửu trâm đoạt mạng, cưới con, đoạt quyền. Vinh quang một phút vĩnh nguyên, ba tầng lụa trắng, một đời mỹ nhân.
"Hóa ra, nhân gian còn có chuyện ly kì đến vậy sao?" Lý Hiện Thuần nghe đến đây thì tấm tắc khen ngợi.
"Bệ hạ, hoa đẹp ghen nhau, hậu cung ba ngàn gia lệ khó tránh cảnh, mưu tính tranh quyền đoạt sủng."
"Các nàng ấy cũng chẳng dễ dàng gì." Vân Ca lên tiếng có ý bênh vực.
"Thánh Y, nói cũng đúng."
"Hậu cung ngoài mặt bình yên, bên trong lại sóng ngầm, nữ nhân mà, ai không muốn được yêu thương, không trách các nàng ấy được."
"Nhưng mà cách là này cũng có phần tàn độc." Hắn rũ mi nói.
"Ừ, cửu trâm tuy không hại đến mạng người, nhưng ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Người hạ trâm hẳn cũng không có ý hại đến sinh mạng của thái hậu mà chỉ muốn khống chế người giúp hắn làm việc." Nàng lý giải.
"Ý thánh y, chuyện mẫu hậu bị trúng độc và chuyện bị kẻ khác âm mưu khống chế là hai chuyện khác nhau." Hoàng đến suy ngẫm chốc lát rồi nói.
"Là do hai người làm." Một giọng nói trầm ấm vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Vi thần, Nhạc Hình Nguyên, tham khiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc!"
"Ồ, quốc sư khanh đến đúng lúc lắm, ta và thánh y đang nói đến chuyện của mẫu hậu, khanh nói đó là do hai người làm vậy khanh đến đây giải thích cho trẫm." Lý Hiện Thuần trông thấy người kia đi vào thì hào hứng nói.
"Vân quốc công, ông đang nghĩ gì vậy?"
"Ờ." Vân quốc công nghe gọi tới thì giật mình sau đó đứng dậy chắp hai tay cung kính thưa.
"Hồi bẩm bệ hạ, thần là đang lo cho sức khỏe của thái hậu." Ông ta vội kiếm cớ.
"Ồ, hiếm thấy ái khanh có lòng trung thành như vậy." Hoàng đế kinh bỉ nói.
"Vậy, ái khanh bây giờ thay trẫm đến thăm mẫu hậu, trẫm có vài chuyện muốn hỏi riêng thánh y." Hoàng đế Lý Hiện Thuần vô tư nói.
"Vâng, hạ thần lập tức đi ngay." Vân quốc công chắp tay cúi đầu lãnh mệnh. Ông lùi ba bước rồi quay lưng đi, trước khi đi còn ném cho Vân Ca một ánh mắt đe dọa.
Vân Ca nhìn ông ta, bũi môi tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ. Những hành động này của nàng vô tình bị hoàng đế nhìn thấy. Hắn nhìn nét mặt cau có của nàng bật cười thành tiếng hắn hài hước hỏi nàng.
"Hắn thật sự là cha ngươi sao?"
"Hoàng đế bệ hạ người là có ý gì?" Vân Ca đáp lời.
"Ha ha, cũng không có ý gì, hóa ra lời đồn bên ngoài cũng là thật, quốc công yêu trưởng khinh thứ, đại tỷ nhị tỷ của ngươi muốn gì được nấy, có ngươi là bị ghét bỏ ném qua một bên." Hoàng đế tự mình thao thao bất tuyệt.
Vân Ca lườm hắn một cái, xụ mặt tỏ vẻ đáng thương, nói.
"Bệ hạ nói cái gì cũng đúng hết, bệ hạ là nhất, nhất người rồi." Vân Ca mỉa mai.
"Ngươi đang mắng trẫm." Hắn nói.
"Ôi, không, không, thần nữ làm sao dám mắng người được, thần nữ là đang khen người đấy." Vân Ca che miệng cười khẽ nũng nịu nói.
"Vậy thì tốt, trẫm đúng lúc có chuyện muốn hỏi ngươi." Lý Hiện Thuần, bất ngờ trở nên nghiêm túc khiến Vân Ca mơ hồ có cảm giác bị uy hiếp.
"Vâng, bệ hạ, xin cứ hỏi." Nàng nghiêm túc trả lời.
"Ban nãy ở chỗ mẫu hậu, ngươi tìm ra chín cây trâm bạc, ngươi biết nó dùng làm gì có đúng không?"
"Ngươi hãy thành thật nói cho trẫm biết." Lý Hiện Thuần hỏi nàng.
"Hồi bệ hạ, thái hậu vốn không bị bệnh mà là có người cố tình hạ độc." Nàng trầm giọng nói.
"Ngươi nói cái gì?"
"Mẫu hậu, bị người khác hạ độc." Lý Hiện Thuần kinh ngạc nhìn Vân Ca, suy nghĩ một lát rồi nói.
"Ngươi biết kẻ đó là ai không?"
"Không biết, nhưng ta biết lời nguyền cửu trâm." Nàng nhấn mạnh.
"Lời nguyền cửu trâm?" Lý Hiện Thuần, dùng ánh mắt thâm trầm dò xét nàng một lúc rồi nói nàng hãy kể cho hắn nghe về lời nguyền này.
Vân Ca nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng rồi bắt đầu kể. Truyện này phải bắt đầu từ thời vua, Lý Nguyên cách đây ba trăm năm trước. Lý Nguyên có một ái thiếp sủng ái hết mực tên là Liễu Hạnh Như. Thường gọi là Liễu Quý Phi, Liễu phu nhân. Liễu phu nhân này, xuất thân từ Tây quốc phía bắc, tinh thông vu thuật. Nàng ta thường dùng vu thuật giúp nhà vua giải quyết những chuyện người thường không thể giải quyết được nên được nhà vua vô cùng sủng ái.
Nghe nói ở thời Lý Nguyên trị vì, có một đại mỹ nữ, tên là Thủy Thanh Nhi. Mỹ mạo tựa thiên tiên, giọng hát cao vút, điệu vũ thần vận đều mê hoặc lòng người. Lý Nguyên vừa gặp Thủy Thanh Nhi đã đem lòng ái mộ. Nhất nhất rước cho bằng được nàng ấy vào cung. Phong làm hoàng quý phi, hoàng phu nhân. Liễu phi này ngoài mặt không tỏ rõ ghen tương, ngược lại còn ra tay giúp hoàng đế lấy lòng mỹ nhân.
Nhưng thật ra trong lòng nàng ta đã ghen tức từ lâu. Bấy lâu nay nàng ta vẫn luôn âm thầm tính kế. Ban đầu Liễu phu nhân hứa giúp đế vương lấy lòng mỹ nhân, sau lại tính kế khiến em trai Thủy Thanh Nhi vốn là đô thống ngự lâm quân bị hoàng đế xử oan mà chết. Khiến Thủy Thanh Nhi đem lòng thù hận hoàng đế.
Còn dùng người nhà của nàng ta uy hiếp nàng ta nhập cung. Khi Thủy Thanh Nhi tiến cung, nàng ta lại đi khắp nơi khơi mào. Khiến hậu cung nổi sóng, mọi mũi giáo đều hướng về phía Thủy Thanh Nhi. Mặt khác Liễu phu nhân, trước mặt hoàng thượng nói tốt cho Thủy Thanh Nhi, biết nàng ta luôn cự tuyệt hoàng đế. Thì nói với hoàng đế nàng ta có cách giúp hoàng đế lấy lòng mỹ nhân.
Lý Nguyên, ngoài mặt chỉ thấy Liễu phu nhân. Rộng lượng, lương thiện, lại giúp mình phân ưu, xưa nay không than không oán. Đối với nàng ta tin theo hết mực, hắn nghe theo lời Liễu phu nhân, ba ngày thưởng nhỏ. Mười ngày thưởng lớn, nào là vải vóc trang sức. Nào là yên chi son phấn, cẩm y ngọc thực. Mỗi ngày một hơn đến chỗ Thủy Thanh Nhi.
Truyện này như cơn gió thổi thêm vào đám lửa nhen nhóm bấy lâu tại hậu cung. Lý Nguyên không rõ sự tình vô tình đẩy Thủy Thanh Nhi ra trước nơi đầu sóng ngọn gió. Khiến nàng ấy ăn đủ mọi khổ, cách và hôm lại trúng độc, khi thì té hồ. Ngay cả trên giường ngủ cũng có rắn rết, trong thức ăn còn có côn trùng. Ngay cả y phục cũng đều bị hạ thuốc ngứa khiến nàng ta toàn thân sưng đỏ cả lên.
Lý Nguyên, trước giờ ít đến hậu cung. Những chuyện cung vụ nhỏ nhặt này đều do Liễu phu nhân đứng ra quản lý. Liễu phu nhân dùng thân nhân trấn áp Thủy Thanh Nhi, để nàng ta cắn răng chịu đựng. Không dám hé nửa lời, việc Thủy Thanh Nhi im lặng cam chịu. Lại càng khiến những kẻ quen ăn hiếp nàng ra tay mạnh bạo hơn. Nàng ta bị bức ép đến mực cắt cổ tay tự sát lúc này Lý Nguyên mới phát giác.
Liễu phu nhân, cả vú lấp miệng em. Nhân lúc Thủy Thanh Nhi hôn mê, bóp méo sự thật. Nói nàng ấy, tơ tưởng đến nam nhân khác, dù nàng ta có khuyên bảo thì nàng ấy cũng không thèm đếm xỉa đến. Dù Liễu phu nhân hết lời bội nhọ hoàng phu nhân nhưng Lý Nguyên vẫn một mực yêu thương bảo vệ Thủy Thanh Nhi.
Điều này càng khiến lòng ghen tức bấy lâu nay của Liễu phu nhân dâng cao hơn bao giờ hết. Nhân lúc Thủy Thanh Nhi hôn mê nàng ta đã âm thầm sắp xếp người của mình trà trộn vào tẩm cung của Thủy Thanh Nhi lén dấu tám chiếc kim bạc ở các vị trí khác nhau trong phòng. Liễu Hạnh Như mượn cớ thăm bệnh, đến cung của Thủy Thanh Nhi nhân lúc nha hoàn lơ là đem cây kim bạc thứ chín, ghim vào sau gáy Thủy Thanh Nhi, từ đó khống chế nàng ta.
Liễu phu nhân mượn tay Hoàng phu nhân, tiêu diệt hết những kẻ thù của mình ở hậu cung. Bản thân Liễu phu nhân biết mình khó mang thai, nên đã lợi dụng Hoàng phu nhân giúp mình sinh con. Nhưng nàng ta không ngờ sau khi hoàng phu nhân mang thai thì trực tiếp được phong làm hoàng hậu. Tên đã lên cung sao lại không bắn.
Dù ghen tức nhưng nàng vẫn kiên trì nhẫn nhịn. Nhân lúc Hoàng hậu lâm bồn lén cho thích khách vào đốt phá cung hoàng hậu. Khiến hoàng hậu chết trong đám cháy thuận lợi trở thành mẹ của tiểu hoàng tử. Nhưng nàng ta không ngờ, một nha hoàn trung thành đã chết thay cho hoàng hậu. Thủy Thanh Nhi rời cung.
Nhiều năm sau, Liễu phu nhân cũng đạt thành ước nguyện trở thành hoàng hậu, là mẫu hậu của trữ quân tương lai. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì Thủy Thanh Nhi trở về cung. Nàng ta đưa theo một vị đạo sĩ, tiên pháp cao minh. Vạch trần được âm mưu của Liễu phu nhân, cùng lời nguyền cửu trâm.
Liễu phu nhân sau đó bị ban lụa trắng chết tại lãnh cung. Mà câu truyện này cũng thành một giai thoại trong dân gian, với câu hát toan, đẹp đẽ thay mặt nạ mỹ nhân, một câu tỷ muội một lòng oán ghen, một trâm cứu người bình yên, cửu trâm đoạt mạng, cưới con, đoạt quyền. Vinh quang một phút vĩnh nguyên, ba tầng lụa trắng, một đời mỹ nhân.
"Hóa ra, nhân gian còn có chuyện ly kì đến vậy sao?" Lý Hiện Thuần nghe đến đây thì tấm tắc khen ngợi.
"Bệ hạ, hoa đẹp ghen nhau, hậu cung ba ngàn gia lệ khó tránh cảnh, mưu tính tranh quyền đoạt sủng."
"Các nàng ấy cũng chẳng dễ dàng gì." Vân Ca lên tiếng có ý bênh vực.
"Thánh Y, nói cũng đúng."
"Hậu cung ngoài mặt bình yên, bên trong lại sóng ngầm, nữ nhân mà, ai không muốn được yêu thương, không trách các nàng ấy được."
"Nhưng mà cách là này cũng có phần tàn độc." Hắn rũ mi nói.
"Ừ, cửu trâm tuy không hại đến mạng người, nhưng ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Người hạ trâm hẳn cũng không có ý hại đến sinh mạng của thái hậu mà chỉ muốn khống chế người giúp hắn làm việc." Nàng lý giải.
"Ý thánh y, chuyện mẫu hậu bị trúng độc và chuyện bị kẻ khác âm mưu khống chế là hai chuyện khác nhau." Hoàng đến suy ngẫm chốc lát rồi nói.
"Là do hai người làm." Một giọng nói trầm ấm vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Vi thần, Nhạc Hình Nguyên, tham khiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc!"
"Ồ, quốc sư khanh đến đúng lúc lắm, ta và thánh y đang nói đến chuyện của mẫu hậu, khanh nói đó là do hai người làm vậy khanh đến đây giải thích cho trẫm." Lý Hiện Thuần trông thấy người kia đi vào thì hào hứng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương