Vân Du Ca
Chương 2: Xuyên qua thành con nợ!
Hệ thống từ đầu đến giờ vẫn luôn theo sát Vân Ca, thấy tình hình của cô hiện tại chắc chắn không sống nổi qua nửa năm, liền giúp cô đi đường tắt.
"Nha đầu, ta trông bộ dạng lấm lâ lấm lét này của ngươi."
"Ngươi ở nơi này, căn bản là sống không thọ."
"Ban nãy ta cứu ngươi, điểm thưởng của ngươi cũng đã mất đi hết thảy."
"O mai ghơ!"
"Hệ thống có tính điểm sao?"
"Sao ta không biết cái gì hết."
"Đương nhiên là tính điểm rồi, tại ngươi không hỏi ta a."
Hệ thống dứt lời trước mặt Vân Ca lập tức hiện lên một bảng thông số, trên đó điểm sinh mạng của cô chỉ còn một nửa, cô nhấp vào biểu tượng ngôi nhà nhỏ, phát hiện trong đó trống không. Hệ thống nói với cô điểm thưởng và hiện kim của cô đều đã bị trừ hết, hiện tại cô còn đang thiếu nợ hệ thống 20.000 vạn hoàng kim, tiền mua mạng. Vân Ca tức đến nói không nên lời, cái hệ thống lừa đảo này. Cô còn chưa thấy được cái bóng của Vũ Văn Vũ kia thì đã trở thành con nợ rồi, ngày tháng sau này cô biết sống làm sao đây.
"Hệ thống đại ca, ta sao lại thiếu nợ nhiều như vậy?" Vân Ca vô lực hỏi.
"Không phải ta nói rồi sao, đó là tiền mua mạng sống của ngươi đó."
"Ngươi tưởng ta là phật sống chắc, lúc nào cũng sẵn sàng cứu ngươi."
"Cái gì cũng phải có cái giá của nó chứ."
"Ok, ok ta biết rồi, coi như ta thua ngươi được chưa."
"Giờ chúng ta phải làm sao mới ra khỏi cái quỷ địa phương này?"
"Ta phải làm sao mới thoát nghèo trả được nợ đây?"
Vân Ca nhìn số dư âm 20.000 vạn trong tài khoản liền mất hết ý trí, một mỹ thiếu nữ như cô hiện tại lại đâm nợ ngập đầu, sống qua ngày còn khó nói chi là kiếm tiền trả nợ. Hệ thống thấy Vân Ca mặt ủ mày chau liền bay đến bên cạnh an ủi cô.
"Nơi này là ma cung, có nhiều vật phẩm giá trị nhưng lại rất nguy hiểm, muốn thoát ra cũng chỉ biết dựa vào bản thân ngươi thôi."
"Còn về trả tiền ngươi có thể trả bằng hiện kim, bằng điểm thưởng lên cấp, cũng có thể đổi bằng hảo cảm nhân vật, cũng có thể đổi bằng cách làm thêm các nhiệm vụ nhỏ."
"Vân vân và mây mây.."
"Phức tạp vậy sao?" Vân Ca bĩu môi nói.
"Vậy nếu ta lấy được vật phẩm quý giá thì sao, được bao nhiêu tiền?"
"Cái này còn tùy thuộc vào độ quý giá và hiếm lạ của vật phẩm."
"Còn lên cấp, sao nghe giống game thực tế ảo vậy?"
"Gần như vậy đó, mỗi khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, hay khi học được kỹ năng mới, hệ thống sẽ tự động cập nhật lên cấp cho ngươi."
"Có vụ đó luôn hả?"
"Đương nhiên, hệ thống luôn đặt lợi ích của ký chủ lên hàng đầu."
"Hê hê, vậy còn hảo cảm nhân vật thì sao?"
"Hảo cảm này có hai loại một là chỉ tính độ hảo cảm của nhân vật chính, hai là tính độ hảo cảm của các nhân vật chính và phụ."
"Nói tiếng người được không?"
Hệ thống Bồ Đào đối với 1001 câu hỏi vì sao của Vân Ca đã sớm phiền chán đành tự mở hướng dẫn cho cô tự nghiên cứu. Sau một hồi nghiên cứu Vân Ca bắt đầu thử mày mò khởi động lại hệ thống, cô đem các thuộc tính vốn có của nhân vật điều chỉnh theo tính cách của bản thân, lại còn thuận tiện phẫu thuật thẩm mỹ cho mình. Hóa ra vị tam tiểu thư này dung mạo vô cùng xấu xí trên mặt còn có một vết tràm lớn, lại còn là ngốc tử. Ôi cái kịch bản cẩu huyết này, để một xú nữ như nàng đi công lược mỹ nam đệ nhất kinh thành có phải là xem trọng nàng quá rồi không.
Vân Ca chỉnh sửa một hồi cuối cùng cũng tạm thời ưng ý với diện mạo của mình, hệ thống bên cạnh cũng ân cần nhắc nhở cô. Vẻ ngoài của cô chỉ được thay đổi một lần duy nhất nên cô phải suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định. Cô ngắm lại bản thân một lần sau đó mới nhẹ nhàng chọn lưu thay đổi nhân vật. Trước kia cô vốn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một trò chơi, bản thân cô chơi vui là được, nhưng tất cả hóa ra chỉ là sự ngây thơ của bản thân cô mà thôi. Hôm nay may mà có hệ thống kịp thời cứu mạng cô nếu không cô không biết hậu quả sẽ như thế nào.
"Bồ Đào, nếu ta chết ở đây thì sao."
"Xì, cũng thông minh lên không ít rồi đó."
"Nếu cô chết ở đây thân xác của cô ở hiện đại cũng sẽ chết theo cô."
"Linh hồn của cô sẽ tan biến, hòa vào hệ thống, trở thành một phần của nơi này."
"Mãi mãi không thể rời đi." Hệ thống vừa nói một cách bí hiểm vừa gằn giọng nhấn mạnh hai từ mãi mãi.
Vân Ca sợ rồi lần này cô thật sự bị dọa cho sợ rồi, hậu quả nghiêm trọng như vậy sao. Cô thật sự muốn về nhà, cô muốn thoát khỏi nơi này, đã đến lúc cô phải nghiêm túc chơi rồi. Nguyên lai bởi vì Vân Ca từ nhỏ vốn là tiểu thư con nhà điền hào giàu nhất thôn, lại được cha mẹ vô cùng yêu thương, cô muốn cái gì liền sẽ được cái đó, nắng không đến chân, mưa không đến đầu. Nên đã hình thành trong cô tính cách tiểu thư ngây thơ cao ngạo, hiện cô đã biết được thế nào là nhân gian hiểm ác rồi, bản thân hiện còn thiếu nợ cùng mình, với thế giới quan bó gọn trong bốn bức tường, từ nhà đến trường của cô, thật là không biết làm sao sống nổi qua con trăng này.
Trong lòng lo sợ nhưng chân cô vẫn từng bước đi về phía trước, hiện lên trước mắt cô là một núi vàng bạc châu báu. Vân Ca tham lam chạy đến vơ vét châu báu không ngừng đem chúng tích vào kho của mình. Đang khi cô không chút ý thì một đại xà lớn chín đầu đã quấn chặt lấy cô, Vân Ca cố gắng không ngừng gãy giụa. Cô dùng con dao vàng đang cầm trên tay mạnh mẽ đâm vào thân đại xà, chỉ tiếc là cô đã đâm gãy con dao mà đại xà vẫn như chẳng hề chịu một chút thương tích nào.
Vân Ca hét lên gọi hệ thống, nhưng hệ thống chỉ đứng ngoài làm ngơ. Không lâu sau Vân Ca quả thật bị đại xà kia xiết chết, thấy Vân Ca đã chết đại xà liền thả cô ra, nó cũng chẳng thèm ăn cô, mà bò thẳng về hang. Đại xà đi khuất bóng, hệ thống mới đến bên cạnh cô một lần nữa hồi sinh cô. Hệ thống trong lòng cảm thán cô mới đến đây chưa đầy 24 giờ thì đã chết hết 2 lần rồi, hệ thống trầm ngâm suy xét một hồi liền đưa Vân Ca đến một chiều không gian khác.
"Ta là, đã chết rồi sao?"
"Đây là đâu?" Vân Ca lồm cồm bò dậy từ dưới đất, cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
"Hệ thống, ngươi ở đâu?"
"Bồ Đào chết tiệt ngươi cút ra đây cho ta."
Cô nhìn cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả y phục trên người cô không biết đã bị thay đổi từ lúc nào, cô từ một tam tiểu thư hầu phủ danh giá, nay lại biến thành ăn mày lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
"Đúng là thiên đạo bất công mà." Vân Ca nhìn lên trời nóng giận hét lớn.
"Ngươi còn dám trách thiên đạo bất công."
"Nếu không phải tiểu gia kịp thời cứu ngươi tới đây thì ngươi đã hồn phi phách tán từ lâu rồi."
"Ta chưa thấy nha đầu nào tham tài phú như ngươi."
"Ngươi có não không vậy, vàng bạc trong mộ người chết mà ngươi cũng dám trộm."
"Đáng đời nhà ngươi." Hệ thống vừa nói vừa ném cho Vân Ca một trái táo.
"Cảm ơn ngươi, táo rất ngọt."
"Hu hu, ta lại chết nữa rồi phải không?"
"Đúng vậy, nín ngay cho ta, ăn không khóc."
"Hu hu, có phải ta lại thiếu nợ nữa rồi không?"
"Ngươi tự mình xem đi."
Hiện ra trước mắt Vân Ca là một hàng chữ đỏ chói mắt, nhiệm vụ thất bại phạt 100.000.000 vạn hoàng kim.
"Không phải chứ phạt nhiều như vậy, ta còn chưa đi làm nhiệm vụ mà?"
"Không tính, không thể như vậy được."
"Sao ngươi chơi ăn gian quá vậy, ta đây mới là không chịu." Vân Ca bĩu môi.
"Cô nãi nãi của ta ơi, sao ngươi không có biết điều gì hết vậy."
"Ta đã free tiền mạng cho ngươi rồi, chỉ tính phí ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thôi."
"Trước kia là do ta đề cao ngươi quá, cho ngươi làm một đại nhân vật, để ngươi làm nữ chính."
"Kết quả thì sao, chết đến hai lần, đến cái bóng của nam chủ ngươi còn chưa thấy được."
"Ngươi nói xem, công lược cái kiểu gì đây."
"Ta đây là đã suy nghĩ chu toàn dùm ngươi rồi, giúp ngươi đổi một nhiệm vụ khác dễ hơn."
"Ta tin chắc lần này ngươi sẽ làm được."
"Mà còn là làm rất tốt, là đằng khác."
"Có chuyện tốt vậy sao?"
"Ngươi không lừa ta chứ?" Vân Ca hiếu kỳ.
"Đương nhiên dựa vào việc ta hai lần cứu mạng ngươi, ngươi phải tin ta chứ."
"Được thôi, cha ta từng nói sống phải có niềm tin, được ta tạm tin ngươi."
"Nói đi ta phải làm gì?"
Hệ thống không nói với cô mà chỉ cho cô xem cốt truyện của nhiệm vụ lần này cô phải làm, nói là giúp cô đi cửa sau xem trước kịch bản nên đã thu hết toàn bộ số châu báu mà cô tích được tại cổ mộ. Cô hiện tại đã nợ hệ thống 120.000.000 vạn hoàng kim, Vân Ca nhìn số nợ của bản thân mình mà cười khổ. Không lẽ vì số nợ này mà ngay cả một bộ y phục đàng hoàng cô cũng không có sao, trông cô hiện tại có khác gì kẻ ăn mày đâu. Cô đang định kiến nghị với hệ thống, thì hắn nói với cô đó chỉ là đạo cụ tạm thời, muốn có được sự thương cảm của nam chủ thì phải chịu khó diễn khổ nhục kế, nói xong liền dẫn cô tới trước cánh cổng thời không một cước đá bay cô vào trong vũ trụ tốt tăm. Vân Ca bay qua không biết bao là không gian cuối cùng cũng được tiếp đất với tư thế sấp mặt và cũng từ đó cuộc đời hành khất của cô chính thức bắt đầu.
Từ ngày bị hệ thống đáng ghét kia đá vào dị giới Vân Ca ở cái thế giới này đã lang thang hết ba ngày ba đêm, xui xẻo hơn cả là với bộ dạng ăn mày rách nát của cô đi đến đâu cũng bị người ta dè bỉu, xua đuổi. Cô chẳng qua là muốn xin chút nước thôi liền bị người ta đuổi chạy hết năm con phố, cô đã đói đến mức phải dành ăn với chó luôn rồi. Cái kịch bản cẩu huyết gì nữa đây, ban đầu chỉ nói nữ phụ là cô đây gia cảnh đáng thương, lưu lạc nhân gian, sau đó được Huyền Sư nhận làm đệ tử một bước lên mây sao. Tại sao không ai nói với cô là nữ phụ này lại thê thảm đến như vậy.
Vân Ca tủi thân ngồi khóc dưới mưa, cô nhớ nhà rồi, cô muốn về nhà với cha mẹ. Ở đây cô cái gì cũng không có, sống cuộc sống dưới tận cùng của xã hội, cuộc sống còn không sướng bằng con mèo hoang, ít ra nó còn được người qua đường cho chút thức ăn, còn cô ngay cả miếng bánh ăn rở của kẻ khác làm rơi cũng không đến lượt. Đám trẻ ăn mày thấy cô vừa lạ vừa thương xót cô cùng cảnh ngộ nên đã cho cô theo chúng về miếu hoang để tránh mưa, còn cho Vân Ca thức ăn, khiến Vân Ca cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cô cùng đám trẻ này ngày ngày xin ăn khắp phố, không ít lần bị đuổi đánh đến thừa sống thiếu chết nhưng cô vẫn cảm thấy cuộc sống như vậy rất vui, rất thú vị. Mỗi ngày ra ngoài xin ăn đều như đang tham gia một trò chơi mạo hiểm, bị đuổi qua không ít lần Vân Ca cũng học được kỹ năng mới là chạy nhảy và né đòn. Kỹ năng trong bản hệ thống tăng lên một bậc khiến Vân Ca phấn khích vô cùng. Trong đám trẻ này chỉ có cô và Lý Á Anh là nữ nhi nên cả hai đều rất được nuông chiều che chở. Nếu cô nhớ không lầm thì Lý Á Anh này chính là nữ chính trong cái thoại bản này. Và nhiệm vụ của cô là ngăn cản cô ta thu nạp hậu cung 3000.
Người ta làm nữ chủ thì hậu cung ba ngàn, còn cô làm nữ chủ vừa xấu, vừa ngốc chưa gặp được nam chủ thì đã chết hai lần, đúng là số phận mà, sinh ra đã không có số làm nữ chủ. Cha cô trước kia thường hay mắng cô không biết làm mà chỉ giỏi phá, lần này thì hay rồi để cô đối đầu với nữ chủ, người ta là nữ chủ có hào quang của nữ chính che chở, tuy cùng là ăn mày với nhau nhưng cái gì cô ta cũng được phần tốt hơn, lại chưa từng bị đuổi đánh, cô được vị Huyền Sư kia thu nhận cũng là nhờ cô ta xin giúp. Vậy nên cái chân lớn nữ chủ này cô ôm chắc rồi.
"Á Anh, cái này cho cô." Vân Ca vừa nói vừa đem bánh bao xin được chia cho Lý Á Anh.
"Cho ta sao?" Lý Á Anh tỏ ra bất ngờ.
"Đúng đó, ta mới xin được, còn nóng đó, cô ăn đi."
"Sáng giờ cô cũng có ăn được gì đâu."
"Đại cẩu, Nhị cẩu, bọn họ đi từ sáng đến giờ vẫn chưa quay lại ta thật là lo lắng."
Lý Á Anh nhận lấy bánh từ tay Vân Ca ánh mắt u buồn nhìn qua song cửa sổ nhỏ của túp lều hoang.
"Hây, cô ăn no bụng trước đi, ăn xong ta và cô sẽ đi tìm họ."
"Nghe ta, cô phải ăn đi mới có sức tìm họ chứ."
Lý Á Anh, nghe Vân Ca nói như vậy có chút dao động, sau cũng ăn bánh mà cô đưa.
"Vân Ca, cô thật tốt, cảm ơn cô."
"Có gì đâu mà cảm ơn ta, ta và cô đều chung cảnh ngộ đều là những đứa trẻ lưu lạc nơi đầu phố."
"Giúp đỡ nhau là việc đương nhiên, ta lại không có người thân, ta coi cô như là tỷ muội ruột thịt vậy đó."
Lý Á Anh, thấy Vân Ca đối tốt với mình khôn nhịn được mà rơi nước mắt. Thấy Lý Á Anh thương cảm khóc lóc, Vân Ca lúc này rối rắm cả lên, tuy bản thân cô vẫn thường hay mít ướt, nhưng đối mặt với người khác, người đó lại còn khóc trước mặt cô. Cô thật sự có chút chịu không nổi, Vân Ca nghĩ ngợi một hồi sau đó bắt trước các nam chủ ngôn tình trên phim khi nữ chủ khóc cô sẽ ôm lấy an ủi, còn thuần tiện hôn lên cái miệng nhỏ của Lý Á Anh. Quả nhiên sau hành động đó Lý Á Anh liền nít khóc, còn nhìn Vân Ca với ánh mắt quỷ dị, hai người ăn xong Vân Ca liền kéo tay Lý Á Anh ra ngoài tìm người.
Hai cô gái nhỏ tìm hết một đêm cũng không tìm thấy Đại cẩu và Nhị cẩu đang khi hai cô muốn trở về lều để nghỉ ngơi thì có một kẻ lạ mặt bắt lấy Lý Á Anh, Vân Ca thấy cái đùi to vinh quang êm ái sau này bị người ta bắt mất lập tức liều mạng đuổi theo. Lý Á Anh bị kẻ đó cắp ngang hông không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, chỉ tiếc là sức lực của nàng ta quá nhỏ, thoát không được chỉ đành hét lên bảo Vân Ca mau chạy đi, đừng lo cho mình. Vân Ca suy cho cũng cũng chỉ là một đứa trẻ với thân hình ốm yếu gầy gò này của cô căn bản đuổi không kịp người kia, cô như vậy lạc mất Lý Á Anh, một mình cô lủi thủi trở về gian lều nát.
"Nha đầu, ta trông bộ dạng lấm lâ lấm lét này của ngươi."
"Ngươi ở nơi này, căn bản là sống không thọ."
"Ban nãy ta cứu ngươi, điểm thưởng của ngươi cũng đã mất đi hết thảy."
"O mai ghơ!"
"Hệ thống có tính điểm sao?"
"Sao ta không biết cái gì hết."
"Đương nhiên là tính điểm rồi, tại ngươi không hỏi ta a."
Hệ thống dứt lời trước mặt Vân Ca lập tức hiện lên một bảng thông số, trên đó điểm sinh mạng của cô chỉ còn một nửa, cô nhấp vào biểu tượng ngôi nhà nhỏ, phát hiện trong đó trống không. Hệ thống nói với cô điểm thưởng và hiện kim của cô đều đã bị trừ hết, hiện tại cô còn đang thiếu nợ hệ thống 20.000 vạn hoàng kim, tiền mua mạng. Vân Ca tức đến nói không nên lời, cái hệ thống lừa đảo này. Cô còn chưa thấy được cái bóng của Vũ Văn Vũ kia thì đã trở thành con nợ rồi, ngày tháng sau này cô biết sống làm sao đây.
"Hệ thống đại ca, ta sao lại thiếu nợ nhiều như vậy?" Vân Ca vô lực hỏi.
"Không phải ta nói rồi sao, đó là tiền mua mạng sống của ngươi đó."
"Ngươi tưởng ta là phật sống chắc, lúc nào cũng sẵn sàng cứu ngươi."
"Cái gì cũng phải có cái giá của nó chứ."
"Ok, ok ta biết rồi, coi như ta thua ngươi được chưa."
"Giờ chúng ta phải làm sao mới ra khỏi cái quỷ địa phương này?"
"Ta phải làm sao mới thoát nghèo trả được nợ đây?"
Vân Ca nhìn số dư âm 20.000 vạn trong tài khoản liền mất hết ý trí, một mỹ thiếu nữ như cô hiện tại lại đâm nợ ngập đầu, sống qua ngày còn khó nói chi là kiếm tiền trả nợ. Hệ thống thấy Vân Ca mặt ủ mày chau liền bay đến bên cạnh an ủi cô.
"Nơi này là ma cung, có nhiều vật phẩm giá trị nhưng lại rất nguy hiểm, muốn thoát ra cũng chỉ biết dựa vào bản thân ngươi thôi."
"Còn về trả tiền ngươi có thể trả bằng hiện kim, bằng điểm thưởng lên cấp, cũng có thể đổi bằng hảo cảm nhân vật, cũng có thể đổi bằng cách làm thêm các nhiệm vụ nhỏ."
"Vân vân và mây mây.."
"Phức tạp vậy sao?" Vân Ca bĩu môi nói.
"Vậy nếu ta lấy được vật phẩm quý giá thì sao, được bao nhiêu tiền?"
"Cái này còn tùy thuộc vào độ quý giá và hiếm lạ của vật phẩm."
"Còn lên cấp, sao nghe giống game thực tế ảo vậy?"
"Gần như vậy đó, mỗi khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, hay khi học được kỹ năng mới, hệ thống sẽ tự động cập nhật lên cấp cho ngươi."
"Có vụ đó luôn hả?"
"Đương nhiên, hệ thống luôn đặt lợi ích của ký chủ lên hàng đầu."
"Hê hê, vậy còn hảo cảm nhân vật thì sao?"
"Hảo cảm này có hai loại một là chỉ tính độ hảo cảm của nhân vật chính, hai là tính độ hảo cảm của các nhân vật chính và phụ."
"Nói tiếng người được không?"
Hệ thống Bồ Đào đối với 1001 câu hỏi vì sao của Vân Ca đã sớm phiền chán đành tự mở hướng dẫn cho cô tự nghiên cứu. Sau một hồi nghiên cứu Vân Ca bắt đầu thử mày mò khởi động lại hệ thống, cô đem các thuộc tính vốn có của nhân vật điều chỉnh theo tính cách của bản thân, lại còn thuận tiện phẫu thuật thẩm mỹ cho mình. Hóa ra vị tam tiểu thư này dung mạo vô cùng xấu xí trên mặt còn có một vết tràm lớn, lại còn là ngốc tử. Ôi cái kịch bản cẩu huyết này, để một xú nữ như nàng đi công lược mỹ nam đệ nhất kinh thành có phải là xem trọng nàng quá rồi không.
Vân Ca chỉnh sửa một hồi cuối cùng cũng tạm thời ưng ý với diện mạo của mình, hệ thống bên cạnh cũng ân cần nhắc nhở cô. Vẻ ngoài của cô chỉ được thay đổi một lần duy nhất nên cô phải suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định. Cô ngắm lại bản thân một lần sau đó mới nhẹ nhàng chọn lưu thay đổi nhân vật. Trước kia cô vốn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một trò chơi, bản thân cô chơi vui là được, nhưng tất cả hóa ra chỉ là sự ngây thơ của bản thân cô mà thôi. Hôm nay may mà có hệ thống kịp thời cứu mạng cô nếu không cô không biết hậu quả sẽ như thế nào.
"Bồ Đào, nếu ta chết ở đây thì sao."
"Xì, cũng thông minh lên không ít rồi đó."
"Nếu cô chết ở đây thân xác của cô ở hiện đại cũng sẽ chết theo cô."
"Linh hồn của cô sẽ tan biến, hòa vào hệ thống, trở thành một phần của nơi này."
"Mãi mãi không thể rời đi." Hệ thống vừa nói một cách bí hiểm vừa gằn giọng nhấn mạnh hai từ mãi mãi.
Vân Ca sợ rồi lần này cô thật sự bị dọa cho sợ rồi, hậu quả nghiêm trọng như vậy sao. Cô thật sự muốn về nhà, cô muốn thoát khỏi nơi này, đã đến lúc cô phải nghiêm túc chơi rồi. Nguyên lai bởi vì Vân Ca từ nhỏ vốn là tiểu thư con nhà điền hào giàu nhất thôn, lại được cha mẹ vô cùng yêu thương, cô muốn cái gì liền sẽ được cái đó, nắng không đến chân, mưa không đến đầu. Nên đã hình thành trong cô tính cách tiểu thư ngây thơ cao ngạo, hiện cô đã biết được thế nào là nhân gian hiểm ác rồi, bản thân hiện còn thiếu nợ cùng mình, với thế giới quan bó gọn trong bốn bức tường, từ nhà đến trường của cô, thật là không biết làm sao sống nổi qua con trăng này.
Trong lòng lo sợ nhưng chân cô vẫn từng bước đi về phía trước, hiện lên trước mắt cô là một núi vàng bạc châu báu. Vân Ca tham lam chạy đến vơ vét châu báu không ngừng đem chúng tích vào kho của mình. Đang khi cô không chút ý thì một đại xà lớn chín đầu đã quấn chặt lấy cô, Vân Ca cố gắng không ngừng gãy giụa. Cô dùng con dao vàng đang cầm trên tay mạnh mẽ đâm vào thân đại xà, chỉ tiếc là cô đã đâm gãy con dao mà đại xà vẫn như chẳng hề chịu một chút thương tích nào.
Vân Ca hét lên gọi hệ thống, nhưng hệ thống chỉ đứng ngoài làm ngơ. Không lâu sau Vân Ca quả thật bị đại xà kia xiết chết, thấy Vân Ca đã chết đại xà liền thả cô ra, nó cũng chẳng thèm ăn cô, mà bò thẳng về hang. Đại xà đi khuất bóng, hệ thống mới đến bên cạnh cô một lần nữa hồi sinh cô. Hệ thống trong lòng cảm thán cô mới đến đây chưa đầy 24 giờ thì đã chết hết 2 lần rồi, hệ thống trầm ngâm suy xét một hồi liền đưa Vân Ca đến một chiều không gian khác.
"Ta là, đã chết rồi sao?"
"Đây là đâu?" Vân Ca lồm cồm bò dậy từ dưới đất, cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
"Hệ thống, ngươi ở đâu?"
"Bồ Đào chết tiệt ngươi cút ra đây cho ta."
Cô nhìn cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả y phục trên người cô không biết đã bị thay đổi từ lúc nào, cô từ một tam tiểu thư hầu phủ danh giá, nay lại biến thành ăn mày lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
"Đúng là thiên đạo bất công mà." Vân Ca nhìn lên trời nóng giận hét lớn.
"Ngươi còn dám trách thiên đạo bất công."
"Nếu không phải tiểu gia kịp thời cứu ngươi tới đây thì ngươi đã hồn phi phách tán từ lâu rồi."
"Ta chưa thấy nha đầu nào tham tài phú như ngươi."
"Ngươi có não không vậy, vàng bạc trong mộ người chết mà ngươi cũng dám trộm."
"Đáng đời nhà ngươi." Hệ thống vừa nói vừa ném cho Vân Ca một trái táo.
"Cảm ơn ngươi, táo rất ngọt."
"Hu hu, ta lại chết nữa rồi phải không?"
"Đúng vậy, nín ngay cho ta, ăn không khóc."
"Hu hu, có phải ta lại thiếu nợ nữa rồi không?"
"Ngươi tự mình xem đi."
Hiện ra trước mắt Vân Ca là một hàng chữ đỏ chói mắt, nhiệm vụ thất bại phạt 100.000.000 vạn hoàng kim.
"Không phải chứ phạt nhiều như vậy, ta còn chưa đi làm nhiệm vụ mà?"
"Không tính, không thể như vậy được."
"Sao ngươi chơi ăn gian quá vậy, ta đây mới là không chịu." Vân Ca bĩu môi.
"Cô nãi nãi của ta ơi, sao ngươi không có biết điều gì hết vậy."
"Ta đã free tiền mạng cho ngươi rồi, chỉ tính phí ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thôi."
"Trước kia là do ta đề cao ngươi quá, cho ngươi làm một đại nhân vật, để ngươi làm nữ chính."
"Kết quả thì sao, chết đến hai lần, đến cái bóng của nam chủ ngươi còn chưa thấy được."
"Ngươi nói xem, công lược cái kiểu gì đây."
"Ta đây là đã suy nghĩ chu toàn dùm ngươi rồi, giúp ngươi đổi một nhiệm vụ khác dễ hơn."
"Ta tin chắc lần này ngươi sẽ làm được."
"Mà còn là làm rất tốt, là đằng khác."
"Có chuyện tốt vậy sao?"
"Ngươi không lừa ta chứ?" Vân Ca hiếu kỳ.
"Đương nhiên dựa vào việc ta hai lần cứu mạng ngươi, ngươi phải tin ta chứ."
"Được thôi, cha ta từng nói sống phải có niềm tin, được ta tạm tin ngươi."
"Nói đi ta phải làm gì?"
Hệ thống không nói với cô mà chỉ cho cô xem cốt truyện của nhiệm vụ lần này cô phải làm, nói là giúp cô đi cửa sau xem trước kịch bản nên đã thu hết toàn bộ số châu báu mà cô tích được tại cổ mộ. Cô hiện tại đã nợ hệ thống 120.000.000 vạn hoàng kim, Vân Ca nhìn số nợ của bản thân mình mà cười khổ. Không lẽ vì số nợ này mà ngay cả một bộ y phục đàng hoàng cô cũng không có sao, trông cô hiện tại có khác gì kẻ ăn mày đâu. Cô đang định kiến nghị với hệ thống, thì hắn nói với cô đó chỉ là đạo cụ tạm thời, muốn có được sự thương cảm của nam chủ thì phải chịu khó diễn khổ nhục kế, nói xong liền dẫn cô tới trước cánh cổng thời không một cước đá bay cô vào trong vũ trụ tốt tăm. Vân Ca bay qua không biết bao là không gian cuối cùng cũng được tiếp đất với tư thế sấp mặt và cũng từ đó cuộc đời hành khất của cô chính thức bắt đầu.
Từ ngày bị hệ thống đáng ghét kia đá vào dị giới Vân Ca ở cái thế giới này đã lang thang hết ba ngày ba đêm, xui xẻo hơn cả là với bộ dạng ăn mày rách nát của cô đi đến đâu cũng bị người ta dè bỉu, xua đuổi. Cô chẳng qua là muốn xin chút nước thôi liền bị người ta đuổi chạy hết năm con phố, cô đã đói đến mức phải dành ăn với chó luôn rồi. Cái kịch bản cẩu huyết gì nữa đây, ban đầu chỉ nói nữ phụ là cô đây gia cảnh đáng thương, lưu lạc nhân gian, sau đó được Huyền Sư nhận làm đệ tử một bước lên mây sao. Tại sao không ai nói với cô là nữ phụ này lại thê thảm đến như vậy.
Vân Ca tủi thân ngồi khóc dưới mưa, cô nhớ nhà rồi, cô muốn về nhà với cha mẹ. Ở đây cô cái gì cũng không có, sống cuộc sống dưới tận cùng của xã hội, cuộc sống còn không sướng bằng con mèo hoang, ít ra nó còn được người qua đường cho chút thức ăn, còn cô ngay cả miếng bánh ăn rở của kẻ khác làm rơi cũng không đến lượt. Đám trẻ ăn mày thấy cô vừa lạ vừa thương xót cô cùng cảnh ngộ nên đã cho cô theo chúng về miếu hoang để tránh mưa, còn cho Vân Ca thức ăn, khiến Vân Ca cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cô cùng đám trẻ này ngày ngày xin ăn khắp phố, không ít lần bị đuổi đánh đến thừa sống thiếu chết nhưng cô vẫn cảm thấy cuộc sống như vậy rất vui, rất thú vị. Mỗi ngày ra ngoài xin ăn đều như đang tham gia một trò chơi mạo hiểm, bị đuổi qua không ít lần Vân Ca cũng học được kỹ năng mới là chạy nhảy và né đòn. Kỹ năng trong bản hệ thống tăng lên một bậc khiến Vân Ca phấn khích vô cùng. Trong đám trẻ này chỉ có cô và Lý Á Anh là nữ nhi nên cả hai đều rất được nuông chiều che chở. Nếu cô nhớ không lầm thì Lý Á Anh này chính là nữ chính trong cái thoại bản này. Và nhiệm vụ của cô là ngăn cản cô ta thu nạp hậu cung 3000.
Người ta làm nữ chủ thì hậu cung ba ngàn, còn cô làm nữ chủ vừa xấu, vừa ngốc chưa gặp được nam chủ thì đã chết hai lần, đúng là số phận mà, sinh ra đã không có số làm nữ chủ. Cha cô trước kia thường hay mắng cô không biết làm mà chỉ giỏi phá, lần này thì hay rồi để cô đối đầu với nữ chủ, người ta là nữ chủ có hào quang của nữ chính che chở, tuy cùng là ăn mày với nhau nhưng cái gì cô ta cũng được phần tốt hơn, lại chưa từng bị đuổi đánh, cô được vị Huyền Sư kia thu nhận cũng là nhờ cô ta xin giúp. Vậy nên cái chân lớn nữ chủ này cô ôm chắc rồi.
"Á Anh, cái này cho cô." Vân Ca vừa nói vừa đem bánh bao xin được chia cho Lý Á Anh.
"Cho ta sao?" Lý Á Anh tỏ ra bất ngờ.
"Đúng đó, ta mới xin được, còn nóng đó, cô ăn đi."
"Sáng giờ cô cũng có ăn được gì đâu."
"Đại cẩu, Nhị cẩu, bọn họ đi từ sáng đến giờ vẫn chưa quay lại ta thật là lo lắng."
Lý Á Anh nhận lấy bánh từ tay Vân Ca ánh mắt u buồn nhìn qua song cửa sổ nhỏ của túp lều hoang.
"Hây, cô ăn no bụng trước đi, ăn xong ta và cô sẽ đi tìm họ."
"Nghe ta, cô phải ăn đi mới có sức tìm họ chứ."
Lý Á Anh, nghe Vân Ca nói như vậy có chút dao động, sau cũng ăn bánh mà cô đưa.
"Vân Ca, cô thật tốt, cảm ơn cô."
"Có gì đâu mà cảm ơn ta, ta và cô đều chung cảnh ngộ đều là những đứa trẻ lưu lạc nơi đầu phố."
"Giúp đỡ nhau là việc đương nhiên, ta lại không có người thân, ta coi cô như là tỷ muội ruột thịt vậy đó."
Lý Á Anh, thấy Vân Ca đối tốt với mình khôn nhịn được mà rơi nước mắt. Thấy Lý Á Anh thương cảm khóc lóc, Vân Ca lúc này rối rắm cả lên, tuy bản thân cô vẫn thường hay mít ướt, nhưng đối mặt với người khác, người đó lại còn khóc trước mặt cô. Cô thật sự có chút chịu không nổi, Vân Ca nghĩ ngợi một hồi sau đó bắt trước các nam chủ ngôn tình trên phim khi nữ chủ khóc cô sẽ ôm lấy an ủi, còn thuần tiện hôn lên cái miệng nhỏ của Lý Á Anh. Quả nhiên sau hành động đó Lý Á Anh liền nít khóc, còn nhìn Vân Ca với ánh mắt quỷ dị, hai người ăn xong Vân Ca liền kéo tay Lý Á Anh ra ngoài tìm người.
Hai cô gái nhỏ tìm hết một đêm cũng không tìm thấy Đại cẩu và Nhị cẩu đang khi hai cô muốn trở về lều để nghỉ ngơi thì có một kẻ lạ mặt bắt lấy Lý Á Anh, Vân Ca thấy cái đùi to vinh quang êm ái sau này bị người ta bắt mất lập tức liều mạng đuổi theo. Lý Á Anh bị kẻ đó cắp ngang hông không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, chỉ tiếc là sức lực của nàng ta quá nhỏ, thoát không được chỉ đành hét lên bảo Vân Ca mau chạy đi, đừng lo cho mình. Vân Ca suy cho cũng cũng chỉ là một đứa trẻ với thân hình ốm yếu gầy gò này của cô căn bản đuổi không kịp người kia, cô như vậy lạc mất Lý Á Anh, một mình cô lủi thủi trở về gian lều nát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương