Vân Du Ca
Chương 22: Đại Hôn (1)
Trải qua một ngày dài mệt mỏi Vân Ca trở về Ma Hoa cùng với Hình Nguyên, Tiểu Bồ Đào do lỗi cục bộ mới phát sinh sau khi nhiệm vụ cấp s+ khởi động hiện đã rơi vào hôn mê, đây cũng chính là điều mà Vân Ca trước giờ luôn lo lắng. Sever này được duy trì dựa trên năng lượng của ký chủ và hệ thống, nay hệ thống đã tạm ngưng hoạt động thời gian tự hủy của sever cũng bắt đầu đếm ngược thời gian sáu mươi ngày, nay đã qua mất một ngày mà cô vẫn chưa có chút ý tưởng nào để khôi phục cốt truyện. Tiểu Bồ Đào lúc này đã không còn giúp được cho Vân Ca nữa đồng nghĩa với việc cô sẽ phải tự tu bổ cốt truyện và hoàn thành nhiệm vụ cấp s+ lần này.
Vận mệnh của thái hoang lục giới hiện tại đều nằm trong tay một cô gái bé nhỏ là cô, trước đây khi bản thân chỉ là kẻ xuyên việt, lòng chỉ muốn quay về, cô đối với cái thế giới hư ảo này hoàn toàn xem nó là một cuộc dạo chơi, ai sống ai chết đều không liên quan đến cô. Vì tất cả bọn họ đều chỉ là nhân vật ảo do hệ thống tạo ra, không có sinh mạng, chỉ là phần mềm máy tính có thể tái tạo bất cứ lúc nào, nên dù có đôi lần phải đụng binh đao cô cũng không nương tay mà tàn sát. Ấy vậy mà hiện tại cô đã lựa chọn ở lại thế giới này, sinh mệnh bản thân cũng được gắn liền với thái hoang rộng lớn này. Ngoài kia hàng vạn sinh linh vô tội có thể vì những quyết định sai lầm của cô mà tan biến.
Nghĩ đến đây Vân Ca cảm thấy áp lực nhân hai lần, cô lại nhìn sang Hình Nguyên từ khi bước vào điện y vẫn luôn điềm tĩnh, lại càng khiến cô thấy hiếu kỳ hơn, cô không nhịn được mà quay sang hỏi hắn.
"A Nguyên, chàng đã biết hết mọi chuyện, chàng thật sự không lo lắng sợ hãi chút nào sao?"
"Có, ta rất lo sợ, đây không phải lần đầu tiên ta lo sợ, nhưng thứ khiến ta lo sợ nhất không phải là tan thành tro bụi hay lục địa này sụp đổ mà là nỗi sợ mất đi nàng, chúng ta chỉ vừa mới gặp lại nhau, ta thật sự không cam tâm."
Hình Nguyên nói rồi tiến đến ôm lấy nàng, trong lời nói thể hiện vô cùng rõ ràng, nàng biết hắn thật sự không cam tâm, cơ thể hắn run lên, có thể là do sợ hãi, cũng có thể do hắn đang cố gắng kìm nén cơm phẫn nộ. Phải, hắn tức giận, sợ hãi cũng là đúng thôi, hắn đã tồn tại trên mảnh đất này qua hàng thế hệ, chứng kiến biết bao nhiêu chinh biến, bãi bể hóa nương dâu. Hắn ở trên mảnh đất này, đánh dấu lãnh thổ xây dựng đế chế riêng cho mình, khẳng định sự tồn tại của mình với thái hoang. Vậy mà chỉ vì một vài câu nói của nàng, mà bao nhiêu công sức của hắn phút chốc hóa tro tàn. Ai cũng sẽ giống hắn không cam tâm mà thôi.
"A Nguyên, ta có thể hiểu những gì chàng đang nghĩ, ta cũng lo sợ, ta cảm thấy rất áp lực và bế tắc, ta không biết tiếp theo mình nên làm cái gì nữa."
"A Nguyên thời gian của chúng ta đã không còn nhiều nữa rồi, có rất nhiều việc ta muốn làm cùng chàng, có rất nhiều nơi ta muốn đi, ta muốn sinh con cho chàng, muốn cùng chàng nhìn chúng lớn lên.."
"Nhưng mà, nhưng mà.. ngũ hoang này sắp tiêu tùng rồi, hàng vạn sinh linh vô tội ngoài kia, tất cả những người đó họ đều đang chờ ta đến cứu họ, nhưng đầu óc ta trống rỗng ta không nghĩ được gì cả.."
"A Nguyên, ta rất sợ.." Vân Ca nấc lên từng nhịp nàng sợ hãi đến độ khóc không thành tiếng, nàng cũng không biết bản thân đang nói điều gì, nàng chỉ cảm thấy áp lực và sợ hãi, trách nhiệm đó quá lớn, nàng gánh vác không nổi.
Nàng bật khóc trong lòng Hình Nguyên, hắn thì vẫn như cũ, lặng yên ôm lấy nàng mặc cho nàng khóc nháo thế nào cũng không hề than trách. Hắn cứ như vậy vỗ về an ủi nàng, khóc được một lúc nàng cũng đã dần nguôi ngoai. Vân Ca ngước mặt lên nhìn hắn, đôi mắt nàng sưng đỏ ngấn lệ, nhìn thôi cũng khiến tim hắn tan tành, bảo bối của hắn, sao lại biến thành thế này, hắn dịu dàng hôn lên đôi mắt ấy. Dù trong lòng hắn lúc này cũng trăm mối ngổn ngang, nhưng hắn nguyện vì nàng mà không cần mạng sống, chỉ mong nàng sống trọn kiếp an vui.
"A Nguyên, xin lỗi chàng, là do ta.." Vân Ca còn chưa nói hết câu thì Hình Nguyên đã cắt lời nàng.
"Vân nhi, nàng không cần phải xin lỗi, giữa chúng ta không cần phải xin lỗi." Hình Nguyên lau nước mắt cho nàng dịu dàng an ủi nói.
"Ừm, cảm ơn chàng." Vân Ca nghẹn ngào.
"Vân nhi, đừng cảm ơn ta, đối với ta nàng chính là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời của ta, trước kia ta sống vì thù hận, giờ ta chỉ sống vì nàng, vì chúng ta của sau này."
"Vân nhi, ta yêu nàng." Hắn nói rồi hôn lên cánh môi đỏ thắm của nàng, nụ hôn dịu dàng mang hơi thở của sự trở che, khiến Vân Ca chợt cảm thấy yên lòng, nàng cũng buông bỏ sự cảnh giác và hoang mang mà đắn chìm vào chiếc hôn dịu nhẹ, ấm áp này.
Hắn hôn nàng một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi cánh môi nàng rồi khẽ nói: "Vân Nhi, gả cho ta được không?".
"Ừm." Vân Ca không trần trừ mà đồng ý.
Đây có lẽ là một trong những điều ngọt ngào lãng mạng nhất đối với nàng trong kiếp sống nhân sinh ngắn ngủi này. Dù sao cũng không biết tương lại thế nào, liệu nếu chỉ còn một ngày để sống bản thân nàng sẽ làm gì, câu hỏi này nàng đã tự vấn cả trăm ngàn lần, nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được đáp án. Vậy mà nay, đáp án đó lại sáng tỏ trước mắt của nàng, phải chăng khi con người ta đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết ta mới biết lòng mình thật sự mong ước điều gì. Vân Ca mỉn cười ngọt ngào, nàng muốn hạnh phúc, muốn làm cho người khác hạnh phúc, nàng muốn ở bên gia đình và bạn bè, dù cho chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi như pháo hoa rực rỡ trong đêm ngàn, dù sau đó sẽ tan biến về với hồng hoang, nhưng nhân gian hữu hạn, đã đến một lần thì phải sống cho rực rỡ.
"Ngươi biết gì chưa?" Một a hoàn vừa vui vẻ cắt vải vừa bắt chuyện với tỳ nữ đang phân loại kim chỉ ở bên kia.
"Chuyện gì chứ?" Tỳ nữ kia khó hiểu hỏi lại.
"Ngươi đó, không biết nắm bắt tin tức chút nào, ta nói cho ngươi biết, ta vừa mới nghe ma ma quan sự báo lại, Phương chủ và phu nhân sắp thành thân, hiện tại cả Ma cung đều rộn rã hết lên rồi." A hoàn kia thao thao bất tuyệt nói.
"Vậy sao?" Tỳ nữ kia thản nhiên đáp lại.
"Tố Trữ, ngươi làm sao vậy, ma giới ta ngàn vạn năm qua mới có hỷ sự lớn thế này, ngươi sao một chút vui vẻ cũng không có vậy?" A hoàn kia khó chịu làu bàu.
"Ừa, ta biết rồi, đừng nhiều chuyện nữa, mau làm tốt việc của cô đi, ban nãy ta nghe cô cô quan sự nói muốn có một trăm tệp gấm hoa hồng mà, ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi." Tố Trữ vẫn dùng giọng nói lạnh nhạt mang theo vài phần ý tốt nhắc nhở cô gái kia.
"Ôi, xin lỗi, xin lỗi, ta sơ sẩy quá, ngươi không nhắc, ta cũng quên rồi, cảm ơn A Trữ, ta sẽ lập tức đi ngay."
Tiểu nha hoàn đó nói xong cũng rời đi, căn phòng trống lúc này chỉ còn một mình Tố Trữ, cô một mình nhìn quanh căn phòng vắng lặng, cô hạ tâm mi đôi mắt mơ màng nhìn xuống rổ kim chỉ trong tay mình, cô ngẩn người đến xuất thần như đang nghĩ đến điều gì đó. Qua một lúc lâu cô mới bình tâm lại, cô đặt rổ kim chỉ lại xuống bàn một mình đi ra cửa. Cô mở cửa bước ra hành lang, đứng trên lầu cao cô nhìn xuống thành đô, đôi mắt cô mơ màng như phủ một tầng sương, trong lòng thầm nghĩ, diệt thế vậy mà sắp đến rồi, đứa trẻ trong lời tiên tri đó, quả nhiên vẫn không thể giúp thái hoang tránh khỏi tai kiếp này.
Thân là trưởng công chúa của tộc nhân ngư, bản thân lại nắm trong tay vòng nghịch thế có thể thay đổi thời không, nhưng bản thân cô lại không cách nào sử dụng được sức mạnh này, căn bản là vì cô không phải là đứa trẻ sẽ phục hưng vinh quang cho thần tộc như trong lời tiên tri của mẫu hoàng trước khi người biến mất cùng thái hoang. Tố Trữ nhớ như in khoảnh khắc mẫu thân giao lại vòng nghịch thế cho cô, bà dặn dò cô phải bảo quản nó thật tốt, chờ đợi một ngày tộc nhân cuối cùng của tộc người cá xuất hiện, đó chính là muội muội ruột của cô, mẫu thân mong cô có thể bảo vệ đứa trẻ đó. Cùng với muội muội cứu lấy thái hoang.
Đúng cứu lấy thái hoang, cứu lấy mẫu thân, cứu lấy vinh quang ngàn đời của tộc nhân ngư. Tố Trữ biết hiện tại thời gian của thế giới này không còn nhiều nữa, bao nhiêu năm qua cô ở ma giới này, âm thầm ẩn náu, từ sớm cô đã nhận ra muội muội mà mình luôn tìm kiếm chính là thiếu ma quân trong lời đồn tuổi nhỏ nhưng lại tài giỏi hơn người. Từ lâu cô đã muốn lợi dụng muội muội thao túng ma giới khôi phục lại vương quốc người cá, nhưng cố gắng bao năm vẫn chưa thể tiếp cận người muội muội này. Thêm vào đó, vòng nghịch thế vẫn chưa hề đưa ra tín hiệu nào với cô cả, biết là thời cơ chưa đến nên cô đành ẩn mình trong ma cung chờ đợi.
Cuối cùng cũng để cô đợi được rồi, mấy ngày gần đây chiếc vọng này luôn đưa ra tính hiệu cho cô, nó liên tục phát sáng, như thôi thúc cô mau chóng hành động. Đại hôn này vừa hay có thể giúp cô thuận lợi tiếp cận Vân Ca, diệt thế lần này có thoát được hay không, tộc nhân ngư bọn họ có lần nữa được hưng vinh hay không còn phải trông vào số kiếp của nha đầu này.
"Mau lên, treo cái này cao lên một chút."
"Phải, phải, đúng rồi, cái kia, treo qua bên trái một chút."
"Này, các người cẩn thân.."
"Ây, bên kia, ta nói là bên kia.."
"Trời ơi, không phải cái này, mau đi lấy cho ta.."
"..."
Vân Ca bị hàng tá thứ tạp âm bên ngoài làm cho tỉnh giấc, mới sáng sớm đã ồn ào như vậy, không biết có phải là có chuyện gì không. Vân Ca lười biếng ngồi dậy, cô ngồi trên giường dụi dụi đôi mắt ngáy ngủ ngáp một cái, cô lười biếng vỗ vỗ miệng, rồi vươn vai giãn xương một chút. Làm xong hết mọi thứ cô mới mơ màng nhìn hết một lượt xung quanh phòng ngoài cô ra thì chẳng còn ai. Cô ngồi bên giường lên tiếng gọi.
"Bích Di, Bích Thảo, hai người có ở ngoài không?"
"Két." Cánh cửa mở ra, một đoàn a hoàn, ma nô nối đuôi nhau cùng Bích Di và Bích Thảo tiến vào.
"Chủ tử, người đã tỉnh." Bích Di hành lễ sau đó lên tiếng. Bích Thảo và đám nha hoàn, ma nô cũng hành lễ rồi lần lượt theo chỉ thị của Bích Thảo tản ra đi làm việc.
Vân Ca lười biếng ngáp một tiếng sau đó hỏi Bích Di.
"Có chuyện gì mà sớm vậy đã ồn ào hết cả lên, còn ra thể thống gì nữa."
"Chủ tử, chúc mừng người, ây ya, chủ tử người ngủ đến đầu óc mơ hồ rồi sao. Ngày mai chính là ngày đại hôn của người và quân thượng, bọn họ là đang chuẩn bị cho đại hỷ của hai người." Bích Thảo nhanh nhảu giành trả lời.
Bích Di vốn đã quá quen với hành động này của Bích Thảo nên cũng lười để ý nàng ta. Nàng ấy thuần thục giúp Vân Ca rửa mặt trải tóc. Vân Ca nghe Bích Thảo nói thế cũng chỉ ừ một tiếng rồi nhận lấy khăn ấm từ Bích Di lau mặt. Trong lòng cô có chút tư vị cực kỳ khó ta, vừa có chút ngọt lại có chút bi thương. Sau khi dùng bữa sáng, một đám thị nữ bên hoán y cục tiến đến giúp cô đo may y phục, trong đám thị tỳ đó, cô thấy có một cô gái đặc biệt xinh đẹp bèn chỉ hướng cô ấy mà hỏi Bích Di.
"Tỳ nữ áo lam đó là ai, trông thật là xinh đẹp."
"Bẩm chủ tử, cô ta tên là Tố Trữ, là nữ thùa tại hoán y cục, chuyện phụ trách may vá, tay nghề rất tốt."
"Ồ, đẹp vậy mà ở nơi buồn tẻ như vậy thật lãng phí."
"Đợi cô ta may xong hỷ phục thì gọi cô ta đến Ma Hoa điện hầu hạ ta." Vân Ca nói.
"Vâng, ta sẽ lập tức thu xếp." Bích Thảo thở dài, cô đã sớm quen với cái nết của chủ tử nhà mình, bất kể a hoan, thị vệ, ma nô, ma thú, thập tả bí lù thứ trên cái cuộc đời này chỉ cần thứ đó sinh ra đã xinh đẹp là chủ tử cô đều tìm cách gom làm của riêng bao nhiêu năm qua cũng vậy. Mấy cái tiểu viện bên ngoài Ma Hoa điện không biết đã phải đập đi xây lại bao nhiêu lần để thỏa mãn tham muốn tích trữ thu gom đồ đạc của chủ tử nhà nàng. May mà quân thượng chưa biết chuyện này, nếu không với tính cách cuồng chiếm hữu của quân thượng thì đám nam sủng nam hầu của chủ tử không biết đã chết bao nhiêu lần, nghĩ thôi cũng đã thấy mệt trong mình rồi.
Vận mệnh của thái hoang lục giới hiện tại đều nằm trong tay một cô gái bé nhỏ là cô, trước đây khi bản thân chỉ là kẻ xuyên việt, lòng chỉ muốn quay về, cô đối với cái thế giới hư ảo này hoàn toàn xem nó là một cuộc dạo chơi, ai sống ai chết đều không liên quan đến cô. Vì tất cả bọn họ đều chỉ là nhân vật ảo do hệ thống tạo ra, không có sinh mạng, chỉ là phần mềm máy tính có thể tái tạo bất cứ lúc nào, nên dù có đôi lần phải đụng binh đao cô cũng không nương tay mà tàn sát. Ấy vậy mà hiện tại cô đã lựa chọn ở lại thế giới này, sinh mệnh bản thân cũng được gắn liền với thái hoang rộng lớn này. Ngoài kia hàng vạn sinh linh vô tội có thể vì những quyết định sai lầm của cô mà tan biến.
Nghĩ đến đây Vân Ca cảm thấy áp lực nhân hai lần, cô lại nhìn sang Hình Nguyên từ khi bước vào điện y vẫn luôn điềm tĩnh, lại càng khiến cô thấy hiếu kỳ hơn, cô không nhịn được mà quay sang hỏi hắn.
"A Nguyên, chàng đã biết hết mọi chuyện, chàng thật sự không lo lắng sợ hãi chút nào sao?"
"Có, ta rất lo sợ, đây không phải lần đầu tiên ta lo sợ, nhưng thứ khiến ta lo sợ nhất không phải là tan thành tro bụi hay lục địa này sụp đổ mà là nỗi sợ mất đi nàng, chúng ta chỉ vừa mới gặp lại nhau, ta thật sự không cam tâm."
Hình Nguyên nói rồi tiến đến ôm lấy nàng, trong lời nói thể hiện vô cùng rõ ràng, nàng biết hắn thật sự không cam tâm, cơ thể hắn run lên, có thể là do sợ hãi, cũng có thể do hắn đang cố gắng kìm nén cơm phẫn nộ. Phải, hắn tức giận, sợ hãi cũng là đúng thôi, hắn đã tồn tại trên mảnh đất này qua hàng thế hệ, chứng kiến biết bao nhiêu chinh biến, bãi bể hóa nương dâu. Hắn ở trên mảnh đất này, đánh dấu lãnh thổ xây dựng đế chế riêng cho mình, khẳng định sự tồn tại của mình với thái hoang. Vậy mà chỉ vì một vài câu nói của nàng, mà bao nhiêu công sức của hắn phút chốc hóa tro tàn. Ai cũng sẽ giống hắn không cam tâm mà thôi.
"A Nguyên, ta có thể hiểu những gì chàng đang nghĩ, ta cũng lo sợ, ta cảm thấy rất áp lực và bế tắc, ta không biết tiếp theo mình nên làm cái gì nữa."
"A Nguyên thời gian của chúng ta đã không còn nhiều nữa rồi, có rất nhiều việc ta muốn làm cùng chàng, có rất nhiều nơi ta muốn đi, ta muốn sinh con cho chàng, muốn cùng chàng nhìn chúng lớn lên.."
"Nhưng mà, nhưng mà.. ngũ hoang này sắp tiêu tùng rồi, hàng vạn sinh linh vô tội ngoài kia, tất cả những người đó họ đều đang chờ ta đến cứu họ, nhưng đầu óc ta trống rỗng ta không nghĩ được gì cả.."
"A Nguyên, ta rất sợ.." Vân Ca nấc lên từng nhịp nàng sợ hãi đến độ khóc không thành tiếng, nàng cũng không biết bản thân đang nói điều gì, nàng chỉ cảm thấy áp lực và sợ hãi, trách nhiệm đó quá lớn, nàng gánh vác không nổi.
Nàng bật khóc trong lòng Hình Nguyên, hắn thì vẫn như cũ, lặng yên ôm lấy nàng mặc cho nàng khóc nháo thế nào cũng không hề than trách. Hắn cứ như vậy vỗ về an ủi nàng, khóc được một lúc nàng cũng đã dần nguôi ngoai. Vân Ca ngước mặt lên nhìn hắn, đôi mắt nàng sưng đỏ ngấn lệ, nhìn thôi cũng khiến tim hắn tan tành, bảo bối của hắn, sao lại biến thành thế này, hắn dịu dàng hôn lên đôi mắt ấy. Dù trong lòng hắn lúc này cũng trăm mối ngổn ngang, nhưng hắn nguyện vì nàng mà không cần mạng sống, chỉ mong nàng sống trọn kiếp an vui.
"A Nguyên, xin lỗi chàng, là do ta.." Vân Ca còn chưa nói hết câu thì Hình Nguyên đã cắt lời nàng.
"Vân nhi, nàng không cần phải xin lỗi, giữa chúng ta không cần phải xin lỗi." Hình Nguyên lau nước mắt cho nàng dịu dàng an ủi nói.
"Ừm, cảm ơn chàng." Vân Ca nghẹn ngào.
"Vân nhi, đừng cảm ơn ta, đối với ta nàng chính là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời của ta, trước kia ta sống vì thù hận, giờ ta chỉ sống vì nàng, vì chúng ta của sau này."
"Vân nhi, ta yêu nàng." Hắn nói rồi hôn lên cánh môi đỏ thắm của nàng, nụ hôn dịu dàng mang hơi thở của sự trở che, khiến Vân Ca chợt cảm thấy yên lòng, nàng cũng buông bỏ sự cảnh giác và hoang mang mà đắn chìm vào chiếc hôn dịu nhẹ, ấm áp này.
Hắn hôn nàng một lúc lâu mới lưu luyến rời khỏi cánh môi nàng rồi khẽ nói: "Vân Nhi, gả cho ta được không?".
"Ừm." Vân Ca không trần trừ mà đồng ý.
Đây có lẽ là một trong những điều ngọt ngào lãng mạng nhất đối với nàng trong kiếp sống nhân sinh ngắn ngủi này. Dù sao cũng không biết tương lại thế nào, liệu nếu chỉ còn một ngày để sống bản thân nàng sẽ làm gì, câu hỏi này nàng đã tự vấn cả trăm ngàn lần, nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được đáp án. Vậy mà nay, đáp án đó lại sáng tỏ trước mắt của nàng, phải chăng khi con người ta đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết ta mới biết lòng mình thật sự mong ước điều gì. Vân Ca mỉn cười ngọt ngào, nàng muốn hạnh phúc, muốn làm cho người khác hạnh phúc, nàng muốn ở bên gia đình và bạn bè, dù cho chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi như pháo hoa rực rỡ trong đêm ngàn, dù sau đó sẽ tan biến về với hồng hoang, nhưng nhân gian hữu hạn, đã đến một lần thì phải sống cho rực rỡ.
"Ngươi biết gì chưa?" Một a hoàn vừa vui vẻ cắt vải vừa bắt chuyện với tỳ nữ đang phân loại kim chỉ ở bên kia.
"Chuyện gì chứ?" Tỳ nữ kia khó hiểu hỏi lại.
"Ngươi đó, không biết nắm bắt tin tức chút nào, ta nói cho ngươi biết, ta vừa mới nghe ma ma quan sự báo lại, Phương chủ và phu nhân sắp thành thân, hiện tại cả Ma cung đều rộn rã hết lên rồi." A hoàn kia thao thao bất tuyệt nói.
"Vậy sao?" Tỳ nữ kia thản nhiên đáp lại.
"Tố Trữ, ngươi làm sao vậy, ma giới ta ngàn vạn năm qua mới có hỷ sự lớn thế này, ngươi sao một chút vui vẻ cũng không có vậy?" A hoàn kia khó chịu làu bàu.
"Ừa, ta biết rồi, đừng nhiều chuyện nữa, mau làm tốt việc của cô đi, ban nãy ta nghe cô cô quan sự nói muốn có một trăm tệp gấm hoa hồng mà, ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi." Tố Trữ vẫn dùng giọng nói lạnh nhạt mang theo vài phần ý tốt nhắc nhở cô gái kia.
"Ôi, xin lỗi, xin lỗi, ta sơ sẩy quá, ngươi không nhắc, ta cũng quên rồi, cảm ơn A Trữ, ta sẽ lập tức đi ngay."
Tiểu nha hoàn đó nói xong cũng rời đi, căn phòng trống lúc này chỉ còn một mình Tố Trữ, cô một mình nhìn quanh căn phòng vắng lặng, cô hạ tâm mi đôi mắt mơ màng nhìn xuống rổ kim chỉ trong tay mình, cô ngẩn người đến xuất thần như đang nghĩ đến điều gì đó. Qua một lúc lâu cô mới bình tâm lại, cô đặt rổ kim chỉ lại xuống bàn một mình đi ra cửa. Cô mở cửa bước ra hành lang, đứng trên lầu cao cô nhìn xuống thành đô, đôi mắt cô mơ màng như phủ một tầng sương, trong lòng thầm nghĩ, diệt thế vậy mà sắp đến rồi, đứa trẻ trong lời tiên tri đó, quả nhiên vẫn không thể giúp thái hoang tránh khỏi tai kiếp này.
Thân là trưởng công chúa của tộc nhân ngư, bản thân lại nắm trong tay vòng nghịch thế có thể thay đổi thời không, nhưng bản thân cô lại không cách nào sử dụng được sức mạnh này, căn bản là vì cô không phải là đứa trẻ sẽ phục hưng vinh quang cho thần tộc như trong lời tiên tri của mẫu hoàng trước khi người biến mất cùng thái hoang. Tố Trữ nhớ như in khoảnh khắc mẫu thân giao lại vòng nghịch thế cho cô, bà dặn dò cô phải bảo quản nó thật tốt, chờ đợi một ngày tộc nhân cuối cùng của tộc người cá xuất hiện, đó chính là muội muội ruột của cô, mẫu thân mong cô có thể bảo vệ đứa trẻ đó. Cùng với muội muội cứu lấy thái hoang.
Đúng cứu lấy thái hoang, cứu lấy mẫu thân, cứu lấy vinh quang ngàn đời của tộc nhân ngư. Tố Trữ biết hiện tại thời gian của thế giới này không còn nhiều nữa, bao nhiêu năm qua cô ở ma giới này, âm thầm ẩn náu, từ sớm cô đã nhận ra muội muội mà mình luôn tìm kiếm chính là thiếu ma quân trong lời đồn tuổi nhỏ nhưng lại tài giỏi hơn người. Từ lâu cô đã muốn lợi dụng muội muội thao túng ma giới khôi phục lại vương quốc người cá, nhưng cố gắng bao năm vẫn chưa thể tiếp cận người muội muội này. Thêm vào đó, vòng nghịch thế vẫn chưa hề đưa ra tín hiệu nào với cô cả, biết là thời cơ chưa đến nên cô đành ẩn mình trong ma cung chờ đợi.
Cuối cùng cũng để cô đợi được rồi, mấy ngày gần đây chiếc vọng này luôn đưa ra tính hiệu cho cô, nó liên tục phát sáng, như thôi thúc cô mau chóng hành động. Đại hôn này vừa hay có thể giúp cô thuận lợi tiếp cận Vân Ca, diệt thế lần này có thoát được hay không, tộc nhân ngư bọn họ có lần nữa được hưng vinh hay không còn phải trông vào số kiếp của nha đầu này.
"Mau lên, treo cái này cao lên một chút."
"Phải, phải, đúng rồi, cái kia, treo qua bên trái một chút."
"Này, các người cẩn thân.."
"Ây, bên kia, ta nói là bên kia.."
"Trời ơi, không phải cái này, mau đi lấy cho ta.."
"..."
Vân Ca bị hàng tá thứ tạp âm bên ngoài làm cho tỉnh giấc, mới sáng sớm đã ồn ào như vậy, không biết có phải là có chuyện gì không. Vân Ca lười biếng ngồi dậy, cô ngồi trên giường dụi dụi đôi mắt ngáy ngủ ngáp một cái, cô lười biếng vỗ vỗ miệng, rồi vươn vai giãn xương một chút. Làm xong hết mọi thứ cô mới mơ màng nhìn hết một lượt xung quanh phòng ngoài cô ra thì chẳng còn ai. Cô ngồi bên giường lên tiếng gọi.
"Bích Di, Bích Thảo, hai người có ở ngoài không?"
"Két." Cánh cửa mở ra, một đoàn a hoàn, ma nô nối đuôi nhau cùng Bích Di và Bích Thảo tiến vào.
"Chủ tử, người đã tỉnh." Bích Di hành lễ sau đó lên tiếng. Bích Thảo và đám nha hoàn, ma nô cũng hành lễ rồi lần lượt theo chỉ thị của Bích Thảo tản ra đi làm việc.
Vân Ca lười biếng ngáp một tiếng sau đó hỏi Bích Di.
"Có chuyện gì mà sớm vậy đã ồn ào hết cả lên, còn ra thể thống gì nữa."
"Chủ tử, chúc mừng người, ây ya, chủ tử người ngủ đến đầu óc mơ hồ rồi sao. Ngày mai chính là ngày đại hôn của người và quân thượng, bọn họ là đang chuẩn bị cho đại hỷ của hai người." Bích Thảo nhanh nhảu giành trả lời.
Bích Di vốn đã quá quen với hành động này của Bích Thảo nên cũng lười để ý nàng ta. Nàng ấy thuần thục giúp Vân Ca rửa mặt trải tóc. Vân Ca nghe Bích Thảo nói thế cũng chỉ ừ một tiếng rồi nhận lấy khăn ấm từ Bích Di lau mặt. Trong lòng cô có chút tư vị cực kỳ khó ta, vừa có chút ngọt lại có chút bi thương. Sau khi dùng bữa sáng, một đám thị nữ bên hoán y cục tiến đến giúp cô đo may y phục, trong đám thị tỳ đó, cô thấy có một cô gái đặc biệt xinh đẹp bèn chỉ hướng cô ấy mà hỏi Bích Di.
"Tỳ nữ áo lam đó là ai, trông thật là xinh đẹp."
"Bẩm chủ tử, cô ta tên là Tố Trữ, là nữ thùa tại hoán y cục, chuyện phụ trách may vá, tay nghề rất tốt."
"Ồ, đẹp vậy mà ở nơi buồn tẻ như vậy thật lãng phí."
"Đợi cô ta may xong hỷ phục thì gọi cô ta đến Ma Hoa điện hầu hạ ta." Vân Ca nói.
"Vâng, ta sẽ lập tức thu xếp." Bích Thảo thở dài, cô đã sớm quen với cái nết của chủ tử nhà mình, bất kể a hoan, thị vệ, ma nô, ma thú, thập tả bí lù thứ trên cái cuộc đời này chỉ cần thứ đó sinh ra đã xinh đẹp là chủ tử cô đều tìm cách gom làm của riêng bao nhiêu năm qua cũng vậy. Mấy cái tiểu viện bên ngoài Ma Hoa điện không biết đã phải đập đi xây lại bao nhiêu lần để thỏa mãn tham muốn tích trữ thu gom đồ đạc của chủ tử nhà nàng. May mà quân thượng chưa biết chuyện này, nếu không với tính cách cuồng chiếm hữu của quân thượng thì đám nam sủng nam hầu của chủ tử không biết đã chết bao nhiêu lần, nghĩ thôi cũng đã thấy mệt trong mình rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương