Đêm mưa lạnh lẻo thê lương.
Văn Khương nhẹ nhàng khuấy động sợi bấc của ngọn nến, nàng quay đầu liếc mắt nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, thả ra thẻ tre trong tay hướng tới giường đi đến.
"Tiểu muội "
Nghe xong là giọng công tử tiểu Bạch, Văn Khương lập tức ngồi ngay ngắn, "Tam ca."
"Tiểu muội, ngày mai muốn đưa muội về. Tam ca nghĩ cùng muội nói chuyện."
Văn Khương một thân tố cảo, sửa sang tóc, đứng dậy đi mở cửa.
"Tại sao không nói chuyện?"
Tiểu Bạch đi thẳng vào phòng, ngồi xếp bằng.
"Không có."
Nàng cúi đầu, liều mạng áp chế đủ loại nghi vấn trong lòng.
"Chúng ta ba năm không gặp, tiểu muội là không muốn nhìn thấy ta sao?"- hắn xoa tay nàng.
Nàng giương mắt nhìn hắn, lông mày nghiêng bay anh tuấn như lưỡi kiếm, mắt đen ẩn chứa sắc bén giờ phút này lại ôn nhu như dòng chảy, tuấn mỹ khiến người ta kinh tâm.
"Tam ca, huynh gầy đi nhiều."
Hắn nắm chặt tay Văn Khương.
"Tiểu muội vẫn là một chút cũng không thay đổi."
"A _ _"
Nàng bị hắn làm đau kinh hô một tiếng.
"Làm sao vậy?"
Hắn thả ra tay nàng, sáng sớm bị dây cương siết nên bàn tay bị một đường vết thương rướm máu, màu đỏ tím rơi vào trong mắt hắn.
Tiểu Bạch nheo cặp mắt lại, chế trụ tay nhỏ của nàng đang muốn đào thoát.
"Tiểu muội, muội vì nam nhân kia đúng là hao tâm tổn trí."
"Tam ca, huynh quá lo lắng."
Văn Khương đột ngột rút tay về.
Tiểu Bạch kiềm chế hồi lâu sự ghen ghét trong nháy mắt dâng lên, hắn ưỡn thân về phía nàng, đem nàng cố định dưới thân mình.
"Tâm của muội lại không có ta sao? "
"Không phải như huynh nghĩ, huynh cho rằng mình đang làm gì, huynh cần phải rõ ràng. Trọng Nhĩ đã cứu mạng của chúng ta, huynh không thể..."
"Ta không thể cái gì?" - Hắn ngữ khí nghiêm nghị lại.
"Không thể vong ân phụ nghĩa."
"Vong ân phụ nghĩa?"
Tiểu Bạch trầm mặt, biểu tình càng khó coi.
"Ta ở trong lòng muội chính là người như vậy ư?"
"Tam ca, huynh thay đổi rồi."
Nàng kháng cự hắn, hắn toàn thân đều tản ra ác liệt nộ khí, làm nàng có một chút bị động không biết làm sao.
Phát giác được nàng cự tuyệt, lửa giận của một cái dâng lên trong lòng, cũng không có cách nào chờ đợi cùng nhẫn nại, hắn chế trụ cổ Văn Khương, lưỡi linh hoạt tiến thẳng vào trong miệng nhỏ.
"Không, không thể."
Văn Khương trong khi bị hắn gông cùm xiềng xích liên tục trái nê phải tránh.
"Muội rốt cuộc tại vì ai mà thủ tiết? Hửm? Là Trọng Nhĩ hay là Cơ Duẫn?" Tiểu Bạch nheo lại hai mắt, như là chất vấn hoặc như là ghen ghét.
"Không, a _ _ _ _ "
"Tiểu muội, không nên ép ta, ta không nghĩ sẽ làm tổn thương muội cũng như những người bên cạnh muội..."
Hắn nói là có ý gì? Văn Khương kinh hãi nhìn lên nam tử trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, câu này của hắn gián tiếp uy hiếp, làm nàng cực kì kinh hãi.
Liền tại thời điểm Văn Khương hơi hơi thất thần, cảm giác thân thể mình đột nhiên treo trên không, phịch một tiếng, thân thể của nàng trùng trùng điệp điệp bị hắn ném trên giường, nàng rên thống khổ một tiếng, không khỏi cong lên cái lưng bị đau tới ngứa ngáy.
"Tiểu muội, muội là của ta, ta không cho phép trong lòng muội có người khác..."
Tối nay, hắn dù thế nào đều muốn đem nam nhân khác ở trong lòng nàng nhổ lên cả gốc rễ.
Nâng lên gương mặt nhỏ nhắn đang thút thít, tiểu Bạch cúi đầu hung hăng hôn xuống. hắn hung ác dụng lực gặm nhắm nàng, như là trừng phạt lộng đến toàn thân nàng đau nhức.
"Ô... Tam ca, không nên như vậy... Không được..."
"Đáng chết."
Hắn không muốn thương tổn nàng, chính là, vừa nghĩ tới nàng dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình, tâm hắn cũng theo đó dần dần trở nên lạnh.
Nàng rốt cuộc vì sao kháng cự, lẽ nào Trọng Nhĩ cùng Cơ Duẫn so với hắn còn trọng hơn?
Lửa giận ngập trời tịch quyển toàn thân hắn, hắn lôi xé đồ tang trên người nàng, hai mắt phát đỏ.
"Không cần"
Văn Khương hừ đến nỗ lực há miệng hô to, nàng bây giờ còn túc trực bên linh cữu, nếu như tại tang kỳ làm loại này chuyện đối với tiểu Bạch là điềm xấu.
Chỉ là, hết thảy phản kháng đều là phí công. Tang chế trên người nàng đã bị Tiểu Bạch xé nát.
"Ca, không cần... Huynh không thể đụng vào ta, ta... Ta còn tại giữ đạo a!"
Nước mắt dọc theo khuôn mặt chảy xuống, Văn Khương dùng sức giãy giụa kêu khóc. Hắn rốt cuộc có biết không, trong lòng nàng yêu nhất là hắn.
Nhiều hơn nữa lại dùng lực giãy giụa, cũng không cách nào khiến Tiểu Bạch dừng tay, nương theo Văn Khương đang đau đớn cùng tê dại
Văn Khương vặn mi khó chịu ngâm, toàn thân không chỗ không cảm thấy hoảng sợ cùng run rẩy.
"Tiểu muội, khi còn nhỏ muội từng nói qua sẽ cùng ta kết tóc phu thê. Sở dĩ, ta mới là trượng phu của muội. Những người khác không xứng." - Tiểu Bạch trầm giọng khàn khàn nói.
"Tam ca... Huynh hãy nghe ta nói, ta... Ahh!?"
Lời còn chưa nói xong, nàng liền cảm thấy hai chân mình bị tách ra, ngón tay Tiểu Bạch tham dò đến giữa hai chân nàng. Hắn dùng đầu gối ngăn ý định khép chân của Văn Khương, ngón tay hắn thon dài như đao trong cơ thể nàng ra ra vào vào, nàng lắc đầu khẽ nấc.
"Tiểu muội, đã quá muộn, muội không biết, ta yêu muội bao nhiêu năm, từ khi muội gọi ta 1 tiếng ca ca đầu tiên đến khi muội bị gả đi. Ta chưa bao giờ ngừng yêu muội, sở dĩ chúng ta cùng nhau chết hoặc là vĩnh viễn dây dưa thế này"