Năm 694 trước công nguyên.., Lỗ Quốc Quốc Quân Cơ Duẫn tại Tề Quốc chết bất đắc kỳ tử. Vì lắng lại lỗ người chi nộ, Tề Quốc Quốc Quân trữ tình xử tử hung thủ Bành Sinh coi như cho Lỗ quốc một câu trả lời.
Dù biết chân tướng sự tình cũng không thay đổi được gì, nên Trữ Nhi liền ý cho nàng về Lỗ quốc, tiểu Bạch cũng sẽ không để nàng đi.
Cơ Duẫn là cùng nàng đi Tề Quốc, hiện tại hắn đã chết, mà nguyên nhân cái chết đã lan truyền đến xôn xao, có thể nói là thiên hạ đều biết. Nàng trở về không thể đối mặt với con dân Lỗ quốc, tuy rằng Trữ Nhi áp dụng biện pháp bỏ lính giữ xe đem sự tình lấp liếm cho qua, nhưng người Lỗ Quốc đều biết rõ nàng mới là nguyên nhân dẫn đến căn nguyên. Người Lỗ Quốc không có cách đối phó với Trữ Nhi nhưng nếu Văn Khương trở về cho dù đi đến chỗ nào, đều sẽ có vô số lời chỉ trích lên án sắc bén như giáo gươm, cho dù không tính là giết nàng, nhưng mỗi người 1 câu cũng có thể đem nàng dìm chết.
Ngoài ra, Cơ Đồng vừa vặn kế vị, nếu nàng trở về, e sẽ có người người nghị luận cùng phỉ nhổ một mẫu quốc, Cơ Đồng làm sao chịu được nhục nhã này?! Làm sao thừa thụ hết áp lực trong ngoài?!
Sở dĩ, nàng đã không đường có thể đi. Sau khi đem quan tài Cơ Duẫn đưa đến Cao Địa, nàng cũng không thể tiến vào cảnh nội Lỗ quốc, chỉ có thê dừng chân tại Cao Địa.
==============
Vương cung, Trữ Nhi đón gió đứng chắp tay, nhìn ra ngoài thành. Tiểu Bạch tắc quỳ gối trước mặt hắn, ánh mắt thâm thúy mang theo một tia vắng lặng, phơ phất gió đông, trực tiếp thổi hoa phục trên người rào rào rung động.
"Đại vương, có gì xin cứ nói thẳng đi!" - Tiểu Bạch ngữ khí nhàn nhạt.
"Bành Sinh giết Cơ Duẫn, kỳ thực là do ngươi chọn ựa xui khiến?"
Qua hồi lâu, Trữ Nhi mới nặng nề hỏi ra một câu.
Tiểu Bạch bất động thanh sắc nhìn Trữ Nhi..
"Đại ca cớ gì nói ra lời ấy?"
"Biết rõ Bành Sinh hận Cơ Duẫn thấu xương, ngươi còn khuyên ta để hắn một mình đi thiết yến Cơ Duẫn, những chuyện này không phải do ngươi tính toán đấy sao?"
"Đệ xúi giục hắn động thủ giết người khi nào?"
Tiểu Bạch ngẩn mặt nhìn hắn, đáy mắt nhìn không ra một chút gợn sóng:
"Bành Sinh tự thủ giết người, là hắn khí lượng quá nhỏ, tâm tính muốn trả thù.."
"A!"
Trữ Nhi cười lạnh một tiếng, đem đầu nghiêng qua một bên:
"Quả thật như vậy sao?"
" Xác thực như vậy."
" Tiểu Bạch, ngươi thay đổi rồi. Biến thành người mà ngay cả người thân cũng có thể lợi dụng, cũng có thể nhẫn tâm diệt trừ."
"Đại vương nếu có chứng cứ rõ ràng, đem thần đệ cầm đi trảm cũng không oán."
"Mà thôi, ngươi cũng là làm những việc quả nhân sẵn tính, thế thôi"
Trữ Nhi vẫy vẫy tay.
Là, hắn đã tìm cách thật lâu, hắn rõ ràng biết Bành Sinh ghi hận Cơ Duẫn, bị Cơ Duẫn bắn bị thương trong một trận chiến Tề - Lỗ, còn cố ý khuyên giải Trữ Nhi không cho Bành Sinh tiến đến, chính là vì để Bành Sinh không thể một lần giải tỏa mối hận trong lòng, tiếp tục hận Cơ Duẫn. Sau đó lại cố ý lại thúc đẩy hai người bọn họ một mình tương hội cùng nhau, dùng điểm này lợi dụng Bành Sinh đối với Cơ Duẫn phẫn hận, ra tat giết Cơ Duẫn.
Đương nhiên, Trữ Nhi kích động cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn. Ngày đó sáng sớm,Trữ Nhi tự mình đến dịch quán khiêu khích Cơ Duẫn, đê Cơ Duẫn đối với hắn thêm đầy oán hận, đối với Tề Quốc thêm là sung mãn phẫn hận. Sau đó cùng Bành Sinh uống rượu tất nhiên sẽ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, từ đó làm cho Bành Sinh đối với Cơ Duẫn càng thêm phản cảm cùng thống hận, nhất thời phẫn nộ ra tay sát hại Cơ Duẫn đã giải môi thù nhiều năm.
Một ván cờ này, hắn đã tính trước.
Vì nàng, tổn hại thiên đạo nhân luân, thì đã sao!!