Tên lính cánh cửa ban đầu cũng không nhận ra Văn Khương, lại bị Văn Khương khí thế hù dọa, giương mắt nhìn hồi lâu mới biết là Lỗ quốc phu nhân, trong nhất thời hắn mất sạch tác phong kiêu ngạo lúc nãy. Văn Khương vừa tiến lên vài bước liền lại nghe thấy người kia nói:
"Xin phu nhân tha tội, nếu như người thật muốn vào, cũng chỉ có thể để mình phu nhân vào."
Tang Du bị ngăn ở vòng ngoài, Văn Khương ý bảo hắn chờ bên ngoài..
"Để một mình ta vào"
Văn Khương hít sâu một hơi, sau đó đi vào. Thời điểm Văn Khương còn chưa thấy rõ khung cảnh bên trong thì từ phía trong công tử Huy đã lao nhanh đến giương kiếm hướng thẳng chóp mũi nàng..
"Công tử là muốn giết ta sao?"
Văn Khương thấy rõ người trước mặt giễu cợt nở nụ cười. Công tử Huy cũng có chút thất thố.
"Không biết phu nhân tới đây, xin thứ tội."
Văn Khương có một chút kinh ngạc, người này thay đổi ngày xưa ở trước mặt nàng sắc mặt vô sỉ ngược lại làm nàng cảm thấy khó chịu. Nhưng còn chưa chờ nàng ra lệnh đã nhìn thấy nữ nhân sau lưng hắn quần áo rối tung - Tuyên Khương tỷ tỷ.
Thoạt nhìn không phải chuyện đùa, Văn Khương vẫn ở chỗ đó, mặt lúc đỏ lúc trắng, dường như người làm sai người là chính nàng.
"Trưởng tỷ thật đúng là xem thường muội muội"
Tuyên Khương vuốt ve mái tóc có một ít rối tung, dưới xương quai xanh còn có ấn ký màu tím, Văn Khương lập tức rủ mắt.
" Tiểu muội không biết tỷ tỷ ở đây."
"Tỷ cũng không biết tiểu muội tới đây có chuyện gì?"
Tuyên Khương yêu mị cười, trên mặt không có mảy may, không dịu dàng thần sắc.
"Xin lỗi, tỷ tỷ, muội được phu quân sở thác, tới đây lệnh tướng sĩ Lỗ Quốc ta lập tức thu binh."
Văn Khương như cũ đỏ mặt cúi đầu.
Công tử Huy nhìn Tuyên Khương khoát tay áo, ý bảo nàng ta đi ra ngoài trước.
Tuyên Khương nhẹ nhàng đi đến chỗ Văn Khương, mang theo tiếng cười như chuông bạc vỗ nhè nhẹ lên vai nàng.
"Trưởng tỷ về vệ doanh trước."
Tư vị dâm mị trên người Tuyên Khương làm Văn Khương có một ít khó chịu, nàng nhớ tới khi còn bé hai tỷ muội thường xuyên cùng nhau tắm rửa, khi đó Tuyên Khương đẹp mà không kiêu ngạo, làm cho người ta hâm mộ, hiện nay, trên người nàng vây quanh lại đúng là làm nàng tâm can thêm hàn ngôn từ lệnh sắc...
"Phu nhân, năm nghìn binh tinh nhuệ của ta đã tới Đồi Quỳ tuyệt sẽ không đánh mà lui."
Công tử Huy giờ phút này đã mặc chiến giáp, lãnh ngạnh ngồi tại ghế chủ soái.
"Tướng quân, chắc hẳn ngươi cùng phu quân ta quen biết nhiều năm, nên biết thủ đoạn của chàng, chàng phái ta tới đây tuyệt không chỉ có chỉ là khuyên ngươi thu binh, chỉ sợ chàng ấy có dự định của mình."
Công tử Huy chằm chằm nhìn Văn Khương, 2 mắt sâu như đầm nước cũng không nhìn ra trên mặt nàng có kẽ hở gì.
"Nói như vậy, phu nhân là tới giúp ta?"
Hắn cảm thấy Văn Khương suy nghĩ đơn thuần đến nực cười.
"Cũng không hẳn."
Văn Khương vừa muốn nói tiếp, lại nghe thấy trướng ngoài một hồi bạo động cùng ầm ĩ, dáng người ẻo lả, qua lại bôn tẩu, chốc lát lại vang lên thanh âm đao kiếm va chạm, Tang Du đầu tiên vọt vào phía trong.
"Công chúa, Lỗ vương dẫn binh đến"
Văn Khương cùng công tử Huy đều kinh ngạc cùng đặt câu hỏi, bên ngoài tiếng vó ngựa càng lúc càng tới gần, sau một hồi yên tĩnh gắn ngủi là tiếng nói vang vọng:
"Quốc Quân có lệnh, công tử Huy giam giữ phu nhân, tự ý điều động năm nghìn tinh binh, có lòng phản nghịch, nay tuyên tội tử. Người phản kháng cùng tội, tru di cửu tộc."
Tất cả mọi người cho rằng Cơ Duẫn vừa đăng vị liền sẽ làm suy yếu thế lực công tử Huy, không nghĩ đến hắn là muốn đuổi cùng giết tận!!
Công tử Huy lúc này sắc mặt càng khó coi, Văn Khương cũng nhịn không được nghĩ ngợi lung tung, nàng biết mình chỉ là quân cờ, không nghĩ tới là quân cờ bị vứt bỏ.. Cái gì công chúa, cái gì là phu nhân, nghe tới đều khiến người ta buồn cười.
Tang Du tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng. "Công chúa, thuộc hạ thề sống chết bảo vệ công chúa."
Văn Khương cười lạnh nhìn công tử Huy sắc mặt hắn trắng bệch, chỉ có mắt là đỏ hồng, hắn nhìn về phía Văn Khương, khinh miệt nhìn chằm chằm Tang Du, sau đó nói như đinh chém sắt, đúng một chữ:
"Đi "
Vote cho ad đi nào ❤❤❤❤ 50vote thôi mừ ????????????