"Trừ phi ngươi có thế để cho hắn thích ta!"
Quý Ngỗi son phấn đã vì khóc mà nhạt nhòa, hồng một khối, trắng một khối, nhưng ánh mắt ả vẫn thủy chung chưa một khắc rời khỏi Củ.
Cơ Duẫn vỗ tay cười lớn.
"Thủ lĩnh nếu như đối với chả Lỗ quốc ta có ý, phải có bản lĩnh theo đuổi,cần gì phải hỏi ta?"
"Không được."
Quý Ngỗi cắt ngang lời hắn.
"Ta cùng hắn tối nay nhất định phải thành thân, càng nhanh càng tốt."
"Này..."
Cơ Duẫn nhìn về phía công tử Củ, ánh mắt hắn lướt qua Quý Ngỗi, rơi trên ngủ Quản Trọng.
"Khởi bẩm đại vương" - Quản Trọng tức thời mở miệng.
"Nữ tử này mấy năm trước từng dây dưa với công tử nhà ta, về sau công tử không dễ dàng gì mới chạy trốn khỏi xích địch. Lúc này làm sao lại có đạo lý ép hôn người khác"
"Nói như thế, công tử cùng vị thủ lĩnh này còn có chút tiền duyên?"
"Thần không dám có chỗ giấu giếm."
"Nếu như thế, xin mời thủ lĩnh xích địch thay phu nhân ta giải cổ trùng, Văn Khương chính là công tử chi muội, chắc hẳn thủ lĩnh sẽ không có đạo lý cự tuyệt."
"Không được" - Quý Ngỗi hàm răng có một ít run lên.
"Trước tiên phải thành thân, sau đó mới bàn đến chuyện giải cổ trùng"
Đại vương" - công tử Củ mở miệng, "Xin cho ta cùng với Quý Ngỗi một mình tự thương lượng "
"Được." - Cơ Duẫn vỗ tay.
" Thủ lĩnh Quý Ngỗ không đồng ý cùng ta thương thuyết nên trước hết đám người xích tộc ta buộc phải bắt giữ làm tin. Nếu như công tử Củ không thể cùng cô đạt thành hiệp nghị, liền đừng trách quả nhân lại khai sát giới."
Trọng Nhĩ giờ phút này cũng bị giữ làm tù binh xích địch, cùng bị giải đi. Văn Khương vừa lời muốn nói, liền trông thấy Trọng Nhĩ hướng nàng lắc đầu, Di Ngô thừa cơ ngăn cản ánh mắt Văn Khương, từ phía sau lấy ra ra một bó hoa tươi... Văn Khương biết hắn là cố ý vì này, một tay đẩy hắn ra.
****
Quý Ngỗi nhẫn lại trên người hoa độc mạn đà lã muốn cùng công tử Củ tiếp nối tiền duyên. Công tử Củ lại lấy lý do về thân phận mà kiên quyết cự tuyệt nàng. Quý Ngỗi oán hận hắn vô tình, lại nghĩ tới chính mình hiện tại gây nên một hận diệt tộc.
Nguyên bản vốn định thừa dịp hắn không phòng bị giết hắn, lại bị công tử Củ tránh được, còn đâm ngược lại Quý Ngỗi một kiếm, một kiếm này kỳ thực không sâu lắm, nhưng triệt để làm tâm can nàng bị thương sâu sắc. Quý Ngỗi cũng chợt bị quan binh khóa chặt tay chân, nhốt lại.
Quý Ngỗi sinh trưởng ở trong núi sâu ả từng tận mắt nhìn thấy thân sinh mình chết thảm, tuổi còn nhỏ đã bị đẩy lên chức vị thủ lĩnh, nàng không có dã tâm huếch trương, lại nhân lúc thuở niên thiếu trùng hợp cứu một tên công tử vong ân phụ nghĩa họ Khương, hiện nay hắn không muốn nhận nàng càng thêm không nguyện nhắc tới đoạn ân tình kia với nàng. Thậm chí vì nàng cuối cùng gây nên họa diệt tộc, Quý Ngỗi càng nghĩ càng oán hận, càng thống khổ, từ lúc ban đầu khóc rống chửi bậy dần dần hóa thành tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng, nàng không nguyện ý, cũng không có thể thì cứ như vậy buông tha, nàng muốn báo thù, vì tộc nhân đã chết của nàng, vi hắn phụ lòng còn có chính mình đã từng hồn nhiên ngu dại...
Sáng sớm ngày hôm sau, Cơ Duẫn triệu tập vài tên thân tín thương lượng xử trí đám người xích địch còn sót lại. Văn Khương tất bị Cơ Duẫn phái người giam lỏng.
Công tử Củ trở về sau đó tỏ vẻ cùng Quý Ngỗi chưa có thể đạt thành hiệp nghị, không thể đạt thành hiệp nghị cũng là đồng nghĩa với trùng độc trên người Văn Khương không được giải trừ.
Nguyên bản Cơ Duẫn sẽ không cho xích địch tộc con đường sống, nhưng hiện nay Văn Khương nhất định phải dựa vào bọn họ giải độc. Phái mấy người đến chố đám nhân tộc xích địch dò hỏi cách giải cổ trùng độc, cưỡng bức cùng dụ dỗ phương thức phương pháp đều thử một lần, nhưng không có người biết đó là trùng độc gì.
Trọng Nhĩ cũng sẽ không ngốc tới mức đem Văn Khương đưa đến trên giường nam nhân khác, hắn cũng thoái thác nói mình không biết.
Quý Ngỗi bên kia vốn một mực chửi bậy liên tục, nhưng dần dần lại yên tĩnh trở lại. Cơm nước đưa đến cũng đều là 1 miếng không động tới. Tới ngày thứ hai, có người hồi báo cho Cơ Duẫn cùng công tử Củ, đợi hai người trước đi kiểm tra, Quý Ngỗi như trước nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Văn Khương trái lại nhiều hơn bọn hắn vài phần nhân tình, tiến lên nghĩ muốn đi sờ trán Quý Ngỗi, lại thình lình bị nàng ta một cái túm được tay.
"Ta lạnh quá"
Quý Ngỗi sắc mặt tái nhợt, bắt lấy Văn Khương không chịu buông tay.
"Đem thảm tới đây."
Văn Khương vốn là không ưa thích Quý Ngỗi, nhưng mà nàng ta dù sao so nàng nhỏ hơn vài tuổi, hiện nay như thế cùng nàng cũng chèo kéo không được ảnh hưởng gì, trong lòng nhất thời đau xót.