Nàng tuyệt đối sẽ không vì kẻ đã diệt tộc nhân của mình mà sinh con cái cho hắn.
Về Lỗ quốc hơn nửa năm, nàng thấy qua công tử Củ mấy lần, ý hận, từ khi hắn đâm nàng bị thương, nàng đã nuôi dưỡng hận thù muốn phá hủy hắn, chỉ là hiện tại nàng chưa đủ mạnh.
Sau đêm Chiêu Tín sinh con, nàng đem độc tố m trong cơ thể độc mình bức ra, mượn ánh trăng, nàng thổi lên du dương huýt sáo, cổ trùng kia sớm có linh khí, một cái liền chui vào trong cơ thể.
"Phu nhân, đã sinh."
Hai bà mụ đở đẻ ôm trong lòng hài nhi.
"Là con trai?"
Văn Khương lạnh lùng trừng mắt nhìn hài tử đang oa oa khóc.
"Khởi bẩm phu nhân, là một tiểu công tử."
" Tốt.".
Văn Khương còn chưa tới kịp nói hết, chỉ nghe thấy phía sau nàng giọng nói của Cơ Duẫn.
"Phu quân "- Nàng ôn uyển hành lễ.
"Phu nhân mau dậy, những ngày này đã nhọc nàng chiếu cố Mỹ nhân. Nàng mới là quả nhân đại công thần." - Cơ Duẫn đở nàng đứng dậy.
"Mau, để quả nhân nhìn tiểu công tử."
"Vâng."
Đang lúc mọi người đắm chìm trong vui sướng, trong phòng sinh truyền đến từng tiếng kêu thê lương.
"Mỹ nhân làm sao?" - Cơ Duẫn lớn tiếng chất vấn m
"Khởi bẩm đại vương, mỹ nhân chẳng biết tại sao, đột nhiên co giật, hạ thể chảy máu không thôi."
Văn Khương khóe mắt lược qua một tia âm ngoan, hung hăng cắn nghiền nghĩ " ta nuôi ngươi lâu như vậy, cũng không cho ngươi ăn qua đồ vật, ngươi nhất định đói bụng. Vật nhỏ"
"Thái y đâu? Đều chết hết rồi sao?" - Cơ Duẫn giận dữ.
"Khởi bẩm đại vương, thần chờ thúc thủ vô sách, chỉ sợ đã..."
"Đại vương" - mấy bà mụ đẻ quỳ xuống.
"Mỹ nhân quy thiên rồi."
"Các ngươi... Làm việc kiểu gì vậy? "
Văn Khương ôm hài nhi mới sinh, mệnh lệnh.
"Mỹ nhân vừa qua đời, đại vương rất đau lòng? Các ngươi còn muốn gữu đầu hay không?"
"Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng."
Mấy bà mụ dập đầu không thôi, các thái y cũng run rẩy. Ai không biết địa vị của nàng, nói gì Cơ Duẫn đêu nghe nấy, nàng nếu như muốn bọn họ chết, tuyệt sẽ không có người vì bọn họ cầu xin.
Văn Khương cực kì ưa thích nhìn bộ dạng bất lực của đám người này, cười lạnh một tiếng.
"Xét thấy các ngươi có công giúp tiểu công tử chào đời bình an, ta không trách phạt các ngươi, nếu lần sau có bất kỳ sai sót, lập tức được chết!"
Cơ Duẫn ôm nhi tử, thất hồn lạc phách, đứa bé cái này vì sao vừa ra đời đã không có mẫu thân, càng nghĩ càng thêm thương cảm.
Văn Khương phân phó mấy thị nữ dọn sạch phòng sinh, sau đó đi cùng Cơ Duẫn.
"Đại vương, người đang lo cho tiểu công tử không có mẫu thân? "
Cơ Duẫn không nói chuyện, chỉ mặt mày xanh lét.
"Nếu như đại vương không chê, thiếp thân nguyện ý nuôi dưỡng xem như con do thiếp sinh ra. Nó sẽ là thuộc dòng chính thất, là trưởng công tử..."
"Điều nành nói là sự thật?" - Cơ Duẫn ánh mắt một phen sáng lên.
"Đương nhiên là thực. Thiếp dưới gối không con, hơn nửa đối với đứa trẻ này thiếp vừa nhìn thấy liền yêu thương. Chỉ là... "
"Chỉ là cái gì?"
"Thiếp muốn phiền đại vương ở trước quần thần cho nó chính danh."
"Đó là tự nhiên, phu nhân không cần lo lắng, quả nhân tự có an bài."
Văn Khương cong khóe miệng, cỗ thân thể này thực cũng dùng rất tốt...
Từ đó sau đó, tiểu công tử được ban tên là " Cơ Đồng". Văn Khương chuyên sủng, đồng thời cũng không có ai dám nhắc chuyện nàng không thể sinh con, công tử Đồng lớn lên hết sức ngoan ngoãn, nhu thuận lại hiểu chuyện, Văn Khương đối với hắn cũng không có bất mãn gì. Hàng ngày trong đối với nàng mà nói càng phát không thú vị, độc dược mạn tính nàng dốc hết rất nhiều thời gian đi điều chế, tuy rằng đã dùng trên người Cơ Duẫn đã mấy tháng, nhưng hiệu quả lại không rõ ràng.