Vạn Kiếp Khuynh Tâm
Chương 2: Sói Trắng
“Ngươi... ngươi...” Sau một hồi yên tĩnh, nữ tử dường như đã khôi phục phần nào tri giác sau cơn sợ hãi tột độ, nhưng đón tiếp nàng từ kinh hãi này chính là kinh hãi khác còn đáng sợ hơn bội phần.Ban nãy không cẩn thận cộng thêm trời mưa đường trơn, vách núi dưới chân bỗng nhiên sụt lỡ khiến nàng trở tay không kịp, chút nữa đã rơi xuống, tán thân nơi rừng thẳm giống như vị ca ca ruột thịt – người thân duy nhất còn sót lại trên thế gian của nàng. Không biết bằng cách nào nhoáng một cái đã ở trong hang núi, quan trọng là bên cạnh còn xuất hiện một con thú dữ lai lịch bất minh.Nhìn thân hình của nó, e rằng chỉ cần há mồm một cái là có thể nuốt trọn nàng vào bụng không chừa một chút xương trắng nào!Dã thú kia đôi mắt nhìn nàng dường như đang ẩn chứa giận dữ khó lòng kìm nén, khiến cho nàng chỉ cần nhìn sơ qua một lần là lông tơ toàn thân đã run lên bần bật.Thật đáng sợ!Không ngờ Hàn Nguyệt Khuynh nàng hôm nay vừa thoát khỏi kiếp tan xương nát thịt không bao lâu đã sắp trở thành mồi ngon cho thú dữ...“Thú dữ” trước mắt nàng hiện tại quả thật đang vô cùng tức giận, bởi vì nhìn bộ dạng đau khổ không thiết sống của nàng mấy ngày nay, trong lòng hắn tự nhiên đã mặc định chuyện vừa rồi là do nàng muốn tự kết thúc sinh mệnh chính mình. Mà hắn, ghét nhất là kiểu người không biết quý trọng bản thân như vậy!‘Người không biết quý trọng sinh mệnh’ bị con vật to lớn trước mặt dọa cho không dám thở mạnh, chỉ sợ bản thân làm ra hành động ngu xuẩn gì đó chọc cho sói trắng bạo phát, một ngụm nuốt trọn nàng không cần nhai.Hàn Nguyệt Khuynh thần kinh căng thẳng như muốn đứt đoạn, mắt không chớp nhìn chằm chằm càng làm cho hắn cảm thấy không thoải mái. Sợ nàng thực sự bị mình dọa cho ngốc, trong lòng liền dâng lên rối rắm trước nay chưa từng có. Nhất định là bề ngoài hắn quá hung tợn khiến nàng chán ghét!Chỉ tiếc là hắn còn chưa thể nói chuyện, không thể mắng nàng ngu ngốc lãng phí sinh mệnh, lại càng không thể an trấn an nàng rằng bản thân không có ý xấu.Phải biết rằng những người bỏ mạng nơi đây không ai là không muốn sống tiếp, không ai không mang trong lòng kỳ vọng giúp thôn mình trở nên hưng thịnh hơn, để những thân quyến không cần phải tha hương nơi đất khách... Chỉ là số trời đã định, cho dù có người thật sự lên được đỉnh Sinh bích, nơi đây e rằng mãi mãi không thể thỏa mãn ước nguyện của họ.Không ít lần hắn dẫn dắt những vong hồn kia, khi biết tin mình đã chôn thân trong hẻm núi này vĩnh viễn, bọn họ có người đau khổ, có người giận dữ không tin, lại có người cầu xin hắn đưa về nhân thế,.. Nhưng chung quy trên gương mặt họ ngoài hai chữ “tuyệt vọng”, thứ còn lại chỉ là luyến tiếc - luyến tiếc sự sống, luyến tiếc nhân sinh tươi đẹp, luyến tiếc người nhà, luyến tiếc những ước mơ cùng kỳ vọng họ chưa có cơ hội thực hiện.Nếu có năng lực đó, hắn thực sự muốn giúp họ, nhưng tiếc rằng khả năng của hắn không thể trái lại thiên mệnh. Điều có thể làm là khiến linh hồn của họ không phải lang thang vất vưởng không có nơi chốn dung thân, kết quả làm mồi cho yêu thú.Vì vậy đối với hắn mà nói, sinh mệnh là thứ gì đó cực kỳ trân quý. Bất kể là sinh mệnh của bản thân hay người khác - cho dù chỉ là một con kiến, đều đáng được nâng niu như nhau.Âm thanh sột soạt nho nhỏ không ngừng vang lên bên tai khiến hắn tâm phiền ý loạn, ngước mắt nhìn ra ngoài hẻm núi, mưa vẫn chưa ngớt, thậm chí so với lúc nãy có muốn nặng hạt hơn.Thôi bỏ đi! Cũng gần sáng rồi, đợi thêm chút nữa liền đem nàng lên trên, sau đó... sau đó chắc nữ nhân này cũng bị hắn dọa cho mất mật rồi, không dám đến đây nữa đâu...Nghĩ vậy, sói trắng uể oải tìm một góc cách xa nàng từ từ nằm xuống, ánh mắt cũng không thèm nhìn nàng thêm một cái nào.Một lúc lâu sau Hàn Nguyệt Khuynh rốt cuộc cũng đã hồi phục tinh thần. Không biết vì sao linh cảm của nàng mách bảo, dường như con vật to lớn kia không có ý định tổn thương nàng. Hàn Nguyệt Khuynh vỗ vỗ đầu tự mắng chính mình, chắc là bị ngã đến cả đầu óc cũng rơi mất rồi!Nghĩ đến ca ca ruột thịt bỏ mạng nơi đây không ai chôn cất, bản thân lại sắp bị thú dữ xem thành thức ăn dự trữ, tâm tình thiếu nữ vốn đã phiền muộn lại càng ủ dột hơn, đột nhiên khóc nấc lên. Khóc khóc khóc, nhìn qua lại thấy sói trắng vốn đã ngủ không biết từ lúc nào đang ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt lưu ly sáng lấp lóe trong bóng đêm càng thêm khiến người khác không rét mà run.Hu hu, đến cả khóc cũng không cho nàng khóc hay sao?!Sói trắng hung hăng nào đó “Roạt” một tiếng đứng dậy, không báo trước tiến về phía nàng khiến Hàn Nguyệt Khuynh sợ đến mất mật, nhất thời ngây ngốc, khuôn miệng nhỏ nhắn mở thành vòng tròn có thể nhét vừa một quả trứng.“Ngươi... ngươi...” Ngươi tự nhiên tiến về phía ta làm gì?!!Oa oa, không phải là thay đổi chủ ý rồi chứ, thấy nàng ồn ào nên không xem nàng là thức ăn dự trữ nữa mà trực tiếp ăn luôn bây giờ hay sao?!“Grư~” Sói trắng phát ra âm thanh gầm gừ trầm thấp, động tác đột ngột cuốn nàng vào người mình, khe khẽ liếʍ liếʍ khuôn mặt kiều diễm, thành công lau đi toàn bộ nước mắt của nàng.Cả người Hàn Nguyệt Khuynh cứng đờ.Không... không phải là nghĩ nàng lạnh mới khóc đó chứ?Này là, này thực sự không có ý ăn nàng sao? Thế nhưng dường như đang an ủi nàng?!‘Thành tinh rồi’ – ba chữ này không ngừng hiện lên trong đầu Hàn Nguyệt Khuynh, khiến nàng cảm thấy không gian xung quanh giống như bị đông cứng lại, hít thở cũng khó khăn.Hàn Nguyệt Khuynh tiếp tục trạng thái hóa đá, đầu óc nhất thời không dùng được nữa. Không biết vì sao, nhưng lần này trực giác của nàng trực tiếp khẳng định rằng con vật to lớn trước mặt không hề có ý làm hại nàng, hoặc giả như nếu có cũng không phải là bây giờ.Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại cả gan đưa tay, thật nhẹ thật nhẹ, chậm rãi đặt lên bộ lông trắng tuyết không nhiễm chút bụi trần của con vật. Cảm xúc mềm mượt trước nay chưa từng có truyền đến lòng bàn tay đang tê cứng vì lạnh của nàng, cơ hồ còn tỏa ra một chút hơi ấm dịu dàng khiến tâm tình người ta thoải mái hơn rất nhiều.“Thật mịn!” Hàn Nguyệt Khuynh không nhịn được cảm thán một câu. Kỳ quái là sói trắng không chút ác ý, thậm chí còn chẳng thèm để bụng nàng sờ soạng lung tung trên người nó, cứ nằm im không cử động nhìn nàng.Sói trắng không thể nói chuyện, chỉ biết dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, trong đêm tối, đôi mắt con vật được phủ một tầng sáng lam như hòn ngọc lưu ly, chỉ cần nhìn lâu một chút liền có cảm giác như bị cuốn hút, chìm đắm giữa một bầu trời xanh thẳm đầy sao.“Ngươi nghe hiểu ta nói không?” Hàn Nguyệt Khuynh như người trúng mê hồn, thì thào một câu không biết là đang nói với sói trắng hay nói với mình.Lý trí nàng không ngừng gào thét: Hàn Nguyệt Khuynh ngươi đúng thật là phát điên rồi, lại đi nói chuyện với một con vật vô tri?!Nàng làm sao vậy chứ? Còn thực sự mong nó mở miệng trả lời nàng sao? Mà cho dù con sói này có nghe hiểu cũng không thể đáp lại nàng, nếu thực sự nó dám mở miệng nói chuyện, Hàn Nguyệt Khuynh nàng dám nhảy khỏi hang động này gieo mình xuống vách đá!Mẹ ơi, đó còn chẳng phải nàng đang gặp quỷ sao?!“Grư!” Sói trắng đưa mắt nhìn nàng tỏ vẻ đã hiểu.Hàn Nguyệt Khuynh: ...Đừng... đừng nói là nàng đã thực sự gặp phải yêu quái nha!!!...Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa xuất hiện không bao lâu, bên ngoài vẫn còn một mảnh âm u. Có lẽ do đêm qua trời mưa không dứt khiến không khí trong núi ẩm ướt, sương mù hôm nay dày hơn bình thường rất nhiều, giơ tay ra cũng không thấy năm ngón đâu.Hàn Nguyệt Khuynh cựa mình tỉnh dậy, không biết chính mình đến cùng là làm thế nào mà thϊếp đi, chẳng qua mấy ngày nay vì buồn đau chuyện ca ca bỏ mạng nơi thâm sơn cùng cốc, mất ăn mất ngủ khiến cơ thể nàng dường như đã chạm đến giới hạn rồi.Không khí bên ngoài hang động lạnh lẽo thấu xương, nhưng nhờ sói trắng bao bọc nàng, bộ lông kia ấm áp lại sạch sẽ khiến nàng vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng còn phát ra mùi hương thanh khiết, nhè nhẹ như có như không, chẳng rõ là loại hương thơm gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương