Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi
Chương 26: Em cũng trở về, phải không?
Sau này khi Hạ Kiều Nghi bị cưỡng hiếp rồi mẹ mất. Ham muốn trả thù của cô lên cao đến tột đỉnh, cô đã chủ động tìm tới Hàn Triết xin trợ giúp từ hắn.
Từ đó, giữa hai người thường xuyên gặp nhau. Hàn Triết đặc biệt tỏ ra yêu thích cô, anh ta ưu ái cho cô những party thác loạn thế này. Còn đáp ứng cho cô lối sống sa hoa tại biệt thự lớn của hắn.
Tính ra Hàn Triết là một trong số ít những người đàn ông lăn giường quá hai lần với cô. Biết sao đây, cô sống trong biệt thự của hắn, tung tăng bơi lội dưới lưới bảo vệ của hắn cho nên nào dám phản kháng.
Sau này vì sự chiều chuộng của hắn ta mà cô cũng hơi ngang ngạnh lên mặt với hắn một chút, chỉ một chút thôi. Giả dụ như hắn nói cô không được ra ngoài, nhưng cô vẫn to gan trốn đi tìm Trọng Quân Dương.
Cũng vì đó mà rơi vào cái bẫy của Trọng Quân Dương, đưa cả cơ nghiệp của Hàn Triết cùng hắn ra trước tòa. Hại chết bao nhiêu anh em của hắn.
Chắc chắn, đời trước khi cuối đời hắn hận cô lắm nhỉ?
“Im lặng giờ là phong cách của em nhỉ?”
Nghe hắn gọi mình là em cùng câu nói lạ lùng, Hạ Kiều Nghi cũng nghi ngờ lắm. Mấy năm đầu kiếp trước hắn nói chuyện với cô đều dùng xưng hô “cô” và “tôi”. Mãi sau đó khi lăn giường với nhau vài lần hắn mới đổi cách gọi.
Hạ Kiều Nghi cố gắng chấn chỉnh lại tâm tình, sau đó vờ tỏ ra hoảng hốt mà nhìn mấy người.
“Mấy người… mấy người là ai vậy? Sao lại bắt tôi đến đây?”
Nhìn nét diễn không hề giả trân của cô, cũng chẳng biết Hàn Triết nghĩ gì.
“Tới đây.”
Hàn Triết gọi cô lại.
Hạ Kiều Nghi lập tức đứng lên, nhưng là xoay người bỏ chạy. Kết quả ra đến cửa Thiên Đường vẫn bị hai tên cao to tóm lại.
Mắt thấy tên đàn em nào ở đây cũng quen thuộc khiến cho cô rất khó chịu. Cô muốn chấm dứt quan hệ với những ký ức tăm tối trước kia nhưng cứ gặp mấy người này là lại giống như trở về sống ở kiếp trước.
“Buông tay ra.”
Cô gằn giọng hét lên.
Nếu là ngày trước, mấy tên này dám làm thế với cô sao? Bọn họ sợ cô còn không hết chứ đừng nói dám xách tay cô về quỳ trước mặt Hàn Triết thế này.
Cô bị ép quỳ dưới chân Hàn Triết.
Má nội, nhục nhã quá!
Cô đã làm gì chưa, sao giờ còn đụng đến hắn? Dù kiếp trước phút chót cô hại hắn nhưng cũng là chuyện của kiếp trước. Kiếp này cô còn chưa làm gì cả?
Hàn Triết nâng bàn tay nắm lấy cằm cô.
“Đừng sợ. Những thứ ở đây đều tặng em.”
Hạ Kiều Nghi hướng theo ánh mắt của hắn. Cô nhìn thấy năm sáu tên đàn ông cao to thì hốt hoảng vội vàng nói:
“Tôi không cần, tôi không cần những thứ này. Anh làm ơn thả tôi đi đi. Tôi đã làm gì mà mấy người bắt tôi chứ?”
Tính ra bây giờ cô vẫn là học sinh, có quyền khóc lóc ăn vạ. Mà khổ nỗi, lúc nói chuyện với Lục Đông Phong nước mắt cứ tuôn ào ào. Thế mà giờ khắc này phải cố gắng rặn ra nước mắt, mãi không được vì đối diện với Hàn Triết có chút chai mặt.
“Xin anh đấy, chúng ta có thù hằn gì nhau đâu mà anh bắt tôi, còn định cho người cưỡng hiếp tôi nữa?”
Hàn Triết thoáng sững người lại, thu lại bàn tay đang nắm lấy chiếc cằm sạch sẽ mịn màng của cô. Cảm giác không quen với sự sạch sẽ không phấn son này của Hạ Kiều Nghi.
Nhìn cô quỳ dưới đất không quen, cho nên Hàn Triết đã kéo một cái cô lập tức ngồi lên đùi hắn.
“Quên mất, chúng ta giới thiệu một chút nhỉ?”
Hạ Kiều Nghi vùng vằng muốn tránh, hắn không thể cứ ép cô như vậy. Kiếp trước thường xuyên cô ngồi thế này trên đùi hắn rồi nhìn những tên đàn ông cao to hắn chuẩn bị cho cô. Cô sẽ thích thú hôn chụt lên má hắn nói ‘cảm ơn ông chủ’ sau đó xà vào lòng đám đàn ông.
Còn hiện tại ư, cô không cần. Có chết cũng không cần. Chỉ có bị bệnh cuồng d.â.m loạn mới chịu được những cái thứ kia.
Trong lòng dấy lên nghi ngờ, liệu rằng có phải hắn cũng đã trọng sinh hay không? Chỉ có như vậy mới đủ thuyết phục được những hành động kỳ quái của Cố Giai Khải và hắn.
“Không cần giới thiệu.”
“Ồ, ra là em đã biết tôi?”
“Đương nhiên không phải. Tôi không muốn biết, anh mau buông tôi ra.”
Hàn Triết một tay ôm cô đủ mạnh để cô không thể ngọ nguậy. Trong đầu cũng có những suy nghĩ riêng. Cô như vậy khác hoàn toàn trong suy nghĩ của hắn. Kiếp trước, trước khi gặp nhau cô cũng như vậy sao?
Hắn không miễn cưỡng giới thiệu mình, cánh tay buông cô ra. Hạ Kiều Nghi vội vàng tránh khỏi hắn. Định một lần nữa chạy đi, ai ngờ mấy tên đàn ông kia lại liên tục tiến tới. Cô hiểu bọn chúng muốn làm gì rồi.
“Tránh ra, mấy người đừng đụng vào tôi.”
Cô ra sức lùi về sau, kết quả vẫn bị một tên nắm lấy tay kéo về phía hắn. Những bàn tay của tên đàn ông khác không ngừng sờ mó trên người cô. Nếu là Hạ Kiều Nghi của ngày trước chắc chắn sẽ hài lòng, nhưng cô của bây giờ thì không.
Không ngần ngại nâng bàn tay tát vào mắt một tên ở gần.
“Cút ra.”
Mấy tên đó dù tức giận nhưng nào dám đụng vào cô. Ít nhất là do còn có Hàn Triết ngồi kia xem kịch. Thế nhưng không thấy Hàn Triết lên tiếng nên đám đàn ông đó vẫn tiếp tục. Bọn chúng nhanh chóng tìm cách cởi đồ của cô.
Hạ Kiều Nghi thực không chấp nhận được, cho dù tầm này của đời trước cô bắt đầu bị bệnh nhưng thân thể vẫn còn non mềm khá trong sạch. Huống hồ đến đời này, cô chỉ mới ngủ cùng Lục Đông Phong, cơ thể sạch sẽ.
Cô cố gắng bảo vệ sự sạch sẽ của đời này, làm sao có thể chấp nhận được nó lại một lần nữa bị vấy bẩn cơ chứ?
“Tránh ra, đồ khốn nạn các người.”
Cô hét lên trong vô vọng, tiếng nhạc sập sình đã áp đi tiếng hét của cô. Hạ Kiều Nghi cảm thấy vô cùng bất lực tuyệt vọng. Hai tên đàn ông giữ tay cô lại. Còn mấy tên khác thì cởi đồ của cô.
Có phải Hàn Triết thực sự đã trọng sinh, hắn thấy cô sống tốt nên mới trả thù cô phải không?
Lúc chiếc áo sơ mi đồng phục bị tuột xuống nửa người để lộ ra bộ ngực cùng làn da trắng trẻo xinh đẹp. Một tên không nhịn được mà sờ lấy.
“Ngon quá chúng mày ơi!”
Hắn rên lên sung sướng.
Hạ Kiều Nghi cảm nhận sự dơ bẩn từ bàn tay của hắn, cô liền nâng chân đạp vào hạ bộ của hắn ta.
“Á…”
Hắn ta ôm hạ bộ ngã ngồi dưới đất. Mấy tên khác định lao đến, có tên mất kiểm soát chửi cô là con đ.i.ế.m. Kết quả hắn bị Ôn Chu Tước tiến tới không thương tiếc vả vào mặt. Dọa mấy tên xung quanh sợ xanh mắt mèo.
Hạ Kiều Nghi không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nữa.
Cô hướng về phía Hàn Triết. Nước mắt giờ khắc này vì sợ sự trong sạch bị vấy bẩn cho nên không cần cưỡng ép cũng tự khắc tuôn rơi. Cô gào khóc hét lớn.
“Lão đại, anh làm vậy là có ý gì? Tôi nói tôi không cần mấy thứ này, sao anh cứ ép tôi? Có phải là tôi đã làm ra chuyện gì để anh ghi thù phải không? Chúng ta không quen nhau sao tự dưng tôi lại phải nhận những thứ này?”
Hiện tại cô nhóc cấp ba có vẻ ngoài yếu đuối đang khóc lóc thì ai nhìn cũng thấy tội.
Hàn Triết đứng lên khỏi ghế, hắn bước tới trước mặt cô.
Những tên đàn ông đang giữ tay giữ người cô lập tức buông ra rồi đứng tránh một bên. Hạ Kiều Nghi được thả, vội vàng nâng tay chỉnh lại cúc áo cùng đai váy đồng phục mới bị tuột. Vẫn không ngừng khóc lóc.
Hạ Kiều Nghi trong quan sát của Hàn Triết không phải loại người yếu đuối như vậy. Dáng người Hàn Triết rất cao, gần một mét chín. Hắn đứng nhìn cô giống như người bề trên nhìn kẻ bề dưới.
“Nói đi, em cũng trở về. Phải không?”
Giọng nói lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu của Hạ Kiều Nghi. Có điều âm thanh nhạc không nhỏ, cô lại nghe nhầm thành hắn hỏi cô muốn trở về phải không. Đương nhiên, đương nhiên là cô muốn.
Cô liên tục gật gật đầu.
Hàn Triết cau mày.
“Thật?”
Hạ Kiều Nghi càng gật đầu mãnh liệt.
“Đương nhiên là thật, tôi muốn về, tôi thực sự rất muốn trở về nhà.”
“…”
Ánh mắt Hàn Triết thoáng qua một tia lạnh.
“Nhà sao? Tôi mới là nhà của em.”
Từ đó, giữa hai người thường xuyên gặp nhau. Hàn Triết đặc biệt tỏ ra yêu thích cô, anh ta ưu ái cho cô những party thác loạn thế này. Còn đáp ứng cho cô lối sống sa hoa tại biệt thự lớn của hắn.
Tính ra Hàn Triết là một trong số ít những người đàn ông lăn giường quá hai lần với cô. Biết sao đây, cô sống trong biệt thự của hắn, tung tăng bơi lội dưới lưới bảo vệ của hắn cho nên nào dám phản kháng.
Sau này vì sự chiều chuộng của hắn ta mà cô cũng hơi ngang ngạnh lên mặt với hắn một chút, chỉ một chút thôi. Giả dụ như hắn nói cô không được ra ngoài, nhưng cô vẫn to gan trốn đi tìm Trọng Quân Dương.
Cũng vì đó mà rơi vào cái bẫy của Trọng Quân Dương, đưa cả cơ nghiệp của Hàn Triết cùng hắn ra trước tòa. Hại chết bao nhiêu anh em của hắn.
Chắc chắn, đời trước khi cuối đời hắn hận cô lắm nhỉ?
“Im lặng giờ là phong cách của em nhỉ?”
Nghe hắn gọi mình là em cùng câu nói lạ lùng, Hạ Kiều Nghi cũng nghi ngờ lắm. Mấy năm đầu kiếp trước hắn nói chuyện với cô đều dùng xưng hô “cô” và “tôi”. Mãi sau đó khi lăn giường với nhau vài lần hắn mới đổi cách gọi.
Hạ Kiều Nghi cố gắng chấn chỉnh lại tâm tình, sau đó vờ tỏ ra hoảng hốt mà nhìn mấy người.
“Mấy người… mấy người là ai vậy? Sao lại bắt tôi đến đây?”
Nhìn nét diễn không hề giả trân của cô, cũng chẳng biết Hàn Triết nghĩ gì.
“Tới đây.”
Hàn Triết gọi cô lại.
Hạ Kiều Nghi lập tức đứng lên, nhưng là xoay người bỏ chạy. Kết quả ra đến cửa Thiên Đường vẫn bị hai tên cao to tóm lại.
Mắt thấy tên đàn em nào ở đây cũng quen thuộc khiến cho cô rất khó chịu. Cô muốn chấm dứt quan hệ với những ký ức tăm tối trước kia nhưng cứ gặp mấy người này là lại giống như trở về sống ở kiếp trước.
“Buông tay ra.”
Cô gằn giọng hét lên.
Nếu là ngày trước, mấy tên này dám làm thế với cô sao? Bọn họ sợ cô còn không hết chứ đừng nói dám xách tay cô về quỳ trước mặt Hàn Triết thế này.
Cô bị ép quỳ dưới chân Hàn Triết.
Má nội, nhục nhã quá!
Cô đã làm gì chưa, sao giờ còn đụng đến hắn? Dù kiếp trước phút chót cô hại hắn nhưng cũng là chuyện của kiếp trước. Kiếp này cô còn chưa làm gì cả?
Hàn Triết nâng bàn tay nắm lấy cằm cô.
“Đừng sợ. Những thứ ở đây đều tặng em.”
Hạ Kiều Nghi hướng theo ánh mắt của hắn. Cô nhìn thấy năm sáu tên đàn ông cao to thì hốt hoảng vội vàng nói:
“Tôi không cần, tôi không cần những thứ này. Anh làm ơn thả tôi đi đi. Tôi đã làm gì mà mấy người bắt tôi chứ?”
Tính ra bây giờ cô vẫn là học sinh, có quyền khóc lóc ăn vạ. Mà khổ nỗi, lúc nói chuyện với Lục Đông Phong nước mắt cứ tuôn ào ào. Thế mà giờ khắc này phải cố gắng rặn ra nước mắt, mãi không được vì đối diện với Hàn Triết có chút chai mặt.
“Xin anh đấy, chúng ta có thù hằn gì nhau đâu mà anh bắt tôi, còn định cho người cưỡng hiếp tôi nữa?”
Hàn Triết thoáng sững người lại, thu lại bàn tay đang nắm lấy chiếc cằm sạch sẽ mịn màng của cô. Cảm giác không quen với sự sạch sẽ không phấn son này của Hạ Kiều Nghi.
Nhìn cô quỳ dưới đất không quen, cho nên Hàn Triết đã kéo một cái cô lập tức ngồi lên đùi hắn.
“Quên mất, chúng ta giới thiệu một chút nhỉ?”
Hạ Kiều Nghi vùng vằng muốn tránh, hắn không thể cứ ép cô như vậy. Kiếp trước thường xuyên cô ngồi thế này trên đùi hắn rồi nhìn những tên đàn ông cao to hắn chuẩn bị cho cô. Cô sẽ thích thú hôn chụt lên má hắn nói ‘cảm ơn ông chủ’ sau đó xà vào lòng đám đàn ông.
Còn hiện tại ư, cô không cần. Có chết cũng không cần. Chỉ có bị bệnh cuồng d.â.m loạn mới chịu được những cái thứ kia.
Trong lòng dấy lên nghi ngờ, liệu rằng có phải hắn cũng đã trọng sinh hay không? Chỉ có như vậy mới đủ thuyết phục được những hành động kỳ quái của Cố Giai Khải và hắn.
“Không cần giới thiệu.”
“Ồ, ra là em đã biết tôi?”
“Đương nhiên không phải. Tôi không muốn biết, anh mau buông tôi ra.”
Hàn Triết một tay ôm cô đủ mạnh để cô không thể ngọ nguậy. Trong đầu cũng có những suy nghĩ riêng. Cô như vậy khác hoàn toàn trong suy nghĩ của hắn. Kiếp trước, trước khi gặp nhau cô cũng như vậy sao?
Hắn không miễn cưỡng giới thiệu mình, cánh tay buông cô ra. Hạ Kiều Nghi vội vàng tránh khỏi hắn. Định một lần nữa chạy đi, ai ngờ mấy tên đàn ông kia lại liên tục tiến tới. Cô hiểu bọn chúng muốn làm gì rồi.
“Tránh ra, mấy người đừng đụng vào tôi.”
Cô ra sức lùi về sau, kết quả vẫn bị một tên nắm lấy tay kéo về phía hắn. Những bàn tay của tên đàn ông khác không ngừng sờ mó trên người cô. Nếu là Hạ Kiều Nghi của ngày trước chắc chắn sẽ hài lòng, nhưng cô của bây giờ thì không.
Không ngần ngại nâng bàn tay tát vào mắt một tên ở gần.
“Cút ra.”
Mấy tên đó dù tức giận nhưng nào dám đụng vào cô. Ít nhất là do còn có Hàn Triết ngồi kia xem kịch. Thế nhưng không thấy Hàn Triết lên tiếng nên đám đàn ông đó vẫn tiếp tục. Bọn chúng nhanh chóng tìm cách cởi đồ của cô.
Hạ Kiều Nghi thực không chấp nhận được, cho dù tầm này của đời trước cô bắt đầu bị bệnh nhưng thân thể vẫn còn non mềm khá trong sạch. Huống hồ đến đời này, cô chỉ mới ngủ cùng Lục Đông Phong, cơ thể sạch sẽ.
Cô cố gắng bảo vệ sự sạch sẽ của đời này, làm sao có thể chấp nhận được nó lại một lần nữa bị vấy bẩn cơ chứ?
“Tránh ra, đồ khốn nạn các người.”
Cô hét lên trong vô vọng, tiếng nhạc sập sình đã áp đi tiếng hét của cô. Hạ Kiều Nghi cảm thấy vô cùng bất lực tuyệt vọng. Hai tên đàn ông giữ tay cô lại. Còn mấy tên khác thì cởi đồ của cô.
Có phải Hàn Triết thực sự đã trọng sinh, hắn thấy cô sống tốt nên mới trả thù cô phải không?
Lúc chiếc áo sơ mi đồng phục bị tuột xuống nửa người để lộ ra bộ ngực cùng làn da trắng trẻo xinh đẹp. Một tên không nhịn được mà sờ lấy.
“Ngon quá chúng mày ơi!”
Hắn rên lên sung sướng.
Hạ Kiều Nghi cảm nhận sự dơ bẩn từ bàn tay của hắn, cô liền nâng chân đạp vào hạ bộ của hắn ta.
“Á…”
Hắn ta ôm hạ bộ ngã ngồi dưới đất. Mấy tên khác định lao đến, có tên mất kiểm soát chửi cô là con đ.i.ế.m. Kết quả hắn bị Ôn Chu Tước tiến tới không thương tiếc vả vào mặt. Dọa mấy tên xung quanh sợ xanh mắt mèo.
Hạ Kiều Nghi không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nữa.
Cô hướng về phía Hàn Triết. Nước mắt giờ khắc này vì sợ sự trong sạch bị vấy bẩn cho nên không cần cưỡng ép cũng tự khắc tuôn rơi. Cô gào khóc hét lớn.
“Lão đại, anh làm vậy là có ý gì? Tôi nói tôi không cần mấy thứ này, sao anh cứ ép tôi? Có phải là tôi đã làm ra chuyện gì để anh ghi thù phải không? Chúng ta không quen nhau sao tự dưng tôi lại phải nhận những thứ này?”
Hiện tại cô nhóc cấp ba có vẻ ngoài yếu đuối đang khóc lóc thì ai nhìn cũng thấy tội.
Hàn Triết đứng lên khỏi ghế, hắn bước tới trước mặt cô.
Những tên đàn ông đang giữ tay giữ người cô lập tức buông ra rồi đứng tránh một bên. Hạ Kiều Nghi được thả, vội vàng nâng tay chỉnh lại cúc áo cùng đai váy đồng phục mới bị tuột. Vẫn không ngừng khóc lóc.
Hạ Kiều Nghi trong quan sát của Hàn Triết không phải loại người yếu đuối như vậy. Dáng người Hàn Triết rất cao, gần một mét chín. Hắn đứng nhìn cô giống như người bề trên nhìn kẻ bề dưới.
“Nói đi, em cũng trở về. Phải không?”
Giọng nói lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu của Hạ Kiều Nghi. Có điều âm thanh nhạc không nhỏ, cô lại nghe nhầm thành hắn hỏi cô muốn trở về phải không. Đương nhiên, đương nhiên là cô muốn.
Cô liên tục gật gật đầu.
Hàn Triết cau mày.
“Thật?”
Hạ Kiều Nghi càng gật đầu mãnh liệt.
“Đương nhiên là thật, tôi muốn về, tôi thực sự rất muốn trở về nhà.”
“…”
Ánh mắt Hàn Triết thoáng qua một tia lạnh.
“Nhà sao? Tôi mới là nhà của em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương